Dịch giả: Accel
Vương Ninh chết rồi.
Nhưng không phải đám Doãn Khoáng giết, mà là bị Tử Thần giết. Kết quả như vậy có chút ngoài như đoán, nhưng nếu cẩn thận suy nghĩ một chút thì đó cũng là việc hợp tình hợp lý. Bởi vì con mắt của Tử Thần vẫn luôn nhìn chằm chằm vào bọn hắn - những kẻ lừa gạt, không bỏ qua bất kỳ cơ hội đòi nợ nào.
Không thể không nói Vương Ninh rất cường hãn. Doãn Khoáng cũng phải thừa nhận điều đó, nếu như hắn một mình đối chọi với Vương Ninh, cuối cùng người chết nhất định là hắn. Dưới thế liên thủ giáp công của ba người Lê Sương Mộc, Doãn Khoáng, Bạch Lục, hắn mỗi lần đều có thể biến nguy thành an, có nguy hiểm nhưng không tính mạng vẫn đảm bảo. Bản năng chiến đấu mạnh mẽ, kinh nghiệm chiến đấu phong phú làm người ta kinh thán không thôi.
Hắc Liêu trong tay hắn đã để lại trên người Doãn Khoáng và Bạch Lục không ít vết thương.
(ND: quên nói "liêu" nghĩa là răng nanh, hắc liêu có nghĩa là nanh đen:D)
Cũng bởi vì ba người Doãn Khoáng thật sự không biết cách phối hợp, mỗi người đều tự đánh theo cách của mình, mà Vương Ninh phát huy uy lực cường hóa T đến mức độ tối đa quả thật rất cường hãn. Cứ như thế, bốn người giằng co gần 5 6'. Cuối cùng Doãn Khoáng lách qua được một nhát đâm từ Hắc Liêu trong tay Vương Ninh, dùng hết sức bình sinh, cũng chính là 20 điểm lực lượng, đạp Vương Ninh bay ra ngoài, lại đụng nát một bức tường xuyên qua căn phòng kế bên.
Sau đó, có lẽ Vương Ninh tự biết mình chắc chắn phải chết, hắn tàn nhẫn với người khác, lại càng tàn nhẫn với chính mình, dứt khoát quyết định dùng thanh chủy thủ Hắc Liêu xanh đen cắt cổ mình, cười cười nhìn đám Doãn Khoáng: "Không ai có thể giết chết Ninh Vương ta! Ngoại trừ ta...".
Thế nhưng không đợi hắn nói xong, hai bức tượng Phật Di Lặc đang cười bằng sắt dùng để trang trí trên tường đột nhiên rơi xuống. Cái thứ nhất rơi trúng đầu Vương Ninh, không đập chết hắn mà làm rơi thanh dao găm trong tay, cái thứ hai tiếp tục rơi xuống đầu Vương Ninh "rắc!" làm đầu hắn nứt ra!
Mang theo vô vàn nuối tiếc, cuộc thi của Vương Ninh đã kết thúc, chỉ để lại một thi thể đại não rạn nứt. Thanh dao Hắc Liêu hóa thành một làn khói đen bay vào trong thi thể của Vương Ninh.
Nhìn thi thể Vương Ninh kính mắt thấm máu vỡ vụn, Doãn Khoáng đột nhiên lảo đảo, dựa vào tường gỗ một bên ngồi xuống, tầng giáp xương bao trùm bên ngoài thân thể kia cũng bởi vì hao hết năng lượng mà thu lại vào trong cơ thể Doãn Khoáng.
"Cuối cùng...cũng chết rồi". Doãn Khoáng đầu tựa lên tường gỗ, liếc nhìn Vương Ninh trên đất, lẩm bẩm nói: "Ngươi giết ta một lần, ta giết ngươi một lần. Sổ sách giữa chúng ta tạm thời xem như xong... Nếu như ngươi muốn trả thù, Doãn Khoáng ta tùy thời phụng bồi!".
Bạch Lục cũng từ trong trạng thái nửa sói trở về như cũ, thoát lực ngồi trên một cái ghế nói: "Tên Vương Ninh cũng quá khó đối phó rồi. Thiệt là, chọc vào một địch nhân như vậy, thật không biết là nên cảm thấy không may hay là cần phải cảm thấy hưng phấn đây!".
Trong ba người, trạng thái Lê Sương Mộc nói tốt nhất: "Bây giờ không phải thời gian nghỉ ngơi. Chúng ta tốt nhất là nhanh rời khỏi nơi này. Gây ra động tĩnh lớn như vậy, không có khả năng không kinh động cảnh sát".
Doãn Khoáng cùng Bạch Lục cũng nghĩ như thế, miễn cưỡng đứng lên.
"Đúng rồi, Doãn Khoáng, Ngụy Minh và Phan Long Đào đâu?". Bạch Lục đột nhiên hỏi.
Doãn Khoáng nói: "Dù sao bọn họ ở chỗ này cũng không giúp được gì, cho nên ta bảo bọn họ tới chỗ cô gái đeo kính chết rồi. Hai nhân vật chính đã chết, không thể để cho bọn họ chết nữa. Bằng không chúng ta kiếm đâu ra điểm tích lũy đây?".
"Hai người đó không sao chứ?". Bạch Lục lo lắng hỏi.
Doãn Khoáng thở dài: "Trong thế giới này, ở đâu mới là tuyệt đối đây?".
Lúc này Âu Dương Mộ được Tề Tiểu Vân, Tiền Thiến Thiến dìu đã đi tới. Mà Đường Nhu Ngữ tuy rằng bị Vương Ninh tổn thương không nhẹ nhưng không có gì đáng ngại, cũng không ảnh hưởng hành động của cô.
"Issac chết rồi?". Lê Sương Mộc hỏi.
Tề Tiểu Vân cột tóc đuôi ngựa "Ừm" một tiếng: "Vừa rồi chúng tôi đi điều tra, đã chết".
"Không phá hư hiện trường chứ?". Lê Sương Mộc cũng không muốn để lại cho cảnh sát manh mối gì, không thì phiền phức.
Tề Tiểu Vân thả tóc xuống, nói: "Tuyệt đối không có. Cha của tôi là cảnh sát. Bình thường tôi nhàm chán cũng xem qua vài quyển sách trinh thám". Cô gái yếu ớt này cũng bắt đầu học cách kiên cường rồi.
"Như vậy chúng ta nhanh rời khỏi nơi này thôi. Nơi này có cửa sau không". Bạch Lục mắt nhìn thi thể Vương Ninh trên mặt đất, cảm thấy sợ hãi trong lòng, cảm giác toàn bộ không gian đều âm sầm, hắn ngây người cũng được một lát rồi.
"Có cửa sau. Các cậu đánh nhau ở phía trước, chúng tôi cũng không có nhàn rỗi. Chúng ta đi nhanh đi". Nói xong, Tề Tiểu Vân liền đỡ Âu Dương Mộ chỉ còn một cánh tay, mang theo mọi người hướng về phía cửa sau.
Bạch Lục thấy bộ dáng của Âu Dương Mộ, nhịn không được nói: "Này, nữ hiệp cụt một tay, cô không sao chứ?".
Âu Dương Mộ lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn: "Không chết được. Có phải ngươi...rất vui không?". Cánh tay phải được nắm chặt trong tay cô. Có lẽ chỗ cụt tay miệng vết thương đã hết đau, nhưng mà trong lòng vẫn còn đau lắm. Hai mắt đỏ lên, cố hết sức chịu đựng không để nước mắt rơi xuống.
Bạch Lục "Ặc" một tiếng, cảm giác có chút tự tìm mất mặt: "Thật ra, cũng không cần quá lo lắng. Đợi trở lại đại học, cánh tay này cũng không phải vấn đề lớn, ha ha, không phải sao?". Bạch Lục buồn bực.
Lại lạnh lùng thoáng nhìn, Âu Dương Mộ không để ý tới Bạch Lục nữa.
"Tốt thôi". Bạch Lục nhún nhún vai.
Một đoàn người vội vã từ cửa sau Vận Mệnh Spa đi ra. Bọn hắn bước chân vừa mới trước ra, đám cảnh sát cùng thanh tra da đen Bullock đã chân sau vọt vào.
Sau đó bọn họ bị cảnh tượng bừa bộn trong quán làm kinh ngạc sợ không nói ra lời.
"OMG, nơi này vừa mới đã xảy ra động đất cấp 12 sao?". Một nhân viên cảnh sát sợ hãi than.
"Sếp, ở đây có một thi thể!".
"Trưởng quan, bên này cũng có một thi thể!".
Về phần bà chủ quán và nhân viên thì không có gì đáng lo ngại.
Rất nhanh thi thể Vương Ninh và Issac đã được đặt trước mặt đám cảnh sát. Thi thể Vương Ninh coi như hoàn hảo, có lẽ là do thân thể đã trải qua cường hóa, chỉ có hộp sọ bị vỡ mà thôi. Issac thì không tốt như vậy, hắn thậm chí ngay cả đầu cũng không còn, trên người còn cắm đủ các loại kim châm và vết cháy xém, lúc này vẫn còn hơi nóng và mùi thịt cháy có thể nói là vô cùng thể thảm.
Thanh tra da đen lông mày nhíu lại: "Bọn họ chết như thế nào?".
Một nhân viên cảnh sát nói: "Bị tượng Phật bằng sắt rơi từ trên tường xuống đập chết. Giống như...cũng là một chuyện ngoài ý muốn. Đương nhiên phải điều tra thêm một bước nữa mới biết tình huống chính xác được".
"Ngoài ý muốn... Ngoài ý muốn...". Vẻ mặt thanh tra Bullock tiều tụy, lấy mắt kiếng xuống, vuốt vuốt đôi mắt xung huyết, đôi môi muốn nói lại thôi, cuối cùng cũng chỉ có thể nói: "Thông báo cho nhà tang lễ đi, để bọn họ tới thu liễm thi thể người chết. Mau chóng xác nhận thân phận người chết".
"Thân phận người chết đã xác nhận". Một cảnh sát đi tới, đưa qua hai tờ giấy chứng nhận, CMND của Issac và thẻ học sinh của Vương Ninh.
Thanh tra da đen vừa nhìn hai tờ giấy lập tức có cảm giác muốn thổ huyết: "Lại là bon hắn, du học sinh Trung Quốc, còn một người là kỹ thuật viên công ty Presage/Paper. Lại cùng có liên quan đến sự cố sập cầu...".
Thanh tra da đen vội vàng lấy điện thoại ra, bấm một dãy số: "Jim, mấy du học sinh Trung Quốc kia thế nào rồi?".
"Sếp... Thật có lỗi, chúng tôi mất dấu rồi".
-------------
Không lâu sau đó tăng Phi an toàn cùng mọi người hội hợp tại một góc đường bí ẩn. Nghe tin Vương Ninh chết, Tăng Phi cũng thổn thức không thôi, sau đó chán nản nói: "Nói thật, tôi thật sự không muốn dùng viên đạn của tôi để giết hắn".
Nhưng kể từ bây giờ, cậu không dùng viên đạn của cậu thì thanh đao của hắn sẽ cắt qua cổ của mỗi người chúng ta". Bạch Lục nói.
Tăng Phi cười khổ: "Cậu nói đúng".
Lúc này Đường Nhu Ngữ hỏi: "Vậy kế tiếp chúng ta đi đâu?". Tuy cô coi như đang hỏi mọi người, nhưng ánh mắt của cô lại liếc về phía Doãn Khoáng: "Có lẽ hắn có thể tìm được phương pháp bình an vượt qua đề thi chung lần này". Tuy Đường Nhu Ngữ biết rõ ý nghĩ này vô cùng buồn cười, nhưng nàng vẫn cần một hy vọng... Hoặc là nên nói, mỗi người ở đây đều cần một hy vọng.
Doãn Khoáng nhìn nhìn mọi người, vừa muốn mở miệng thì... "Đinh" một tiếng, tựa hồ đồ vật gì đó bằng sắt rơi xuống đất.
Trong lòng mọi người run lên, quay đầu nhìn về phía phát ra tiếng động.
Chỉ thấy tại một góc cách đó không xa, không biết từ khi nào xuất hiện một con mèo đen gầy nhom, đứng bên cạnh một đống đồ bỏ đi, nghiêng người nghiêng đầu, một đôi đồng tử sáng ngời đang nhìn chằm chằm vào qua bên này, cái đuôi đen vẫy một cái.
Ánh mặt trời xuyên thấu qua con hẻm nhỏ, rọi xuống trên người con mèo, cái bóng của con mèo lắc lư theo chuyển động của nó.
Dưới góc nhìn của mấy người Doãn Khoáng, bóng của chiếc đuôi mèo đen kịt, vung qua vung lại như một lưỡi liềm đang gặt lấy cái gì đó, hoặc là sắp sửa thu hoạch thứ gì đó.
"A!!". Một nữ sinh nhát gan thét lên.
Con mèo đen căn bản không bị tiếng hét này kinh động, phi thường bình tĩnh ngoắt ngoắt cái đuôi, cử động bốn cái chân gầy còm. Sau đó, thân thể đen thùi lùi của nó dần dần khuất sau bức tường, cuối cùng biến mất khỏi tầm mắt của mọi người...