Thành phố đón tôi về với cái nắng chói chang của ban trưa. Tôi không trở về nhà ngay mà ghé sang nhà Khôi.
Trời ơi!!! Không thể nào tin được. My, tôi không nhầm. Cô ta đang chễm chệ trên ghế sofa. Tôi bàng hoàng khi hay tin chính Khôi là người đã đón cô ta về với lý do muốn chăm sóc cô ấy. Chỉ một đêm mà Khôi như hai con người khác, anh thay đổi một cách đột ngột.
Chúng tôi đã cãi nhau rất nhiều, tôi bỏ ngay về nhà. Quá tức giận tôi đạp ga thật mạnh, gió cũng không thể xoa dịu tâm trạng của tôi. Cả người nóng như lửa, uất đến phát khóc. Tôi dừng xe lại rồi khóc thật to.
- -----
Nghe Kate nói về tình trạng của My, cô ta bị trầm cảm, nhiều lần có ý định tự tử nhưng bất thành. Lần này cũng vậy, My đã đập đầu vô tường và không ngừng kêu tên Khôi. Bác sĩ bảo về nhà chữa trị có lẽ sẽ hiệu quả hơn. Còn về bản án, vì không đủ năng lực nhận biết nên tòa chưa kết án. Với lại còn nhiều khúc mắc mà bên hình sự vẫn chưa điều tra ra. Có lẽ đứng sau cô ta vẫn còn người khác lợi hại hơn. My cần tỉnh táo, phải thật tỉnh táo mới chỉ ra người đứng sau giựt dây mọi chuyện. Cái chết của bà thật sự không hề đơn giản chỉ vì My muốn trả thù tôi.
- ------
Khôi hẹn tôi sang nhà dùng cơm. Tôi thật sự không thể chịu nỗi khi thấy My cứ bám riết lấy Khôi. Tôi bực mình đứng dậy bỗng Khôi nắm lấy tay tôi rồi dẫn lên phòng bảo có việc riêng.
- Chuyện đêm qua tôi thành thật xin lỗi.
Tôi nghĩ rằng sẽ trả lời như trong giấc mơ để nhận lấy một nụ hôn từ Khôi nhưng anh rất quả quyết khiến tôi như chết lặng:
- Tôi sẽ chịu trách nhiệm về việc mà tôi đã làm với cô đêm qua nhưng có vài điều tôi muốn nói rõ với cô. Thứ nhất, có lẽ đêm qua tôi say quá nên nhầm lẫn cô với cô ấy. Tôi thành thật xin lỗi nhưng nếu cô muốn, chúng ta sẽ tổ chức hôn lễ. Thứ hai, tôi muốn cô đừng gây áp lực cho My nữa. Cô ta quá đáng thương rồi, đừng tra tấn tinh thần cô ấy như bấy lâu nay cô thường làm nữa. Và thứ ba, điều quan trọng mà tôi phải nói dù cô không muốn nghe là: trong tim tôi chỉ có hình bóng một mình Gia Hân thôi. Tôi biết nói ra cô sẽ rất buồn nhưng tôi phải làm điều này.
Tôi biết anh yêu tôi, yêu Gia Hân nhưng thật sự nghe những lời này bây giờ khiến tôi không thể chấp nhận được. Làm sao tôi nói mình chính là Gia Hân đây. Tôi đang tự ghen với chính mình chỉ vì trước mặt Khôi bây giờ là gương mặt của Thùy Linh. Và mọi cố gắng xóa bỏ hình ảnh Gia Hân mà tôi đã làm giờ thành sự thật rồi.
- Anh sẽ chịu trách nhiệm với tôi sao? Không cần. Chúng ta đều đã trưởng thành hết rồi và tôi không phải người lạc hậu như vậy. Khôi, anh cứ xem chuyện đêm qua như tình một đêm là được. Không cần phải chịu trách nhiệm gì hết.
Tôi nói xong liền quay đi nhưng vẫn phải nói thêm:
- Xin lỗi nhưng tôi không thể tha thứ cho My được. Cô ta phải đau khổ hơn nữa, đau gấp trăm ngàn lần mà tôi phải chịu trước đây.
Khôi bước nhanh đến chặn tôi lại:
- Tôi biết cô sẽ không bao giờ tha thứ cho bất kì ai gây tổn thương cho cô. Nhưng bây giờ thì tôi cần My thật sự tỉnh táo. Xem như tôi xin cô một lần đi. Cô muốn gì cũng được.
Lần đầu mà tôi thấy anh chịu khuất phục trước tôi, ánh mắt vẫn sâu thẳm không một gợn sóng nhìn chằm chằm vào tôi.
Tôi rất dõng dạc mà trả lời rằng:" Tôi muốn cái mạng của anh." Nói rồi, tôi bước qua Khôi mặc cho anh đứng đó thẩn thờ.
Tôi biết anh đang nhớ đến tôi. Câu trả lời mà 4 năm về trước anh đã nghe khi hỏi tôi muốn gì. Vẫn là vậy, tôi muốn cái mạng của anh. Nhưng bao giờ tôi sẽ lấy lại nó đây???
- ----
My, thì ra lúc nào Khôi cũng quan tâm cô ta. Tôi tưởng anh đã dứt khoác với cô ta. Tôi tưởng anh trả thù cô ta vì tôi. Anh biết tôi đã làm gì với My. Đúng, tôi không thể tha thứ cho cô ta được. Ngày xưa, My lợi dụng bác sĩ để giết bà tôi thì hôm nay tôi cũng dùng chính cách đó gây áp lực với cô ta. Hoảng loạn, trầm cảm, tự sát. Chính tôi đã cho người đe dọa cô ta, khiến cô ta phát điên. Tôi biết tôi sai nhưng tôi không thể để cô ta yên. Như đã hứa, tôi sẽ để kẻ thù của mình sống không bằng chết.
- -----
Tôi bước qua My với ánh mắt đầy căm phẫn của Gia Hân trên gương mặt Thùy Linh. Cô ta sợ hãi quỳ xuống, không ngừng van xin tôi. Đúng lúc đó, Khôi từ trên cầu thang bước xuống choàng tay ôm lấy My vào lòng. Khôi nhìn tôi rồi lắc đầu, tôi thấy được sự thất vọng trong ánh mắt ấy. Tôi bước đến ngồi bên cạnh My, đưa tay vén tóc cô ta bỗng My sợ hãi quăng con gấu bông đang cầm trên tay rồi ôm chầm lấy Khôi, nước mắt không ngừng rơi ra. Miệng không ngớt lời cầu xin tôi tha thứ.
Tôi cầm lấy con gấu đưa cho My nhưng Khôi nhanh chóng gạt tay tôi ra. Sức anh quá mạnh làm tôi té ngã.
- Cô hãy thôi đi. Đừng làm tôi thêm ghét cô.
- Cô đi đi. Tôi không muốn thấy mặt cô nữa. Ra khỏi nhà tôi ngay.
Anh quát thẳng vào mặt tôi. Tôi đứng dậy ra xe lái một mạch về nhà.