Khước Lục

Chương 41




Editor: Linh Đang

Cửa phòng nhỏ rộng mở, Diệp Kiều Lục ló đầu ra.

Không có ai.

Cô nhìn qua phòng vệ sinh đang đóng cửa, đoán Diệp Kính ở bên trong.

Diệp Kiều Lục ôm lấy mấy cuốn sách kiến trúc trên bàn, đi về phía cửa, đúng lúc đụng phải Diệp Kính đang đi tới.

Sách rơi đầy đất.

Cô kêu lên, cuống quít ngồi xổm xuống nhặt sách.

Thấy anh cũng không dời bước, cô kỳ quái ngẩng đầu.

Con ngươi của anh ẩn chứa một tầng mờ tối.

Cô không hiểu, "Làm sao vậy?"

Diệp Kính không nói chuyện, nhưng Thi Dữ Mỹ đang ở phòng khách tiến vào, thấy tình cảnh như thế, hỏi: "Đụng vào sao?"

"Không có việc gì." Một lần nữa Diệp Kiều Lục ôm lấy sách.

"Tiểu Kính, con vẫn nên ngủ phòng này đi." Thi Dữ Mỹ nhìn qua phòng nhỏ, "Đồ vật của Tiểu Lục sửa sang lại một chút là được."

"Mẹ, không cần." Phần âm u trong mắt Diệp Kính biến mất, anh chuyển hướng về phía Thi Dữ Mỹ, "Ngày mai công ty sẽ sắp xếp chỗ ở cho con. Con ở bên đó, cách công ty gần."

"Công ty của con có đãi ngộ tốt như thế sao?" Thi Dữ Mỹ cười rộ lên, "Công ty nào vậy?"

“Tập đoàn Tiến Lâm."

Diệp Kiều Lục kinh ngạc, "Em có làm hạng mục của Tiến Lâm, Lâm Khê nhất phẩm."

Năm 2008, sau khi tập đoàn Tiến Lâm ngừng hoạt động, tiến hành tái cấu trúc nợ.diễnn3đann$3le$quyy%đôn^6

Năm 2010 khôi phục. Tuy nói ngành kiến trúc đang chậm rãi hạ nhiệt, nhưng theo giá đấu thầu đất ở một số địa điểm, giá phòng cũng ngày một tăng vọt. Ở thành phố D động cái là giá đất biến động mấy vạn, giá phòng ở loại trung và loại nhỏ cũng tăng theo.

Mấy năm gần đây tập đoàn Tiến Lâm phát triển nhanh chóng, lại lọt top 10 doanh nghiệp mạnh. Hiện tại tập đoàn Tiến Lâm, đã không còn liên quan gì đến ba của Diệp Kính nữa.

Nhưng Thi Dữ Mỹ nghe đến công ty ấy, lại nhớ đến chuyện năm ấy Diệp Kính bị điều tra. Lòng bà còn sợ hãi."Đồ *** không lương tâm kia, bây giờ còn tránh ở nước ngoài không chịu trở về."

Diệp Kính lại nói, "Đậu tổng hiểu rõ con là con trai của ai."

"Bọn họ có thể nhân cơ hội tìm con gây phiền toái hay không."

"Không có việc gì." Diệp Kính thong dong tự nhiên, "Con có thể ứng phó."

Diệp Kiều Lục thấy anh đang đứng trước mặt mình, anh của bây giờ đã khác rồi. Bây giờ là một người đàn ông, khí phách hiên ngang.

Sáu năm trước thiếu niên hôn nhẹ cô, đã trưởng thành. Ném vào giữa tim cô một viên đá vụn, sau đó anh đã không thấy tăm hơi. Để mình cô đơn độc tại chỗ.

----

Đêm nay Diệp Trình Phong xã giao bên ngoài.

Ba người ăn cơm chiều, Thi Dữ Mỹ quan tâm đến khẩu vị của cả con trai và con gái. Bày biện một bàn gà vịt thịt cá.

Thi Dữ Mỹ cười gắp cá thu chiên vào trong bát của Diệp Kính, "Đồ ăn bên ngoài đều không ngon bằng mẹ làm, trở về thì ăn nhiều một chút." Bà chuyển hướng sang Diệp Kiều Lục, "Tiểu Lục, con cũng thế, gầy thành kiểu gì rồi, công việc có vất vả như thế nào, cũng phải ăn no trước." Thi Dữ Mỹ lý giải chuyện gầy, là từ góc độ của trưởng bối. Bà ước gì khuôn mặt con gái mình luôn tròn tròn, nhiều thịt.

Nghe vậy, Diệp Kiều Lục lập tức cắn một miếng chân gà to.

Cô nhớ đến nụ hôn nhiều năm trước Diệp Kính để lại cho mình, có oán khí bùng lên. Cô coi chân gà như chân Diệp Kính, hung hăng cắn.

Sự hung hãn kia, làm Thi Dữ Mỹ kinh ngạc, nhắc nhở nói: "Đừng cắn phải đầu lưỡi của mình."

Diệp Kiều Lục gật đầu, sau đó "Rắc" một tiếng, cắn vào xương gà. Lại càng cắn càng vỡ, cho đến khi vỡ thành từng mảnh. Lúc nhả ra, cô nhìn Diệp Kính một cái.

Diệp Kính cảm thấy ánh mắt kia, như muốn uống máu của anh, làm vỡ xương anh, thậm chí, giày vò thân xác của anh.

Cơm nước xong, Diệp Kiều Lục trở lại phòng tăng ca.

Diệp Kính đi tới phòng cho khách tắm rửa.

Diệp Kiều Lục nhìn một đống tư liệu trên bàn, trong lòng ngập tràn suy nghĩ.

Diệp Kính vừa về đã muốn chuyển ra ngoài ở, cảm tình trước đây của cô, không còn khả năng chữa trị.

Cô khó mà bình tâm.

Dựa vào cái gì mà sau khi cướp đi nụ hôn đầu tiên của cô, không có một lời giải thích nào. Đây không phải là con sói phụ lòng trong truyền thuyết sao.

Nụ hôn cô gìn giữ mười chín năm.

Diệp Kiều Lục cầm lấy bút, vẽ một nhân vật hoạt hình lên tờ giấy trắng. Sau đó viết chằng chịt tên ở bên cạnh.

Vạn tiễn xuyên tim.

Lúc này, Diệp Kiều Lục nghe thấy bên ngoài Diệp Kính nói, "Mẹ, con tắm xong rồi."

Giọng nói của Thi Dữ Mỹ truyền đến, "Chăn và khăn trải giường trong phòng nhỏ đều đổi cho con rồi."

Diệp Kính nhẹ giọng "Vâng" một tiếng, cũng không nói chuyện nữa.

Diệp Kiều Lục nhớ lại, chăn, khăn trải giường đều là bộ màu xanh nhạt. Trước kia ở phố Hương Sơn, mỗi lần anh đến đều trải cho anh.

Tưởng tượng lúc này Diệp Kính đang ngủ trên màu kia, Diệp Kiều Lục lại càng tức giận hơn. Đó là màu xanh nhạt cô thích nhất, không muốn để anh ngủ.

Vì để bình ổn lại cơn tức, cô quyết định về phòng ngủ của mình tắm bồn.

Lúc trước khi trang hoàng, Diệp Trình Phong đã làm riêng cho con gái bồn tắm lớn. Từ lúc tốt nghiệp tới nay cường độ làm việc nhiều, cô thường xuyên mượn cái này để giảm sức ép.

Đi vào phòng tắm, Diệp Kiều Lục mở vòi hoa sen. Thời gian chờ xả nước vào bồn tắm, cô trở về phòng lấy quần áo ở nhà.

Lúc đi ra, cửa phòng nhỏ mở.

Diệp Kính mặc áo gi lê quần đùi đơn giản. Anh nhìn thấy cô, nhẹ nhàng liếc mắt một cái, sau đó xoay người đi tới phòng khách.

Cô nhìn bóng lưng anh.

Cao ngất thon dài.

Lúc ở chung khi học đại học, anh chỉ mặc T-shirt, bây giờ đến thói quen mặc quần áo cũng sửa lại rồi.

Diệp Kiều Lục đi vào phòng tắm, đóng cửa lại “Rầm"."Em cho anh tẩu hỏa nhập ma sao!"

Bồn tắm nóng hầm hập làm lòng cô thả lỏng. Tắm xong đi ra, nghe thấy âm thanh Diệp Kính nói chuyện với Thi Dữ Mỹ trong phòng khách, lại thấy giận.

Sửa sang tài liệu cho công việc xong, Diệp Kiều Lục nhìn thời gian, chưa đến mười một giờ.

Giờ khắc này, đột nhiên cô nghĩ, nếu từ nay về sau quan hệ của cô cùng Diệp Kính cứ như thế, vậy dù sao cô cũng phải đòi lại công bằng cho nụ hôn đầu tiên của mình.

Dù sao hai người cũng tan vỡ rồi, cũng không ngại vỡ thêm.

Nghĩ đến thì làm ngay.

Diệp Kiều Lục kiểm tra quần áo mặc ở nhà của mình. Rất bình thường.

Cô đi ra ngoài.

Lúc này, Thi Dữ Mỹ đang tắm rửa trong phòng tắm của phòng ngủ chính. Bên trong có tiếng nước ào ào, vừa vặn có thể che giấu tiếng vang bên ngoài.

Diệp Kiều Lục xoay người đi đến phòng nhỏ, sau khi đứng ổn định, cô lớn tiếng gõ cửa. D~~Đ~~L~~Q~~Đ~~

Bên trong không đáp lại.

Cô lại gõ.

Vài giây qua đi, Diệp Kính mở cửa, nhìn thấy là cô, anh nhíu mày, "Có việc?" Lại là giọng điệu nhẹ nhàng.

Cô lạnh nhạt, "Đúng vậy."

"Ừ?" Ánh mắt của anh quét qua quần áo ở nhà của cô.

Áo của cô, trước ngực có in hai con gấu.

Hình con gấu bị chèn ép đến mức có chút biến hình.

Đột nhiên Diệp Kiều Lục nhe răng cười, xông về phía anh. Cô ấn anh vào tường, bộ dáng muốn bá vương ngạnh thượng cung.

Diệp Kính phán đoán sự yêu thương nhung nhớ của cô có dụng ý gì, anh nhẹ giương khóe môi, "Em —— "

Lời nói chưa xong, cô hung hãn buông anh ra. Sau đó vơ lấy gối trên giường, đập vào đầu anh, ồn ào: "Em cho anh tẩu hỏa nhập ma sao! Em cho anh tẩu hỏa nhập ma sao!"

Diệp Kính bị cô đánh ba cái, giọng lạnh lùng nói: "Em đang làm gì thế?"

Diệp Kiều Lục cảm thấy chưa hết giận, cô ném gối đầu xuống, vỗ về phía gò má anh.

Anh nhảy sang bên cạnh.

Cô lại đuổi theo.

Trọng tâm của hai người không vững, cùng ngã xuống giường. Áo in hình hai chú gấu của cô, dán sát lại áo gi lê của anh.

"Phát điên cái gì?" Diệp Kính nằm ở phía dưới, nhìn cô lạnh như băng.

Cô ngẩng đầu nhìn anh.

Lạnh lùng thì thôi đi, lại còn mang theo âm khí.

Hai tay Diệp Kiều Lục bưng lấy mặt anh, dùng sức xoa xoa, "A a a a!" Cô rất tức giận.

Bên ngoài truyền đến tiếng kinh hãi của Thi Dữ Mỹ: "Xảy ra chuyện gì?" Bà vừa tắm xong, nghe thấy tiếng tranh chấp của con trai và con gái. Tiến vào nhìn, lại bị dọa nhảy dựng.

Con gái của bà hùng hổ đặt con trai bà dưới thân. Bộ dáng con gái tức sùi bọt mép, giống như muốn kéo da mặt của con trai xuống.

Thi Dữ Mỹ cũng "A" một tiếng.

Diệp Kiều Lục không quan tâm, xoa đến lúc mặt của Diệp Kính trở nên hồng, cô mới buông tay.

Diệp Kính có chút chật vật, yêu khí giữa đôi mày tán đi. Giờ khắc này, bộ dáng lạnh nhạt trước kia đã trở lại.

Diệp Kiều Lục thấy thư thái, bò dậy."Như vậy là tốt rồi." Đang lúc vội vàng, bắp đùi cô cọ qua một vật cứng đang nóng.

Nhưng chỉ là trong khoảnh khắc, cô cũng không để ý nhiều.

Diệp Kính nhanh chóng kéo chăn qua, đắp lên người thành một đống.

Diệp Kiều Lục đi đến trước mặt Thi Dữ Mỹ, "Mẹ, con của mẹ lớn lên bị lệch xương, con chỉnh xương cho anh ấy." Cô nói lý không thèm sợ.

Thi Dữ Mỹ há miệng, lại không biết nói nên nói cái gì. Bà còn chưa làm rõ ràng tình trạng.

Diệp Kiều Lục nói xong, vỗ vỗ tay, xoay người trở về phòng.

Thi Dữ Mỹ vội vàng truy hỏi con trai: "Sao lại thế này?" Bà xem xét kĩ mặt con trai. Da anh bị xoa hồng, nhưng ngũ quan vẫn vô cùng tốt. Không lệch mà, ngược lại càng ngày càng có cảm giác tuấn tú có hồn.

"Không biết." Diệp Kính cầm lấy chăn, ngồi dậy.

"Con chọc Tiểu Lục?" Thi Dữ Mỹ thầm nghĩ đến khả năng này. Con gái luôn luôn nhu thuận, làm sao có thể đánh.

"Không biết."

Thi Dữ Mỹ thở dài, bà vuốt mặt con trai, nhìn thấy trên má con trai có chỗ bị trầy da: "Có đau hay không?"

"Không đau." Chút sức lực đó, anh thật sự không đau. Nhưng mà chỗ nào đó, đang vô cùng trướng đau.

"Có thể là trong công việc Tiểu Lục gặp áp lực quá lớn." Thi Dữ Mỹ muốn làm dịu quan hệ đôi bên, "Công việc này được nói là có thời gian nghỉ gấp đôi, thật ra mỗi cuối tuần đều tăng ca."

Diệp Kính nhanh chóng nói: "Vâng, mai con đến chỗ công ty sắp xếp."

"Tiểu Kính, lúc nào con tâm sự với mẹ chuyện xảy ra mấy năm nay, mẹ rất hoan nghênh."

"Vâng." Đôi mắt anh trầm xuống.

“Nghỉ ngơi sớm một chút đi." Thi Dữ Mỹ rời đi, đóng cửa lại.

Diệp Kính đưa tay vuốt trán, hít một hơi thật sâu. Đợi bình tĩnh lại, anh không tự giác lộ mà lộ ra một nụ cười mỉm.

Tuy đứa nhỏ mập mạp đã trở nên gầy, nhưng tính cách giống hệt như trước kia. Mắt to tròn lại sáng, thuần khiết trong sáng.

Trong trí nhớ của anh bộ dáng lúc chín tuổi của cô được khắc sâu nhất. Tết hai đuôi sam, thân thể béo mặc áo bông nhỏ, mặt tròn, bụng tròn, giống một quả cầu béo nhỏ.

Khuôn mặt tròn tròn kia, một khi cười rộ lên, sáng ngời giống như ánh sáng mặt trời.

Diệp Kính xốc chăn lên, đứng dậy.

Đôi mắt mang theo đặc trưng của nhà họ Diệp nhìn xuống, thấy chỗ nào đó trong quần đùi đang dựng lên.

Sau đó, anh lại tắm rửa một cái.

Sáng sớm hôm sau, Diệp Kính lập tức rời đi.

Diệp Kiều Lục đã biết, nhưng lại cảm thấy may mắn vì hôm qua mình đã xoa anh một trận. Bằng không thì không có được cơ hội nữa.

----

Thứ Hai, Diệp Kiều Lục ngồi tàu điện ngầm đi đi làm, khi bắt đầu đi thì mưa nhỏ, nhưng khi đi được vài phút, bắt đầu chuyển thành mưa to tầm tã.D@@Đ##L##$QQ%Đ^^

Cô đành phải đứng tạm ở lán bên cạnh để trú mưa.

Hai nam nữ sinh mặc đồng phục vội vã chạy tới. 

Nữ sinh rất vội, "Chúng ta đến muộn."

Nam sinh rất bình tĩnh, "Có mình với cậu mà."

Đều là giọng trẻ con non nớt.

Diệp Kiều Lục không khỏi nhớ đến, chín tuổi năm ấy, hoàn cảnh lúc thử nghiệm chuyến xe điện đầu tiên của thành phố D.

Khi đó, cũng có Diệp Kính cùng với cô.

Bộ dáng của anh luôn trưởng thành sớm, chỗ nào cũng nhường cô.

Diệp Kiều Lục cho là tấm lòng thiếu nữ của cô đã sớm rung động, dù sao lúc cô chín tuổi đã nhận anh Nhị Cẩu làm chú rể.

Nhưng sau khi Diệp Kính rời đi, cô cảm thấy có phần không thích hợp. Cảnh tượng anh săn sóc cô, tái hiện từng chút một, lại kết hợp với nụ hôn kia của anh. Cô luống cuống, càng nghĩ càng thấy nhiều.

Diệp Kính trở về từ cục cảnh sát, cô thường xuyên vụng trộm ngắm anh, ngóng trông anh thẳng thắn với mình.

Nhưng mà không có gì cả. Cô mất mát, tìm các loại lý do cho anh, nghĩ anh sẽ luôn luôn đến giải thích. Hiện tại lại thành quan hệ gần như xa lạ.

Nữ học sinh tiểu học tiếp tục nói: "Cậu tốt như vậy, mình đáp ứng làm bạn gái của cậu."

Nam sinh tiểu học kéo bàn tay nhỏ của cô bé, "Ba mình cho mình nhiều tiền tiêu vặt hơn, mình mua quà cho cậu."

Diệp Kiều Lục nghe xong, kinh ngạc quay đầu lại. Cô sớm nghe nói hiện tại trẻ con trưởng thành sớm, lại không nghĩ rằng từ tiểu học mà bắt đầu có cặp có đôi.

Quả nhiên là thời đại khác nhau. Bây giờ trẻ con không chơi bùn đất nữa.

Suy nghĩ lại vẫn là cô đơn thuần, một nụ hôn mà đã làm lòng cô rối loạn, làm cô lo lắng nhiều năm như vậy.

Con sói phụ lòng.

Cô không nên xoa mặt anh, mà nên đánh anh vài cái. Đáng tiếc.

Mưa nhỏ hơn, Diệp Kiều Lục đi về phía trạm xe điện ngầm.

Đi đến công ty, đến muộn hơn nửa giờ.

Thời gian làm việc của viện thiết kế co giãn. Lãnh đạo cũng không tính toán đi muộn về sớm, dù sao hoàn thành lượng công việc là được.

Vừa ngồi xuống, Lưu Lương ngồi ở bàn bên cạnh đã nói: "Tiểu Diệp, thẩm định bản vẽ của Lâm Khê nhất phẩm, buổi chiều em đi với anh nhé. Hôm qua Tiểu Trương làm suốt đêm, anh ấy muốn ngủ bù."

Diệp Kiều Lục gật đầu.

Làm thiết kế chính là như vậy, lúc chạy bản vẽ, hận không thể một ngày có bốn mươi tám giờ. Tháng trước cô thức đêm làm phương án, bị Thi Dữ Mỹ phê bình không cần khuôn mặt xinh đẹp của mình.

Người không chịu nổi, sẽ lựa chọn rời đi.

Lớp của Diệp Kiều Lục có mười bạn học, đã đổi sang làm nghề khác.

Diệp Trình Phong từng hỏi con gái, ông có quen người làm bên thương mại, muốn qua bên hay không kia. Nhìn năng lực hiện tại của cô, tiền lương có thể tăng vài lần.

Cô lắc đầu. Đối với cô mà nói, làm thiết kế càng có tính khiêu chiến.

Diệp Kiều Lục mất một giờ, chỉnh sửa lại tài liệu mà đồng nghiệp đưa cho. Cô đang bận làm hạng mục, đột nhiên có một cuộc điện thoại gọi tới.

Đối phương đúng là mỹ nữ trợ lý của tập đoàn Tiến Lâm, "Diệp tiểu thư, tôi là trợ lý của Diệp tổng Trần Thư Duyệt. Hôm kia chúng ta đã gặp nhau rồi." Giọng nói của cô ấy rất ngọt ngào.

"Chào cô." Diệp Kiều Lục lễ phép đáp lại. Trong lòng thì buồn bực, sao mĩ nữ mới gặp một lần đã tìm đến cô.

"Làm phiền cô vào thời gian làm việc, thật có lỗi." Trần Thư Duyệt nói, "Diệp tổng bị chẩn đoán tổn thương não. Anh ấy hoảng hốt nhớ lại, nói là hai ngày này, chỉ có cô từng đánh vào đầu anh ấy."

"Cái gì!" Diệp Kiều Lục ngây ngẩn cả người.

"Nếu Diệp tiểu thư không muốn lén hòa giải, như vậy luật sư của chúng tôi sẽ gửi công hàm đến cô, yêu cầu tiền bồi thường."

"Lừa ai thế." Giọng Diệp Kiều Lục cao hơn, "Đầu anh ấy là bông sao? Tôi dùng gối đầu đánh cũng có thể gây ra tổn thương não!"

Trần Thư Duyệt kinh ngạc.

Là cảnh tượng như thế nào, mới có thể xuất hiện hung khí là gối đầu? Ngày đầu tiên cô làm trợ lí, đã đụng phải hung án có hiện trường miên man bất định rồi.