Ta không hù dọa nàng ta vì đây đã là tình tiết cố định trong cuốn tiểu thuyết này, chủ yếu là do phân lượng của Công chúa Mạc quốc ở nước khác thật sự rất lớn.
Vì thế, sắc mặt Tạ Vân Nhi càng trở nên khó coi hơn.
Nàng ta vừa định mở miệng nói cái gì đó thì ánh mắt ngưng tụ lại, ngay sau đó khóe miệng nàng ta gợi lên ý cười. Nàng ta vươn tay nắm chặt cổ tay của ta.
“Khương Nghênh, ngươi có muốn biết không, nếu ta nói ngươi đẩy ta xuống, liệu Bệ hạ có tin ta hay không?”
Ta không quay đầu lại nhưng nghe tiếng bước chân quen thuộc kia, liền biết người tới không chỉ có một.
Cho nên, ta túm lấy Tạ Vân Nhi trước, cùng nhau lao xuống ao.
Nàng ta hoàn toàn không đề phòng tới, mở to hai mắt, đợi đến khi nàng ta bắt đầu kêu cứu thì hai chúng ta đã ở trong hồ.
Ta không biết bơi nhưng không sao cả.
“Khương Nghênh, ngươi mau buông ta ra! Cho dù ngươi muốn c.h.ế.t cũng đừng lôi kéo ta đi cùng chứ! A a a!”
Ta gắt gao nắm lấy tay Tạ Vân Nhi, nàng ta liều mạng muốn giãy dụa trốn thoát nhưng dưới tình huống này, bởi vì ta không biết bơi nên mới sinh ra cảm giác sợ hãi, đột nhiên có sức lực rất lớn kéo nàng ta xuống.
Ta sặc vài ngụm nước, nhìn hai người kia càng ngày càng gần.
Ta khẽ cắn môi, quyết đoán lấy con d.a.o nhỏ bên người, tay kia bắt lấy cánh tay nàng ta.
Tiếp theo, mũi d.a.o rơi lên cánh tay nàng ta, ta dùng hết toàn lực đ.â.m vào, sau đó không ngừng kéo xuống.
Nước bẩn trộn lẫn m.á.u tươi.
Nhưng ta không dừng tay lại, mà Tạ Vân Nhi khàn giọng thét chói tai bên trên. Từng chút từng chút một, đến khi cả cánh tay nàng ta đều là máu, thậm chí còn mơ hồ thấy được xương trắng thì ta mới dừng tay.
Tạ Vân Nhi, ta đã nói rồi, ngươi dám khi dễ ta thì nhất định sẽ nhận cái giá thật lớn.
Ngay sau đó…
Bùm hai tiếng, Chu Nguyên Kỳ và Mạc Tư Dao đồng thời nhảy xuống nước.
Người xuống trước nhìn về phía Tạ Vân Nhi toàn là máu, cùng với bộ dáng khóc lóc nức nở kia, rất nhanh liền bơi qua.
Sau khi giữ chặt Tạ Vân Nhi, hắn lại nhanh chóng bơi về phía ta.
Nhìn xem, đến thời khắc nguy cấp nhất mà hắn còn muốn cả hai, nếu không sẽ không chịu buông tha.
Người tham lam sẽ phải trả giá.
Ta không nhúc nhích, nhìn hắn bơi tới, quyết tâm để bản thân mình chìm xuống.
“A Nghênh!”
Hắn khàn cả giọng gọi tên ta. Khi sắp bắt được ta, Mạc Tư Dao đột nhiên dùng sức đạp một cái, lại đưa tay hung hăng đẩy hắn ra xa.
“Ngươi cút sang một bên cho ta, đồ xui xẻo!”
Đá xong, Mạc Tư Dao nhanh chóng bơi tới, kéo ta lên bờ.
Vừa đi vừa mắng: “Sớm biết cậu nặng như vậy thì mấy ngày nay đã không cho cậu ăn nhiều điểm tâm rồi, mệt c.h.ế.t tớ rồi.”
Về phần Chu Nguyên Kỳ và Tạ Vân Nhi, sau khi giãy dụa trong nước một phen, cuối cùng bọn họ cũng lên bờ.
“Bệ hạ, tay của ta đau quá!”
Tạ Vân Nhi tựa vào trong lòng hắn, khóc lóc vô cùng thương tâm.
Nhưng thật đáng tiếc…
Đêm qua trời mới đổ mưa, nước trong hồ rất bẩn còn chưa kịp rửa sạch, thế nên cho dù là người xinh đẹp đến cỡ nào, sau khi lăn một vòng trong đống bùn thì dáng vẻ khóc lóc vẫn rất khó coi.
Chu Nguyên Kỳ khẽ nhúc nhích, rõ ràng trên người hắn cũng rất bẩn nhưng vẫn không tự giác được cách nàng ta xa hơn một chút.
Chỉ là khi ánh mắt chạm đến cánh tay đẫm m.á.u của nàng ta.
Lại nhịn không được thở dài, lần nữa nhìn về phía ta, trong mắt là sự trách cứ không thèm che giấu.
“Khương Nghênh, cho dù nàng không thích Vân Nhi thì nàng cũng không thể phế tay của nàng ấy như vậy chứ?”