Editor: Linh Đang
"Cô nói xong rồi?" Trong phòng mờ tối, một thanh niên ngồi trên ghế, mở miệng hỏi.
Người phụ nữ đối diện gật đầu: "Nói xong rồi." Nói xong, lấy ra một chiếc cốc giữ nhiệt siêu nhẹ đáng yêu. Cô mở nắp, uống một ngụm nước.
Thanh niên nhướng mày, giữ giọng nói nhàn nhạt, "Không có gì muốn bổ sung?"
Cô nắm lấy cái cốc, suy nghĩ một chút, trả lời: "Không có."
"Cho nên." Tay trái của thanh niên chống má, biểu cảm có vẻ hứng thú rã rời, "Cô mất hai giờ năm mươi lăm phút, kể một đống chuyện cũ làm tôi ngủ gà ngủ gật, mục đích là vì muốn cho tôi một tin tức kinh khủng trong năm phút sau cùng?"
Người phụ nữ nhìn đồng hồ treo trên tường. Ngọn đèn quá mờ, cô không nhìn thấy kim đồng hồ. Cô phe phẩy ống tay áo, nhìn đồng hồ, "Vốn tôi định nói cái khác, nhưng cậu bảo phải nói xong trong ba giờ. Lập tức tiết tấu của tôi nhanh hơn." Cô đã dùng rất nhiều liên từ để chuyển hướng.
"Cô học ngữ văn rồi đúng không? Hiểu rõ cái gì gọi là văn tự sự đúng không! Sự việc xảy ra liên tiếp phải có bước đệm." Thanh niên gõ gõ bàn, "Một giây trước anh ta hôn cô, nam nữ hôn môi, kiểu gì cũng phải trên mười giây. Giây thứ mười một, cô nói với tôi, hai ngươi tách ra. Mẹ kiếp*! Dọa tôi ngốc ngay tại chỗ.”
*Đây là 1 từ thường để biểu thị sự oán giận. Trong 1 số trường hợp được dùng như từ fu**
"Thật có lỗi." Người phụ nữ thành khẩn nói.
"Đổi lại là cô, cô thừa nhận được nội dung vở kịch kiểu này không?" Thanh niên bắt đầu nóng tính.
"Chín tuổi đến mười chín tuổi, nhiều chuyện lắm." Người phụ nữ lắc đầu, "Nói trong ba giờ không hết được." Còn có rất nhiều rất nhiều chi tiết, cô trân trọng trong trí nhớ, nếu muốn nói, cô có thể nói một ngày một đêm. Diẽnndan#lê%$quy@@đôn
"Vậy lúc trước không cần nhiều bước đệm như vậy." Thanh niên duỗi tay kéo bên phải phía sau, bóng đèn trên tường bắt đầu sáng, cậu liếc mắt nhìn đồng hồ báo thức một cái, phát hiện người phụ nữ này nắm thời gian vừa đủ. Cậu hừ nói: "Bác gái, tôi đây là lần đầu tiên mở quán bói toán, nghe cô kể chuyện xưa đã mất ba giờ rồi, không làm gì thì đừng cản trở kinh doanh của người khác. Bát vàng đầu tiên của tôi cứ như vậy mà ngâm nước nóng."
"Tôi trả tiền cho cậu." Người phụ nữ đậy nắp cốc giữ nhiệt, cẩn thận bỏ vào trong túi, cô nói: "Cậu bói cho tôi một chút, tôi có thể tìm được anh ấy không?"
Thanh niên giương mắt, dưới ánh đèn con ngươi màu lam, rực rỡ như một viên ngọc bích. Đột nhiên cậu nở nụ cười, "Chúng ta phải tin tưởng cảnh sát nhân dân. Nếu anh ta bị hãm hại, chắc chắn sẽ được thả ra. Theo tôi được biết, chỉ có Hàn Quốc, Canada cùng số ít quốc gia khác mới cho phép 19 tuổi tiến vào sòng bạc. Singapore, Macau, nước Mỹ đợi chút, tuổi hợp pháp đánh bạc là 21 tuổi. Cảnh sát cũng không phải ngốc."
Người phụ nữ nở nụ cười, "Ừ, anh ấy đã trở lại."
Nhưng không phải người mà cô muốn tìm.
----
Tin tức Diệp Kính bị mang đi, Diệp Kiều Lục thông báo cho Thi Dữ Mỹ trong nước mắt.
Thi Dữ Mỹ ngất xỉu ngay tại chỗ. Làm những người buôn bán nhỏ sợ hãi, vội vàng kêu xe cứu thương.
Ở bệnh viện sau khi tỉnh lại, Thi Dữ Mỹ nắm lấy tay của Diệp Kiều Lục, không ngừng nói muốn gọi điện thoại.
Diệp Kiều Lục nhanh chóng đưa điện thoại tới.
Điện thoại được kết nối, Thi Dữ Mỹ nghẹn một hơi trong cổ họng. Bà thở hổn hển một hơi thật lớn, mắng không để ý hình tượng, "Anh nói sẽ chăm sóc con trai thật tốt, hiện tại thì sao? Đẩy nó xuống hố lửa."
Diệp Kiều Lục nhanh chóng nghe hiểu đối phương là ai.
Người kia nhẹ nhàng bâng quơ giải thích, ông ta bất đắc dĩ, bởi vì muốn có thời gian trốn chạy, chỉ có thể tạo hành vi giả dối trước, đẩy Diệp Kính ra làm nhiễu loạn hướng điều tra.
Ông ta cam đoan Diệp Kính không làm chuyện gì, không phán được tội.
Cái giọng điệu không đếm xỉa đến như này, làm Thi Dữ Mỹ vừa buồn vừa tức."Làm sao có thể không có việc gì! Danh dự của con đều hủy trong tay anh rồi." Thậm chí bà còn khóc, "Trường học sẽ thấy thằng bé thế nào? Bạn học sẽ nói nó như nào? Nó là một đứa nhỏ trong sạch, dựa vào cái gì phải làm gỗ chắn cho anh? Lương tâm của anh màu đen sao!"
Người kia xuy một tiếng, cúp điện thoại.
Bắt đầu từ ngày đó, trong nhà tràn ngập không khí bi thương.
Có khi Thi Dữ Mỹ sẽ kêu vào không khí một tiếng, "Tiểu Kính."
Không có người đáp lại.
Bà thở dài.
Diệp Kiều Lục ở bên cạnh nhìn thấy, trong mắt ngưng tụ lại nước mắt. Cô không phải là người thích khóc, nhưng mấy ngày này, không khống chế nước mắt được.
Diệp Trình Phong mời luật sư bạn bè, chạy rất nhiều quan hệ. Cũng đã nhờ vả tất cả bạn bè có thể nhờ được.
Chuyện điều tra, tiến triển rất chậm.
Trong thời gian này, Thi Dữ Mỹ cũng bị gọi đến vài lần. Bị hỏi, ba Diệp Kính ở đâu.
Ngày đó sau khi bà liên hệ với ba Diệp Kính, lại gọi điện tiếp, dãy số đã không còn dùng được. Bà chỉ biết ông ta trốn, hành tung cụ thể lại không biết.
Mỗi lần bị gọi đến, bà đều hỏi, "Đồng chí cảnh sát, chuyện con trai của tôi thế nào rồi?"
"Còn đang điều tra." Nghe được đều là bốn chữ này.
Diệp Trình Phong nói, "Không biết bịa đặt văn kiện gì, cuốn Diệp Kính vào."
Thi Dữ Mỹ rơi lệ, "Trước kia em nói gien của gia tộc nhà bọn họ là ích kỷ, thật ra vốn là ác độc. Có người cha nào lại đẩy con mình xuống không."
Diệp Kính bị hoãn rất nhiều môn, tuy rằng có giảng viên bảo đảm, nhưng cuối cùng nhà trường vẫn đưa ra mức phạt thôi học.
Vừa đưa ra mức phạt này, Diệp Kiều Lục nằm úp sấp trên mặt bàn rồi khóc.
Diệp Kính tài hoa hơn người, mà nay lại tiền đồ xa vời. Sinh viên Trung Quốc không có bằng cấp, tương lai có bao nhiêu gian nan. Nhất là khoa kiến trúc học. dienndann3leqyddoonBỗng chốc, tất cả năng lực thiên phú đều quỵ ngã trước số phận.
"Diệp Kiều Lục, đừng khóc." Giọng Trâu Tượng nặng nề, "Bây giờ chuyện đầu tiên phải bảo lãnh đưa Diệp Kính ra, chỉ cần đi ra là còn có hy vọng."
Đương nhiên cô hiểu rõ đạo lý này. Ba mẹ cô đều đang quan tâm chuyện này.
Cùng lúc đó, tập đoàn Tiến Lâm tuyên bố ngừng hoạt động trên thị trường chứng khoán. Mặt khác một công ty đang kiểm kê tài sản của tập đoàn Tiến Lâm, chuẩn bị thu mua.
Việc điều tra Diệp Kính, kết thúc vào tháng tư năm 2008.
Cậu không có việc gì, nhưng nhiều hơn một cái danh là con trai của nghi phạm.
Ngày đó Diệp Kính đi ra, mưa dầm kéo dài, bầu trời đen nghìn nghịt.
Diệp Kiều Lục xin phép nghỉ, đi đón cậu với Thi Dữ Mỹ.
Diệp Kính gầy chút, sắc mặt vẫn còn tốt. Ánh mắt của cậu, đầu tiên là nhìn về phía Diệp Kiều Lục vài lần. Sau đó chuyển hướng tới Thi Dữ Mỹ, "Mẹ."
Thi Dữ Mỹ kéo tay cậu, "Không có việc gì, không có việc gì." Run run nói xong, bà ôm lấy con trai, "Không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi." Cuối cùng tảng đá trong lòng bà cũng rơi xuống.
Diệp Kính vỗ vỗ lưng Thi Dữ Mỹ.
Diệp Kiều Lục ở bên cạnh, không biết nói gì cho phải. Cảnh tượng cuối cùng của cô và cậu, làm cô luôn luôn lo lắng. Có đôi khi, trong mộng cũng có thể trở lại một màn lúc cậu hôn cô.
Cô lặng lẽ đưa ô mà mình mang qua chỗ cậu.
Diệp Kính nhận lấy, không nói một lời.
Cậu cùng Diệp Kiều Lục đều tương đối trầm mặc.
Dọc theo đường đi, ngược lại là Thi Dữ Mỹ nói không ngừng. Trước kia con trai không ở bên cạnh, nhưng bà biết rõ cậu bình bình an an. Lần này cậu gặp chuyện như này, tâm lực của bà đều tiều tụy, thường xuyên dùng nước mắt để rửa mặt.
May mắn khổ tận cam lai.
----
"Trở về là tốt rồi." Thanh niên có con ngươi màu lam lại nhìn đồng hồ trước mắt, "Bác gái, nếu anh ta đã trở lại, cô quý trọng là tốt rồi. Chạy nhanh đi thôi. Cô quá giờ 10 phút, nhưng tôi vẫn tính cho cô tiền của ba giờ. Tôi đã đủ nhân từ, đừng cản trở buôn bán của tôi. Đi nhanh một chút." Cậu không kiên nhẫn phất phất tay.
"Cậu không muốn nghe tiếp sao?" Diệp Kiều Lục nhìn quả cầu thủy tinh trên bàn, quả cầu này cũng quá giả rồi.
"Không muốn." Thanh niên trừng mắt.
"Dù sao cũng quá giờ rồi, nếu không cậu tính cho tôi tiền bốn giờ đi."
"..." Thanh niên tức giận đến mức muốn lật bàn, "Mẹ kiếp, tôi muốn đi ăn cơm. Về sau không bao giờ mở quán nữa." Thật sự là ra quân bất lợi, khách hàng đầu tiên đã lôi kéo cậu kể chuyện cũ ba giờ, làm cậu thất vọng với cái nghề bói toán này.
Diệp Kiều Lục rất cố chấp, "Cậu bói cho tôi một chút, tôi có thể tìm được anh ấy không?"
"Không phải cô nói anh ta không trở lại sao! Bói toán cái rắm í, cô là thanh niên giỏi tốt nghiệp kiến trúc của đại học H, không nhìn ra đây là quán của kẻ lừa đảo sao?" Thật sự cơn tức của cậu thanh niên rất lớn."Quả cầu thủy tinh này của tôi chính là hàng rẻ tiền."
"Chính là bởi vì cậu là kẻ lừa đảo, tôi mới tìm cậu." Bởi vì kẻ lừa đảo đều lừa dối người. Thực tế có phần không như ý, như vậy nghe một chút lừa dối cũng tốt."Anh ấy đã trở lại, nhưng tôi không tìm thấy anh ấy."
"..." Thanh niên thở dài một hơi, thuận tiện làm nguôi cơn tức. Cậu tự nói với mình, phải thông cảm cho người phụ nữ thất tình."Làm sao, anh ta tàn tật hay là mất trí?"
Diệp Kiều Lục nhìn ảnh ngược trên quả cầu thủy tinh.
Quả cầu chiếu mặt của cô, biến hình nghiêm trọng.
Diệp Kính không tàn tật cũng không mất trí, nhưng anh và cô đã chẳng còn thân cận.
Anh trở lại phố Hương Sơn, quê nhà nghe anh đánh bạc thiếu nợ, lại thấy anh thôi học, nói rất nhiều chuyện phiếm.
Mỗi khi Diệp Kiều Lục nghe thấy, đều cãi lại, "Diệp Kính trong sạch, cậu ấy bị hãm hại."
Mấy người La Tích cũng nơi nơi làm sáng tỏ.
Kết quả càng bôi càng đen. Những người đó đều cảm thấy Diệp Kính được Diệp Trình Phong tiêu tiền đi quan hệ được bảo lãnh ra.
Diệp Kính nhàn rỗi nhàm chán, ở trong nhà vẽ rất nhiều tranh.
Trong hoàn cảnh như này, Trâu Tượng lại đưa ra chủ ý cho Diệp Kính.
Anh ta đề nghị Diệp Kính ra nước ngoài học đại học. Anh ta cho rằng, tài hoa kiến trúc của Diệp Kính không nên bị mai một, ra nước ngoài vẫn có đường ra."Mình có người quen ở Nhật Bản, nếu cậu không ngại kiến trúc ở Nhật Bản khó học, mình sẽ nhờ người quen hỏi thăm xem sao."
Diệp Kính trầm mặc rất lâu, cuối cùng lạnh lùng liếc mắt một cái trở về phòng.
Trâu Tượng không hiểu, "Cậu ấy đây là đáp ứng hay là không đáp ứng?"
Diệp Kiều Lục lắc đầu, "Nếu mà đáp ứng, cậu ấy sẽ "Ừ" một cái."
Gần đây cô rất ít gặp mặt Diệp Kính. Cô phải đi học.
Diệp Kính nhốt mình trong phòng cả ngày, vô cùng trầm mặc.
Dần dần, nói chuyện với nhau cũng không tự nhiên như ngày trước.
Chu Thải Thải nói: "Cậu ấy bị thẩm vấn lâu như vậy, chắc chắn áp lực tâm lý rất lớn. Huống hồ tiền đồ của cậu ấy còn chưa biết, đúng là khoảng trũng trong cuộc đời. Quê nhà mình có người bị xử phạt hơn mười ngày, lúc đi ra giống như một người ngốc."
Cũng đúng.
Không thể biết Diệp Kính trong cục cảnh sát đã trải qua những gì. Có lẽ, mấy ngày nay không bao giờ có thể quên được trong cuộc đời anh. Cho tới bây giờ anh đều là thiên chi kiêu tử (con của trời), đâu phải chịu qua những thứ này. Nhất thời tâm lí không thể chịu đựng được khoảng thời gian này.D~~Đ~~L~~Q~~Đ~~
Qua một vài ngày, có một vị là Quan phu nhân đến nhà.
Thi Dữ Mỹ hàn huyên với Quan phu nhân một buổi chiều.
Lại qua một vài ngày nữa, Diệp Kính rời khỏi phố Hương Sơn.
Sau khi Diệp Kiều Lục hiểu rõ, chạy nhanh trở về nhà.
Chậm một bước, cô không nhìn thấy anh. Chỉ tìm được tờ giấy anh lưu lại trong phòng: "Chúc giấc mộng trở thành sự thật."
Cô cầm lên vuốt ve năm chữ kia, đọc một tiếng: "Diệp Kính."
Thi Dữ Mỹ nói, Quan phu nhân kia là cô giáo của Diệp Kính.
“Từ nhỏ Tiểu Kính đã được huấn luyện về cái đẹp, chính ba nó để nó đi theo con đường kiến trúc." Thi Dữ Mỹ nhìn về phía con gái, "Cô Quan là bậc thầy, Tiểu Kính đi theo bà ấy mẹ yên tâm."
Diệp Kính tới thành phố K ngày lễ ngày tết sẽ trở về.
Một ngày nào đó, Diệp Kiều Lục nhìn thấy tên tạp chí, cô Quan đoạt giải trong một hạng mục ở thành phố K, trong số các trợ lí thì có một cái tên là Diệp Kính.
Cô vui mừng không ngớt.
Cô cùng anh, một phương nam, một đất bắc, nhưng vẫn còn nắm một sợi dây ước mộng.
Mấy năm nay, hai người bọn họ liên hệ, cũng dần ít đi.
Anh bề bộn nhiều việc, cả ngày cả đêm.
Cô cũng bận, mất ăn mất ngủ.
Bắt đầu ba năm nay, mỗi lần anh trở về đều mang quà cho cô. Cốc giữ nhiệt, ô che nắng, cùng với số bút máy số lượng có hạn.
Năm thứ tư, anh không trở về, nói là cực kì bận.
Năm thứ năm lúc anh trở về, anh nói quên qùa.
Sau đó, cuối cùng không có nữa.
Cô ý thức được vấn đề. Thời gian từ chín tuổi đến mười chín tuổi này, cô và anh xa cách vài lần, nhưng gặp lại thì hai người vô cùng tự nhiên, không hề ngăn cách.
Mà sau khi Diệp Kính gặp chuyện không may, bắt đầu dần dần xa lạ. Khi anh về nhà, cô tìm đề tài tán gẫu với anh, anh đáp lại cũng không thân thiện.
Trước kia anh cũng lạnh nhạt, nhưng cô cảm thấy ấm áp.
Hiện giờ, anh thật sự lạnh lùng.
so ri các bấy bề, cơ mà editor lười quá man :)2