Khủng Bố Cố Sự CHN

Quyển 1 - Chương 9: Tử Hồn




Diệp Minh Thành sau khi trải qua hơn mười ngày phấn đấu, rốt cuộc trong kỳ hạn cuối cùng đem sách mình biên soạn dùng phương thức bưu phẩm gửi tới hòm thư của biên tập nhà mình, anh vừa ngẩng đầu nhìn đồng hồ, đã gần 3h sáng, dạ dày đã tru tréo vang dậy nửa ngày, nghĩ đến bản thân cơm tối còn chưa ăn, vội vàng đứng dậy nấu cho mình gói mì ăn liền.

Diệp Minh Thành là một tác giả nổi tiếng khắp Trung Quốc, chuyên viết tiểu thuyết trinh thám và kinh dị, không lâu trước đó còn được tặng khen thưởng gì gì đó, ngay cả quyển tiểu thuyết đầu tay mình viết là《 Mị Ảnh 》cũng được biên soạn thành trò chơi điện tử 3D, dấy lên phong trào trò chơi kinh dị RPG.



Người đời đều nói anh tài trí nhanh nhẹn, suy nghĩ độc đáo, ngay cả biên tập của anh cũng nói anh là kỳ tài viết tiểu thuyết kinh dị, nhưng anh biết mình tuyệt đối không phải người có thiên phú đó.

Tuyệt đối không phải, cảnh tượng xuất hiện trong đó, kể cả từng nhân vật, anh tựa hồ đều quen biết, anh tựa hồ đều trải qua. Tựa hồ anh mới là nhân vật chính bị khiếp sợ trong đó.

Loại suy nghĩ này tựa như một con rắn thô to trắng muốt giảo hoạt, mãi quấn quanh trên người anh, cơ hồ khiến anh hít thở không thông.

Diệp Minh Thành hoàn toàn không buồn ngủ, đợi đến 9h sáng, biên tập gọi điện thoại tới, vui mừng hớn hở: "Nội của tôi ơi, tôi dùng một giờ xem xong bản thảo của cậu, thật sự quá tuyệt vời! Chỉ có điều đề mục tôi nghĩ phải sửa lại, hiện giờ đề mục này không phải không tốt, chỉ là chưa đủ gây cười, cậu thấy《 Tử Hồn 》thế nào?"

Biên tập nhà mình họ Vương, có một cái tên khá phong nhã: Tử Tuyên, người rất sáng sủa, đều gọi anh là "Nội của tôi", năm nay 36 tuổi, có một gia đình hạnh phúc đầm ấm, trong ngành biên tập này đã lăn lộn nhiều năm quen biết không ít người, khi anh vừa mới viết sách đã giúp anh rất nhiều, cho nên Diệp Minh Thành không nói gì, chỉ xoa ấn huyệt thái dương ừ một tiếng, dù sao anh viết sách cho tốt là được, chỉ cần không động đến văn chương, tên tuổi gì gì đó không sao cả, anh lại cùng biên tập trò chuyện vài câu, sau đó biên tập mới chuyển chủ đề, giống như đột ngột nhớ ra nói: "Đúng rồi, nội của tôi, ngày mai thành phố A có một buổi ký sách cậu đó nha, nhớ đừng quên, phía người tổ chức đã sắp xếp ổn thỏa cả rồi, sáng mai tôi lái xe đến đón cậu."

Gác điện thoại của Vương Tử Tuyên, Diệp Minh Thành mới cảm thấy uể oải thoáng cái lan tràn thân thể, anh vội vàng tắm rửa, ngã đầu liền ngủ.

Ngày thứ hai, Vương Tử Tuyên đúng giờ tới nhà Diệp Minh Thành, hai người nhanh chóng lái trên đường cao tốc đến thành phố A.

Lái xe gần ba tiếng, mới tới thành phố A, Diệp Minh Thành tựa đầu trên cửa kính xe, lẳng lặng thưởng thức phong cảnh thành thị của thành phố A, muốn nhìn một tòa thành thị, phải nhìn kiến trúc của nó. Kiến trúc của thành phố A cơ bản đều có chút tây hóa, vì vậy cũng biết ngay thành phố này không lâu đời.

Nhưng Diệp Minh Thành chung quy cảm thấy có chút khác thường, anh tựa hồ đã tới thành phố này, hoặc nói, anh từng sống tại nơi này.

Đoạn nhạc đệm này nhanh chóng bị anh vứt sau đầu, buổi ký sách vô cùng nhàm chán, đợi ba giờ sau khi buổi ký sách kết thúc, Diệp Minh Thành chỉ cảm thấy tay phải mình đều cứng đờ.

Mệt mỏi trở về khách sạn ngủ lại, Diệp Minh Thành nằm trên giường, nhưng làm thế nào cũng ngủ không được. Anh suy nghĩ một chút, quyết định đến quán bar uống một ly.

Quán bar của thành phố A rất nhiều, Diệp Minh Thành cũng không suy nghĩ nhiều, tùy tiện chọn một quán bar tên là "Bóng Đêm Liêu Nhân", vừa ngồi vào ghế xoay trên quầy bar, một thanh âm cao hứng bừng bừng liền truyền đến bên tai anh.

"Ngô Nham.......Trời ạ! Cậu là Ngô Nham! Bảy tám năm rồi chưa gặp cậu!" Diệp Minh Thành nghe thấy thanh âm gần trong gang tất, theo phản xạ vừa quay đầu nhìn, người nói chuyện mặc một thân âu phục đeo nơ của phục vụ viên, khoảng hai bảy hai tám tuổi, vóc người bình thường, rất gầy, sắc mặt tái nhợt, toàn thân cao thấp tràn ngập một cỗ mùi vị khiến Diệp Minh Thành cảm thấy buồn nôn, giống như mùi của người chết.

...... Ngô nham......? Diệp Minh Thành quay đầu nhìn bên cạnh một chút, phát hiện người đàn ông này đúng là đang nói với mình xong, lạnh giọng nói: "Xin lỗi, anh nhận lầm người rồi."

Người đàn ông trẻ con móm móm miệng, không đầu không đuôi phát một cái vào mông Diệp Minh Thành: "Thằng nhóc chết tiệt! Chạy đi đâu! Năm đó đám cảnh sát còn cho rằng tôi phải chịu trách nhiệm cho sự mất tích của cậu đấy, biến một mạch bảy tám năm!"

Diệp Minh Thành hơi nén giận, nhưng vẫn lễ phép nói: "Xin lỗi, ngài nhận lầm người." Người đàn ông nghe câu nói khẳng định này có chút không biết làm sao, cuối cùng miễn cưỡng cười cười: "Ngại quá, là tôi lỗ mãng, nhưng mà tiên sinh bộ dạng thật sự giống một người bạn của tôi......" Nói rồi, hắn bước nhanh vào quầy bar: "Vậy đi, tôi có lỗi quá, ly rượu này tôi mời."

Vẫn là một người dễ chịu, Diệp Minh Thành cũng không chối từ, có chút thẳng thắn uống liền hai ly xong, chào tạm biệt người đàn ông này.

Sáng sớm hôm sau, Vương Tử Tuyên cùng Diệp Minh Thành liền lên đường quay về thành phố B. Vừa mới chạy ra khỏi khu vực nội thành, còn chưa đến đường cao tốc, chiếc Buick này liền phát ra tiếng vang "Phụt phụt", động cơ sau một lúc nổ ran, liền im lìm, tựa hồ động cơ đã hỏng.

Vương Tử Tuyên hung hăng dùng tay đánh vô lăng một cái, trong miệng hùng hùng hổ hổ, để lại một câu: "Tôi đi xem sao" xong, liền xuống xe, chỉ để lại Diệp Minh Thành ngồi ở vị trí lái phụ nhắm mắt nghỉ ngơi.

Anh lại nhớ tới người đàn ông trong quán bar...... Ngô nham...... Cái tên này sao quen thuộc như vậy? Trong thoáng chốc, Diệp Minh Thành nghĩ mình tựa hồ nằm một giấc mộng, trong mộng anh có một người mẹ mắc chứng nhiễm trùng đường niệu, trong nhà lộn xộn rối ren, còn có một người đàn ông không nhìn rõ mặt lắm một mực nói với anh, cằn nhằn lải nhải liên miên cũng không biết đang nói gì.

Diệp Minh Thành giật mình tỉnh dậy, phát hiện mình đổ một thân mồ hôi lạnh, bầu trời ngoài cửa sổ xe đã sập tối, anh vừa lấy di động ra nhìn, thời gian hiển thị là 5h52 chiều, ngẫm lại khi mình xuất phát là hơn 9h sáng, chẳng lẽ anh ngủ gần tám tiếng?

Nhưng mà Vương Tử Tuyên đi đâu rồi?

Diệp Minh Thành xuống xe, lúc này mới chú ý tới trời đã bắt đầu nổi sương mù, tầm nhìn chỉ chưa tới 50m, mờ mịt cái gì cũng chỉ có thể nhìn thấy cái bóng, Vương Tử Tuyên càng không thấy bóng dáng, điện thoại thì không có tín hiệu, hiển thị ngoài vùng phủ sóng.

Vương Tử Tuyên đã biến mất.

Càng thêm kỳ diệu chính là, trên con đường này một người cũng không có, Diệp Minh Thành thậm chí có thể nghe thấy tiếng thở dốc của mình, anh từ đáy lòng cảm giác được nỗi sợ hãi, hơn nữa trong không khí mang theo mùi máu tanh đậm đặc, khiến anh rùng mình.

Loại tình cảnh này giống như đã từng gặp phải.

Giống như đã từng gặp phải.

Diệp Minh Thành cẩn thận đi về phía trước vài bước, liền cảm thấy tầm nhìn đột ngột trống trải, một cánh cửa sắt kiểu cũ thình lình xuất hiện trước mắt, cổng đã bị xích sắt thô thô khóa ngoài, anh tập trung nhìn vào, trên bảng hiệu phía bên phải cổng viết: Mấy chữ to Viện điều dưỡng Tỉnh Tuyền, bên trái bảng hiệu viết "Hội liên hiệp chữ thập đỏ thành phố A cùng đại học y khoa thành phố A liên hợp thành lập", một trận gió thổi qua, hai tấm bảng hiệu nọ còn phát ra tiếng cọt kẹt, càng có vẻ khủng bố.

Viện điều dưỡng này tựa hồ đã bỏ hoang thật lâu.

Diệp Minh Thành chỉ cảm thấy trái tim hung hăng nhảy dựng lên, viện điều dưỡng Tỉnh Tuyền này, không phải là viện điều dưỡng quỷ quái lan tràn, quái vật đầy rẫy trong tiểu thuyết《 Tử Hồn 》 kia của mình sao.

Đây tuyệt đối là viện điều dưỡng được mô tả trong đầu mình, Diệp Minh Thành hung hăng bấm đùi mình một cái, nhiều lần xác định đây là một giấc mộng.

Anh mới đầu có chút sợ hãi, quyết định trở lại xe chờ sương mù tan rồi tính, nhưng khi trở về chỗ lúc nãy, chiếc ô tô đã biến mất.

Anh cảm thấy cơn lạnh từ lòng bàn chân chậm rãi vụt tới sau đầu, tại sao anh lại chạy vào trong tiểu thuyết mình viết? Hơn nữa bộ tiểu thuyết mới này chỉ có anh và Vương Tử Tuyên hai người từng đọc, đây nhất định là có người cố ý làm ra, chẳng lẽ là chiêu trò thể nghiệm cuộc sống gì đó Vương Tử Tuyên mới nghĩ ra? Không đúng....... Nghĩ đến lời anh chàng xa lạ trong quán rượu kia nói, Diệp Minh Thành bắt đầu tỉ mỉ cân nhắc.

Nội dung chủ yếu của quyển sách《 Tử Hồn 》này là truyện ma nói về một cô gái tên Nghiêm Vu đến viện điều dưỡng chăm sóc anh trai mình từ chiến trường bị thương gặp phải. Kỳ thật trên ý nghĩa đơn thuần, quyển sách này có chút giống tiểu thuyết viễn tưởng kinh dị, nguyên nhân bên trong có quỷ quái ẩn hiện rất đơn giản: Bác sĩ chủ trì viện điều dưỡng đã nghiên cứu chế tạo một loại virus, bí mật cẩn thận đưa vào trên người bệnh nhân trong viện điều dưỡng để quan sát, nhưng không ngờ loại virus biến dị này quá mức mãnh liệt, ngay cả hết thảy y tá và bác sĩ trong viện điều dưỡng cũng bị lây nhiễm, bệnh nhân chết đi hóa thành lệ quỷ báo thù, đối với người lạ ra sức xuống tay không thương tiếc, đương nhiên kết cục cuối cùng là một cảnh đoàn tụ, cô gái mang theo anh trai mình trải qua năm lần bảy lượt mạo hiểm, được một bác sĩ đẹp trai tốt bụng trong viện điều dưỡng cứu, trốn khỏi đây, người hữu tình sẽ thành thân quyến.

Linh cảm viết quyển sách này đến từ một giấc mơ của anh, nhân vật trong sách cơ bản là hư cấu, chỉ có nhân vật một bác sĩ tên Trần Liên nguyên mẫu đến từ bạn tốt nhất Trình Dã của mình ra, tất cả đều là hư cấu.

Nhưng hết thảy những gì trước mắt này lại chân thật đến vậy.......Diệp Minh Thành một lần nữa nhìn thời gian hiển thị trên điện thoại di động, 5h57 chiều, nếu dựa theo những gì mình đặt ra trong sách, trong viện điều dưỡng này quỷ quái sẽ sống lại toàn bộ sau khi trời tối đen.

Nhìn cánh cửa gắt gao đóng trước mắt này, Diệp Minh Thành nuốt nước miếng một cái, hiện giờ không phải lúc bối rối, chỉ có thể điều tra rõ đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra. Khóa sắt của cổng vô cùng xốp giòn, anh gần như chỉ kéo một cái tượng trưng, không ngờ bể nát, lúc này một trận cuồng phong từ phía sau anh thổi qua, cổng tựa hồ bị một bàn tay vô hình phía sau khống chế, kẽo kẹt một tiếng, mở ra.

Cả viện điều dưỡng chỉ có một tòa kiến trúc, trước tòa nhà là một công viên cỡ nhỏ gần hai ngàn mét vuông, trên mặt đất đều là tro bụi, vài chiếc xe cấp cứu, xe tư gia chỉnh tề đậu trên vị trí đỗ xe, dụng cụ tập thể dục trong công viên đều bịt kín một lớp bụi thật dày, Diệp Minh Thành suy nghĩ một chút mình đã miêu tả trong sách thế nào, thẳng hướng về phía cửa phòng trực ban.

Đẩy cửa phòng trực ban, một cỗ mùi bụi ẩm cũ kỹ phả vào mặt, bên trong cực kỳ tối tăm, Diệp Minh Thành bật đèn pin trên điện thoại di động của mình lên, tinh tế tìm kiếm vũ khí có thể phòng thân.

Phòng trực ban cũng không lớn, chỉ có mười tám mười chín mét vuông giống trong sách anh miêu tả như đúc, một giường đơn, một bàn làm việc thật lớn, trên bàn có một điện thoại bàn, anh thử một chút, không có tín hiệu, vừa nhìn từ phía sau, ngay cả dây điện thoại cũng không có, song trái lại từ bên cạnh đồng phục bảo vệ treo trên tường tìm thấy hai cây cảnh côn, thử một chút còn pin; Tìm được tờ báo tám năm trước, phía trên dùng hai trang tâng bốc tán dương người sáng lập viện điều dưỡng Tỉnh Tuyền giáo sư Tạ Tỉnh Tuyền; Từ trong ngăn kéo tìm được con dao gọt trái cây sắc bén; Dưới gối tìm thấy đèn pin loại đặc biệt, ngoài ra không còn thứ gì lấy được nữa.

Thật sự giống hệt trong sách miêu tả, Diệp Minh Thành sửa sang lại những dụng cụ này xong, thở dài một tiếng nhỏ, trong sách cô gái tên Nghiêm Vu kia cũng lục soát ở đây lấy được nhiều đồ vật như vậy.......Sau đó.......

Có quái vật! Diệp Minh Thành nháy mắt xoay người, hoảng sợ nhìn về phía cửa, phát hiện chẳng biết khi nào, cửa đã đứng một "người". Chính xác mà nói, nó đã từng là con người, quái vật này mặc đồng phục bảo vệ, nửa người dưới đã không còn có thể đi như nhân loại, một đoàn vòi màu đen sẫm như bạch tuộc, ước chừng có hơn mười cái, trên xúc tu đều là mắt, những con mắt không nhúc nhích nhìn trừng trừng anh, quái vật đang dựa cửa thẳng tắp đứng đó, dùng ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm anh.

Diệp Minh Thành chậm rãi thở ra một hơi, có chứng sợ những thứ nhỏ lúc nhúc anh cố gắng không nhìn tới những con mắt này, nhẹ nhàng đặt điện thoại di động lên giường, hai tay cầm cảnh côn, bày ra tư thế chuẩn bị nện. Quái vật ở cửa sắc mặt tái nhợt, trong con mắt đã không còn tròng trắng, đều tràn đầy màu đen, sau khi nhìn thấy Diệp Minh Thành giật giật thân thể, chậm rãi hé miệng, phát ra thanh âm sắc bén ghê rợn "grừ grừ", sau đó lộ ra hàm răng bén nhọn tựa cá mập.

Diệp Minh Thành không chút do dự, vài bước tiến lên, dùng sức lực lớn nhất của mình hung hăng đánh về phía đầu của quái vật, vèo một tiếng, đầu quái vật thoáng cái bay khỏi thân thể, máu tung tóe đầy mặt anh.

Anh lau mặt, trầm tĩnh nhìn quái vật đầu thân chia lìa mấp máy vài cái trên mặt đất xong, ngay cả con mắt trên xúc tu cũng nhắm lại, rồi không động đậy nữa. Diệp Minh Thành chung quy cảm thấy đầu mình đã tỉnh táo, anh thở hổn hển vài hơi, vừa định rời đi, điện thoại trên bàn vang lên chói tai.

Diệp Minh Thành một bên nhớ lại quyển sách của mình, một bên lẳng lặng nghe điện thoại, một bên cảnh giác nhìn cửa, nếu điện thoại không có dây có thể vang lên, anh cũng không dám cam đoan có quái vật khác chắn cửa nữa không.

Tiếng thở dốc ở đầu kia điện thoại không ngừng, Diệp Minh Thành mặc dù cảm thấy rợn tóc gáy, nhưng mình đã giết một con quái vật, ngược lại cảm thấy hết thảy cũng không đáng sợ nữa, tựa hồ sớm đã thành quen.

"...... Minh Thành...... Là tớ......" Tiếng thở dốc đầu kia điện thoại bỗng dưng ngừng lại, truyền đến thanh âm khiến thần kinh Diệp Minh Thành thoáng thả lỏng, là Trình Dã! Tiếng của người bạn tốt nhất của anh!

Diệp Minh Thành vội hỏi: "Alo alo alo! Cậu làm sao vậy? Cậu ở đâu? Tại sao có thể gọi đến được điện thoại ở đây?" Đầu kia điện thoại tựa hồ tín hiệu không tốt lắm, chỉ có thể nghe thấy Trình Dã dùng thanh âm yếu ớt đứt quãng truyền tới: "Tớ......Ở.......Viện điều dưỡng......" Sau đó điện thoại đột nhiên ngắt ngang.

Diệp Minh Thành cầm ống nghe đã biến thành tiếng máy bận, kinh ngạc chưa ổn định được tinh thần. Tại sao mình rơi vào trong tiểu thuyết mình viết, bạn thân nhất của mình lại gọi điện thoại tới? Hơn nữa cũng ở trong viện điều dưỡng này? Không thể hoảng không thể hoảng...... Trong lòng anh chậm rãi an ủi mình, nói không chừng hết thảy việc này đều do con người gây ra.

Trình Dã cùng anh là bạn từ nhỏ, sau khi anh lên đại học liền tự mình làm một nhà văn, mà Trình Dã thì chạy đến bệnh viện làm một bác sĩ tâm lý, quan hệ của hai người rất tốt, tốt đến nỗi có thể chăm lo cho nhau tận trên giường, hơn nữa Diệp Minh Thành thừa nhận mình cũng ôm tâm tư không an phận với Trình Dã.

Diệp Minh Thành cũng biết hai người nếu thật sự xảy ra chuyện gì cánh cửa luân lý kia sẽ không qua được, cho nên tự chủ trương chậm rãi chặt đứt một phần lui tới cùng Trình Dã, mấy tháng này anh viết sách cơ hồ không liên lạc với y, hiện giờ bỗng dưng nói chuyện điện thoại, thật sự là.......  Kỳ quái.......

Xem ra hết thảy những việc này đúng là do con người gây ra, người đứng phía sau này khẳng định biết anh ôm tâm tư không thể cho ai biết với Trình Dã, bày ra hết thảy....... Nhưng mà, điều này cũng có chút nói không rõ ràng, quái vật vừa rồi kia cũng là do con người cải trang? Không có khả năng.

Diệp Minh Thành không hiểu ra sao, chỉ có thể chậm rãi đi về hướng cao ốc viện điều dưỡng.

Cửa thủy tinh của tòa nhà đã khóa chết bên trong, bên trong trong một mảnh đen kịt, Diệp Minh Thành dùng cảnh côn đánh nát thủy tinh, cất bước vào trong.

Dùng đèn pin chiếu bảng giới thiệu tóm tắt ở cửa, mới biết được viện điều dưỡng tổng cộng có bảy tầng, lầu một lầu hai là khoa chấn thương tâm lý điều dưỡng tinh thần, lầu ba lầu bốn là khoa điều dưỡng ngoại thương, tầng năm là khoa tu dưỡng cán bộ, lầu sáu là khoa điều dưỡng tai nạn lao động, tầng bảy là phòng thí nghiệm của nhân viên. Diệp Minh Thành suy nghĩ một chút, xem ra mỗi một tầng đều phải tìm. Dựa theo trong sách anh viết, mỗi một tầng đều có phòng cung cấp điện riêng, nếu tìm thấy khôi phục nguồn điện, ít nhất sẽ không tối như mực giống hiện giờ, làm cho người ta sợ hãi trong lòng.

Nhưng nghĩ lại, trong sách mình lầu một lầu hai đều là cô y tá trong miệng còn có miệng nữa, thỉnh thoảng từ trong tủ quần áo còn có thể nhảy ra quái vật bác sĩ vóc người to béo nôn mửa ra thứ dính dấp màu xanh; lầu ba lầu bốn chi chít mấy cái lưỡi quái dài bò ngổn ngang, tốc độ rất nhanh; Tầng năm đều là quỷ ông quỷ bà bề ngoài hòa ái nhưng vô cùng hiểm ác, trong tay cầm ròng rọc ba toong thấy người sống liền cắn; Lầu sáu đều là cương thi đứt tay gãy chân.......Này......

Diệp Minh Thành cắn răng, nắm chặt cảnh côn trong tay, lại xác định dao gọt trái cây đút trong túi, chậm rãi đi vào trong bóng tối. Lúc này trời còn chưa tối hẳn, vẫn có thể nhìn thấy đường nét chung.

Xa xa thoáng qua ba cái bóng, du đãng giữa hành lang, nhìn vóc dáng của những cái bóng này, hẳn đều là phụ nữ, Diệp Minh Thành suy nghĩ một chút, hẳn là cái gọi là cô y tá, liền ngừng thở, trốn trong góc lẳng lặng chờ một quái vật trong đó lạc riêng ra đi tới, mở điện cảnh côn, thoáng cái nhảy vọt ra hung hăng đập xuống đầu quái vật.

Sức lực Diệp Minh Thành rất lớn, thoáng cái như bổ dưa hấu mà đập bể óc của cô y tá kia, cô y tá phát ra một tiếng kêu bén nhọn, té trên mặt đất co giật trong chốc lát, rồi không động đậy nữa. Anh thở hổn hển vài hơi, vừa định nghỉ ngơi một chút, khóe mắt liền nhìn thấy hai quái vật còn lại đã dùng tư thế bước run run đi về hướng anh.

Diệp Minh Thành xoay người bỏ chạy, dựa theo bảng chỉ dẫn dọc đường, chui vào trong cầu thang thoát hiểm.

Thật là kích thích quá mạo hiểm, vượt xa kích thích của trò chơi kinh dị mình chơi, Diệp Minh Thành sau khi dùng tấm ván gỗ khóa trái cửa lầu một, lại nghỉ ngơi một lát, chuẩn bị tiếp tục thăm dò.

Cửa lầu ba đến lầu bảy đều bị người ta khóa trái, mở không ra, chỉ có cửa lầu hai là mở, Diệp Minh Thành vừa mới vào cửa, liền bị bảy tám y tá quái vật vây quanh thành nửa vòng tròn.

Anh không chút nghĩ ngợi, mở điện cảnh côn, ném đèn pin, từ trong túi lấy dao gọt trái cây ra, dùng cả hai tay, một tay dùng cảnh côn vung mạnh, một tay dùng dao gọt trái cây đâm miệng quái vật, nhanh chóng gạc được hai tên, Diệp Minh Thành vừa thấy có lỗ hổng, nhanh chân chạy vụt đi.

Đám quái vật cực kỳ phẫn nộ, gào thét thành tiếng, cũng chạy theo, Diệp Minh Thành cảm thấy mình đã sử dụng hết sức lực của mình, nhìn thấy một cánh của khép hờ liền chui vào, khóa trái cửa.

Anh vừa định lấy lại hơi, quay đầu liền phát hiện trong phòng có người.

Là một người đàn ông.

Người đàn ông này bộ dạng rất bình thường, khóe mắt đã có nếp nhăn nhỏ, thoạt nhìn hơn 30 tuổi, góc cạnh rõ ràng, Diệp Minh Thành nghĩ ở góc độ này nhìn, hắn có chút giống mình, mặc áo bệnh nhân ca rô trắng xanh, tóc dài rũ xuống tới thắt lưng, đang chân trần co quắp bên cửa sổ, thất thần nhìn ngoài cửa.

Trong sách của Diệp Minh Thành tuyệt đối không có người đàn ông này tồn tại, cũng không biết hắn rốt cuộc là người hay quỷ hay yêu quái, do đó anh nắm chặt cảnh côn trong tay, không hề nhúc nhích dõi theo hắn.

Người đàn ông chậm rãi quay đầu mê mang nhìn Diệp Minh Thành trong chốc lát, cười ra tiếng: "Em đã đến rồi."

Tôi đã đến? Đây là ý gì? Diệp Minh Thành không nói gì, người đàn ông mỉm cười, từ bên bệ cửa sổ chân trần bước xuống, dùng ánh mắt phức tạp nhìn anh, thấp giọng nói: "Tám năm không gặp em, em đã trưởng thành không ít."

Diệp Minh Thành nhíu mày, vẫn như cũ cảnh giác nhìn hắn, người đàn ông vươn mu bàn tay trên đó đầy kim tiêm, một mảnh xanh tím, cười vô cùng bình thản, tựa hồ đang tự giới thiệu: "Anh là Ngô Trạch." Hắn dừng lại một chút, nhìn thấy Diệp Minh Thành chẳng hề có ý định bắt tay với hắn, tiếp tục nói: "Em không phải muốn tìm Trần Liên sao? Anh đưa em đi." Nói rồi, hắn liền tự mình mở cửa, rời khỏi đó.

Trần Liên....... Chính là Trình Dã sao? Chờ một chút! Ngoài cửa còn có một đống quái vật đó! Diệp Minh Thành muốn kéo lấy người đàn ông tên Ngô Trạch này, không ngờ thân hình người đàn ông rất nhanh, thoắt cái mở cửa ra ngoài, anh vội vàng đuổi theo.

Đám quái vật này tựa hồ rất kiêng dè người đàn ông, vừa thấy người đàn ông giống như nhìn thấy ôn thần lẫn đi rất xa, người đàn ông đi thẳng vào cầu thang thoát hiểm, lên tới tầng bảy, từ trong túi bệnh nhân móc ra một chiếc chìa khóa, bước vào.

Đáy lòng Diệp Minh Thành giật mình, hết thảy trước mắt căn bản không hề viết, người đàn ông tên Ngô Trạch này lại cầm chìa khóa, cho nên nói tại sao từ lầu ba đến lầu bảy đều mở cửa không được, đây chẳng phải là để mình tìm đến hắn sao?

Anh thử nắm cánh tay người đàn ông, nhiệt độ cơ thể của người đàn ông rất thấp, tựa hồ ở trong hầm băng ra vậy, nhưng anh lập tức không hề nghĩ ngợi, dùng dao gắt gao đè lên cổ họng hắn: "Ngươi rốt cuộc là ai? Trình Dã đâu! Nói mau!"

Ngô Trạch không hề nhúc nhích, phất tay đuổi một con quái vật đang dùng tứ chi bò lên bụng mình, vẻ mặt vô cùng cổ quái, hỏi: "Em thật sự không hề nhớ gì?"

Diệp Minh Thành không trả lời, gắt gao trừng mắt nhìn hắn. Ngô Trạch thở dài một hơi, xoay người rời đi.

Diệp Minh Thành yên lặng theo sát hắn, đi tới phòng làm việc của viện trưởng. Ngô Trạch quay đầu cười nhàn nhạt với anh: "Không phải em muốn biết tại sao à? Vào đi." Nói rồi, hắn liền đẩy cửa vào.

Anh vội vàng đi theo, sau khi Ngô Trạch vào cửa liền mở đèn, thật lâu không thấy ánh sáng Diệp Minh Thành híp mắt trong chốc lát, mắt mới thích ứng với ánh sáng hiện tại, phòng làm việc rất lớn, trang hoàng khí phái phi phàm, chỗ chân bàn cuộn tròn một người, là Trình Dã.

Diệp Minh Thành vọt tới, thoáng cái ôm Trình Dã vào lòng, vỗ mặt y, sốt ruột nói: "Trình Dã Trình Dã là tớ! Cậu tỉnh lại!"

Ngô Trạch lẳng lặng đứng tại chỗ, không nói lời nào nhìn Diệp Minh Thành và Trình Dã, dưới ngọn đèn, sắc mặt cực kỳ tái nhợt.

Diệp Minh Thành lay hồi lâu, Trình Dã cũng không tỉnh lại, anh nhịn không được hừng hực lửa giận chuyển dời đến người Ngô Trạch: "Ngươi rốt cuộc đã làm gì cậu ấy!" Ngô Trạch chậm rãi đi tới, ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào mắt anh: "Em đã thật sự quên anh là ai sao?" Diệp Minh Thành nhịn không được tuôn ra một câu thô tục: "Bố mới không nhận ra mày!"

Ngô Trạch nghe câu này trong mắt lóe ra hơi nước, hơi nghẹn ngào, bình tĩnh nói: "Ngô Nham, anh là anh trai bị em vứt bỏ ở chỗ này, Ngô Trạch."

Ngô Nham? Ngô Trạch? Vứt bỏ? Diệp Minh Thành gắt gao ôm Trình Dã hôn mê trong lòng, không nói gì. Ngô Trạch tiếp tục bình tĩnh nói: "Anh biết bởi vì gã đàn ông này, em đều đã quên hết, anh bây giờ sẽ khôi phục ký ức cho em, được không?" Những lời này tuy là đề nghị, nhưng Ngô Trạch cường ngạnh giơ tay lên, chỉ về hướng ấn đường của Diệp Minh Thành.

Trong nháy mắt, anh đã nhớ ra, cái gì cũng đã nhớ ra.

Người đàn ông trước mặt này tên là Ngô Trạch, là anh trai của anh, anh trai ruột. Anh cũng không phải tên Diệp Minh Thành gì, anh là Ngô Nham. Trong nhà nghèo khó, anh trai Ngô Trạch dựa vào lái taxi kiếm sống, một ngày nọ chẳng biết gặp phải chuyện gì đột ngột phát điên, đưa đến viện điều dưỡng. Nhưng mà, viện điều dưỡng âm thầm làm công việc thí nghiệm virus trên người sống, rất nhiều người đã bị nhiễm, biến thành quái vật. Mà chính anh, trong một lần ngoài ý muốn cũng bị quái vật cưỡng hiếp, nhưng không bị biến dị.

Ngô Trạch mỉm cười, nhìn đáy mắt anh một mảnh thanh minh, tiếp tục nói: "Tiểu Nham, em không bị biến dị, khiến lão khốn nạn Tạ Tỉnh Tuyền kia nhìn thấy được nguy cơ giải độc, gã liền bắt em, mỗi ngày làm thí nghiệm với em."

Diệp Minh Thành, à, không, là Ngô Nham chậm rãi cúi đầu, nhìn khuôn mặt vừa quen thuộc vừa đẹp trai của Trình Dã, trong lòng tràn đầy tư vị không thể gọi tên, Trình Dã trong lòng này, chính là bác sĩ xúc tu đêm hôm đó đã cưỡng hiếp anh, gã khốn Tạ Tỉnh Tuyền sau khi bắt được anh, liền phái Trình Dã tới chăm sóc anh, hai người chậm rãi nảy sinh tình cảm, anh lén dùng máu mình giải độc cho Trình Dã xong, hẹn nhau chạy khỏi nơi này.

Ngô Nham khăng khăng không chịu đi, muốn cứu anh trai ra rồi tính, nhưng Trình Dã sợ thế lực của đội quân sau lưng Tạ Tỉnh Tuyền, cực kỳ ích kỷ dùng thủ đoạn thôi miên khiến cậu trong tiềm thức tự cho mình là Diệp Minh Thành, hai người thay đổi thân phận, rời khỏi thành phố A, bỏ lại Ngô Trạch một mình.

Khó trách...... Thật sự khó trách...... Quyển sách anh viết kia chính là câu chuyện của chính anh! Cô gái gọi là Nghiêm Vu kia, chẳng qua chỉ là đảo lại tên mà thôi, đó chính là Ngô Nham!

(Tiêu: Ngô Nham đọc là wú yán, còn Nghiêm Vu đọc ngược lại là yán wú)

Ngô Nham cảm giác toàn thân mình đều đang run rẩy, Ngô Trạch chậm rãi đến gần, ôm anh vào lòng, nhẹ nhàng thở dài một hơi: "Em trai ngốc, anh lần này không muốn hù dọa em, chỉ có điều thời gian đã đến rồi, anh không muốn em cứ mãi không nhớ ra được anh."

Ngô Nham mờ mịt ngẩng đầu: "Thời gian tới rồi......?"

"Em lẽ nào không biết, anh đã sớm chết rồi sao?" Ngô Trạch cười khẽ, nhưng nhìn không ra bộ dáng nói đùa, hắn trấn an vỗ lưng Ngô Nham, "Sau khi hai đứa đi anh đã chết trong một lần thí nghiệm của Tạ Tỉnh Tuyền, anh hóa thành lệ quỷ, cùng những hồn phách chết oan khác giết Tạ Tỉnh Tuyền, sau đó anh bắt đầu chờ em....... Ngày mai anh phải đi vào vòng luân hồi rồi, cho nên, hôm nay chỉ là muốn gặp em......." Nói rồi, hắn dùng ánh mắt khinh thường rất nhanh liếc mắt nhìn Trình Dã một cái: "Anh cũng muốn dạy dỗ thằng nhóc ích kỷ này một chút."

Ngô Nham có chút nghẹn ngào: "Anh à...... Xin lỗi...... Em......" Anh cảm thấy mình thật sự nói không được lời nào nữa, chỉ có thể ôm Trình Dã trong lòng, lặp đi lặp lại nói: "Đừng đi mà...... Anh à......"

Ngô Trạch khoan dung cười cười, như khi còn bé nhéo nhéo mặt Ngô Nham: "Thằng nhóc thối này, em cũng là một người đàn ông rồi, còn khóc cái gì......"

Ngô Nham cảm thấy sự áy náy lấp đầy tim anh, khi anh trai tinh thần có chút không rõ ràng, mình lại có chút oán hận, tại sao anh trai hết lần này tới lần khác phải lựa ngay lúc thi tốt nghiệp quan trọng mà bị bệnh? Về sau Trần Liên dùng thuật thôi miên anh, anh thế mà không nhớ rõ mọi thứ về Ngô Trạch, đây là anh trai của anh mà! Người anh đã bỏ cả việc đến trường, cố gắng tạo điều kiện cho anh học hành!

Ngô Trạch không nói gì, cười cười, lại sờ đầu Ngô Nham, cuối cùng chậm rãi biến mất.

======

Khi Ngô Nham tỉnh lại, bản thân an ổn ngồi trên vị trí lái phụ, ô tô đang nhanh chóng chạy trên đường cao tốc, mà Vương Tử Tuyên lái xe một bên hơi quay đầu, nhếch miệng cười: "Nội tôi ơi, nước miếng cậu chảy cả ra kìa, mơ thấy em gái nhà ai à?"

Ngô Nham nhàn nhạt cười, cuối cùng lấy điện thoại di động ra, gọi cho Trình Dã một cú điện thoại, rất nhanh, Trình Dã đã nghe máy, nhưng anh chỉ lẳng lặng nói một câu: "Trình Dã...... À không, là Trần Liên, tôi yêu anh nhưng càng hận anh."

Nói xong câu đó, không đợi Trần Liên giải thích, Ngô Nham liền cúp điện thoại, lạnh nhạt dặn dò Vương Tử Tuyên: "Anh Vương, lái xe quay về thành phố A, hết thảy những việc này đều không phải sự thật, tôi muốn về nhà."

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Không biết mọi người xem xong tổng thể có hiểu câu chuyện này không, kỳ thật rất đơn giản, thằng cha già Tạ Tỉnh Tuyền dùng vật sống nghiên cứu virus, lây nhiễm toàn bộ người của viện điều dưỡng, kết quả Ngô Nham có kháng thể, bỏ trốn cùng một bác sĩ, bị thôi miên thay đổi thân phận, anh trai đại nhân đã chết, biến thành quái vật của viện điều dưỡng, anh trai đại nhân rất tức giận, ngay trước khi phải luân hồi dùng một giấc mộng đánh thức ký ức của em trai nhà mình, phá hủy tình yêu của em trai, vô cùng vui vẻ đi luân hồi.

Kỳ thật, đây là một câu chuyện về anh trai có triệu chứng thích điều khiển em trai nghiêm trọng xúi giục em trai rời khỏi người yêu.