Khước Lục

Chương 22




Editor: HeLiX 

Diệp Kiều Lục rời khỏi phòng học.

Bên ngoài trời bắt đầu nổi gió, có vài phiến lá rơi xuống. Gió cuốn tung đám lá rụng dưới đất     bay đến bên chân cô, đuôi váy cô cũng tung bay theo gió.

Cô ngước mắt nhìn bầu trời đen kịt rồi bước nhanh về phía trước.

Sấm chớp lại đánh rền vang.

Sợ rằng sẽ là một trận mưa lớn.

Diệp Kiều Lục chạy lao đi. Cô thầm hối hận, sớm biết như vậy đã đi về cùng Diệp Kính.

Tính thời gian, giờ có lẽ cậu đã về đến nhà rồi.

Sở dĩ cô ở lại, không những vì muốn lệch thời gian ra về với cậu, mà chủ yếu là vẫn còn một vấn đề trong thiết kế khiến cô chần chừ.

Nếu không phải vì kích thước biệt thự nhỏ, thì không gian thật sự sẽ thay đổi rất nhiều, có thể thể hiện tốt nhất những mô hình kiến trúc mà không bị bó buộc.  

Điều Diệp Kiều Lục đang đắn đo là sự đan xen giữa các tầng của biệt thự, vừa có thể lợi dụng được sự cao thấp của địa thế, vừa có thể phát triển thêm không gian kiến trúc.

Cầu thang trong biệt thự được coi như là một yếu tố gắn kết giao thông theo chiều dọc, đặc biệt quan trọng đối với việc thiết lập chuỗi không gian. Tối nay cô liên tục vẽ cầu thang, nhưng cho đến tận lúc ra về vẫn chưa hoàn thành xong.

Gió thổi càng ngày càng lớn, con đường trong trường học tràn ngập mùi hương hoa quế.

Cánh hoa nhẹ nhàng rơi trên vai cô, rồi lại trượt xuống đất theo bước chạy của cô.

Khắp nơi trên đường đều là cảnh tượng các bạn sinh viên đang chạy vội vã.

Diệp Kiều Lục giơ tay lên nhìn đồng hồ, hy vọng trời đừng mưa nhanh quá.

Cô chạy băng băng, tiếng bước chân vang vọng trên mặt đường.

Ra khỏi cổng trường, đi qua khu phố ẩm thực ở ngã ba, chỗ có đèn đường rất náo nhiệt. Nhưng hướng đi về phía Kiến Lâm Tắc Duyệt thì các cửa hàng đều đóng cửa hơi sớm, thời gian này trên đường chẳng có ai.

Ngay sau đó trời mưa.

Diệp Kiều Lục dừng chân lại thở hổn hển.

Cô mở ô.

Từ lúc mưa nhỏ đến lúc mưa tầm tã, thời gian chỉ ngắn ngủn không quá 1 phút. Mưa quá to khiến ánh đèn đường cũng trở nên mơ hồ, nước mưa xối xuống mặt đường cuốn trôi bao nhiêu cát đá xuống lỗ thoát nước.

Gió to, mưa lớn, váy của cô cũng bị ướt quá nửa. Cô vội vàng chạy về phía một cửa hàng để trú mưa.

Đi được một nửa liền thấy bên dưới mái che của cửa hàng có một bóng dáng thon dài thẳng tắp.

Mặc dù bị nước mưa cản tầm nhìn, nhưng cô vô cùng quen thuộc với người đó, kinh ngạc kêu lên, “Diệp Kính, sao cậu lại ở đây?”

Diệp Kính nhìn mưa ở phía trước, trên tay cậu là một cái ô, còn khô ráo.

Diệp Kiều Lục bước lên bậc thềm, gập ô lại, từng giọt nước liên tiếp chảy xuống trên mặt ô ướt sũng. Cô gạt gạt mấy sợi tóc vướng trên trán, “Chẳng phải cậu đã ra về từ sớm sao?”

Cậu không trả lời.

Cô khó hiểu quay lại nhìn cậu, lại theo tầm mắt của cậu nhìn về phía cơn mưa, “Mình nghĩ là cậu đang ngâm mình tắm nước nóng ở nhà. Vừa rồi tiếng sấm to thật.”

Diệp Kính thu tầm mắt lại, quay lại nhìn cô, “Biết trời sắp mưa mà sao vẫn quay về muộn như vậy?”

“Lúc cậu đi rồi, mình lại nghĩ ra một cách bố trí cầu thang nên muốn làm xong mới đi.” Diệp Kiều Lục giải thích: “Đáng tiếc ý tưởng đó lại sai lầm, cầu thang không thể lên tới được tầng 2.” Chiều rộng sau khi hoàn thiện của cầu thang, chiều rộng chiều cao bậc thang đều có quy chuẩn nhất định, ở đoạn chiếu nghỉ của cầu thang đòi hỏi phải tính toán thật cẩn thận độ dài, rộng, cao.

Mà phương án hiện tại của cô thì cầu thang bố trí không hợp lý.

Diệp Kiều Lục nghĩ đến mặt bằng của biệt thự, kết hợp với địa hình cao thấp, trong đầu cô bắt đầu sắp xếp vị trí tường ngăn giữa phòng ở và phòng ngủ. “Diệp Kính, buổi tối mình cho cậu xem phương án, cậu cho mình ý kiến nhé.”

Diệp Kính đồng ý.

Để bày tỏ sự công bằng, cô nói: “Cậu vướng phải vấn đề gì cũng có thể tới hỏi mình nhé, chúng ta bổ túc lẫn nhau.”

Cậu gật đầu.

Tiếng mưa nặng hạt rơi xuống, át hẳn tiếng động náo nhiệt của khu phố ẩm thực bên kia.

Sau mười mấy phút đồng hồ, mưa cũng nhỏ dần.

Diệp Kính nói, “Đi thôi.”

Cô nghe theo đi ở phía sau lưng cậu.D@Đ#L$Q%Đ^^

Đèn đường in xuống hai bóng người, cách xa nhau hai thước.

Bỏ xa tiếng động náo nhiệt bên khu phố ẩm thực, mưa cũng đã tạnh.

Dọc đường vô cùng yên tĩnh, hai bên đường có những bụi cây cối dày đặc, cành lá sum xuê, tối đen như mực.

Ngày trước Diệp Kiều Lục đi qua đây đều không cảm thấy có gì không ổn. Ngược lại vào lúc này lại thấy hơi hoảng sợ, nếu như có người muốn phạm tội thì cây cối chính là nơi ẩn núp tốt nhất.

Cô nói ra suy nghĩ của mình với Diệp Kính.

Cậu lạnh nhạt “Ừ” một tiếng.

Diệp Kiều Lục nói, “Cũng may có cậu đi cùng.” Ngày trước cô chưa từng để ý đến bụi cây nên không sợ hãi. Mà một khi trong lòng đã ý thức đến sự nguy hiểm thì cô liền run sợ.

May cho cô mấy ngày trước không xảy ra chuyện gì.

Diệp Kiều Lục xoay chuyển con ngươi, nhìn bóng lưng của Diệp Kính ở phía trước.

Nghe nữ sinh trong lớp nói, Diệp Kính không chỉ là ban thảo (*), thậm chí tên tuổi còn xếp hàng đầu trong trường.

(*)ban thảo: ban là lớp học, ban thảo là tiếng lóng chỉ nam sinh đẹp nhất lớp. Tương tự, hiệu thảo là nam sinh đẹp nhất trường.

Trong số nam sinh của Đại học H, Diệp Kiều Lục thấy nổi trội nhất vẫn là Diệp Kính. Hơn nữa thành tích lại xuất chúng, hiền lành tốt bụng, quả thực là có lên trời xuống đất cũng không thể tìm được nam sinh thứ hai hoàn mỹ giống Diệp Kính.

Nhưng cô thấy khó hiểu ở chỗ, trường học có nhiều nam sinh như vậy, danh hiệu ‘hiệu thảo’ này tuyển ra bằng cách nào. Cô cũng chưa từng thấy chỗ nào có bỏ phiếu.

Nghĩ đến đây, bước chân cô chậm lại.

Diệp Kính cũng dừng chân, quay đầu.

Gió thổi qua, nước mưa đọng trên phiến lá rơi xuống, rơi vào gò má của cậu.

Còn phía trên đầu Diệp Kiều Lục lại ào ào, rơi xuống không ít nước mưa. Cô che đầu, đuổi theo hắn hỏi, “Diệp Kính, cậu có biết cậu là hiệu thảo không?”

“Không biết.”

Cô sớm đã đoán được đáp án này. Cô cảm thấy Diệp Kính thuộc về loại đẹp mà không tự biết mình đẹp. Mà Trâu Tượng lại là loại hận không thể chiêu cáo thiên hạ là cậu rất anh tuấn.

Trở lại Kiến Lâm Tắc Duyệt, Diệp Kính đi tắm trước.

Diệp Kiều Lục ngã nhào vào ghế salon, cắn đầu bút nhìn bông hoa văn màu trắng trên trần.

Phòng này được trang trí giản lược lại theo phong cách Bắc Âu. Màu sắc chủ đạo là màu gỗ thô và màu trắng, điểm xuyết thêm màu xanh đậm, tạo nên cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái và sạch sẽ.

Cô cảm thấy mấy đường trang trí đó hơi giống bậc cầu thang, liền nghĩ tới bài tập thiết kế biệt thự.

Thiết kế kiến trúc nhấn mạnh ở sự xâu chuỗi giữa dòng chảy chuyển động và không gian. Kiến trúc sư cũng giống như các nhà nghệ thuật, cùng theo đuổi Thẩm mỹ học, nhưng các nhà nghệ thuật có thể không đếm xỉa đến những điều nhỏ nhặt, còn kiến trúc sư lại phải tính toán chu đáo hơn nhiều lần. 

Suy nghĩ càng lâu thì trong đầu lại càng trống rỗng, mất hết linh cảm.

Đúng lúc này, tiếng điện thoại vang lên báo có tin nhắn tới.

Vừa đưa lên nhìn, Diệp Kiều Lục không cắn nổi bút nữa.

Chu Thải Thải, khuôn viên Đại học thành phố, vậy mà lại biết nhân vật như Trâu Tượng. “Có phải khoa các cậu có một mỹ nam tên là Trâu Tượng?!!”

Chỉ đọc chữ viết thôi mà Diệp Kiều Lục cũng có thể cảm nhận được vẻ kích động của Chu Thải Thải. Cô chỉ biết nói: “Có người tên là Trâu Tượng, nhưng không phải là mỹ nam.” Lớp 1 khoa Kiến trúc có Diệp Kính trấn giữ, cái danh hiệu mỹ nam này không đến lượt Trâu Tượng.

“Bớt bớt lại, trên nhóm bạn học đăng hình của Trâu Tượng, rất đẹp trai.”

Diệp Kiều Lục cũng không biết đến cái nhóm bạn học này. Cô vào QQ, lập tức Chu Thải Thải gửi hình Trâu Tượng qua.

Đó là một bên mặt của Trâu Tượng.

Kỹ thuật của người chụp bức hình này cực kỳ tốt.

Mặt của cậu chiếm hơn nửa bức hình bên trái, men theo bên phải ở phía xa xa là một gốc cây mận lá đỏ.

Vừa vặn trong khoảnh khắc đó bắt được cả ánh sáng lẫn hình ảnh, cả gió lẫn cảm xúc. Trâu Tượng đang nhìn về phía gốc cây mận lá đỏ, trong mắt phản chiếu ánh nắng, tràn đầy vẻ nhu hòa.

Nhìn từ bức hình này thì Trâu Tượng cũng thật sự đẹp trai.

Tầm mắt Diệp Kiều Lục lướt qua ánh mắt của cậu, nhìn đến góc phía bên phải.

Có một bóng lưng màu tím bị ánh sáng dưới tàng cây che phủ.

Cảnh vật có hơi hư ảo.

Cô phóng lớn bức hình lên, lớn đến mức không còn thấy rõ gì nữa.

Cô chắc chắn sẽ không nhận nhầm, đó chính là Diệp Kính. Cô quen biết cậu lâu như vậy, cho dù hình của cậu có mờ đến mức trắng xóa thì cô cũng sẽ không nhận nhầm.

Cô nói với Chu Thải Thải, “Người ở dưới tàng cây kia mới là mỹ nam.”

Chu Thái Thái không thèm nghe, “Mình lưu lại hình của Trâu Tượng để liếm bình rồi (*). Tạm biệt!”

(*)liếm bình: một cách nói phô trương gần đây của cư dân mạng khi nhìn thấy 1 người nào đó trong video hoặc hình ảnh, mà người đó quá hấp dẫn khiến người nhìn thấy chỉ muốn liếm luôn cái màn hình. 

Diệp Kiều Lục nhìn kỹ lại hình của Trâu Tượng, cô thích Diệp Kính cứ như bây giờ, bên ngoài đẹp đẽ, tính cách không khoa trương.

Đến khi Diệp Kính tắm xong đi ra ngoài, cô nói với cậu, “Trông cậu đẹp hơn Trâu Tượng nhiều.” Cô thề sẽ bảo vệ địa vị hiệu thảo của Diệp Kính.

Diệp Kính giương mắt nhìn cô. Có một giọt nước chưa khô dính trên sống mũi thẳng tắp, mắt phượng nhỏ dài sâu đen như mực, “Dĩ nhiên.” Mang cậu ra so sánh với Trâu Tượng làm cậu không vui.

Cậu đi vào phòng bếp.

Cô đi theo phía sau, đứng ở cạnh cửa.

Cậu rót một ly nước trắng rồi ngửa đầu uống một ngụm.

Cô nhìn yết hầu cậu lăn lên lăn xuống.D@Đ#L$Q%Đ^^

Khoảnh khắc vừa rồi nếu như chụp hình lại được thì sẽ không hề thua kém bức hình kia của Trâu Tượng.

Diệp Kính để ly nước xuống, “Sao vậy?” Cô chẳng nói lời nào mà theo dõi cậu, rất kỳ lạ.

Cô cười, “Diệp Kính, đột nhiên mình cảm thấy dáng dấp cậu cũng không tệ.”

Cô khen ngợi cũng không khiến cậu bộc lộ ra chút vui sướng nào. Cậu vẫn lạnh nhạt như cũ, lại uống một ngụm nữa.

Diệp Kiều Lục cũng chẳng quan tâm cậu có trả lời hay không, dù sao cô nói rồi cũng coi như xong. Cô xoay người đi tắm.

Cô vừa đi khỏi, Diệp Kính đổ hết nước còn thừa trong ly đi.

Nam giới bên họ nội của cậu ai ai cũng là yêu nghiệt. Hồi nhỏ cậu đi theo Thi Dữ Mỹ nên tính tình không giống họ nội. Có điều, quay lại gia tộc nhiều năm như vậy nên thỉnh thoảng cũng có điểm hơi tương tự.

Chỉ không ngờ, cái thỉnh thoảng này mới xảy ra trong nháy mắt đã khiến cho Diệp Kiều Lục nhìn cậu với cặp mắt khác xưa.

--

Thứ bảy, chủ nhật cuối tuần, các bạn học tập trung trong lớp làm đồ án.

Buổi chiều thứ hai là phải nộp bài.

Theo sáng kiến của Diệp Kính, Diệp Kiều Lục vẽ mấy cái mặt cắt kiến trúc. Sau đó cô phát hiện chuyển vị trí cầu thang ra bên ngoài tòa nhà, rồi lại lấy thủy tinh để xử lý bố cục, có thể tăng cường thêm ánh sáng cho mặt chính tòa nhà.

Thiết kế theo chiều cao của cô, từ điểm kết nối cầu thang giữa các tầng lại dựng lên một không gian với chức năng riêng nằm rải rác ngẫu nhiên. Trên mặt bằng tầng trệt, quanh cảnh bên ngoài bố trí theo hình cung, càng tăng thêm cảm giác thú vị cho căn biệt thự hình vuông.

Yêu cầu của thầy giáo đối với bản vẽ là: mặt bằng tổng thể, mặt bằng các tầng trong biệt thự, bốn mặt chính, hai mặt cắt. Không cần lên màu.

Nhưng trước khi Diệp Kiều Lục đưa cho Diệp Kính lên màu cũng đã rất tâm đắc. Bản vẽ càng tỉ mỉ thì cảm nhận càng rõ ràng.

Cô lên màu nhẹ cho mặt bằng tổng thể.

Trâu Tượng ngồi ở bên cạnh nhìn cô lên màu liền tò mò, Cứ phải liều mạng như vậy sao?” Chỉ mới bản vẽ đen trắng đã thỏa mãn yêu cầu bài tập rồi.

“Đây là thiết kế đầu tiên của mình.” Diệp Kiều Lục tiếp tục tô tô vẽ vẽ, “Mình hy vọng tác phẩm của mình có thể được coi là tác phẩm tốt nhất để đem ra trưng bày với quần chúng.” Cô xếp thiết kế này vào loại tác phẩm của bản thân, vả lại còn chịu trách nhiệm về nó.

Trâu Tượng nhìn ra ngoài cửa sổ.

Màu xám tro che phủ bầu trời, cây cối cành lá tươi tốt, bóng dáng cô cúi đầu bên bảng vẽ - trong đầu cậu đang phác họa lại cảnh tượng này.

Cô còn nghiêm túc hơn Diệp Kính nhiều.

Diệp Kính lại hoàn thành bài tập một cách hoàn mỹ, Trâu Tượng cho rằng mục đích của cậu đều là vì phân cao thấp. Đây là trực giác sinh ra ngay từ lần đầu tiên Trâu Tượng gặp gỡ Diệp Kính.

Trâu Tượng chuyển tầm mắt sang, bỗng chốc chạm phải ánh mắt Diệp Kính.

Diệp Kính lạnh lùng liếc sang một cái rồi đi ra khỏi lớp học.

Bài tập lần này, Diệp Kiều Lục đạt được điểm cao nhất trong lớp, cao hơn Diệp Kính 2 điểm.

Tin tức này khiến cho cả lớp bùng nổ. Có hâm mộ, có ghen tỵ, có bất mãn, có hoài nghi. Các bạn học cũng rất kinh ngạc, không biết Diệp Kính ngày trước vẫn luôn dẫn đầu bây giờ có cảm giác gì.

Diệp Kính lại rất bình tĩnh.

Thầy giáo vừa đi khỏi, Diệp Kiều Lục liền phấn khích chia sẻ niềm vui cùng Diệp Kính, trên mặt nở nụ cười rất rạng rỡ. “Diệp Kính, mình đứng thứ nhất, điểm số cao hơn cậu.” Nói nửa câu sau có vẻ rất đắc ý.

Cậu nói: “Chúc mừng.” Giọng rất lạnh nhạt.

Bạn học xung quanh vẫn vểnh tai lên nghe, nhưng không phân biệt được Diệp Kính chúc mừng có thật lòng hay không.

Diệp Kiều Lục coi vẻ lạnh nhạt của Diệp Kính là lời chúc mừng tốt nhất từ đáy lòng, cô cười đến mức hai mắt híp lại thành một đường cong.

Xương Diễm Thu nhìn bóng dáng Diệp Kiều Lục và Diệp Kính, phán đoán đôi này thành rồi hay chưa. Quan hệ này thật khó phân biệt, cô không thể nào nhìn ra.

Nộp đồ án xong, bầu không khí trong lớp sôi nổi hẳn lên. 

Lớp trưởng tổ chức một buổi họp mặt, cũng tiện để an ủi Trâu Tượng vừa bị sói dữ cắn xé.

Lúc lớp trưởng nói ra dự định này, nét mặt Trâu Tượng lập tức sa sầm xuống. Ánh mắt cậu liếc về phía Diệp Kính.

Diệp Kính ngồi yên tại chỗ ngồi, không mấy quan tâm đến mọi chuyện.

Ngược lại những bạn học khác rất ầm ĩ, “Trâu Tượng, cậu gặp sói dữ ở chỗ nào trên đường vậy?”D@Đ#L#Q$Đ%

Trâu Tượng do dự nói: “Quế thụ nào xơ xác, thu đến hoa càng thơm.”

Ngô Thiên Dã nhún vai, “Thiếu niên chớ ra vẻ, ra vẻ gặp thiên lôi.” Những lời này là lúc cậu khiêu vũ bị Trâu Tượng chế nhạo, bây giờ trả lại nguyên văn cho Trâu Tượng.

Lớp trưởng thống kê số người tham dự trong nhóm QQ.

Kể từ lúc Diệp Kiều Lục chuyển khoa tới đến giờ cũng chưa từng tụ tập với mọi người, nên lúc này cô không muốn bỏ qua. Lần trước cô đã nói trên QQ.

Diệp Kính sao chép lại lời của cô trong nhóm.

Lớp trưởng nhìn điện thoại rồi gõ gõ lên bàn.

Diệp Kính chưa bao giờ tham gia họp mặt. Buổi đưa tiễn sĩ quan huấn luyện nhập ngũ, rồi buổi ăn nhậu lúc khai giảng năm thứ hai, cậu đều vắng mặt.

Lúc này thật sự là hiếm thấy.

Sau lời của Diệp Kính thì toàn bộ nữ sinh đều đăng ký tham gia.

Lớp trưởng và ủy viên sinh hoạt ký túc xá đều khinh bỉ trách mắng: “Lần trước tôi mời các cô đến ăn thịt nướng thì từng người từng người một ra sức từ chối.”

“Thế giới đi xem mắt thôi.” Lớp trưởng rất bình tĩnh, “Chúng ta phải chăm chỉ đọc sách, lấy tài năng thu phục người.”

Ủy viên sinh hoạt nhìn nhóm QQ, “Diệp Kính đang hẹn hò với Diệp Kiều Lục thì phải?”

Lớp trưởng cười, “Có lẽ vậy.”

“Nhóm nữ sinh này xem náo nhiệt cái gì hả?”

Một bạn cùng phòng khác vỗ vỗ vai ủy viên sinh hoạt, “Tuy hoa đã có chủ, nhưng vẫn có thể tới đào đất.”

Ủy viên sinh hoạt lắc đầu, “Thói đời bạc bẽo.”