Khương Kiều

Chương 1




Trầm Bắc Khương đẩy cửa phòng bước vào, bên trong có ba người. Trầm Minh Hạo ngồi đối diện thấy anh bèn đứng dậy, người phụ nữ ngồi quay lưng với anh cũng nhanh chóng xoay người lại. Ba Trầm hơi nhăn mày nghiêm khắc:

"Tiểu Khương lại đây, mọi người chờ con đã lâu rồi đấy"

Người phụ nữ có vẻ đẹp ôn nhu dịu dàng bối rối xua tay:

"Nào có, nào có, chúng ta cũng vừa mới đến thôi mà"

Trầm Bắc Khương chẳng nói chẳng rằng đi tới bên cạnh ba anh, kéo ghế ngồi xuống. Anh cúi đầu nghe ba giới thiệu:

"Đây là dì Tương và con gái dì ấy, con mau chào hỏi đi"

Lúc này anh mới ngẩng đầu nhìn hai người đối diện. Người phụ nữ tên Tương Uyển Nhàn, tuy đã gần bốn mươi tuổi nhưng có vẻ như thời gian chẳng để lại chút dấu vết nào trên gương mặt bà, vẻ đẹp mặn mà cổ điển như những diễn viên Hồng Kong thập kỉ chín mươi. Anh chuyển ánh nhìn sang thiếu nữ bên cạnh.

Trầm Bắc Khương nghe tiếng tim mình lỡ nhịp.

Thiếu nữ còn chưa hết vẻ ngây thơ, dung nhan như nụ hoa nhài mới chớm nở. Da trắng, môi hồng, tóc đen, vốn từ Trầm Bắc Khương nghèo nàn, anh chỉ biết nàng công chúa Bạch Tuyết xinh đẹp trong câu truyện cổ tích cô giáo kể hồi mẫu giáo có lẽ cũng giống như cô gái trước mặt hắn mà thôi. Đôi mắt thiếu nữ to tròn trong vắt như hồ nước mùa thu, phản chiếu gương mặt ngơ ngẩn của anh rõ ràng, anh nghe giọng nói mềm mại êm ái như cơn gió Giang Nam:

"Em là Tương Tình, "Tương" trong "Kim phong ngọc lộ nhất tương phùng", "Tình" trong "Lưỡng tình nhược thị cửu trường thì" *

* Hai câu thơ trong bài "Thước kiều tiên" của Tần Quan

Haha, đúng là một lần gặp mặt cả đời nhớ thương mà.

Trầm Minh Hạo nhắc nhở anh "Em gái đã giới thiệu rồi, mau trả lời em đi chứ"

"Trầm Bắc Khương, Trầm trong Trầm Bắc Khương, Bắc Khương trong Trầm Bắc Khương"

Anh thấy Tương Tình tròn mắt ngạc nhiên, hẳn là buồn cười lắm, chính anb cũng thấy cách giới thiệu của mình quá ngớ ngẩn. Trầm Minh Hạo khụ khụ hai tiếng, giọng điệu nhẹ nhàng:

"Kiều Kiều à, con đừng để ý thằng nhóc ngớ ngẩn này, nếu nó bắt nạt con thì nói với ta một tiếng, ta chắc chắn sẽ đánh cho nó một trận"

Tương Tình ngượng ngùng, ngoan ngoãn mà thật thà trả lời "Dạ vâng, con nhớ rồi ạ"

Trầm Bắc Khương hơi khựng lại, trường hợp này không phải khách sáo nói "Không sao đâu ạ, anh ấy khẳng định không phải người như vậy" sao, có ai thật thà như thế cơ chứ. Trầm Minh Hạo ngược lại gật đầu hài lòng, lại quay sang nói với Trầm Bắc Khương

"Con chú ý một chút cho ta, đừng có bắt nạt em gái nghe chưa"

Sau đó, mọi người cùng nhau dùng cơm, sau đó nữa Trầm Bắc Khương mới biết cô em gái này thân thể có chút đặc thù, vì lí do sinh non nên hay sinh bệnh còn thêm cái bệnh tim bẩm sinh, tuy được mọi người yêu thương sủng ái hết mực lại không kiêu căng, tính cách mềm mại ngoãn ngoãn vô cùng.

Kết thúc bữa cơm, Trầm Minh Hạo đưa Tương Tình về Trầm gia, ông và Tương Uyển Nhàn dặn dò Tương Tình vài câu sau đó quay về nhà cũ Tương gia thu thập đồ đạc. Tương Tình ngắm nghía phòng ngủ mới của cô, đột nhiên chuông điện thoại reo vang, trên màn hình hiển thị hai chữ Hạ Tinh. Vừa mới bắt máy, Hạ Tinh đã vội nói:

"Kiều Kiều bảo bối, tớ tới Xuân Thành ăn tiệc sinh nhật, chút nữa 9 giờ mà không thấy tớ gọi điện thì cậu tới đón tớ nha"

"Được thôi, cậu chơi vui vẻ nhé"

"Kiều Kiều ngoan nhất, tớ yêu cậu nhất"

"Biết rồi mà, tớ cúp máy đây" Tương Tình bật cười. Cô và Hạ Tinh chơi với nhau từ nhỏ, học cùng nhau từ mẫu giáo đến cấp hai, sau đó lên cấp ba cô thi đỗ Nhất Trung, Hạ Tinh thi đỗ Tam Trung, hai người một đầu Nam một đầu Bắc của thành phố A nhưng hai nhà sát nhau, thỉnh thoảng hai người lại ngủ ở nhà của nhau, bây giờ Tương Tình chuyển đi hơi đột ngột nên cũng chưa kịp nói với Hạ Tinh.

Tương Tình đặt điện thoại trên bàn, phòng ngủ của cô có nhà vệ sinh riêng, cô lấy quần áo rồi tắm rửa, sau đó nghiêm chỉnh ngồi học bài.

Xuân Thành

Đàm Úc ngồi dựa vào sofa, khói thuốc mịt mờ che khuất khuôn mặt hắn, Uông Tiểu Trần ngồi cạnh giọng điệu bất mãn

"Úc ca, bọn bên Nhị Trung sao tới chậm thế, chúng ta tới đã lâu mà vẫn chưa thấy mặt mũi lũ rùa ấy đâu"

"Uông Tiểu Trần, mày gọi ai là rùa đấy hả?" Đám người Nhị Trung bước tới, người đi cạnh kẻ cầm đầu hất mặt giọng điệu cáu bẳn.

"Á à, tưởng ai hóa ra là Trạm Lục đại thiếu gia" Sau câu mỉa mai của Uông Tiểu Trần mọi người xung quanh đều thầm cười. Ai chả biết Trạm Lục không phải là Trạm Lục mà là Trạm Hằng chứ, gọi hắn là Trạm Lục là bởi hắn bị bạn gái cắm sừng, bạn gái hắn cặp kè với Uông Tiểu Trần sau đó còn bị Uông Tiểu Trần đá. Trạm Hằng tái mặt, hắn hầm hổ bước lên, nghiến răng nghiến lợi:

"Uông Tiểu Trần, hôm nay không cho mày ra bã tao không mang họ Trạm"

Uông Tiểu Trần vờ vịt co rúm người lại: "Eo ôi, tao lại sợ quá đi mất". Cô bạn gái mới ngồi cạnh hắn thấy vậy thì bật cười.

"Mày..." Trạm Hằng xắn tay áo thì bị người cầm đầu Nhị Trung ngăn lại, hắn khó hiểu "Bắc ca"

Bắc ca cũng chính là Trầm Bắc Khương khẽ nhíu mày "Đừng làm loạn" Trạm Hằng im lặng nhưng ánh mắt hắn thì nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống Uông Tiểu Trần.

"Ai da, quả nhiên là lão đại Nhị Trung, chỉ một câu thôi mà uy lực vạn dặm"

Trầm Bắc Khương nheo mắt nhìn Đàm Úc ngả ngớn trên ghế sofa, giọng trầm trầm:

"Nhà có việc"

Đàm Úc không sao cả nhún vãi, hắn bĩu bĩu cái môi, đần đầu nói:

"Vậy giờ bắt đầu thôi"