Lý Khắc là chồng Hàn Tư Hồng, dáng vẻ thư sinh điển hình, ăn nói nhỏ nhẹ, mới cưới bà tám Hàn chưa đầy mười tháng.
“Tôi phát hiện dạo này Tư Hồng ngày càng lạnh nhạt với tôi, có thể cô ấy không còn yêu tôi nữa rồi”. Buổi tối nhận nhiệm vụ đi Pure Time, con Jeep giẻ rách băng băng trên con đường rực rỡ ánh đèn neon. Lý Khắc ngồi trên ghế phụ chán nản hút thuốc, tâm sự với Hứa Đại Chí.
Hứa Đại Chí vẫn cảm thấy thể loại lụy vợ như Lý Khắc sống trên đời căn bản làm mất mặt toàn thể cánh đàn ông. Nhưng nếu đã tìm mình tâm sự nghĩa là coi mình như anh em trong nhà. Thể diện cũng phải giữ lại cho nhau. Vậy nên gã an ủi Lý Khắc: “Đàn bà ấy à, anh vẫn mong chờ kết hôn xong cô ta sẽ đối xử với anh như hồi còn yêu đương? Nhưng Hàn Tư Hồng chán anh, cô ta còn có thể đi tìm ai khác sao?”
“Thực ra tôi biết Tư Hồng ngứa mắt mình”. Lý Khắc cúi đầu ai oán, “Cô ấy vẫn hay chê tôi không được ưa nhìn.”
Hứa Đại Chí nắm vô lăng thương hại nhìn Lý Khắc. Tướng mạo của Lý Khắc là kiểu mặt thư sinh có thể bắt gặp ở bất cứ chỗ nào trên đường phố, trời sinh một bộ dáng lều hều như ngọn giá đỗ, ném vào trong đám đông có thể xúc ra được cả đống. Hứa Đại Chí bắt đầu đồng cảm với Lý Khắc. Đẹp trai cũng người có người không, ông trời bắt anh ta mang khuôn mặt phổ thông để làm nền cho những người đẹp trai, cũng không phải lỗi của anh ta.
“Trợ lý Lý này, nói thật lòng tôi cũng không hiểu sao anh lại muốn cưới Hàn Tư Hồng. Dù rằng diện mạo xinh đẹp, dáng dấp cao ráo. Nhưng nếu tôi định lấy vợ thì đầu tiên phải chọn người hiền lành một chút. Còn thể loại chua ngoa yêu đương là được rồi, kết hôn nghĩa là sống với người ta mấy chục năm. Anh xem bây giờ, cô ta bắt anh đi làm cái gì?”
Lý Khắc mơ màng trong khói thuốc mịt mờ: “ Từ đầu tôi đã biết cô ấy có tật xấu này, nhưng vẫn cứ thích cô ấy, tôi cũng không hiểu vì sao. Cậu bảo tôi phải làm thế nào mới có thể đẹp trai đây?”
Hứa Đại Chí nghe thấy Lý Khắc nhờ chỉ bảo thì sôi nổi hẳn lên: “Tôi bảo anh này, thực ra người đẹp trai quá cũng không tốt đâu, phiền lắm! Như tôi ngày nào cũng bị phiền đến không chịu nổi. Ha ha~~~”
“Không đẹp trai càng không tốt. Hay thế này, mấy ngày nữa tôi mời cậu ăn cơm, từ từ nhờ cậu chỉ bảo. Á, rẽ phải, chính là chỗ đối diện rẽ phải kia…”
Hứa Đại Chí mở cờ trong bụng: “Trợ lý Lý thật là khách sáo, nào có cái gì chỉ bảo đâu. Tôi dừng xe ở đây. Nào nào, tôi bảo anh này ~~~”
Con Jeep giẻ rách cuốn theo khói bụi nồng nặc dừng lại bên một đám xe cộ lóc nhóc cạnh cửa Pure Time. Hứa Đại Chí mở cửa xe, phấn khởi bước xuống. Vòng qua bên kia chỉ dạy Lý Khắc đang rúm ró: “Anh cứ nhìn thẳng, ngẩng đầu ưỡn ngực đi vào, tôi đảm bảo có đến nửa số người trong cái quán ăn này sẽ ngẩng đầu nhìn anh.”
Trong quán bar quả thật có hơn nửa số người đều ngẩng đầu lên. Bởi vì lúc Hứa Đại Chí nói ‘cái quán ăn này’ thì đã bước vào trong. Trợ lý Lý giả bộ ho khẽ: “Đây là quán bar, không phải quán ăn.”
Hứa Đại Chí nghênh ngang bước tới quầy bar: “Đều là chỗ bán rượu cả, như nhau thôi.”