Khuôn Mặt Của Ngày Xưa Ấy!

Chương 29




Công việc đã hoàn tất, khó lắm mới níu kéo Khôi ở thêm vài ngày. Tôi với anh thuê 2 chiếc xe đạp chạy dạo đường Đà Lạt ngắm mai anh đào. Tối đó, tôi với anh đi dạo chợ đêm ở Đà Lạt, tôi đã mua được hai chiếc khăn len rất đẹp. Một cái dành cho tôi và một cái tôi dành cho anh.

Tôi nhanh tay choàng chiếc khăn cho anh, thắt một nút thật đẹp, thật ấm. Khôi nở nụ cười nhìn tôi tỏa ý cảm ơn khiến tôi ngơ ngác. Nụ cười không tươi nhưng được cong lên như vầng trăng khuyết thật quyến rũ chết người. Mãi ngắm anh tôi không khéo bị người đi phía sau đẩy thật mạnh. Khôi đưa tay kéo tôi vào lòng. Ôi! Ấm áp quá đi!

Khôi rất tinh tế, nhẹ nhành đẩy tôi ra. Sau đó tôi với anh tiếp tục đi dạo chợ đêm. Mọi thứ đều quá lạ lẫm với tôi. Tôi chạy hết gian hàng này sang gian hàng khác như một chú cừu non được thả ra thảo nguyên mênh mông. Tôi chỉ thấy Khôi lặng lẽ nhìn tôi rồi bẻn lẻn cười.

- ----

Nửa đêm, không khí Đà Lạt dần trở nên lạnh buốt. Ngồi trong phòng tôi nhấp từng ngụm vang đỏ. Hơi rượu làm tôi ấm người hơn. Uống một mình mà không có tri kỷ hay tình nhân quả thật buồn chán. Cầm chai rượu tôi mang ra ngoài vườn- nơi Khôi đang ngồi. Tôi đưa cho Khôi:

- Làm vài ngụm không? Có thể sẽ giúp ích cho anh.

Khôi nhận lấy chai rượu rồi nhấp lấy một hơi thật dài.

- Cô còn yêu Lâm không?

Đang yên đang lành, Khôi bỗng nhắc tới Lâm làm tôi hơi hoảng loạn.

- Không.

Khôi nhấp thêm một ngụm rồi cười:" Thật sự không thể tha thứ hay sao? Mắc lỗi dù không cố ý cũng không thể sao?

- Không. Gây ra cho người khác bao đau khổ rồi bảo người ta tha thứ, anh làm được không. Anh có thấy chiếc gương nào vỡ có thể hàn gắn lại không?

- Ừ.

Rốt cuộc tôi làm sao vậy? Muốn tha thứ cho Khôi nhưng tôi lại buông ra những lời nói cay nghiệt như thế làm anh buồn. Câu chuyện chỉ đơn giản là Thùy Linh có còn tình cảm với Lâm không? Vậy mà tôi lại lái sang chuyện của tôi với anh. Thật sự không thể tha thứ hay sao?

Chai rượu đã hết, Khôi có vẻ say thật. Anh ngả người vào vai tôi, nước mắt không ngừng lăn xuống:

- Thì ra là vậy.

- Chuyện gì?- tôi hỏi lại

- Mặc dù không cố ý tổn thương cô ấy nhưng tôi cũng đã tổn thương cô ấy. Tôi muốn tốt cho người con gái ấy nhưng lại vô tình gây bao đau thương cho cô ấy.

- Người ấy là ai?

- Gia Hân.

Hai tiếng Gia Hân thốt ra từ miệng anh thật dịu dàng, thật ấm áp. Rồi anh lại nói tiếp:

- Người con gái tôi rất yêu. Tôi không một khoảnh khắc nào quên đi cô ấy. Chính tôi đã gây ra cái chết của cô ấy. Là tôi, là tôi.

Là Khôi không cố ý, Khôi chưa bao giờ quên tôi. Trời ơi, chính My hại tôi chứ nào phải anh đâu. Tôi hiểu lầm anh nhiều như thế nào rồi? Rốt cuộc anh đã giấu tôi bao nhiêu chuyện rồi?

Tôi đưa tay chạm lên mặt Khôi, lau nước mắt cho anh. Anh ngẩng đầu lên nhìn tôi, chạm thấy ánh mắt của anh tựa hố đen sâu thẳm làm tôi như xoáy vào hẳn ánh mắt ấy. Tôi mạnh dạn hôn thẳng lên cánh môi của Khôi. Một lúc sau Khôi mới đáp trả lại nụ hôn ấy, anh chủ động dùng lưỡi tách hai môi tôi ra, xâm chiếm khoảng rộng trong miệng tôi. Khôi bế tôi lên giường, anh nhanh chóng cởi chiếc áo đang mặc ra khỏi người rồi đè lên người tôi. Anh đưa đôi môi mỏng ướt lướt quanh hỏm cổ tôi khiến tôi thoáng run lên. Thế là cả hai nồng nàn bên nhau mặc cho quá khứ kia vẫn còn hiện hữu.

- ------

Buổi sáng hôm sau, khi tôi còn đang say giấc thì nhìn thấy bóng dáng Khôi đang trầm ngâm bên cửa sổ. Tôi vội khoác chiếc áo choàng rồi từ phía sau ôm lấy anh thì thầm nói:" Em yêu anh."

Khôi xoay người lại rồi ôm tôi và nói: " Anh xin lỗi."

Tôi nghênh mặt lên:" Why?"

Khôi đưa tay ngéo cằm tôi rồi đặt lên môi tôi một nụ hôn.

Reng. Tiếng chuông điện thoại tôi reo lên làm tôi choàng thức giấc. Thì ra hình ảnh Khôi ôm tôi chỉ là một giấc mơ. Tôi vội giở chăn xem tình trạng của mình. Phải chăng những cảm xúc đêm qua của chúng tôi chỉ là giấc mơ?

Không! Tôi đang mặc chiếc áo sơ mi của Khôi. Chiếc áo được cài khuy cẩn thận. Có lẽ chuyện đêm qua không phải là giấc mơ nhưng Khôi lại biến mất rồi. Tôi hốt hoảng thu gom hành lý rồi lái xe trở lại thành phố. Anh sẽ không biến mất rồi xuất hiện với một thân phận mới nữa chứ. Không. Tôi sẽ không để chuyện đấy xảy ra.