Khước Lục

Chương 47




Đề tài chủ yếu mà cả bốn người cùng tán gẫu đều xoay quanh kiến trúc.

Lúc Ngô Hoàn nghe thấy Diệp Kiều Lục thích làm mô hình thủ công liền ngỏ ý muốn đưa cho cô một hạng mục thiết kế mô hình thủ công. Phần hạng mục này có tròn có vuông, hình khối phức tạp, đều dùng các tài liệu đặc thù, rất đáng để tham khảo.

Cô vui vẻ ra mặt, liên tục nói lời cảm ơn.

Trên đường trở về, Diệp Kiều Lục hỏi Diệp Kính: “Trâu Tượng về nước lúc nào vậy?”

“Không biết.”

“Các bạn đều nói cậu ấy muốn ở lại Nhật Bản mà.” Trâu Tượng tốt nghiệp đại học xong liền đi du học, trong group chat thì cậu ta vẫn bình thường. Bởi vậy nên cô mới không biết là cậu ta đã quay về.

“Không biết.”

Diệp Kiều Lục bám lên lưng ghế lái: “Sau khi anh đi, trong lớp cậu ta rất hay nói chuyện về anh, nói rằng anh và cậu ta hiện tại là bạn tốt rồi.”

“Không phải.” Diệp Kính lạnh lùng phủ nhận.

Cô nhìn sau gáy anh, đột nhiên lại nghĩ đến buổi tối muốn ăn thịt gáy heo quay, chất thịt tươi mới giòn tan. “Thịt gáy heo ăn ngon thật chứ.” Cô cứ thế mà nói ra miệng, suýt nữa thì cắn luôn lên cổ anh.

Diệp Kính và Chu Thải Thải đã quen với việc cô có lối suy nghĩ kì lạ rồi, cho nên nghe không hiểu thì cũng không thèm hỏi lại.

Sau khi Chu Thải Thải trải qua chuyện bị Giang Tấn đả kích liền tập trung chú ý lên Diệp Kính. Trước kia hình tượng của Diệp Kính trong cô đều là thông qua mấy lời nói của Diệp Kiều Lục mà xây dựng nên.

Cô coi Diệp Kính là bạn trai của Diệp Kiều Lục.

Thế nhưng Diệp Kiều Lục vẫn luôn phủ nhận.

Hôm nay sau khi quan sát thật kỹ thì Chu Thải Thải càng thấy rõ ràng hơn. Chiêu ‘nước ấm nấu ếch’ này của Diệp Kính là hoàn toàn không thể thực hiện được, chỉ sợ phải dùng đến dung nham nóng chảy 1000 độ thì may ra mới đốt cháy nổi cái hộp sọ của Diệp Kiều Lục.

Chu Thải Thải tự trách bản thân đã giới thiệu mấy quyển sách quá ngây thơ kia, đến kết truyện thì nam nữ chính cũng chỉ trao nhau một nụ hôn mà thôi. Nếu năm đó cô giới thiệu mấy quyển bốc lửa hơn, nhiều thịt hơn thì có lẽ bây giờ hai vị Diệp kia đã có con lớn đùng rồi cũng nên.

Nửa đường, Diệp Kính ghé lại trạm dừng chân bên cạnh cao tốc để đổ xăng.

Diệp Kiều Lục và Chu Thải Thải cùng nhau đi toilet.

Chu Thải Thải quay đầu lại nhìn Diệp Kính đang bước xuống xe nghỉ ngơi, phong thái của anh thật là xuất sắc.

Một cô gái ở xe BMW màu trắng đỗ bên cạnh tháo mắt kính xuống, dựa vào cửa xe, ngang nhiên quan sát anh, có lẽ ngay sau đó sẽ tiến đến bên cạnh Diệp Kính.

Chu Thải Thải tức giận giậm chân, một người đàn ông tài sắc song toàn như Diệp Kính, nếu là cô thì từ lâu đã cố sống cố chết mà bám lấy không rời rồi. Máu nóng xông thẳng lên gáy, trong nháy mắt đã thức tỉnh ký ức năm xưa của cô, đột nhiên cô nhớ đến một chuyện: “Sáu năm trước lúc Diệp Kính gặp chuyện không may, có phải đã hôn cậu rồi?”

“Phải.” Diệp Kiều Lục gật đầu thật thà.

“Thế sau đó thì sao, có hôn lại nữa hay không?” Chu Thải Thải không thể che giấu được cảm xúc kích động.

“Không có.” Diệp Kiều Lục lắc lắc đầu: “Mình đoán rằng anh ấy muốn cùng mình yêu đương, nhưng kết quả là anh ấy đã chạy mất.”

“…”

“Mình cũng tức giận, mình vẫn chờ anh ấy đến giải thích, vậy mà anh ấy chưa nói một tiếng nào đã bỏ chạy rồi.”

Cô cảm giác được rằng anh thích cô thì cứ đến mà nói thẳng, sau đó hai người đường đường chính chính qua lại với nhau. Cô không ghét bỏ vì anh thôi học, hơn nữa cô còn muốn giúp anh phấn chấn trở lại, thế nhưng anh không hề nắm lấy bàn tay đang vươn ra của cô. Một người có tính tình rộng lượng như cô mà cũng đã phải buồn bã thương tâm vì anh rồi.

Mẹ cũng nói tính nết anh cao ngạo có chí lớn, nên đột nhiên trắng tay mới không chịu đựng nổi, khó tránh khỏi tính tình bị thay đổi.

Cô có thể thông cảm được. Đàn ông ấy mà, đều là chăm lo sự nghiệp trước sau đó mới tính đến chuyện tình cảm. Cô không ép anh phải nói chuyện yêu đương với cô, dù sao thì hai người cũng đã thân thiết nhiều năm như vậy rồi, không thể nói cắt đứt là cắt đứt luôn được.

“Có điều mình và anh ấy cũng đã nói chuyện với nhau một lần, hiện giờ mình đã không còn tức giận nữa rồi. Không làm người yêu thì bọn mình vẫn là bạn bè mà.” Diệp Kiều Lục cười cười.

“Nói chuyện?”

“Phải, dưa hái lúc xanh thì không ngọt, mình cảm thấy chỉ cần anh ấy vui thì mình cũng vui rồi.”

Thời đại nào rồi chứ, từ lâu rồi trong tình yêu đã không còn chuyện nhường nhịn nhau nữa rồi. Hoàng đế không vội mà thái giám đã vội rồi: “Nhưng anh ta có tình ý với cậu.” Chu Thải Thải nói xong mới ý thức được bản thân mình dùng từ hơi nhẹ so với tình cảm của Diệp Kính.

“Ồ, thật à?” Vui mừng tuôn trào trong lòng Diệp Kiều Lục, cô dừng bước, quay đầu lại nhìn Diệp Kính.

Nhưng cô lại thấy chẳng biết từ lúc nào mà bên cạnh anh đã có một cô gái với gương mặt xinh đẹp rồi. Cô ta mặc váy đỏ, cười tươi như hoa, càng ngày càng tựa sát vào anh.

Lúc này, dường như Diệp Kính đang nhìn chăm chú sang phía Diệp Kiều Lục, nhưng sau đó lại xoay người, quay mặt về phía cô gái kia.

Cô vừa mới nói xong, chỉ cần anh vui là được, hiện giờ đã có thử thách rồi.

Diệp Kiều Lục run rẩy: “Hồi học đại học anh ấy đối xử với mình rất tốt, hiện tại thì không được như vậy.”

Chu Thải Thải phân tích: “Bị cha ruột đục khoét hãm hại khiến bản thân phải vào đồn cảnh sát quá lâu khiến nhà trường buộc phải đuổi học anh ta. Mấy chuyện liên tiếp xảy ra như vậy, anh ta không trả thù xã hội thì đã là may lắm rồi. Lúc đó anh ta không bằng cấp không nghề nghiệp, không cho cậu được tương lai, nhưng hiện tại anh ta đã là Tổng thanh tra rồi, cậu sẽ có rất nhiều đối thủ đến tranh cướp.”

Hai người rẽ vào toilet nữ.

Chu Thải Thải tiếp tục nói: “Nếu cậu và Diệp Kính thành đôi thì mình rất vui mừng. Nếu như có một kẻ đê tiện diêm dúa lòe loẹt ghép đôi cùng với anh ta thì mình sẽ xé hết mấy quyển sách mỹ nam.”

Câu này của Chu Thải Thải đã đọng lại trong lòng Diệp Kiều Lục.

--

Cuối tuần sau, Diệp Kính gửi tin nhắn Wechat qua: “Em thấy thích mô hình kia không, Ngô Hoàn đã mang đến chỗ anh rồi.”

Diệp Kiều Lục vui mừng: “Lúc nào thì anh có ở đó để em đến?”

“Hôm nay.”

Diệp Kiều Lục nhắc qua với Thi Dữ Mỹ một câu rồi đặt xe đi đến gặp Diệp Kính.

Đi nửa đường thì trời đổ mưa xuống, vào mùa hè ở thành phố D mà nói thì mưa rào là chuyện bình thường.

Nhìn xuyên qua dòng nước chảy trên cửa kính xe, cô nhìn thấy khu thương mại cao cấp của Tập đoàn Tiến Lâm ở phía xa.

Lời nói của Chu Thải Thải lại vang lên một lần nữa trong đầu cô. Diệp Kính của hiện tại càng xán lạn hơn ngày xưa, phải chăng cô cũng cam nguyện nhìn anh dắt tay người con gái khác cùng bước đi?

Hình như cứ như vậy thì có chút không vui vẻ gì rồi.

Mưa càng lúc càng to, cô xuống xe đi đến trước cửa đại sảnh, lưng áo bị ướt nước hơn một nửa. Cô gập ô lại, lắc lắc cho nước đọng trên ô rơi hết rồi xoay người bước vào bên trong.

Đi đến phòng của Diệp Kính, cô bấm chuông cửa.

Rất lâu sau mà vẫn không thấy động tĩnh gì.

Diệp Kiều Lục nhăn mày lại, cứ mỗi một giây trôi qua thì lông mày của cô càng lúc càng nhíu chặt lại, trán nhăn thành chữ xuyên luôn rồi. (Chữ xuyên: 川)

Đột nhiên cửa mở ra.

“Diệp Kính!” Cô cười rộ lên.

“Ừ.” Sắc mặt của Diệp Kính có vẻ rất mệt mỏi: “Vào đi.”

Diệp Kiều Lục lục trong tủ giày tìm thấy một túi to, sau đó đặt ô vào trong đó. Cô lấy dép lê ra thay, rồi lại lấy khăn tay lau chùi đôi giày bị ẩm, sau đó mới cất vào trong tủ giày.

Diệp Kính liếc mắt nhìn mái tóc dính nước mưa của cô: “Bên ngoài mưa to lắm sao?” Anh nhìn ra bên ngoài thì chỉ thấy mưa lất phất.

“Vừa rồi mưa rất to, hiện tại ngớt rồi.” Diệp Kiều Lục xỏ dép lê rồi bước vào trong, nhìn xung quanh một vòng: “Công ty bọn anh rất thích dùng kính để thiết kế nhỉ.”

Phòng làm việc của Tập đoàn Tiến Lâm đều được trang trí bằng kính. Ngay cả chỗ ở này thì cũng có không ít chi tiết đều bằng kính. Gỗ thô tông màu xám, kết hợp với kính một chiều màu đen, cực kỳ thanh lịch tao nhã.

Phong cách này hoàn toàn khác biệt với phong cách Bắc Âu của Kiến Lâm Tắc Duyệt.

“Kiến trúc yêu thích của tổ hoàn thiện.” Diệp Kính ngoái đầu lại nhìn.

Lưng áo cô ướt hết một nửa làm lộ ra ngoài hai sợi dây áo con mảnh dẻ, là màu tím nhạt.

Màu tím nhạt… trên nền da dẻ trắng nõn nà… Ngón tay anh co giật.

Diệp Kiều Lục cảm thấy trong giọng nói của anh có chút ủ rũ: “Anh khó chịu à?”

“Tối qua tăng ca.” Anh kéo trong thư phòng ra một cái giá, trên giá đặt mô hình của Ngô Hoàn.

Mô hình kích thước 1m x 1m.

Nhìn thấy mắt cô vụt sáng, anh hỏi cô: “Uống gì không?”

“Em có mang theo bình giữ nhiệt…” Đột nhiên Diệp Kiều Lục ngừng lại, cô phát hiện ánh mắt anh nhìn cô có gì đó khác thường.

Nhưng anh vẫn không nói gì cả, chỉ lắc lắc chiếc bình thủy tinh có nước màu hồng nhạt trong tay: “Soda dâu tây, có muốn uống không?”

“Có chứ.” Cô ngồi xuống ghế sofa đơn, ánh mắt vẫn dán vào mô hình thủ công kia. Mô hình bây giờ đều được chế tạo bằng máy, còn loại thủ công 100% như thế này cực kì hiếm thấy.

Diệp Kính ngồi xuống sofa dài, mở nắp chai soda đưa cho cô, sau đó uống cạn chai bia.

“Thân thể anh đang không được thoải mái, đừng có uống bia rượu.”

“Ừ.” Nói xong anh ta lại nốc thêm vài ngụm nữa, sau đó bóp bẹt vỏ chai.

Diệp Kính lấy trong thư phòng ra một chồng tài liệu, đặt lên trên bàn trà: “Đây là tổng quát về hạng mục của Ngô Hoàn và ghi chép về quá trình sửa chữa mô hình. Em cứ tùy ý, anh tắm rồi đi ngủ một chút, hai ngày nay ngủ không đủ giấc rồi.” Dáng vẻ của anh cực kỳ mệt mỏi, sắc mặt ảm đạm đi rất nhiều.

Cô đồng cảm với anh: “Anh cứ nghỉ ngơi cho thật tốt. Em xem xong rồi sẽ tự về.”

Diệp Kiều Lục giở tài liệu ra đọc, cô mở nắp chai soda rồi hớp một ngụm.

Lạnh lạnh the the, uống rất ngon. Cô lại uống thêm một ngụm lớn nữa.

Cô nhấc tài liệu lên.

Bên dưới tài liệu có một quyển tạp chí khiến cho nước trong miệng cô phun ra từ lỗ mũi. Vốn là cô sẽ phun thẳng từ miệng ra, nhưng vì sợ làm bẩn tài liệu nên cố sống cố chết mà ngậm chặt miệng lại.

Nước soda chảy ngược lên mũi, phun thẳng vào sofa màu trắng tinh.

Thôi xong rồi! Đây là suy nghĩ duy nhất của cô, thích sạch sẽ như Diệp Kính mà thấy cái này chắc chắn sẽ xé xác cô ra.

Cô lấy giấy ăn lau sofa, lau được một lúc thì vệt nước cũng nhạt bớt đi rồi.

Cô thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Cô vứt giấy ăn đi rồi lại cẩn thận cầm lấy quyển tạp chí kia.

Đó là một tấm poster quảng cáo giải thưởng nước hoa.

Nếu chỉ nhìn mấy chữ trên đó thôi thì cô sẽ không đến mức giật mình hoảng sợ, điều khiến cô phải sặc nước chính là 3 chữ to: SÁCH LUYỆN DỤC. Trên trang bìa là hình một nam một nữ quay mặt vào nhau, người nam cắn môi dưới người nữ, người nữ đáp lại bằng ánh mắt mơ màng mê hoặc lòng người.

Diệp Kiều Lục nuốt nước bọt, liếc mắt thăm dò sang phía cửa phòng tắm đang đóng chặt.

Diệp Kính đang tắm, tiếng nước chảy rào rào.

Cô ngồi thẳng người dậy, khẽ mở tạp chí ra.

Trang đầu tiên là cảnh tượng nam nữ trần truồng đang quấn quýt lấy nhau. Tay người nam đang cầm bình nước hoa, giơ ngang qua bờ ngực trần của người nữ, che đi đầu ngực của cô. Mặc dù trần trụi như thế, nhưng được quay chụp trong môi trường hoàn cảnh rất hoàn hảo, chỉ gợi cảm chứ không dâm tục.

Diệp Kiều Lục nhớ đến một ngày nào đó hồi năm thứ 3 Đại học, cô đến tìm Chu Thải Thải.

Chu Thải Thải thần thần bí bí nói có một món hời muốn chia sẻ cùng với cô, nói cô đến sớm một chút.

Diệp Kiều Lục rất tò mò nên phải đi thì mới biết được, lúc Chu Thải Thải đi mua đĩa lậu đã mua nhầm rồi, mua phải một đĩa phim khiêu dâm.

Ngày hôm đó, hai nữ sinh trốn trong ký túc xá lén lút vụng trộm tìm hiểu về bí mật giới tính. Kết quả là thất vọng vì nam chính quá xấu xí. Không chỉ có dáng dấp xấu, bụng to như trâu, ngay cả thứ đồ chơi kia cũng xấu xí đến mức không nhìn nổi.

Mới nhìn được vài giây thôi thì Diệp Kiều Lục đã cảm thấy cơm trưa mới ăn muốn phun ra ngoài rồi, lúc bộ phận kia được quay gần lại đã khiến cho cô như bị một đòn trí mạng rồi. “Cái này còn xấu hơn cả tranh biếm họa.”

Chu Thải Thải đập bàn: “Đưa mình đĩa hát của U2 đây! Mình muốn giết chết cái tên bán đĩa lậu kia!”

Từ đó trở đi, Chu Thải Thải chỉ ngụp lặn trong mớ truyện H để tìm kiếm ảo tưởng.

Mà Diệp Kiều Lục lại rất ít khi chú ý đến loại truyện này, cô đã bị ác cảm từ lúc không thể xem được nữa rồi. Bây giờ nhìn thấy hình quảng cáo nước hoa kiểu ám muội thế này khiến cô bừng tỉnh hẳn ra: Hóa ra việc này cũng có thể được nhìn nhận cách cực kỳ nghệ thuật, thậm chí còn có một loại mỹ cảm tim đập dồn dập.

Giở đến trang thứ bảy, tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại. Cô sợ đến mức vội vội vàng vàng nhét tạp chí xuống dưới cùng của chồng tài liệu. Sau đó lại làm ra vẻ như đang nghiêm túc nghiên cứu bản vẽ mặt bằng.

Cô nghe thấy tiếng cửa phòng tắm mở ra, nghe thấy tiếng bước chân lại gần của Diệp Kính, nghe được anh nói: “Anh đi nghỉ ngơi một lát.”

“Ừ đi đi.” Diệp Kiều Lục cười ngẩng đầu, sau đó kinh ngạc: “Sao anh lại không mặc quần áo.” Tuy nói như vậy, nhưng ánh mắt cô lại đảo khắp quanh thân thể anh, thử ghi nhớ lại dáng vẻ này của anh.

“Quên lấy.” Diệp Kính chỉ dùng khăn tắm quấn quanh bên dưới, ngoài ra cái gì cũng không mặc. Anh liếc mắt nhìn cô: “Em nóng lắm à?”

Cô tự động trưng ra biểu cảm cực kỳ bình tĩnh: “Không có.”

“Mặt em…đỏ lắm.”

Diệp Kiều Lục cầm lấy chai soda: “Có hơi nóng thật.” Sau đó tu ừng ực vài ngụm.

Diệp Kính liếc mắt nhìn cô một cái coi thường rồi đi vào trong phòng.

Cô lườm đáp trả, thế nhưng sau đó lại không rời mắt khỏi anh được. Dáng người của anh so với người mẫu trong tạp chí không có một chút sai khác nào, có cơ bắp, có đường cong, gợi cảm mê hồn.

Đi được vài bước thì Diệp Kính quay đầu lại, bắt quả tang cô đang nhìn trộm anh.

Diệp Kiều Lục xấu hổ không để đâu cho hết, nhắc nhở anh: “Đi từ từ thôi, đừng để rơi khăn xuống.”

Anh nhăn mày khinh bỉ, hạ thấp giọng: “Có phải em khó chịu hay không?”

“Không có.” Cô chớp mắt mấy cái, ra vẻ vô tội.

“Mặt em đỏ đến mức sắp phóng ra lửa rồi.” Diệp Kính chậm rãi nói: “Em bị dính mưa, đừng có mặc quần áo ướt, đi tắm nước nóng đi.”

“Không sao đâu, một lúc nữa là khô rồi.” Diệp Kiều Lục lắc đầu.

“Anh không muốn sau khi em bị cảm rồi thì mẹ lại đến trách cứ anh.”

“Em làm gì có quần áo để thay.”

“Anh có áo dáng dài đây.” Lúc nói lời này, một góc khăn tắm của Diệp Kính tuột xuống dưới, ẩn hiện lộ ra đường nhân ngư.

Suýt chút nữa thì Diệp Kiều Lục hét lên kinh hãi, cảm giác một giây sau khăn tắm của anh sẽ rơi xuống. Cô vội vàng đồng ý: “Được được.” Nói xong ngược lại lại hơi ảo não.

Diệp Kính túm lấy khăn tắm, cầm chiếc áo T-Shirt cũ đặt trên ghế sofa lên: “Em cứ tự nhiên, anh ngủ đây.” Anh đi vào phòng rồi đóng cửa lại.

Vài phút sau, Diệp Kiều Lục không nén nổi tò mò, lại một lần nữa lôi sách luyện dục ra xem.

Cứ mỗi mười giây thì cô lại liếc nhìn sang cửa phòng ngủ.

Diệp Kính ở bên trong không có động tĩnh gì.

Diệp Kiều Lục xem hết, trong đầu đột nhiên lại thoáng hiện ra dáng người của Diệp Kính.

Nếu như muốn phác họa thì biết phải bắt đầu đặt bút từ đâu mơi tốt đây? Cơ ngực thế kia… Khoan đã, cô kinh ngạc vì chính tưởng tượng của mình: “Vẫn nên đi tắm một cái để bình tĩnh trở lại thôi.”

Có lẽ do trước kia cô và Diệp Kính ở chung với nhau lâu, Diệp Kiều Lục lại ở trong nhà anh, nên anh mới không cảm thấy mất tự nhiên. Cô tắm rửa xong, thay ra áo ngoài bị ẩm, quần áo lót không bị ẩm nên cô lại mặc trở lại.

Đột nhiên, Diệp Kiều Lục nhìn lên phía trên giá để đổ thấy có mấy chai nước hoa đàn ông.

Trong đó có một chai là E. Chính là loại nước hoa trong poster quảng cáo có hình nam nữ môi lưỡi quấn lấy nhau kia.

Cô cầm chai nước hoa đó lên ngửi ngửi.

Hương thơm rất nhẹ nhàng.

Hơi nước nóng hổi khiến cho khuôn mặt Diệp Kiều Lục bị hấp hơi càng lúc càng đỏ.

“Phi lễ cấm nhìn, phi lễ cấm nhìn.” Có cứ thế mà thôi miên bản thân.

Diệp Kiều Lục mặc áo T-shirt cũ của Diệp Kính, đi ra khỏi phòng tắm.

Vừa đi ra đã gặp ngay Diệp Kính ngồi trên sofa, đang đọc quyển tạp chí kia. Vẻ ủ rũ mệt mỏi lúc trước của anh giờ đã tiêu tán gần hết.

Diệp Kiều Lục có tật giật mình, lo lắng không yên. Cô muổn ra vẻ như vẫn chưa nhìn thấy quyển tạp chí kia. Nếu không thì cô làm gì còn chút uy tín nào mà dẫn dắt anh quay về với chính đạo chứ.

Ừm, cứ làm như vậy thôi.