Khung Giờ Vàng

Chương 27




3 giờ 12 phút chiều, Hứa Đại Chí phóng đến Pure Time.

Tất cả người trong quán bar đều ngẩng đầu nhìn gã. Tất cả người trong quán tổng cộng có ba người. Hai người đang sắp xếp bàn ghế, một người lau chùi bình rượu trên quầy.

“Xin lỗi anh, chúng tôi 4 rưỡi mới bắt đầu mở cửa, xin anh…”

Hứa Đại Chí hừng hực khí thế đứng giữa phòng: “Tần Tri Nghi và Lý Nho Chấn, sống ở đâu.”

Ánh mắt em trai bảo vệ không khác gì như nhìn thấy trên mũi Hứa Đại Chí mọc ra một đóa hoa hướng dương. “Xin lỗi anh, hiện tại chúng tôi vẫn chưa bắt đầu mở cửa…”

Tầm mắt nóng bỏng của Hứa Đại Chí chiếu thẳng đến: “Tôi hỏi cậu, Tần Tri Nghi và Lý Nho Chấn, sống ở đâu.”

Em trai bảo vệ bị nhìn như vậy rõ là hoảng sợ. Trong quầy bar bình tĩnh vọng ra một câu nói: “Căn 19 biệt thự Cẩm Tú ngoại thành đông,” Người đang lau chùi bình rượu quay người qua, “Vành đai một đường Đông Chính.”

Hứa Đại Chí đáp lại một câu cảm ơn rồi quay người chạy đi

Chiếc Audi[3] màu đen phóng như bay trên đường, rẻ trái hỏi phải, đến 4 giờ chiều, cuối cùng đã đến biệt thự Cẩm Tú. Hứa Đại Chí mở cửa xe lao thẳng tới chỗ anh trai bảo vệ: “Căn 19 ở chỗ nào thế anh.”

Bảo vệ chỉ vào một căn nhà màu trắng mái xanh.

Trái tim Hứa Đại Chí từ từ thắt lại.

Tần Tri Nghi không đi Hongkong. Khoảng 1 giờ chiều, Tần Tri Nghi không đi Hongkong.

Ha ha ~~ nhất định là cậu ấy lưu luyến mình nên mới không đi nữa, nghe nói mình nhập viện đã vội vàng chạy tới. Hứa Đại Chí toe toét cười, trong não tưởng tượng vẻ mặt trắng nhợt lo lắng của Tần Tri Nghi.

Ầy! Lúc mình bị xe đụng tiếc là cậu ấy không nhìn thấy. Mình ở đường đối diện trông thấy Lý Nho Chấn, có lẽ Tần Tri Nghi ở gần đấy. Nếu mà cậu ấy nhìn thấy thì mình đã để đụng nghiêm trọng hơn chút nữa rồi ~~~

Hứa Đại Chí tưởng tượng ra cảnh mình chảy máu đầm đìa được nâng lên xe cứu hộ, Tần Tri Nghi ngấn lệ khẽ gọi Hứa Đại Chí anh không thể chết được, à không được, phải là Hứa Đại Chí anh chết rồi em cũng không thiết sống nữa, thế rồi gã càng toe toét hơn.

Đợi gặp cậu ấy rồi, ông đây chấp nhận buồn nôn một bữa, bỏ họ đi, gọi cậu ấy một tiếng Tri Nghi.

Sau đó thì sao nhỉ? Ông đây muốn đứng trước mặt thằng cha Lý Nho Chấn chết bầm ấy ôm chặt Tần Tri Nghi cho hắn coi ~~~

Muốn dùng thanh âm mê hoặc nhất để nói với Tần Tri Nghi… Cánh cửa của căn nhà màu trắng từng chút hiện gần hơn trước mắt, Hứa Đại Chí vươn ngón tay, ấn lên chuông cửa.

Đậu má! Cái con tim này cứ thình thịch thình thịch thình thịch cái quỷ ấy! Ông hôm nay nhất định phải nói…

Cửa mở ra. Một khuôn mặt đầy nếp nhăn của người phụ nữ đứng tuổi vươn ra khỏi cửa: “Tìm ai đấy?”

???!!! Hứa Đại Chí chỉnh đốn lại biểu cảm, lấy khẩu khí nghiêm túc nhất hỏi: “Anh Tần Tri Nghi có ở nhà không?”

“À, cậu Lý với cậu Tần ấy à.” Người phụ nữ lắc đầu, “Đi rồi, đi tầm lúc 12 giờ trưa. Hơn 2 giờ chiều máy bay cất cánh đi Hongkong. Cậu Tần còn dặn tôi có ai tìm cậu ấy thì bảo là không trở về nữa. Cậu có chuyện gì không?”