Người quen ăn hàng uống tiệm đều có những yêu cầu đối với quán ăn. Mà yêu cầu của Hứa Đại Chí càng chú trọng hơn so với kẻ khác.
Một đồ nhắm phải ngon, hai bát đĩa cái nào cũng phải lớn, ba cửa tiệm phải ngăn nắp sạch sẽ, bốn giá cả phải phải chăng, năm chủ quán phải nhiệt tình hào phóng, sáu mấy em phục vụ bàn phải trẻ trung ngon mắt.
Trong tất cả hàng quán nói chung, Hứa Đại Chí thích nhất quán Trần Béo.
Trần Béo là biệt danh được ông chủ đặt làm tên quán. Hứa Đại Chí nhận xét cái tên này tục mà lại không tục. Quán ăn nằm gần nhà Hứa Đại Chí, con Jeep cùi bắp cuồn cuộn khói bụi dừng lại trước cửa quán, Hứa Đại Chí chỉ biển hiệu đắc chí giới thiệu với Tần Tri Nghi: “Béo là anh em của tôi, vào trong đừng khách sáo! Thằng Béo sống thoái mái lắm!”
Như thể nói có sách mách có chứng, hai người chưa vào trong quán, Trần Béo đã đích thân ra đón, thân thiết chào hỏi: “Ôi dồi! Thằng nhóc này chỉ chọn giờ đẹp mà đến, hôm nay vừa mới nhập cà rà[1] xong, đang bảo gọi điện cho cậu! Bưng lên luôn nhé? Đây cũng là bạn cậu à? Xin chào! Xin chào! Đừng khách sáo, bạn của Đại Chí chính là bạn của Béo tôi. Lần sau đến tôi giảm giá cho cậu 20%!”
Hứa Đại Chí ngông nghênh dẫn Tần Tri Nghi phi thẳng vào phòng trong: “Béo! Cho tôi thêm mấy món rau ngon một chút, còn lại vẫn thế! Với lại cho ba bình Lão Khẩu Tử[2] lên trước đi.”
Mấy món đồ nhắm quả thật đúng điệu, cà rà cũng tươi ngon. Nồi lẩu nhỏ sôi sùng sục tỏa ra tầng hơi nóng, Hứa Đại Chí thỏa mãn ợ một cái: “Thế nên tôi bảo này, muốn ăn ngon vẫn nên đến quán ăn thì hơn. Mấy chỗ Tây kia thỉnh thoảng đi cho vui thôi. Không phải là chỗ ngày ngày trôi qua được!”
Tần Tri Nghi chỉ tủm tỉm gật đầu.
Hai bình rượu trắng đã cạn, Hứa Đại Chí cảm thấy mặt đã hơi đỏ, vậy mà khuôn mặt trắng ngần của Tần Tri Nghi vẫn không đổi sắc.
Nhìn không ra tên yếu ớt này uống được nha! Hứa Đại Chí dần dần thấy tên kia có chút ưa nhìn. Nom cũng nhã nhặn, mỗi tội phải cái đồng tính.
Ông không tin không chuốc say được mày! Hứa Đại Chí tiếp tục rót rượu vào cốc của Tần Tri Nghi: “Tiếp nào tiếp nào!”
Tần Tri Nghi che cốc lại: “Uống nữa không về nổi nhà mất!”
“Đã uống rượu thì phải uống cho đã đời!” Hứa Đại Chí đã cầm rượu trên tay thì hăng hái gấp bội, bèn phóng khoáng tiếp lời: “Nhà tôi ngay kia, không đi được thì tối nay về nhà tôi ngủ!”
Một lời đã định.
Tần Tri Nghi tựa như bị lây nhiễm cảm xúc hăng hái của Hứa Đại Chí, tự lấy bình rượu rót vào cốc của mình: “Đã vậy tôi đành tận lực bồi quân tử thôi”. Hứa Đại Chí tán thành: “Hết sảy! Uống thế mới có ý nghĩa chứ. Không giống mấy thể loại ẻo lả để cho vợ quản kia!”
Bình thứ ba đã dần cạn, ánh mắt Tần Tri Nghi bắt đầu mông lung dưới làn hơi nước lẩu: “Anh ta, anh ta cũng có vợ.”
Hứa Đại Chí giỏng tai lên nghe: “Hả, thật à?”
Tần Tri Nghi lắc đầu: “Không nói chuyện này nữa.”
Mẹ kiếp, lại lúc quan trọng thì ngậm mồm như hến! Hứa Đại Chí cười xòa: “Thì không nói nữa, chúng ta mở bình nữa, uống tiếp.”
Tần Tri Nghi mơ màng nói được rồi đột ngột rũ mắt ngả ra sau ghế. Hứa Đại Chí mới hấp tấp nói: “Này này, cậu đừng có say!” Mẹ kiếp, biết thế không chuốc hắn nhiều như thế! “Này, đừng có ngủ mà!”