Editor: Mứt Chanh
Tuy rằng rời nhà trốn đi ( bị đuổi ra khỏi nhà) nhưng vẫn phải đi học.
Sau khi cô tham gia Đại tân sinh, cũng quay hai bộ phim, xem như có chút danh tiếng, nếu hiện tại bị người ta bôi đen ra chuyện không đi học, chẳng phải là mệt sao.
Nói không chừng về sau tiền đồ đều không bình thản như vậy, cô lại không giống như Mạnh Thử Hàn có bối cảnh như vậy.
Phùng Tử Dạng từ nhà Bạch Hành tỉnh lại, ở trên giường hưởng thụ ấm áp một lát, cưỡng bách chính mình rời giường đi học, hôm nay một vài tiết có bài chuyên ngành, không thể vắng mặt.
Cô cho rằng chính mình thức dậy đã đủ sớm, không nghĩ tới Bạch Hành thức dậy còn muốn sớm hơn cô, thậm chí đã chuẩn bị bắt đầu đi ra cửa đến công ty.
Bạch Hành đang muốn ra cửa, khi nhìn thấy tóc tai lộn xôn trong áo khoác của Phùng Tử Dạng, dừng lại bước chân.
"Đi chỗ nào?"
Phùng Tử Dạng ngáp một cái, không khách khí mà đi đến tủ lạnh bên cạnh, mở ra lấy ra một hộp sữa tới uống, "Tôi đương nhiên là muốn đi học rồi."
Sữa bò không nhiều lắm, cô hai ngụm liền uống xong rồi.
Bạch Hành nhìn về phía tài xế ra hiệu cho anh ta, tài xế liền đi tới hỏi: "Bạch tổng, làm sao vậy?"
Bạch hành cười một tiếng, ỷ ở cạnh cửa, "Tử Dạng, em biết nơi này cách nội thành rất xa sao? Em là chuẩn bị đi học sao?"
Phùng Tử Dạng sửng sốt.
Tối hôm qua cô ngủ, hoàn toàn không biết chính mình ở nơi nào, không nghĩ tới Bạch Hành mua cái biệt thự ở vùng hẻo lánh như vậy?
Sáng nay tâm tình Bạch Hành thực không tồi, anh để tay ở túi quần rồi chậm rãi bước tới chỗ Phùng Tử Dạng, anh nói một cách hài hước: "Ai, học viện Lâm Sơn, cũng không gần nha, tôi tính rồi, đại khái giữa trưa mai là có thể đến nơi."
Phùng Tử Dạng đem li sữa bò buông xuống, lấy rađiện thoại ra liền chuẩn bị xin giảng viên nghỉ.
Còn chưa kịp gọi đi đã nghe được Bạch Hành tiếp tục nói tiếp: "Bất quá tôi vừa lúc cũng qua bên kia, tiện đường mang em đi một đoạn."
Tay đang gọi điện thoại liền dừng lại, Phùng Tử Dạng ngẩng đầu nhìn kỹ vào mắt Bạch Hành.
Anh ta thường xuyên mặc những trang phục kì lạ, nhưng hôm nay lại ăn mặc đứng đắn, tây trang màu trắng xám mặc ở trên người anh đã viết nên phong cách của người thành công, mà không phải hoa hoa đại thiếu gia.
Nhìn thấy Phùng Tử Dạng thất thần, Bạch Hành lại nói một câu: "Nhanh đi, nếu muốn quá giang thì nhanh chóng thu thập, cho cô mười phút."
"Đi! Tôi đi!" Phùng Tử Dạng kéo dép lê chạy lên lầu, đi đến một nửa, bỗng nhiên quay đầu tới nói với Bạch Hành, "Chú, cảm ơn chú!"
Mười phút sau, Bạch Hành ở trên xe chờ cô.
Phùng Tử Dạng đúng giờ, lại cảm ơn Bạch Hành.
Xe một đường đã đến cổng lớn học viện Lâm Sơn, bây giờ đúng là thời gian đi học, không ít học sinh đều nhìn thấy một chiếc siêu xe dừng lại, sôi nổi dừng chân nhìn thoáng qua.
Tiếp theo, từ siêu xe bước xuống một cô gái, cô gái lớn lên thanh lệ động lòng người, trên mặt tươi cười như là mặt trời nhỏ.
Mà mặt trời nhỏ đang vẫy tay với người trong xe, "Chú, tạm biệt."
Bạch Hành gật gật đầu, nói: "Khi nào tan học, tôi tới đón cô."
Phùng Tử Dạng trả lời: "Giữa trưa tôi tan học, sau đó muốn cùng bạn bè tụ hợp, tụ xong chính là 3h chiều."
Bạch Hành đáp ứng.
Phùng Tử Dạng nhìn xe anh rời đi cho đến khi còn thấy nữa, cô mới xoay người đi vào trường.
Đi chưa tới hai bước, cô bỗng nhiên ngừng một chút.
Từ từ, tình cảnh này tại sao có chỗ nào lạ lạ?
Này không giống như là cảnh tượng cha đưa con gái đi học sao? Lại hình như là cảnh tượng bạn trai đưa bạn gái tới đi làm?
Ánh mát sôi nỏi xung quanh dừng lại trên người Phùng Tử Dạng, cô phát hiện liền nhanh chóng chạy nhanh vào lớp học hôm nay.
Cô ở trong lớp tìm được cô bạn cùng phòng Lâm Sanh liền nhanh chóng chạy tới ngồi xuống, cô mới vừa ngồi xuống không đến nửa phút, giảng viên liền bước vào lớp.
Lam Sanh rót ly nước ấm cho cô, "Tối hôm qua không trở về, cậu đi đâu vậy?"
"Đừng nói nữa, ngày hôm qua không phải tớ đi tham gia hôn lễ của chị họ sao, kết quả mẹ lại nổi giận với tớ, đem tớ đuổi ra khỏi nhà." Lúc nói chuyện cô liền nhớ tới Bạch Hành, "Tối hôm qua hơn nửa cũng muộn rồi, trường học đã sớm đóng cửa, tức giận muốn chết."
Lam Sanh một bên chơi điện thoại, một bên nghe Phùng Tử Dạng nói chuyện, đang lướt, bỗng nhiên kêu một tiếng: "Ngọa tào".
Phùng Tử Dạng tò mò nhìn qua, Lam Sanh cũng là ngẩng đầu lên, khiếp sợ mà nhìn Phùng Tử Dạng.
Phùng Tử Dạng: "?"
Khóe môi Lam Sanh giật giật, đem điện thoại đưa tới trước mặt Phùng Tử Dạng, "Tồi hôm qua cậu không về nhà, chính là cùng lão già qua đêm sao?"Ánh mắt Lam Sanh biến đổi, có chút tiếc hận, "Aizz, Tử Dạng à, khẩu vị của cậu như thế nào liền...... nặng như vậy?"
Thế nhưng lại thích lão già.
Trên giao diện diễn đàn trường học đăng ảnh chụp sáng hôm nay Bạch Hành đưa cô đến trường.
Rất nhiều nhân chứng miêu tả dưới bài đăng, chính tai nghe được Phùng Tử Dạng gọi đối phương là chú, lại là ông chú lái siêu xe!
Mặc dù bài đăng không nói bất cứ cái gì, lại ngầm ở bên trong Phùng Tử Dạng cùng ông chú lớn ám chỉ có vấn đề.
Hơn nữa Phùng Tử Dạng mới vừa bộc lộ tài năng ở giới giải trí, những người ghen tị cô sôi nổi ở dưới nói các loại tài nguyên của Phùng Tử Dạng là không minh bạch.
Phùng Tử Dạng xem xong liền nổi giận.
Tổ tiên cô di truyền tính tình không tốt, cô lại tuổi trẻ khí thịnh, lập tức liền mắng chửi trên mạng, chửi xong liền sảng khoái, rồi lại leo lên hot search.
Cô nhìn một đường leo lên hot search có chút trầm mặc.
Lam Sanh an ủi cô: "Bằng không cậu cùng tớ về quê chăn heo đi, giới giải trí tớ đều đã nhìn thấu rồi."
Phùng Tử Dạng bẹp bẹp miệng, nếu nhà cô còn không phá sản, một chút hot search nhỏnhư vậy đã sớm xử lý.
Cô ủ rủ suốt một tiết học đều quên giải thích cùng Lam Sanh rằng Bạch Hành không phải lão già gì
Sau khi tan học, Lam Sanh lại xem hot search mới phát hiện hot search của Phùng Tử Dạng bị xóa không còn một chút, dấu vết gì cũng không có.
Các diễn đàn trường học của bọn họ đã bị tấn công và không thể vào được, tu chỉnh suốt một buổi sáng, chờ đến khi vào được thì một bài đăng cũng không còn.
Phùng Tử Dạng sợ ngây người, cô còn chưa kịp phản ứng liền nhận được tin nhắn của Bạch Hành: "Giao cho tôi xử lý là được."
Cô nhẹ nhàng thở ra, nếu Bạch Hành đã nói để anh xử lí thì khẳng định chính là không thành vấn đề.
Giữa trưa tan học, Phùng Tử Dạng muốn cùng Lam Sanh đi ăn cơm trưa liên hoan.
Dọc theo đường đi, người chỉ chỉ trỏ trỏ không ít, Phùng Tử Dạng không nhìn đến, nếu bây giờ tuôn ra chuyện đánh người, sợ là không ai cứu được cô.
Tới tiệm cơm, phòng đặt rồi.
Phùng Tử Dạng hiện tại không xu dính túi, cơm trưa đều dựa vào Lam Sanh cứu tế.
Hai người ăn, Lam Sanh liền không khỏi hỏi: "Lão già kia của cậu thật đúng là rất có bản lĩnh, nhanh như vậy liền xử lý tốt."
Nghĩ đến gương mặt đẹp kia của Bạch Hành, tuy rằng tuổi là lớn một chút, còn lớn hơn cô một giáp, nhưng cũng không thể gọi là lão già.
Phùng Tử Dạng ăn miếng thịt,thay Bạch Hành cãi lại: "Hắn cũng không phải là lão già, chỉ là...... chú."
Lam Sanh mỉm cười: "Thật không phát hiện ra cậu còn có đam mê như vậy." Cô ấy lại thở dài, "Tớ còn muốn đem anh họ tớ giới thiệu cho cậu, không nghĩ tới cậu đã sớm cùng ông chú khác ở bên nhau, anh họ tớ là không có hy vọng gì rồi."
Phùng Tử Dạng ho khan một tiếng, che lại môi, nước mắt đều nhanh bị khụ ra tới.
Cho đến khi ngưng lại cô đánh một cái vào mu bàn tay Lam Sanh, " Cậu đừng nói bừa nữa, tớ cùng chú Bạch thật sự không giống như là trên mạng nói như vậy."
"Vậy các cậu là loại nào? Người ta còn đưa cậu tới đi học nha."
Phùng Tử Dạng giải thích: "Hắn là bạn của chị họ tớ, đêm qua không phải tớ không phải bị đuổi ra khỏi nhà sao, sau đó chính là hắn ở ven đường đón được tớ, cho tớ ở hai ngày, một lát tớ liền nói với hắn tối nay tớ ở kí túc xá, không trở về chỗ hắn nữa."
Lam Sanh chống cằm, nghe Phùng Tử Dạng nói xong liền gắp cho cô thêm hai miếng thịt, "Cậu yên tâm đi, mẹ con làm sao mà thù nhau mãi, khẳng định mẹ cậu thực nhanh sẽ đến đón cậu về."
"Ừ, hy vọng vậy."
3h chiều, Phùng Tử Dạng cùng Lam Sanh đi dạo phố, trở lại trường học liền nhìn thấy xe Bạch Hành ngừng ở nơi đó.
Phùng Tử Dạng quay đầu nói với Lam Sanh: "Cậu về trường học trước đi, tối nay tớ sẽ về trường."
"Được, vậy cậu tự mình cẩn thận một chút."
Lam Sanh ngoài miệng nói như vậy, nhưng lại tránh ở chỗ tối nhìn xem đến tột cùng là ông chú dạn nào, thế nhưng mê hoạc bạn thân của cô!
Chỉ tiếc, Bạch Hành từ đầu đến cuối đều không có xuống xe, Phùng Tử Dạng đứng ở bên ngoài xe nói với anhi: "chú Bạch, hôm nay tôi sẽ ở kí túc xá trường, chỉ là trên người không có tiền, chú có thể...... Đưa tối đến nhà chị họ Thừ Hàn không?"
Ngón tay Bạch Hành đặt trên đầu gối, anh vuốt ve chiếc đồng hồ màu đen, liền nhướng mày, nói: "Vậy em gọi điện thoại qua cho bọn họ chưa?"
"Tôi gọi qua rồi, chị họ Thử Hàn đồng ý cho tôi vay tiền."
Nói tới Mạnh Thừ Hàm, trong lòng Phùng Tử Dạng còn rất áy náy, lúc trước bị mẹ xúi giục, đầu óc cô thật ngu ngố thế mà cảm thấy Khương Kiền cùng Mạnh Thử Hàn chỉ là kết hôn giả, nếu là leo lên Khương Kiền, nhà bọn họ liền được cứu rồi.
Nào đâu biết rằng Khương Kiền người ta cùng Mạnh Thử Hàn tình cảm thật tốt.
Bạch Hành sấn một lát, mở miệng nói: "Vậy em lên xe đi."
"Được." Phùng Tử Dạng mở cửa xe, ngồi ở bên cạnh Bạch Hành.
Cô thực thích mùi hương trên người Bạch Hành, không giống như là nước hoa, dù sao chỉ là hương mát lạnh, làm người ta thực thoải mái.
Trên xe, Bạch Hành nói đến chuyện hôm nay, "Là tôi suy xét không chu toàn."
Phùng Tử Dạng vội vàng nói: "Tôi sai, tôi nên tự mình đi tới."
Bạch Hành: "......"
Cũng may nhà Khương Kiền ở tại trung tâm thành phố, cách trường học cũng không phải rất xa, hơn mười phút đi xe liền đến.
Bạch Hành thường tới tìm Khương Kiền, cho nên cũng không cần thẻ thân phận, bảo an liền cho vào.
Cửa biệt thự Khương gia, gõ cửa mở ra, không phải khương kiền cũng không phải Mạnh Thử Hàn, mà là dì Trịnh.
Bạch Hành lập tức liền biểu lộ ý đồ đến: "Đây là em họ Thử Hàn, tới tìm Thử Hàn."
Dì Trịnh mặt lộ vẻ khó xử, "Thật là không khéo, sáng sớm hôm nay tiên sinh cùng phu nhân liền đi ra ngoài hưởng tuần trăng mật, cũng không biết khi nào trở về."
Phùng Tử Dạng lộ ra ánh mắt không tin tưởng, móc điện thoại ra gọi cho Mạnh Thử Hàn, điện thoại Mạnh Thử Hàn đã tắt máy
Cô cắn chặt răng, khẳng định là Mạnh Thử Hàn đối với chuyện trước kia ghi hận trong lòng, mượn cơ hội trêu cợt cô mà!
Bạch Hành nói cảm tạ cùng dì Trịnh, quay đầu có chút bất đắc dĩ mà nhìn Phùng Tử Dạng: "Này thật đúng là không khéo, em thực nhanh không có tiền dùng liền đói chết ở trường học."
Phùng Tử Dạng u oán mà liếc Bạch Hành.
Bạch Hành mượn cơ hội nói tiếp: "Bất quá tôi còn có chút tiền, nếu không thì mượn tôi đi?"