*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cuộc sống ở chung của Hứa Đại Chí và Tần Tri Nghi cứ thế bắt đầu, Hứa Đại Chí khăng khăng, là sống chung chứ không phải chung sống.
Chớp mắt đã qua một kỳ trăng rằm, ngày nào của Hứa Đại Chí cũng trôi qua trong ưu phiền, Tần Tri Nghi đầu tiên là chiếm mất giường, ép gã ra nằm ngắc ngoải trên chiếc giường gấp cỏn con ở góc tường, sau đó giống như con kiến từng chút từng chút sắp xếp đồ đạc trong phòng. Nay đặt cái tủ quần áo mới, mai xách cái notebook về, hôm sau thì nồi niêu xoong chảo, hôm sau nữa thì bình pha cà phê. Cả căn nhà hơn 40 mét vuông nho nhỏ, tất cả trang trí sắp đặt đâu còn có hơi thở của Hứa Đại Chí đây nữa.
Trong truyện cổ tích, nàng Ốc Bươu Vàng[5] yêu say đắm chàng thanh niên thôn dưới, ngày ngày giặt giũ, nấu cơm, dọn dẹp nhà cửa cho chàng. Mà nay, phong thủy chuyển dời đến nhà lão Hứa, cũng giặt giũ cơm nước cũng thu dọn nhà cửa, nhưng lại là một thằng đàn ông.
Hứa Đại Chí nửa đêm nằm trên giường gấp mà lòng cảm khái: Vốn nên là quãng thời gian kinh điển biết bao nhiêu. Tại quán bar nhất kiến chung tình với mình, sau lại bám riết lấy nhà mình mong được lâu ngày sinh tình, nếu là một em gái xinh đẹp mỹ miều thì đời tươi sáng biết bao. Vậy mà lại là đực rựa! Ông trời ơi, ông bất công quá!! Thần linh ơi, ngài vì cớ gì để con đẹp trai như thế, đẹp trai đến mức đàn ông cũng yêu con!!!
Hơn nữa cậu ta còn thích nấu ăn!
Mâu thuẫn lớn nhất giữa Hứa Đại Chí và Tần Tri Nghi chính là ăn cơm. Cơm trưa ăn qua loa ở tòa soạn, vậy nên Hứa Đại Chí luôn yêu cầu cực cao với bữa sáng và bữa tối, đặc biệt là bữa tối.
Tần Tri Nghi trở về từ nước ngoài, được gió Tây mưa Tây thấm nhuần, cũng vô cùng chú trọng hai bữa sáng tối. Bữa tối là bữa chính, tất nhiên đặc biệt cẩn thận.
Yêu cầu của Hứa Đại Chí với bữa sáng là tiện lợi dinh dưỡng cao hương vị thơm ngon. Quanh năm một bát cháo, hai quả trứng om nước trà[6] kèm thêm một lồng bánh bao nước[7] hoặc một ổ quẩy cuốn chiên giòn[8]. Sáng sớm hôm nay, Hứa Đại Chí mua hai phần bánh bao nước, trứng om nước trà trở về nhà. Vừa vào trong đã ngửi thấy mùi sữa thơm ngào ngạt, Tần Tri Nghi cầm dao ăn trét lên bánh mỳ. Hứa Đại Chí hít hà. Họ Tần coi như có tài, trong bếp nấu một nồi cháo nóng. Hứa Đại Chí đỡ bát lên húp, ọe một cái phun sạch: “Nhà cậu bán đường à, cháo cũng cho đường!”
Tần Tri Nghi nhìn gã như đang nhìn thằng ET[9]: “Cháo không cho đường á?”
“Từ bé đến lớn tôi ăn cháo chưa bao giờ cho đường!”
“Từ bé đến lớn tôi ăn cháo đều cho đường.”
Đệch!!!
Buổi tối Tần Tri Nghi đi giải khuây trở về, mở cửa ra đã ngửi thấy mùi thịt dê nồng nặc đập thẳng vào mặt. Bên bàn ăn của Hứa Đại Chí đặt một nồi lẩu nhỏ, đang vui vẻ cho rau sống vào trong: “Đến mau! Sắp được rồi!”
Tần Tri Nghi nhíu mày: “Sắp hè rồi còn ăn lẩu.”
“Trời nóng ăn mới sướng”. Hứa Đại Chí đắc chí chỉ vào bàn cơm: “Hôm nay tôi mua mấy món nhắm, có thận heo chao dầu[10] nữa. Nhanh nhanh rửa tay rồi thử xem gà sốt tương đỏ[11] của tôi có làm đến nơi đến chốn không!”
Tần Tri Nghi bất đắc dĩ ngồi xuống, gắp một miếng gà, Hứa Đại Chí tự rót một cốc rượu xái: “Thế nào? Ngon không? Hôm qua thằng Béo bảo tôi cho thêm rượu vang vào gà sốt, vừa dậy màu vừa thơm ngon, thật sự không tệ.”
Đôi đũa của Tần Tri Nghi dừng lại giữa không trung: “Anh cho rượu vang vào gà?”
“Đúng vậy!” Hứa Đại Chí gắp miếng thịt dê bỏ tọt vào miệng: “Chính là chai hôm qua cậu uống ấy, tôi thấy còn thừa gần nửa chai nên cho hết vào. Đúng lúc cần chai rỗng đựng nước tương.”
Tần Tri Nghi tối mặt, huyệt thái dương nhưng nhức: “Chai đấy từ năm 1902 lận.”
“Hả?!” Hứa Đại Chí há mồm, gắp thêm một miếng thịt gà: “Bảo sao sốt lên ngon thế này!”
Chú thích
[1] Cà rà: Hay cua đồng Trung Quốc là một loài cua nước ngọt thuộc hệ cua đồng có nguồn gốc từ tỉnh Phúc Kiến (Trung Quốc). Cua đồng Trung Quốc được mô tả có hình dáng kỳ lạ, chúng có càng màu xanh, đỏ, mai có màu xanh nhạt, hoặc xám xanh, hai càng bằng nhau rất đều và chạy rất nhanh, đặc biệt chúng rất to và phần bụng cua có màu vàng cáu, hai gọng màu xanh, mai cua có màu xám.
Món cà rà
[2] Lão Khẩu Tử: Một đặc sản rượu An Huy, có xuất xứ từ huyện Than Khê, Hoài Bắc, là đồ uống có nguồn gốc lâu đời từ thời Xuân Thu.
Rượu Lão Khẩu Tử
[3] Rùa biển: Là cách chơi chữ của người Trung Quốc, đồng nghĩa với trở về từ nước ngoài. Rùa biển chỉ những du học sinh ở nước ngoài trở về nước.
[4] Rượu xái: hay rượu cất lần hai, là loại rượu trắng đã chưng cất lần thứ hai, rượu không có vị lạ, có nồng nhưng không mạnh, khoảng 60 – 70 độ.
[5] Nàng ốc bươu vàng: là chuyện thần thoại dân gian Trung Quốc bắt nguồn từ vùng Phúc Châu, Phúc Kiến nước này. Câu chuyện kể rằng, Thiên Đế biết Tạ Đoan mất cha mẹ từ nhỏ, luôn sống cô đơn một mình, thương chàng chàng chịu thương chịu khó, ăn phận thủ thường, Thiên Đế phái nữ thần ốc bươu vàng cô nương hạ phàm giúp đỡ chàng.
[6] Trứng om nước trà: Hay còn gọi là trứng trà, là một món ăn truyền thống nhưng rất phổ biến của người Trung Quốc do tính tiện lợi của nó.
Trứng om nước trà
[7] Bánh bao nước: Hay còn gọi là thang bao, là một trong những loại bánh bao rất nổi tiếng ở Trung Quốc, đặc biệt là ở khu vực Giang Nam như Hàng Châu, Tô Châu, Thượng Hải…
Bánh bao nước
[8] Quẩy cuốn chiên giòn: Nguyên văn煎饼油条.
Quẩy cuốn chiên giòn
[9] ET: the Extra-Terrestrial, chỉ người ngoài hành tinh. Từ này bắt nguồn từ bộ phim E.T. the Extra-Terrestrial, một phim điện ảnh khoa học viễn tưởng của Mỹ năm. Nội dung phim nói về Elliott (Thomas), một cậu bé cô đơn kết bạn với một sinh vật ngoài hành tinh có tên là “E.T.” đang mắc kẹt trên Trái Đất. Elliot và anh chị em của cậu đã giúp E.T. trở về hành tinh của mình, đồng thời cố gắng giấu sinh vật này tránh xa khỏi mẹ họ và chính phủ.
Người ngoài hành tinh E.T
[10] Thận heo chao dầu: Nguyên văn 腰花, là món ăn được chế biến từ thận của lợn hoặc dê, bò… Hương vị đậm đà, có giá trị dinh dưỡng cao. Đây cũng là một trong mười món ăn kinh điển của tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc.
Thận heo áp chảo
[11] Gà sốt tương đỏ: là món ăn có nguồn gốc từ huyện Tĩnh Nhạc, tỉnh Sơn Tây, tính đến nay đã có lịch sử hơn 200 năm.
Gà sốt tương đỏ