Gần công ty có một cửa hàng bán hoa, Trịnh Thừa Diễn đậu xe ở ven đường, mặc áo khoác rồi bước xuống xe.
Không gian trong cửa hàng rất hẹp, trên người hắn dính phải một hỗn hợp hương hoa, có nồng có nhạt, chúng khiến hắn nhớ đến mùi hương dính trên người Văn Nhạn Thư mỗi khi anh tan làm.
Hắn bỏ qua lời đề nghị của nhân viên, chọn hai đến ba bông hoa xinh đẹp từ mỗi thùng hoa như là hoa hồng trắng, hoa cát cánh, lá tai voi,…
Sau khi lựa chọn cần thận mười chín loài hoa, Trịnh Thừa Diễn chọn một tờ giấy màu xanh nhã nhặn nằm trên bàn, nhân viên cửa hàng vừa bó hoa lại vừa nói: “Thưa ngài, có rất ít người lựa lẫn lộn chọn nhiều loại như vậy, bình thường chọn ba đến bốn loại là đủ rồi.”
Câu nói này cực kỳ giống với ý kiến của Văn Nhạn Thư khi anh cho rằng sẽ chẳng có ai thích mùi hương chẳng thể phân biệt nổi trên người mình. Trịnh Thừa Diễn cười cười, rút ra một dải ruy băng màu bạc: “Không sao, có người thích mà.”
Giấy trơn bao bọc lấy những bông hoa màu sắc khác nhau, giống như Văn Nhạn Thư nhìn thì giống người lầm lì ít nói nhưng thực ra lại nhận biết được hàng ngàn loại nước hoa lãng mạn. Khi nhân viên cửa hàng chuẩn bị làm đến bước cuối cùng, Trịnh Thừa Diễn nhanh chóng ấn xuống dải ruy băng rồi nói: “Để tôi làm đi.”
Đây là lần đầu tiên hắn làm chuyện như thế này, cứ nhìn vẻ mặt chăm chú như ngày đó thắt dây lưng cho Văn Nhạn Thư là biết, nhưng hiệu quả cuối cùng lại rất bình thường.
Nhân viên cửa hàng không nhìn được, khéo léo nói: “Thưa ngài, để tôi giúp ngài làm cho cân đối lại nhé?”
Trịnh Thừa Diễn thắt xong hai con bướm có độ dài khác nhau rồi nói: “Không cần, cứ để như vậy đi.”
Không hoàn mỹ cũng chẳng sao, Văn Nhạn Thư có thể nhận ra bó hoa này xuất phát từ bàn tay của người không chuyên nghiệp.
Khi thanh toán, Trịnh Thừa Diễn nhìn thấy tin nhắn mà Văn Nhạn Thư gửi đến từ hai mươi phút trước. Hắn đọc nó một cách chủ quan, Văn Nhạn Thư bảo không cần mang cơm nhưng lại gửi hoa, bông hoa này hẳn là mang theo ngụ ý gì đó.
Đoạn đường bị tắc cộng thêm tâm tình sốt ruột khiến cuộc hành trình càng thêm dài. Khi Trịnh Thừa Diễn tới dưới tầng tòa nhà Nafeli, hắn nắm lấy vô lăng để bình tĩnh lại cảm giác không thoải mái khi đắm chìm trong hương hoa tràn ngập thùng xe.
Hắn phát hiện gần đây hắn đến đây có chút thường xuyên.
Khoảnh khắc hắn bước lên bậc thang để bước vào đại sảnh cùng với những bông hoa trong tay, Trịnh Thừa Diễn dường như có thể tưởng tượng được cảnh lần trước Văn Nhạn Thư ôm trong tay bó hoa tử la lan đi đến IDR để đón hắ. Không đề cập đến việc anh bị lọt vào những ánh mắt chăm chú như hắn lúc này, hắn chỉ tò mò không biết Văn Nhạn Thư sẽ nghĩ như thế nào khi rơi vào tình cảnh đó, có khó nén xúc động hay không?
Chắc hẳn là có nhỉ? Dù sao thì trước khi hắn quay về văn phòng anh còn cắm hoa giúp hắn mà.
Không những thế, đêm hôm đó nó còn được đưa lại cho hắn.
Niềm hy vọng bền chặt tan biến trong khoảnh khắc hai cô gái ở quầy lễ tân ngăn hắn lại. Trịnh Thừa Diễn nhìn lên, đây không phải là hai người trực lần trước à, sao ánh mắt vẫn không có gì tiến bộ vậy?
Mặc dù oán thầm trong lòng nhưng Trịnh Thừa Diễn vẫn dừng chân và nói một cách lịch sự: “Tôi tìm tổ trưởng Văn bên tổ nước hoa.”
Hai cô gái liếc mắt nhìn nhau, một cô khó xử nói: “Nhưng mà tổ trưởng Văn đã tan làm rồi ạ.”
Người còn lại gật gật đầu: “Đi cùng với người mới Khương Nhĩ ạ.”
Vẻ mặt Trịnh Thừa Diễn không thay đổi nhưng lại có cảm giác như bị gió lạnh thổi vào lỗ hổng nơi lồng ngực.
Cũng không đến mức cảm thấy buồn phiền hay thất vọng, hắn rời khỏi đại sảnh rồi ngồi vào trong xe, không thể phân tích ra cảm giác lúc này là gì, cũng không còn muốn phân tích nữa.
Vẫn là có chút phiền muộn, đương nhiên là không phải vì Văn Nhạn Thư đi ăn cơm với người khác vào ngày quan trọng mà cảm thấy khó chịu, mà là vì sự mờ mịt chậm chạp của hắn trong cuộc hôn nhân này, giống như hắn đã chuẩn bị tốt kế hoạch, nhưng cũng giống như chẳng có gì cả. Việc bất ngờ xảy ra này không hề thuận buồm xuôi gió như khi hắn quản lý doanh nghiệp, không có sách tham khảo để hắn có thể biết tiếp theo hắn nên làm như thế nào.
Động cơ còn chưa nguội đã được khởi động lại, Trịnh Thừa Diễn lái xe chậm rãi sau giờ cao điểm buổi tối. Khi đèn đỏ, hắn cầm điện thoại trong tay, do dự suy nghĩ xem có nên gọi một cuộc điện thoại cho Văn Nhạn Thư không, nhưng chẳng mấy chốc đèn đã chuyển xanh, hắn buông điện thoại xuống, cũng buông bỏ ý niệm trong đầu.
Thả lỏng động cơ xe, Trịnh Thừa Diễn tiếp tục lái xe với tốc độ ổn định. Ở bốt đèn giao thông tiếp theo, rẽ phải là thấy nhà hàng Luân Hà, hắn phải lựa chọn giữa việc hủy đăng ký phòng riêng hoặc dùng cơm tối một mình.
Vẫn chưa quyết định được nên hủy hay không thì đầu xe lại không như hắn sai sử mà đã lái về hướng đó. Trịnh Thừa Diễn thở dài, ai bảo trước khi tan làm hắn đã báo về nhà đêm nay không cần làm cơm làm gì. Muộn thế này mà mua đồ ăn về làm còn không bằng ngoan ngoãn giải quyết ở đây luôn.
Nhà hàng Luân Hà đã được mở rộng thêm sau đó nhưng bãi đỗ xe ngoài trời vẫn chỉ có diện tích như vậy. Trịnh Thừa Diễn tìm vị trí trống để đỗ xe, vừa tuần tra trái phải vừa kiểm soát tốc độ chậm rãi.
Có một chiếc ô tô màu xám đậm ở bên trái, kiểu dáng giống hệt chiếc của Văn Nhạn Thư. Hắn đa nghi liếc mắt nhìn lên biển số xe, không nhìn thì không nói, vừa nhìn đã khiến hắn phải phanh gấp lại.
Nếu hình dáng xe giống nhau thì thôi, đến cả biển số cũng giống thì là điều không thể đúng không?
Xe đằng sau thấy hắn chậm trễ không tiến lên liền bấm còi kêu vang, Trịnh Thừa Diễn kiềm chế cảm xúc đang sôi trào của mình, hắn nhấn tăng ga thêm một chút rồi lái xe tiến về phía trước.
Đỗ xe xong, hắn tháo dây an toàn, không vội xuống xe mà sờ vào di động rồi gửi đi một tin nhắn, sau đó mới cầm bó hoa đặt ở ghế lái phụ rồi mở cửa xuống xe.
Tầng một của nhà hàng Luân Hà là khu ăn uống công cộng. Trịnh Thừa Diễn vừa vào cửa liền vô thức liếc nhìn xung quanh một vòng, ánh mắt nhanh chóng tập trung nhìn về phía bóng người đang ngồi sát tường và quay lưng về phía hắn. Không cần người kia quay lại thì hắn cũng nhận ra người đó là Văn Nhạn Thư vì chỉ có Văn Nhạn Thư mới có thể ngồi với cái lưng thẳng tắp như vậy.
Với lại hắn đã từng ôm đôi vai đó nên hắn có thể dùng mắt mình để ước lượng độ rộng, làm sao mà hắn có thể nhận sai được.
Tầm mắt hắn dừng lại vài giây trên lưng Văn Nhạn Thư rồi chuyển ánh mắt đến trên mặt của người đang ngồi phía đối diện: bề ngoài trẻ trung tuấn tú, tính cách hẳn là thiên về thoải mái cởi mở, bởi vì khi Văn Nhạn Thư nói chuyện với đối phương sẽ không kìm được nụ cười nơi khóe miệng, ánh mắt anh cũng thế.
Trịnh Thừa Diễn biết rõ Văn Nhạn Thư đang lắng nghe một cách cẩn thận, tay trái anh đặt bên mép bàn, tay phải cầm dĩa vô thức xoắn mì. Tư thế này giống hệt như khi anh ngồi nghe bố mẹ bọn hắn nói chuyện trong bữa cơm ở nhà họ Trịnh.
Trịnh Thừa Diễn đột nhiên nhớ tới khi Văn Nhạn Thư ở nhà ăn cơm với mình rất ít khi có biểu hiện như vậy. Hắn còn chưa kịp nhận ra sự khác biệt giữa mấy việc này thì người phục vụ phụ trách dẫn đường đã bước tới và hỏi hắn có mấy người dùng cơm.
Hắn thu hồi tầm mắt ở chỗ kia, nói: “Đặt trước, phòng 3016.”
Phục vụ lật sổ và xác nhận: “Ngài Trịnh ạ?”
Trịnh Thừa Diễn trả lời, sau đó tùy ý đi theo sau đối phương bước về hướng thang máy.
“Tổ trưởng Văn?” Phát hiện người đối diện lơ đễnh trong chốc lát, Khương Nhĩ ngừng nói, gọi anh một tiếng.
Nhà hàng bật một bài nhạc cổ điển phương Tây, các nhóm người dùng cơm khe khẽ nói chuyện nhưng vẫn không thể ngăn cản thính giác của Văn Nhạn Thư nhận ra một giọng nói quen thuộc.
Hiếm khi anh thiếu lễ độ như vậy. Để xác nhận mình không nghe lầm, ngay cả khi Khương Nhĩ gọi anh anh cũng không đáp lại mà nhanh chóng quay đầu nhìn ra phía sau, nhưng chỉ kịp nhìn thấy bóng dáng Trịnh Thừa Diễn ôm một bó hoa lớn đi vào thang máy.
Anh lập tức từ ngạc nhiên thành bình tĩnh lại, thu hồi tầm mắt. Khương Nhĩ hỏi: “Tổ trưởng Văn gặp người quen ạ?”
“Nhận nhầm người.” Văn Nhạn Thư trộn mì ống và nước sốt lại với nhau: “Hay là ngày mai cậu thay tôi lên phát biểu trong buổi đánh giá đi?”
Khương Nhĩ hoảng sợ nói: “Em vẫn chưa đủ tư cách mà.”
Văn Nhạn Thư dùng dĩa cuộn mì: “Thế có muốn không?”
Khương Nhĩ liên tục xua tay: “Không được không được, không phải em không muốn đảm nhiệm việc này mà chủ yếu là có tên của tổ trưởng Văn ở đó, em đi lên còn không phải là đang múa rìu qua mắt thợ à.”
Văn Nhạn Thư nhìn trộm cậu ta một cái, nói: “Tôi thấy cậu nói nhiều như thế còn tưởng là cậu rất vui mừng chứ.”
Khương Nhĩ giờ mới nhận ra anh đang đổi sang góc độ khác để bảo cậu ta ít nói lại. Khương Nhĩ đỏ bừng mặt, không lên tiếng nữa mà chuyên tâm ăn cơm, trong lúc đó vẫn không nhịn được mà ngẩng đầu lén lút nhìn Văn Nhạn Thư, có vài lời muốn nói lại thôi.
“Nếu thật lòng muốn nói thì nói, đừng nhịn.” Văn Nhạn Thư nói.
Khương Nhĩ thật sự không nhịn được. Ngày đó đến công ty báo danh trưởng phòng đã nói với cậu ta tổ trưởng dẫn dắt cậu ta có tính cách quái gở, không dễ ở chung, nhưng đi theo anh có thể học được rất nhiều thứ. Sau vài ngày, cậu ta nghĩ những gì người trưởng phòng nói không phải là không đúng, nhưng điều khiến cậu ta tò mò chính là cái nhẫn bắt mắt trên ngón áp út của Văn Nhạn Thư.
Nếu Văn Nhạn Thư đã bảo cậu ta đừng nhịn thì cậu ta cũng muốn to gan hỏi: “Tổ trưởng Văn, anh kết hôn rồi ạ?”
Văn Nhạn Thư đang bận suy nghĩ xem Trịnh Thừa Diễn cầm một bó hoa lớn như vậy là đến gặp ai thì bất ngờ bị Khương Nhĩ hỏi câu hỏi này. Anh hào phóng thừa nhận: ‘Đúng.”
“Em nhìn không ra luôn đó!” Máy hát của Khương Nhĩ lại mở: “Em nghĩ tổ trưởng Văn là hình tượng điển hình người đàn ông của sự nghiệp.”
Chủ đề này không hỗn loạn giống như chuyện khi còn ở trường đại học mà Khương Nhĩ thao thao bất tuyệt nãy giờ, Văn Nhạn Thư nói: “Sự nghiệp và hôn nhân cũng không xung đột với nhau.”
“Cũng đúng. Những người có năng lực có thể chăm sóc và cân bằng cả hai.” Khương Nhĩ tự xúc cho mình một thìa khoai tây nghiền: “Em thật muốn biết cô gái mà anh thích là người như thế nào.”
Văn Nhạn Thư vẫn đang suy nghĩ về nửa câu đầu của Khương Nhĩ, ngay giây tiếp theo liền thản nhiên phủ nhận suy đoán của cậu ta: “Không phải con gái.”
Trong một khoảng thời gian dài im lặng, Văn Nhạn Thư dùng dĩa ăn hết mì sợi của mình đồng thời lướt qua cuộc đối thoại rất có tính khiêu chiến mạnh của họ.
Khương Nhĩ chủ quan cho rằng anh có thể cân bằng giữa sự nghiệp và hôn nhân, nhưng thực tế là Trịnh Thừa Diễn chưa bao giờ để anh lệch khỏi vùng trung tâm, ít nhất thì là ở tiệc rượu hoặc là trước đó thì anh vẫn luôn cho là như vậy.
Tuy nhiên, kể từ khi anh phải chế tạo ra một loại nước hoa mới kết hợp giữa chủ đề tình yêu và dục vọng thì dường như anh đã bắt đầu chú ý đến Trịnh Thừa Diễn nhiều hơn, ít nhất thì là ở khía cạnh cảm hứng sáng tác, anh dần dần phát hiện tình yêu không phải là điều thật sự quá cần thiết.
Sự im lặng chỉ kéo dài cho đến khi anh hiểu ra vấn đề, Khương Nhĩ am hiểu cười cười, nhỏ giọng nói: “Tổ trưởng Văn ưu tú như vậy, nhất định người được tổ trưởng Văn thích cũng vô cùng ưu tú.”
Từ “thích” không hề phòng bị tấn công lại đây, Văn Nhạn Thư vô thức định phủ nhận nhưng cũng không thể phủ nhận là nếu không thích thì sẽ khiến người khác nghi ngờ sự ổn định của cuộc hôn nhân này.
Đến khi tỉnh táo lại, anh nhận ra anh giải thích mấy chuyện này cho người mới vào nhậm chức làm gì cơ chứ.
Nhưng vẫn còn phân vân, Văn Nhạn Thư buông dĩa, cầm lấy điện thoại rồi rời khỏi chỗ ngồi: “Cậu ăn đi, tôi đi vệ sinh.”
Đứng trước bệ rửa mặt, anh vốc nước rửa mặt, lau khô tay xong vẫn không muốn trở về chỗ ngồi, vì vậy anh quyết định dùng điện thoại để giết thời gian.
Còn chưa mở khóa, Văn Nhạn Thư đã bị tin nhắn trên màn hình chắn hết tầm mắt, là tin nhắn Trịnh Thừa Diễn gửi cho anh từ nửa tiếng trước: [Tan làm em có thể đến phòng 3016 của nhà hàng Luân Hà được không? Tôi có chuyện muốn nói với em.]
Những giọt nước trên trán trượt xuống, nhỏ giọt xuống màn hình điện thoại vừa phóng to tên của Trịnh Thừa Diễn. Trong chớp mắt Văn Nhạn Thư quyết định cố gắng cân bằng một chút trọng tâm của cuộc sống hôn nhân.
Rời khỏi nhà vệ sinh, anh bước lên trên tầng, quên mất thang máy chỉ cách đó hai bước. Anh nắm tay vịn rồi bước nhanh lên tầng ba, không cần tốn sức cũng tìm được phòng 3016.
Thấy cánh cửa không đóng cách đó nửa mét, anh đi chậm lại, giả bộ ung dung, nhưng khi anh dừng lại thì ngoại trừ Trịnh Thừa Diễn còn có một khuôn mặt khác cũng đang ở trong phòng đó.