Khủng Bố Cố Sự CHN

Quyển 6 - Chương 2: Anh ơi, khăn quàng đỏ của em đâu? (a)




"A! Cút ngay! Cút ngay!" Trì Mộ lớn tiếng kêu lên, thoáng cái nhảy dựng dậy, bất chấp trên đầu bị đánh sưng như cái bánh bao, khóc thét ở trong không gian nhỏ hẹp ngồi làm động tác đá chân.

Ưm........Chờ một chút........Anh thở hổn hển vài cái, sao mình....... Lại ở trong chiếc xe nhỏ đến thôn F, nhìn thấy người đang ngồi xe bên cạnh dùng ánh mắt khác thường nhìn anh, lại ngửi được loại mùi khó chịu trộn lẫn giữa mùi lạ và khói thuốc trong xe kia, Trì Mộ nhất thời chưa kịp phản ứng, chỉ có thể cười khan vài tiếng, chiếc xe tải lại thoáng cái ngừng lại.

"Gặp ác mộng sao, tới cửa thôn F rồi! Nhóc con cậu có thể xuống xe rồi!" Lời chú tài xế vẻ mặt tang thương phía trước nói cơ hồ giống nhau như đúc, mà Trì Mộ đã sớm không thể chờ được nữa cầm ba lô của anh lên, từ cửa xe nhảy xuống.

Trời ơi trời ơi, đợi đến khi anh lần thứ hai chân thật bước trên mảnh đất này, không nhịn được sững sờ có chút cảm giác quái dị. Cho tới bây giờ, anh còn có thể cảm giác được lực độ của bàn tay ghê tởm kia bắt được mắt cá chân anh, Trì Mộ vừa ngồi xổm xuống nhìn, theo lý thuyết lực độ của bàn tay thối rửa kia cực kỳ lớn, trên cơ thể mình hẳn sẽ để lại dấu vết, nhưng.......Anh vừa cúi đầu nhìn, chỗ mắt cá chân vết bầm nào cũng không có.

Chẳng lẽ vừa rồi mình chỉ là.......Nằm mơ? Trời ơi trời ơi, nhưng thật sự quá chân thật mà, loại cảm giác này thật là.......bà cụ trong nhà khách, bàn tay dưới giường kia cùng với một kích chí mạng cuối cùng bà lão Phùng cho anh, đều khiến anh cảm thấy sởn tóc gáy, nhưng lúc mình bị cái tay kia túm xuống, rõ ràng........Đã chết mà!

Đúng! Đó chính là cảm giác tử vong.

Cảm giác hít thở không thông, cảm giác áp bức và sợ hãi sâu sắc dồn nén anh sụp đổ.

Cơn ác mộng này thật sự quá mức chân thực....... Chờ một chút, trong mơ mình....... Hẳn đã chết rồi, giấc mộng này thật sự quá đáng sợ. Trì Mộ nghĩ tới đây nhịn không được cả người run lên, mẹ nó, một đại lão gia cư nhiên bị cơn ác mộng này dọa sợ, còn ra thể thống gì!

Trì Mộ hừ một tiếng, đối với tâm lý của mình vừa rồi cười nhạo một tiếng, điều chỉnh tốt trạng thái, lại từ trong ba lô lấy ra một chai nước, một lần nữa mang kính đen, lúc này mới bước lên con đường thôn F.

Bởi vì thôn F đã sớm vượt qua Nhạn Môn Quan, cho nên ánh mặt trời nơi này mặc dù gay gắt, nhưng gió thổi qua cực kỳ lạnh, anh mau chóng từ trong ba lô lấy ra áo khoác màu lam giống như trong giấc mơ, sau khi mặc xong, đi thẳng về phía thôn.

Hết thảy đều giống như đã từng quen thuộc.

Bù nhìn diện mạo dữ tợn, các bà cụ với chum tương trước cửa tản ra mùi thơm, nhà vệ sinh công cộng phát ra mùi thối nồng đậm, cùng với bé trai bị phát đứng ngoài cửa phòng học của trường tiểu học kia........ Hết thảy đều quen thuộc là vậy, giấc mộng này thật sự quá mức chân thật.

Trì Mộ mặc dù đối với giấc mộng kia khinh thường không quan tâm, nhưng lúc này lại không thể không tin, giấc mộng này........Cùng hiện thực thật sự quá giống nhau........Nghĩ đến cái tay dưới sàng kia, lòng anh hãy còn sợ hãi, mặc dù mình là người theo thuyết vô thần kiên định, nhưng hết thảy phát sinh trong mộng khủng bố đến vậy, hơn nữa đã bị ảnh hưởng của tác phẩm phim ảnh, chẳng lẽ mình tựa như 《 Tử Thần Đã Đến 》, có thể biết trước sinh tử?

(Tiêu: "Tử Thần Đã Đến" kỳ thật là phim Final Destination)

Nghĩ tới đây, Trì Mộ lấy ra điện thoại iphone của mình, vừa rồi anh đã quên một chi tiết, đó chính là lúc anh gọi về nhà báo bình an, trong điện thoại tựa hồ có thứ ghê tởm gì đó đã liếm anh một cái? Thật là kỳ quái mà, hay là thí nghiệm ngay tại đây xem?

Nhìn thấy những đứa trẻ xoay quanh bên anh, lại nhìn ánh mặt trời trên đầu, Trì Mộ lấy điện thoại di động ra, trượt màn hình mở khóa —— Đệt mợ nó! Không có tín hiệu à.......Nhưng mà còn có một điểm cực kỳ quái lạ, số trong danh bạ điện thoại tựa hồ đã bị format vậy, một số liên lạc cũng không có, hơn nữa những tin nhắn mms wechat vân vân từng gửi trước đó tất cả đều không thấy bóng dáng, chỉ có hộp thư nháp có một tin nhắn lưu lại —— Dưới giường 106 nhà khách có quỷ.

Dưới giường 106 nhà khách có quỷ.

Trì Mộ sau khi nhìn thấy tin nhắn này lập tức cảm giác ót mình đều có chút tê dại, đây là ý gì? Là ai động tay động chân trên điện thoại anh? Mình từ khi tỉnh lại tuyệt đối không có khả năng bấm xuống tin nhắn này, rốt cuộc là ai........Chẳng lẽ vừa rồi những người ngồi xe chung với anh sao?

Không không không....... Bọn họ bèo nước tương phùng, hơn nữa mình vẫn luôn dựa vào cửa sổ mà ngồi, điện thoại di động đặt trong túi quần kề sát cửa sổ, người khác tuyệt đối không có khả năng lấy được, chẳng lẽ...... Đây chính là mình viết xuống sao? Để làm gì...... Chẳng lẽ là....... Nhắc nhở sao?

Đệt mẹ nó! Đùa kiểu gì thế này! Trì Mộ hung tợn mắng với cái điện thoại một tiếng, đám trẻ con một bên vây quanh anh lại vỗ tay kêu lớn: "Đệt mợ nó đệt mợ nó đệt mợ nó!........"

"Cút cút cút, đi chỗ khác chơi!" Trì Mộ có chút khó chịu, anh chửi mẹ mẹ vài câu, vội vàng đi nhanh vài bước, nghĩ muốn tránh khỏi đám con nít vây quanh anh, không ngờ tới bọn trẻ này đồng loạt vỗ tay kêu to "Đệt mợ nó" cũng đi theo.

Trong lúc nhất thời trong thôn nhỏ yên tĩnh mọi người cơ hồ đều được nghe thanh âm câu đệt mợ nó kia, đám trẻ con này muốn nghịch thiên hả! Trì Mộ mặc dù tự cho mình là đàn ông chân chính, không có ý muốn so đo với trẻ con, chỉ có thể nhanh bước, chạy về phía trước, vậy mà đám con nít này như ong bắp cày vù vù đuổi theo, còn kêu "Đệt mợ nó", anh phiền lòng ghê gớm, đột ngột rẽ ngoặt, bắt đầu chạy.

Hết thảy đều giống như đã từng quen biết, chắc chắn. Anh căn bản chưa từng tới thôn F, nhưng tại sao mình lại quen thuộc đường sá nơi này như vậy? Hay là vừa rồi ở trong mộng mình đã đánh một vòng hỏi thăm rất nhiều người mới quen thuộc chăng.......

Bọn trẻ phía sau vẫn đuổi theo anh, giống như một đám chó nhỏ chơi đùa nhốn nháo, Trì Mộ thậm chí còn đi ngang qua nhà khách một lần, hoảng hốt nhìn thấy bà cụ Phùng ngồi ở đại sảnh, đôi mắt lé kia, cái gù trên lưng kia, quải trượng cầm trong tay kia........Giống như đúc trong giấc mộng.

Mình........Thật sự.......Từng đi qua đây trước kia.

Trì Mộ càng nghĩ càng khó chịu, không nhịn được sợ đến toát mồ hôi lạnh, tăng tốc lực, chạy về phía trước.

Đám con nít chết tiệt! Trì Mộ vừa thoát khỏi đám trẻ con này, chợt nghe phía sau xa xa truyền đến một tràn tiếng vang hí kịch tao nhã ê a áo áo: "Lương thần mĩ cảnh nại hà thiên...... Thưởng tâm duyệt sự thùy gia viện......"

Người hát hí khúc này dùng giọng hát kinh kịch tiêu chuẩn nhất, thanh âm mặc dù có chút trầm thấp hùng hậu, nhưng thanh âm vô cùng sắc bén, độc thoại nói năng rõ ràng lưu loát, tựa hồ người xướng này là xuất thân đào tạo chính quy, chân Trì Mộ rốt cuộc không chịu được khống chế, thẳng tắp đi tới.

"Triêu phi mộ quyện, vân hà thúy hiên......" Chuyển qua một khúc ngoặc, phóng mắt nhìn lại liền phát hiện mình đã đi tới một khoảnh sân rộng rãi, ở giữa là một sân khấu kịch dựng trong thôn, trên khán phòng đối diện bày ghế gỗ dài mộc mạc, lúc này trên sân khấu kịch lộ thiên trống trải có một người mặc hí phục màu hồng nhạt đang đưa lưng về phía anh làm một ít văn hí, đây là một người đàn ông.

Người đàn ông mặc trang phục hí khúc thật dài, tư thế ưu mỹ mà xoay một vòng, thuần thục vung ống tay áo, mị nhãn ném đi, thẳng tắp nhìn về hướng Trì Mộ.

Mẹ kiếp, người đàn ông này quá đẹp! Xinh đẹp không giống con người, trong lòng Trì Mộ khẽ chửi một câu, vội vàng đi qua đó, người đàn ông xướng hí thản nhiên cười, cởi hí phục trên người xuống, nhảy khỏi sân khấu, vươn tay: "Xin chào, tôi là sư phụ chịu trách nhiệm dạy ở đây, Hạ Duy An."

Hạ Duy An là một anh chàng cực kỳ đẹp trai, thoạt nhìn rất trẻ tuổi chỉ khoảng hai mốt hai hai tuổi, mặc áo sơ mi chữ T chữ đen nền trắng vô cùng đơn giản, bên ngoài khoác một cái áo khoác thể thao Nike màu đen, mặc quần jean xanh da trời, chân mang một đôi giày thể thao thuần trắng, thoạt nhìn cũng là hàng hiệu, cười rộ lên mắt như một vầng trăng non, còn có thể nhìn thấy hai răng nanh nhỏ, thật là một chàng trai vô cùng trẻ trung và thanh thuần.

Chàng trai này rất giống G, nhưng không biết là trên hay dưới, hắc hắc! Trì Mộ khoa trương gật đầu, bộ dáng đột nhiên tỉnh ngộ, vươn tay, chần chờ nói: "Tôi là Trì Mộ, tới đây ——" Những lời này chưa nói hết, Hạ Duy An đối diện thoáng nở nụ cười: "Tôi biết tôi biết, anh là nghiên cứu sinh của đại học C đúng không, lần này tới là để phỏng vấn về hát nghệ thuật đúng không."

"A........" Chẳng lẽ chuyện mình sẽ tới thôn F mọi người đều biết? Trì Mộ trong lòng hừ một tiếng, vừa muốn nói gì đó, Hạ Duy An đối diện lại bật cười: "Tôi cũng học đại học C, chỉ có điều tôi là học viện Âm Nhạc, năm nay năm thứ tư, chào sư ca."

"A! Cậu cũng là đại học C!" Trì Mộ khẽ cảm thán, không ngờ trong thôn nhỏ hẻo lánh như vậy còn có thể gặp gỡ bạn học, hơn nữa câu sư ca mềm mại kia đích thực là đâm vào lòng anh! Trì Mộ ha ha cười một tiếng, cùng Hạ Duy An tùy tiện tìm một cái ghế gỗ ngồi xuống, hai người tùy ý hàn huyên đôi câu về trường học vân vân, Trì Mộ liền không thể chờ được hỏi: "Duy An, trong thôn này có ma quỷ lộng hành không.......?"

Chân mày xinh đẹp của Hạ Duy An cau lại, "Ma quỷ lộng hành?........" Nói rồi, cậu ta trầm tư trong chốc lát, hồi lâu sau mới tiếc nuối nói: "Anh đang làm nghiên cứu sao, ngại quá, em chưa từng nghe nói."

"Vậy...... Có chuyện ma gì không?" Trì Mộ có chút thất vọng, nhưng anh vẫn kiên nhẫn hỏi, dù sao mình ở trong mộng đã từng chết một lần, hiện giờ ngẫm lại vẫn chột dạ sợ muốn chết.

"Anh nói chuyện ma à.......Em nghĩ đã, ừm......." Hạ Duy An suy nghĩ hồi lâu, do dự nói: "Em hình như biết một chuyện ma tiểu học trong thôn....... Hình như là truyện ma khăn quàng đỏ trong trường học gì đó."

Khăn quàng đỏ? Haha, Trì Mộ cười cười, giả vờ muốn ghi chép từ trong ba lô lấy ra quyển sổ, giả vờ ghi chép: "Xin kể tường tận."

"Thôn này rất nghèo, cho nên thường có đóng góp xã hội đưa quần áo tới, có một lần trong trường thống nhất phát khăn quàng đỏ mới, về sau có một bé trai học lớp ba tiểu học đánh mất khăn quàng đỏ, giáo viên quở mắng nó một chút, bé trai luẩn quẩn trong lòng nên từ lầu bốn nhảy xuống, bể đầu mà chết, về sau nghe nói, quỷ hồn của bé trai này thường xuyên dạo chơi trong trường, gặp người liền hỏi khăn quàng đỏ ở đâu."

Trì Mộ giả bộ khiêm tốn lắng nghe, thỉnh thoảng còn ghi chép: "Khăn quàng đỏ? Tôi nhớ rồi, có phải là khăn quàng đỏ ngay trên người nó?" Anh nói như vậy, Hạ Duy An lại bật cười: "Anh biết câu chuyện này?"

"Không đúng không đúng........" Anh vội vàng lắc tay, ha ha cười một tiếng: "Bình thường chuyện ma không phải đều thế sao? Trẻ con đã chết, nhưng kỳ thật nó một mực cưỡi lừa tìm lừa đúng không?"

Hạ Duy An lắc đầu: "Kỳ thật phương diện này còn có đùa trong đùa nữa, bé trai này cũng không mất khăn quàng đỏ, mà bị chị gái của nó trêu đùa nhét vào trong cổ nó, bé trai lúc ấy mang mà không để ý, kết quả cô chị sau khi nhìn thấy em trai đã chết, bản thân sợ hãi không thôi, cũng nhảy giếng."

Trì Mộ méo miệng, thật sự không nhịn được chửi ầm: "Mẹ kiếp, câu chuyện này còn chưa hết đúng không, bởi vì mẹ của họ nhìn thấy con mình đều chết hết, cho nên bà ta cũng tự sát."

Hạ Duy An phá lên cười, tiếp tục nói: "Không sai không sai, kỳ thật chính là như vậy, song bé trai này rất ác độc, nó sẽ không ngừng hỏi anh khăn quàng đỏ ở đâu, nếu anh nói anh không thấy khăn quàng đỏ, nó sẽ móc khăn quàng đỏ của nó ra siết chết anh, nếu anh nói khăn quàng đỏ ngay trên người anh nó cũng sẽ giết anh.......Bởi vì anh đã biết quá nhiều. Nhưng mà mặc kệ nói thế nào, anh đều sẽ chết."

"Trời ơi trời ơi trời ơi.......Đây là logic tuần hoàn sao....... " Trì Mộ thầm kinh ngạc, vừa muốn nói gì đó, phía sau liền truyền đến một tràn tiếng thút thít: "Anh ơi anh ơi, anh nhìn thấy khăn quàng đỏ của em đâu không?"

Trên không trung ánh mặt trời đang gay gắt, chẳng lẽ ban ngày sáng sủa ma quỷ cũng lộng hành sao!