4.
Lúc trước sở dĩ xuyên qua.
Là bởi vì trong cuốn tiểu thuyết mà ta và Mạc Tư Dao cùng xem có một người tên là ‘Khương Nghênh’.
Là con người.
Tình tiết cụ thể…
Trong cuốn tiểu thuyết, trong lúc nữ chính đi tới Chu quốc, bởi vì lạc đường mà bị bao vây ở vùng ngoại ô. Nàng ấy vừa vặn gặp được một người để hỏi đường, cuối cùng mới thành công đi tới kinh thành.
Mà người đó chính là ‘Khương Nghênh’, từ đó về sau ‘Khương Nghênh’ không còn xuất hiện trong cuốn tiểu thuyết này nữa, chỉ là một người qua đường thuần túy.
Lúc trước khi xem đến đoạn này, Mạc Tư Dao còn từng trêu ghẹo ta.
Nói trùng tên trùng họ thế này, cẩn thận có một ngày sẽ xuyên qua, để ta được thể nghiệm cuộc sống trong sách.
Vốn chỉ là một câu nói đùa.
Kết quả trước mắt ta đột nhiên xuất hiện một tia sáng, sau đó ta thật sự xuyên tới vương triều xa lạ này.
Không phải hồn xuyên…
Ta là người trưởng thành, ‘rầm’ một cái ngã nện xuống đất, què suốt một tháng mới khôi phục.
Mà trong cuốn tiểu thuyết kia, nhân vật ‘Khương Nghênh’ cũng ngầm thừa nhận trở thành ta.
Hoặc là nói, từ giờ khắc này trở đi, chúng ta chính là cùng một người.
Nhưng trong cuốn tiểu thuyết không có tên Mạc Tư Dao, đây là điểm ta cực kỳ chắc chắn.
Cho nên vì sao nàng lại xuất hiện ở đây?
Đối mặt với nghi vấn của ta, Mạc Tư Dao trực tiếp ngồi dậy, sau đó lấy từ trong túi ra chứng minh thư.
“À, quên nói với cậu là tớ đã đổi tên.”
Ta nhận lấy chứng minh thư, nhìn tên cũ của Mạc Tư Dao bây giờ đã đổi thành ‘Mạc Khanh’.
“Còn có chuyện này sao?” Ta có chút bất ngờ ngoài ý muốn, thậm chí còn khiếp sợ hơn.
“Cũng may trong cuốn tiểu thuyết này có một người cùng họ với tớ, nếu không phải đổi họ thì chắc ông già nhà tớ sẽ đánh gãy chân tớ mất.”
Nói xong, Mạc Tư Dao nở nụ cười với ta.
“Với thân phận hiện tại của tớ, tớ có thể che chở cho cậu rồi.”
Đúng rồi.
Sau lần đầu gặp mặt, chúng ta có nói chuyện với nhau.
Mạc Tư Dao nói cho ta biết việc xuyên sách phải có thời gian ‘làm lạnh’, cho nên phải đợi đến ba tháng sau, hai chúng ta mới có thể trở lại thế giới hiện thực.
Điều duy nhất có thể làm bây giờ là chờ đợi.
Về phần thân phận ‘Mạc Khanh’ này.
Cho dù đã qua bảy năm nhưng để có thể trở về hiện tại, ta đã thuộc làu làu tất cả nhân vật từng xuất hiện.
‘Mạc Khanh’ này cực kỳ ghê gớm.
Điều này có nghĩa là trong ba tháng cuối cùng này, ta không cần tiếp tục u sầu nữa, có thể đi theo chị em ăn chơi vui vẻ.
Thế nhưng…
“Cùng tên cùng họ là có thể trực tiếp xuyên sách? Sách này là do ai viết? Sao lại thần kỳ như vậy?”
Chuyện huyền huyễn như thế lại liên tục phát sinh hai lần, điều này gợi lên lòng hiếu kỳ của ta.
Thấy bộ dáng khiếp sợ của ta, Mạc Tư Dao bắt đầu giải thích cho ta hiểu.
“Đương nhiên không dễ dàng như vậy. Lúc trước cậu đột nhiên biến mất trước mặt tớ làm tớ vô cùng sợ hãi. Tớ đi tìm khắp nơi cũng không tìm được cậu nhưng lại đột nhiên phát ra nhân vật Khương Nghênh trong sách không đi theo kịch bản mà lại nói chuyện yêu đương với Hoàng tử Chu quốc. Lúc này tớ đã đoán ra được đó là cậu, dù sao cậu yêu thích sắc đẹp như vậy, lúc nào cũng nghĩ đến chuyện yêu đương.”
Nàng dừng một chút, sau đó trở tay móc từ trong túi ra một tấm thẻ đen.
“Cho nên tớ tìm đến tác giả của cuốn sách này, để cô ấy sửa chữa nội dung vở kịch nhưng vẫn không thành công. Sau khi nghiên cứu hồi lâu, tớ và cô ấy phát hiện có thể lợi dụng sơ hở, ví như không vi phạm nguyên bản nội dung cuốn sách, dần dần thay đổi nguyên mẫu nhân vật Mạc Khanh giống với tớ hơn một chút. Tóm lại là tớ và cô ấy làm rất nhiều thử nghiệm, không ngờ lại thật sự thành công.”