Khương Khanh - Nguyệt Lộc

Chương 16




Không thích, thì ra là một chuyện nhẹ nhàng như vậy.

 

Nhưng Chu Nguyên Kỳ đã thật sự hóa điên, hắn hoàn toàn không bận tâm đến sự cảnh cáo của Mạc quốc, cố ý muốn cưới ta.

 

Hắn nói: “Chung quy là do ta nợ Vân Nhi. Cho nên ta chỉ có thể cấm túc nàng ấy, ngày sau tuy nàng là Quý phi nhưng quyền lực trong tay chẳng khác gì so với Hoàng Hậu cả. A Nghênh, đây là sự nhượng bộ lớn nhất ta có thể làm cho nàng rồi.”

 

Đáng tiếc, ta căn bản rất chướng mắt hắn, không muốn đi xem.

 

Đến nay vẫn không có hành động cũng là bởi vì hôn kỳ hắn định vừa vặn vào ngày ta rời đi.

 

Thế nhưng…

 

Quân vương Mạc quốc đến sớm hơn đại hôn.

 

10.

 

Đêm trước khi đại hôn, Chu Nguyên Kỳ cho người dâng mũ phượng khăn quàng lên cho ta xem, không chỗ nào không tinh xảo.

 

Hắn nói: “Ngày đó phá miếu thành thân, chúng ta không chuẩn bị được đầy đủ. Nhưng hiện tại không giống nhau, ta đã có được toàn bộ Chu quốc, cũng có thể cho nàng đại hôn hoành tráng nhất. Pháo hoa sẽ nở rộ ba ngày ba đêm, đây là lời hứa hẹn của ta dành cho nàng. A Nghênh, đời này chúng ta sẽ không rời xa nhau nữa.”

 

Nhưng trong nháy mắt khi hắn vừa nói xong, đại môn hoàng cung bị người ta đạp đổ, quân vương Mạc quốc tiến tới thần tốc, cầm kiếm xuất hiện trong hoàng cung Đại Chu.

 

Đương nhiên, trong đó có bút tích của ta và Mạc Tư Dao.

 

Gương mặt nam chính lạnh lùng, ánh mắt quét qua người ta và Chu Nguyên Kỳ.

 

“Hoàng muội, muội thích hắn ư?”

 



Ta lắc đầu, yên lặng lui về phía sau một bước, ý tứ mời y tự xử.

 

Y ngửa mặt lên trời cười to.

 

Tiếp theo lại đặt thanh kiếm kia lên cổ Chu Nguyên Kỳ, ánh mắt cực kỳ bệnh hoạn.

 

Y nói: “Ta là người rất coi trọng tình thân. Nếu như muội thật tâm thật ý thích Chu Nguyên Kỳ, ta có thể đánh hạ Chu quốc rồi ban tặng hắn cho muội làm phò mã, thậm chí còn tặng cả mảnh đất Đại Chu này cho muội làm quà tân hôn, thế nào?”

 

“Muội không cần.” Ta không cần nghĩ ngợi liền lắc đầu.

 

Y nghiền ngẫm hồi lâu, ánh mắt nhìn Chu Nguyên Kỳ còn mang theo sát khí, chốt hạ bằng một câu.

 

“Nếu như muội không thích thì ta có thể xuống tay rồi.”

 

Ta gật đầu, nhẹ giọng nói một câu ‘được’.

 

“Khương Nghênh, nàng thật sự muốn ta c.h.ế.t sao?”

 

Chu Nguyên Kỳ không thể tin nổi, sau đó là tràn đầy thương tiếc, vỡ nát đến cực hạn.

 

Ta nhìn hắn, trong ánh mắt không có nửa điểm tình cảm.

 

Chỉ nói: “Sinh tử của ngươi đã không liên quan gì đến ta nữa rồi.”

 

Sau này, trong sách hay ngoài sách, cũng không gặp lại.

 

11.

 



Chu Nguyên Kỳ cũng không lập tức bị g.i.ế.c mà bị nhốt vào trong địa lao.

 

Hắn tìm người, nói có thể gặp ta lần cuối hay không.

 

Lúc đó trời còn chưa sáng, thời gian về nhà chỉ còn lại khoảng nửa canh giờ.

 

Cho nên ta đáp ứng yêu cầu của hắn.

 

Ta mang theo Tạ Vân Nhi, hai cánh tay của nàng ta đã hoàn toàn bị phế bỏ, bị thương quá nặng, ngay cả chén trà cũng khó có thể cầm lên, chỉ có thể vô lực buông thõng xuống hai bên.

 

Từ Hoàng cung đến địa lao, khoảng cách dài như vậy mà nàng ta luôn miệng mắng chửi.

 

Cho nên, ta cho người cắt lưỡi của nàng ta đi.

 

Rốt cuộc nàng ta không phát ra âm thanh nào nữa, ta mới cảm thấy toàn bộ thế giới đều an tĩnh lại.

 

Sau đó ta mang theo nàng ta cùng vào địa lao, đi gặp Chu Nguyên Kỳ lần cuối cùng.

 

“A Nghênh, nàng đến gặp ta rồi. Có phải trong lòng nàng vẫn còn có ta phải không?”

 

Ta mỉm cười, sau đó duỗi tay xoa mắt hắn.

 

“Ngoan, nhắm mắt lại.”

 

Giọng điệu nói chuyện cực kỳ nhẹ nhàng khiến hắn sinh ra ảo giác trong khoảng thời gian ngắn, khóe miệng nhếch lên nụ cười yếu ớt. Hắn nhắm mắt lại mở rộng tay ra, tựa hồ là muốn ôm ta vào lòng.

 

“Rất tốt…”