Khương Khanh - Nguyệt Lộc

Chương 7




Nàng nói rất nhẹ nhàng nhưng ta biết, đó không phải là một nhiệm vụ dễ dàng.

 

Không có ai biết kết quả sau khi xuyên sách.

 

Nhưng nàng vẫn dứt khoát kiên quyết muốn xuyên qua, muốn đưa ta về nhà.

 

Ta cảm động đến nỗi muốn bật khóc, vừa định mở miệng nói vài lời.

 

Kết quả nàng đột nhiên nhặt con d.a.o nhỏ trên mặt đất lên, nghiêm túc hỏi: “Vừa rồi, cậu muốn tự sát sao?”

 

Ta lắc đầu.

 

Nàng không nói cái này còn tốt, vừa nói ra ta đã thấy đau thắt lưng rồi.

 

Vừa rồi lúc nàng đột ngột xuất hiện…

 

Ta vừa cầm lấy lưỡi dao, trong lòng âm thầm thề, nhất định phải g.i.ế.c c.h.ế.t Tạ Vân Nhi và Chu Nguyên Kỳ thì nàng đột nhiên xuất hiện, đạp một cước lên lưng ta khiến con d.a.o rơi trên mặt đất.

 

Thật là… đau quá.

 

5.

 

Chơi đùa thì chơi đùa.

 



Nhưng trong lòng ta hiểu rõ, nếu không phải vì ta, Mạc Tư Dao có nhan sắc lại có tiền của, tuyệt đối sẽ không mạo hiểm như vậy.

 

Nói như vậy, cũng chỉ là để ta cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

 

Ta đã ở trong cuốn sách bảy năm, còn nàng mới trải qua bảy tháng trong thế giới thực, làm tất cả những gì có thể làm vì ta.

 

Cảm động như thế khiến nước mắt ta lại muốn rơi ra.

 

Mạc Tư Dao đưa tay sờ sờ mắt ta, sau đó lấy từ trong túi ra một túi bột thuốc.

 

“Nhìn vành mắt thâm quầng của cậu đen như vậy, chắc mấy ngày nay cậu ngủ không được ngon giấc phải không? Không sao, tớ có mang theo thuốc ngủ đến đây. Đêm nay cậu ngủ một giấc thật ngon, ngày mai tớ sẽ đến đón cậu đi nhé.”

 

Nói xong, nàng che miệng mũi mình lại, sau đó rắc thuốc bột.

 

Ta không kịp phản ứng lại, xoang mũi hít vào, giây sau đã trợn trắng mắt, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

 

Không phải chứ… Có bạn nào lại dùng thuốc mê trợ ngủ không!

 

Đợi đến khi tỉnh lại đã là sáng sớm hôm sau.

 

Ta mới bò dậy từ trên giường, cửa lớn của Triều Dương điện bị người mở ra từ bên ngoài, hai cung nữ đi tới trước mặt ta, không nói hai lời liền cầm chìa khóa mở xích sắt, sau đó dẫn ta đến Càn Khôn điện chỉ mở cửa khi có quốc yến.

 

“A Nghênh, sáng nay tỳ nữ bên cạnh ta bị phong hàn, giờ phút này đang sốt cao không hạ. Nhưng đêm qua ta quá mệt nhọc, thân là nhất quốc chi mẫu, bên người không có người hầu hạ cũng không được. Cho nên ta liền thỉnh ý chỉ của Bệ hạ, cố ý thả ngươi ra để ngươi ở bên cạnh ta làm cung nữ vài ngày, cũng muốn hòa hoãn mâu thuẫn giữa ngươi và bệ hạ, như thế nào?”



 

Lúc nàng ta nói chuyện, ngữ khí còn cực kỳ dịu dàng, phảng phất là thật tâm thật lòng suy nghĩ vì ta và Chu Nguyên Kỳ.

 

Về phần Chu Nguyên Kỳ bên cạnh, ánh mắt hắn luôn nhìn chằm chằm vào ta, trong đó có mang theo sự phức tạp.

 

Hắn mở miệng nói: “A Nghênh, nàng đừng nóng giận, ta cũng không có ý muốn phạt nàng. Mấy ngày này, chỉ cần nàng thật tâm thật ý sửa đổi, tháng sau ta liền phong nàng làm Quý phi, ngày sau vinh hoa phú quý đều ở trong tay nàng, nàng còn có gì không hài lòng nữa?”

 

Nếu ta vẫn là ta của ngày hôm qua…

 

Có lẽ lúc này ta đã cầm lấy chén rượu trên bàn, sau đó hung hăng nện vào đầu Chu Nguyên Kỳ.

 

Lại mắng một câu: “Ngươi cho rằng ngươi là ai, ai muốn làm Quý phi của ngươi!”

 

Nhưng mà…

 

Ta nhìn Càn Khôn điện náo nhiệt khẩn trương, liền biết hôm nay có một vị khách cực kỳ cao quý sắp đến, cho nên ta phải ở lại nơi này.

 

Cho nên, ta rủ mắt xuống, không nói tiếp.

 

Không có cơn thịnh nộ như trong dự liệu.

 

Ngoại trừ kinh ngạc, Tạ Vân Nhi còn tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.