Khương Đường - Xuân Miên Nhược Thuỷ

Chương 40




Đương nhiên, sau đó nhìn thấy phản ứng của cô, anh biết rằng tám phần mười bao cao su kia chỉ dùng để phòng ngừa mà thôi. 

Nhưng dù chỉ dùng để phòng ngừa đi chăng nữa, cũng thành công khiến anh tức giận, vì vậy mà đêm đó anh mới liều mạng giày vò cô như vậy. 

“Tôi lúc đó nói đâu phải không đúng, bây giờ chẳng phải cậu đang nổi, còn tôi thì bị bôi đen sao?”

Thanh âm vang lên đánh gãy suy nghĩ của anh, quay đầu nhìn lại chỉ thấy cô đang ngửi tóc của mình. 

“Cậu có ngửi thấy mùi gì không?”

Tiêu Tắc cười nhạt, “Ngửi thấy gì?”

Khương Đương liếc anh. 

Xem ra có vẻ không ai chú ý động tĩnh phía bên này, người đàn ông nhanh chóng cúi đầu xuống, mũi vùi vào tóc cô hít sâu một hơi, “Không có mùi tinh dịch, nhưng lại có mùi hương khác.”

Hai chữ ‘tinh dịch’ nói ra miệng cũng thật tự nhiên. 

Hai lỗ tai Khương Đường vì thanh âm của anh mà trở nên ngứa ngáy, sóng mắt lay động, biết anh cố ý, lạnh nhạt hỏi, “Cái gì?”

Người đàn ông trẻ tuổi môi mỉm cười đầy thâm ý, Khương Đường ý thức được có gì không đúng, chưa phản ứng, đã nghe thấy thanh âm trầm thấp xuyên vào tai cô, “Mùi vị của cô nàng chưa được ‘ăn no’.”

“Chị, Tiêu Tắc, hai người sao lại ở đây, Chu tổng mang món tráng miệng và trà sữa đến đấy.” Trác Linh đi tới, trong tay cầm ly trà sữa. Cùng Khương Đường đối diện nhau, cười híp mắt nói thêm, “Là trà sữa không đường đó chị.”

Khương Đường cười nói, “Cảm ơn em, vừa vặn chị cũng hơi đói bụng.”

Nói xong, cô chợt nhớ tới lời Tiêu Tắc rằng cô chưa được ăn no, đột nhiên cảm thấy hơi mất tự nhiên, nhìn Trác Linh cười cười, đi về phía nhân viên đang tụ tập. 

Lương Ngạn Văn nhìn thấy cô, chủ động hỏi: “Tiểu Đường, uống trà không, không có đường đâu.” Anh ta cầm hai ly trà nhìn xem nhãn bên trên rồi nói, “Có trà ô long hoa quế và...”

Chu Ngang đưa một ly trà đến, “Trà xanh hoa nhài.”

Khương Đường lập tức gật đầu, nhận lấy, “Cảm ơn.”

Trong các loại trà, cô thích nhất trà hương hoa, loại khác như Đại Hồng Bào, Kim Tuân Mi, hay trà ô long trên núi cao cô đều uống không quen, vì vậy mà không ít lần bị trêu chọc. 

Chu Ngang cầm ly trà chuẩn bị giúp cô cắm ống hút, chưa kịp thì ly trà đã bị một bàn tay tinh tế lấy đi. 

Lần đầu tiên cô uống trà sữa, lúc cắm ống hút không cẩn thận làm đổ mất nửa ly. Từ đó về sau, nếu là loại thức uống nào cần cắm ống hút, đều là do anh ta giúp cô cắm vào. 

Lương Ngạn Văn thuận thế cũng mở ly trà ô long hoa quế kia ra, xoay người cùng bọn họ nói chuyện phiếm. 

Khương Gừng cũng không muốn tán gẫu cùng Chu Ngang lắm, nhưng lúc này mọi người ai cũng tụ tập một chỗ như vậy, nếu không cùng người này thì cũng cùng người kia tán gẫu, Chu Ngang lại đứng gần Khương Đường nhất, nếu cô rời đi thì có vẻ cũng không được lịch sự lắm. Cũng may còn có Lương Ngạn Văn đứng cùng. 

Hai người đàn ông không hẹn mà cùng mặc âu phục, ở giữa lại là cô gái mặc váy dài chấm gối, nụ cười trên môi cô không tính là nhiệt tình nhưng lại có cảm giác quyến rũ lạ kỳ, tuấn nam mỹ nữ đứng cùng một chỗ tựa như buổi chụp hình của thành phần tinh anh đô thị vậy. 

Bầu không khí thành thục khiến Trác Linh cảm thấy cực kì hâm mộ, cô ấy nhìn đến hai mắt phát sáng, đột nhiên như phát hiện điều đó, kì quái nói một tiếng, “Tiêu Tắc, anh có cảm thấy Chu tổng và Lương Ngạn Văn khá giống nhau không?”

Không phải ngũ quan, mà là khí chất, chính là kiểu thành thục của thành phần tinh anh trong xã hội. 

Xác thực rất giống, anh cũng vừa phát hiện. 

Phút chốc nhớ đến buổi sáng hôm đó ở nhà cô nghe được điện thoại, người đàn ông ở đầu dây bên kia cũng tên là Chu Ngang. Lúc đó tâm tư của anh đều đặt trên người cô, không có ý nghe trộm, nếu như không nghe thấy người đàn ông kêu một tiếng ‘Đường Đường’ có lẽ anh căn bản cũng không có ấn tượng gì. 

Tiêu Tắc nheo mắt lại, trong lòng dường như đã hiểu rõ. 

Cô ở trên chương trình 《 Dù cho như thế nào vẫn muốn yêu 》nói về tiêu chuẩn bạn trai của cô, quả nhiên là không hề muốn ám chỉ Lương Ngạn Văn. 

Ý nghĩ chợt lóe lên, anh nhìn chằm chằm ba người đối diện, càng nhìn càng khẳng định. Chu Ngang thỉnh thoảng ánh mắt lại rơi trên mặt cô, không phải kiểu như Lương Ngạn Văn thẳng thắn đối diện, mà chính là kiểu hai mắt lơ đãng nhìn nơi khác, cuối cùng lại rơi lại trên người cô. 

Tiêu Tắc chú ý lúc ánh mắt người đàn ông đó dừng lại trên mặt cô, ánh mắt chăm chú nóng rực. 

Nhanh chân đi tới, anh gia nhập cuộc trò chuyện của bọn họ, “Lương lão sư, Chu tổng, không ngại thêm một người nói chuyện phiếm chứ.”

Anh đứng cạnh bên người Khương Đường, không hề hỏi ý kiến cô, chỉ nhìn cô cười cười. 

“Đương nhiên không, uống chút gì không?” Lương Ngạn Văn chủ động hỏi. 

“Gì cũng được.”

Ánh mắt anh lơ đãng nhìn ống hút của người con gái bên cạnh, đầu ống hút loang một vết đỏ, chính là son môi của cô. 

“Chu tổng, đây là lần đầu tiên anh đầu tư vào ngành điện ảnh phải không?”

“Đúng.”

Tiêu Tắc gật đầu, giống như bâng quơ hỏi, “Sao anh lại đột nhiên có hứng thú đối với ngành này thế?”

Chu Ngang theo bản năng liếc nhìn Khương Đường thấy cô không cẩn thận hút một ngụm lớn trân châu, ánh mắt mềm xuống, mất tập trung đáp, “Cũng không phải là đột nhiên, vốn tôi đã có ý định này từ lâu, chẳng qua chưa tìm thấy cơ hội thích hợp thôi.”

*

Từ Phàm yêu cầu cao, Khương Đường không có quá nhiều kinh nghiệm đóng phim điện ảnh, chỉ có thể dùng sự chăm chỉ để bù đắp, không có việc gì bận liền ở lại phim trường xem cách người khác diễn. 

Nam nữ chính trước sau lần lượt tiến vào trường quay. Nữ chính Phạm Nhất Kiều, chính là đương kim ảnh hậu, mỗi cái nhíu mày, mỗi nụ cười đều lay động tâm can. Vai nam chính là Quách Úc, là người mới trong phái thực lực, tiếng tăm và lưu lượng fan không bằng, thế nhưng giá trị nhan sắc và kỹ thuật diễn lại thuộc top đầu. 

Màn hình điện thoại sáng lên một cái, Khương Đường cầm lên xem, là Tiêu Tắc. 

“Đang ở đâu?”

Khương Đường trước tiên xác định xung quanh không có ai, với ngắn gọn gửi lại cho anh một tin, “Phim trường.”

Đối phương rất nhanh đã nhắn lại, “Chị thật chuyên nghiệp nha, khi nào trở về? Trở về tôi sẽ thưởng.”

Chỉ vài chữ bình thường đã khiến Khương Đường đỏ mặt, vừa giận vừa thẹn nhắn lại, “Ngày hôm qua không phải vừa mới làm sao?”

Anh biết hôm nay cô có lịch trình, vẫn giày vò cô đến rạng sáng. Khương Đường buổi trưa mệt mỏi, không ngừng mở miệng ngáp, Từ Phàm thấy vậy nói cô đến phòng ngủ nghỉ ngơi, còn khen cô chuyên nghiệp. 

Cô không cách nào nhìn thẳng vào hai từ chuyên nghiệp này rồi. 

Tin nhắn vừa gửi đi chưa đến hai giây, khung chat đã nhảy ra thông báo, “Cô nàng lẳng lơ, lại muốn sao?”

Đây là phản công. 

Cô mặc kệ không trả lời, kết quả đối phương lại nhắn đến một tin, “Hiện tại có ướt không?”

“Tôi đang ở phim trường đấy.”

“Vậy có phải chị đang ở phim trường nhưng vẫn nghĩ đến dương v*t của tôi mà ướt rồi không?”

Khương Đường biết không thể dễ dàng đuổi tên Tiêu Tắc này đi, tức giận nhắn lại, “Có, được chưa hả?”

“Chụp cho tôi xem.”

“Đừng hòng.”

“Tôi muốn xem, hiện tại đặc biệt nhớ chị vô cùng, nếu chị không gửi ảnh tôi sẽ tiếp tục dây dưa đến tối đấy, chị à chị nghĩ sao?”

Thời điểm này mới nhớ lại gọi cô là chị sao?

Khương Đường cảm giác mình bị ma quỷ ám rồi, nếu không thì sao cô lại chạy vào phòng vệ sinh chứ. Vừa cởi ra, cô đã nhìn thấy quả nhiên quần lót bên dưới đã bị ướt rồi. Lúc nãy không phải cô đã nhắn lại cho anh rằng cô ướt chỉ vì muốn chấm dứt cuộc trò chuyện mờ ám này sao, sao giờ lại ướt thật rồi. 

Cô lấy điện thoại tự chụp hình, màn hình quay cận cảnh âm hộ nhỏ của cô, Khương Đường trước hành động của mình bị kích thích đến mức thở gấp. 

Bấm gửi đi, thông báo gửi thành công, cô ngay lập tức xóa bỏ bức ảnh, ngồi trong phòng sửa soạn lại quần áo. 

Anh lần này cách một lúc sau mới nhắn tin hồi âm. “Khi nào kết thúc công việc, tôi đến đón chị.”

“Sáu giờ, tôi tự lái xe đến.”

“Để xe đó đi, sáng mai tôi lại đưa chị đến.”

“Sớm hơn một tiếng có khác biệt gì sao?”

“Có.”

Khương Đương không trả lời, cất điện thoại, ra ngoài rửa tay, thoáng nhìn thấy trong gương bản thân đang mỉm cười, cô ngẩn ra. 

Đi ra khỏi phòng vệ sinh, Từ Phàm nhìn thấy cô, giơ tay bắt chuyện, “Tiểu Khương, Chu tổng lại mua trà chiều đến thăm ban đây, qua đây cùng dùng đi.”