Dịch giả: Dương Thiên Mạc
– Mẹ kiếp! Mẹ kiếp! Tông môn nhà nó!
Phạch phạch phạch…
Vô số những con quạ đen bị tiếng gầm như sét đánh kia hù dọa, vỗ cánh bay đầy trời. Nhìn bộ dáng kia, có lẽ nếu biết nói, chúng nó sẽ phải bật thốt lên mấy câu đại loại như: “Mẹ ơi, sao không sinh con ra cho con nhiều thêm mấy đôi cánh.”
Trong biệt thự, Otaku tức giận gầm thét, gần như khiến căn nhà rộng rãi này chấn động run rẩy.
Kỷ Văn cúi đầu không nói, bàn tay trắng nõn thon dài kia nắm thật chặt. Từng vòng gợn sóng hỗn loạn thoát ra khỏi cơ thể, không khí xung quanh bị ngưng kết thành giọt nước. Vô số giọt nước rung động trên không trung. Có thể thấy được, giờ phút này Kỷ Văn cũng đang phải cố gắng kìm chế tức giận trong lòng.
Ngay cả cái gã Hùng Bá có bề ngoài thô bạo tàn nhẫn nhưng thực tế lại có tính tình tốt nhất trong tổ ba người kia cũng bực tức nện một đấm xuống đất. Lực lượng cuồng bạo khiến mặt đất bị phá nổ ra một cái hố, vết nứt lan ra khắp nơi như lưới nhện.
– Đừng để tao biết mày là ai… thằng chó, mày cứ cẩn thận đấy, mày mà để tao bắt được thì tao sẽ cho mày biết thế nào là “Ác Linh Nguyền Rủa”. Tao sẽ khiến mày suốt đời khó quên! – Otaku nghiến răng nghiến lợi nói.
Hùng Bá cố nén lửa giận trong lòng, cất tiếng:
– Thôi tạm gác nó sang một bên đã. Chuyện đã qua cũng không thể sửa lại được! Đừng quên, đây vốn là “cuộc thi nhập học” của bọn họ… Tôi nghĩ, cho dù chúng ta thất bại, học trưởng Sùng Minh cũng không trách chúng ta đâu. Việc cần nhất bây giờ là lập tức thông báo cho lũ kia, để tránh chúng nó bị cửa kẹp vào đầu mà lựa chọn “tiếp tục nhiệm vụ”.
Kỷ Văn nặng nề thở ra một hơi, nói:
– Đúng thế! Nhiệm vụ năm nhất cấp C, khó như kiểm tra cuối học kỳ. Cho dù là chúng ta đây, trong tràng cảnh như thế cũng khó mà thoải mái nhẹ nhàng được, chuẩn bị không tốt là chết như chơi! Dù sao, chúng ta cũng chỉ mới vừa lên năm hai thôi, lại có mỗi ba người!
Hùng Bá gật đầu, nói:
– Ai nói đây?
Ý của hắn là ai tới thông báo cho đám tân sinh kia biết.
– Tôi đang hận không được ăn thịt chúng nó đây! – Otaku nghiến răng rủa.
Kỷ Văn nói:
– Thôi cậu nói đi Hùng Bá!
– Ừ…
Hùng Bá có lẽ đã bình tĩnh lại, liếc mắt nhìn hai người bọn họ rồi nói:
– Hai người cũng thật là, ra dáng học trưởng học tỷ chút xem nào! Có cái gì mà không vượt qua được chứ, ở đại học kiêng kỵ nhất là lo được lo mất… mà thôi, bỏ đi… – Thấy hai người kia căn bản không có ý định nghe, Hùng Bá cũng không tự tìm bực mình nữa, nhún nhún vai rồi lại nhắm mắt lại…
Nhắc nhở: trợ giảng tân sinh Hùng Bá sử dụng kỹ năng Loa Truyền Thanh.
Nhắc nhở: trợ giảng tân sinh Hùng Bá, bạn có thể bắt đầu nói chuyện. Lời của bạn sẽ truyền tới tai từng tân sinh may mắn còn sống sót đến giờ.
**************************
Khi tổ ba người trợ giảng nhận được thông báo của “Hiệu Trưởng”, trước mắt tất cả những “học viên tay mơ” còn sống sót đến giờ cũng nhận được thông báo y hệt.
…
– Hu hu… Rốt cục thì cơn ác mộng này cũng kết thúc rồi. Tôi muốn về nhà…
– Được rồi, lục muội, tất cả đã qua, chúng ta lựa chọn “lập tức thoát khỏi” thôi…
– Đúng thế, đại tỷ nói rất đúng! Mau rời khỏi cái nơi quỷ quái này thôi. Chỗ này thối phát khiếp, khắp nơi toàn cái bọn zombie buồn nôn, em không muốn ở lại đây một giây một phút nào nữa!
– Nhưng mà, đại tỷ, nếu trở về như thế… học điểm của chúng ta sẽ rất ít, căn bản chẳng đổi được cái gì tốt. Em còn muốn đổi huyết thống Night Elf nữa… vẫn thiếu chút học điểm.
– Nhị tỷ, hay là… hay là thôi đi? Chỗ này rất…
– Thôi về đi. Nếu như nhị muội muốn đổi huyết thống Night Elf, chị em chúng ta cùng góp vào là đủ rồi. Vừa rồi phần thưởng khi hoàn thành nhiệm vụ mặc dù không nhiều lắm nhưng cũng đủ dùng…
– Đúng thế, nhị tỷ, cứ theo lời đại tỷ đi, em thật sự không muốn ở lại chỗ này.
– Đại tỷ, chị thật sự quá tốt với em! Nào, lại hôn cái… nào…
– Biến!
Xem ra, sáu nữ sinh còn sống này đã xưng hô chị em với nhau, hơn nữa bộ dáng còn rất hòa hợp…
…
– Chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao Hiệu Trưởng lại đột nhiên thông báo như thế? Mình còn chưa giết đủ zombie mà! Thật không muốn về đâu…
– Ăn đéo gì mà ngu thế! Mày nhìn lại cái nhiệm vụ đi, độ khó cấp C đấy! Rồi nhìn tiếp cái phần thưởng xem, toàn 1000 trở lên! Mày cho là Hiệu Trưởng tặng không mày đấy à? Muốn chết sao, muốn chết thì cũng đừng liên lụy đến mọi người!
– Mày mắng ai đấy? Mẹ cái thằng nhát gan! Sợ chết thì cứ về mẹ nó đi, dù sao thì tao cũng không muốn về!
– Shit! Mày bảo ai là thằng nhát gan? Mày làm thế là hại mọi người chứ giỏi cái đéo gì, ngu không ai bằng!
– Á à, mày dám đánh tao? Tao bắn chết mẹ mày bây giờ…
– Mẹ mày, mày có chim không, là đàn ông thì dùng tay mà đánh, dùng súng thì ngon đấy à?
– Tởm vồn! Mày không phải đàn bà, tao dùng súng với mày làm mẹ gì? Thèm vào! Dùng tay thì dùng tay, tao sợ mày đấy à? Cho dù đấm nhau thì tao vẫn có thể đánh bại mày nhé!
– Xem xem ai ngã xuống! Nào lại đây!
Hai nam sinh lao vào đánh nhau… đây dường như là phương thức giải quyết vấn đề thường gặp của đàn ông!
…
– Mẹ kiếp! Hiệu Trưởng giờ lại chạy tới góp vui à? Tao đang giết hăng máu… Mấy con zombie này đều là mục tiêu sống, cho dù không dùng súng cũng có thể vui đùa thỏa thích. Ê này, thằng đầu bò, mày giết được bao nhiêu rồi?
– Mẹ cái thằng que củi nhà mày, sao tao phải nói cho mày biết? Mày nói trước xem, mày giết được bao nhiêu rồi?
– 35 con, 10 con headshot!
– Ha ha, tao lại thắng, tao lại thắng! Nặc Mạn là của tao.
– Cái gì cơ? Nói, rốt cục mày giết được bao nhiêu?
– Tao giết được 36 con, 11 con headshot. Thằng que củi nhà mày cũng dám đọ súng với tao? Đúng là trẻ trâu húc bừa! Ha ha…
– Hừ hừ! Ai nói mày thắng nào? Cuộc đấu đã kết thúc đâu!
– Làm sao, mày định ăn quỵt?
– Cái chim ấy! Ăn quỵt? Trương Diệu Tông tao mặc dù là thằng con ông cháu cha nhưng cũng là thằng con ông cháu cha biết đạo biết lý! Mày cho rằng tao giống mày đấy à, cao lớn thô kệch, đầu óc ngu si tứ chi phát triển! Làm sao? Trừ khi mày sợ cho nên mới muốn chọn “lập tức rời khỏi”? Tao cũng không phản đối đâu!
– Nói như cứt ấy! Thằng ôn nhà mày mới chọn “lập tức rời khỏi”! Có ngon thì tiếp tục đấu!
– Đấu thì đấu, tao sợ mày à?
Cho nên, hai người đã lựa chọn “tiếp tục nhiệm vụ”…
Đấm nhau vì gái, đúng là chẳng bao giờ dứt…
Nhưng mà bọn họ cũng chẳng biết, 10 phút sau, chỗ này sắp bị một quả bom nguyên tử nặng 5000 tấn EQ oanh tạc. Nghĩ lại, nếu họ mà biết thật thì cho dù đầu họ có bị cửa kẹp cũng sẽ không chọn “tiếp tục nhiệm vụ”. Bởi vì đó thực sự là tìm chết!
…
– Hu hu! Cút đi, cút đi! Có ai không… có ai không… cứu tôi với… tôi không muốn chết!
Trước mặt học viên này là một con chó zombie, máu thịt mơ hồ, ngay cả ruột cũng kéo dài rơi ra đầy đất. Nó là sinh vật biến dị rất khó đối phó, tốc độ nhanh, phản ứng linh hoạt, khứu giác nhạy bén, lực cắn siêu cường. Phàm là ai bị nó nhắm vào thì cũng hiếm kẻ không chui vào bụng nó… ặc, mặc dù dạ dày nó cũng đang tha lôi dưới đất nhưng dường như cũng không ảnh hưởng tới dục vọng được nếm mùi vị thịt tươi của nó. Giống như mấy tên “Tiểu Xuân Tử” hay “Tiểu Đặng Tử” bên cạnh hoàng đế vậy, không có chuyện gì cũng đi tìm cung nữ chơi đùa.
Dường như con chó không hề lo lắng rằng con mồi trước mắt này sẽ chạy mất. Dớt dãi hòa cùng với máu đen chảy ra từ mép, nhỏ tong tong xuống đất. Bốn cái chân thối rữa chậm rãi bước tới, nhàn nhã như đang tản bộ.
Cạch!
Bốp!
Học viên kia dường như đụng vào thứ gì đó, tiếp đó có một vật đột nhiên đập vào đầu hắn, dọa hắn sợ hãi kêu la oai oái. Đợi khi cẩn thận nhìn kỹ lại thì hóa ra là nắp thùng rác, do tay hắn bám vào cái mép nên nắp thùng bị bật ra.
Hắn nhìn vào thì thấy đó là một cái thùng rác trống không.
Ánh mắt nam sinh nhất thời sáng rực lên, không biết sức lực ở đâu kéo tới, hắn ném mạnh cái nắp thùng về phía con chó, sao đó oa oa kêu to, nhấc thùng rác lên chùm xuống người, trốn rúc đó vào không dám ra.
Vừa lúc đó thì nhắc nhở của Hiệu Trưởng gửi tới, từ trong thùng rác truyền tới tiếng hét như thần kinh.
– Thoát khỏi… tôi muốn đi ngay bây giờ, lập tức, mau lên…
Bên ngoài, con chó zombie vẫn tiếp tục húc vào cái thùng, bên trong, nam sinh hô kêu cái gì đó không rõ tiếng…
…
Lê Sương Mộc, Vương Ninh cùng với Tăng Phi và Tiền Thiến Thiến vừa được lay tỉnh cũng nhận được “thông báo” của Hiệu Trưởng.
– Đây là… sao đột nhiên lại thành như vậy? Lê Sương Mộc, Vương Ninh, các cậu nói thử xem, nên chọn thế nào? – Tăng Phi vỗ vỗ cái đầu hẵn còn choáng váng của mình, dường như không muốn suy nghĩ nhiều.
Lê Sương Mộc liếc mắt nhìn Vương Ninh một cái, nói:
– Nếu là tôi, tôi sẽ chọn “lập tức thoát khỏi”. Lý do rất đơn giản, ở lại thì đúng là muốn tìm chết! Rất rõ ràng, Hiệu Trưởng không hy vọng chúng ta lưu lại. Nhưng mà thời gian thực hiện nhiệm vụ vẫn còn chưa hết cho nên mới có quyền lựa chọn thế này… Tôi chỉ cảm thấy hơi lạ, rốt cục có “chuyện bất ngờ” gì lại làm Hiệu Trưởng nâng cấp độ của nhiệm vụ lên thế này…
Thấy ánh mắt của Lê Sương Mộc quét tới, Vương Ninh nhún vai nói:
– Ai biết được? Chúng ta đều bị tên “Hiệu Trưởng” thần bí kia nắm chặt trong tay, ông ta thích làm gì thì làm cái đó. Chúng ta chỉ có thể biết điều chịu đựng vậy thôi, không phải sao? Nhưng mà, cậu đã chọn “thoát khỏi” thì tôi ở lại cũng chẳng có ý nghĩa gì. Dù sao… tôi đã kiếm đủ rồi. Ha ha…
Tăng Phi tò mò nhìn Vương Ninh một cái, trực giác cảm thấy lời Vương Ninh nói có gì đó không đúng nhưng hắn cũng không suy nghĩ nhiều, liền nói:
– Tôi cũng chọn “lập tức thoát khỏi”. Mặc dù kiếm không nhiều lắm nhưng tôi cũng thấy đủ rồi. Chỉ là không biết Doãn Khoáng ra sao rồi…
Vương Ninh cười nói:
– Yên tâm đi, thằng kia hiền lành thế sẽ được trời phù hộ thôi, khẳng định có thể chạy thoát khỏi đám zombie. Nói không chừng, nó đã chọn “lập tức thoát khỏi”… và đã trở về rồi!
Tăng Phi cũng cảm thấy có lý, liền nói:
– Chỉ mong thế…
Tiền Thiến Thiến không cần phải nói. Cô gái này vẫn luôn nhu nhược yếu ớt, vô cùng không có chủ kiến, dường như Lê Sương Mộc đi chỗ nào thì cô ta sẽ đi chỗ đó.
…
Gần như cùng một lúc, âm thanh hùng hậu của Hùng Bá truyền tới tai mọi người, hình như còn mang theo lửa giận!
Kỹ năng đặc biệt của trợ giảng: Loa Truyền Thanh!
Hiệu quả: dùng hình thức sóng tinh thần để truyền lời của trợ giảng tới tai của mỗi học viên.
– Cái bọn ngu xuẩn chúng mày! Xem xem bọn mày làm cái gì đây! Một lũ trẻ trâu không biết lượng sức mình! Tao cảnh cáo bọn mày, tất cả chọn “lập tức rời khỏi” nhanh! Ai dám chọn bừa, trở về rồi biết tay tao!
…
A!?
Thanh âm của Hùng Bá xuất hiện khiến mọi người đều sửng sốt.
Những người chọn “lập tức thoát khỏi” thất nhiên đều thở phào nhẹ nhõm, chỉ có đám ngốc chọn “tiếp tục nhiệm vụ” mới đổ mồ hôi lạnh ròng ròng…
Lúc này, thanh âm không rõ nam nữ của Hiệu Trưởng lại vang lên!
Nhắc nhở: 5 phút sau thành phố Raccoon sẽ bị bom nguyên tử oanh tạc! Mời những thành viên sống sót của lớp 1204 lập tức đưa ra lựa chọn!
Nhắc nhở: lớp 1204 may mắn còn sống mười sáu người, mười lăm người đã lựa chọn, chỉ có một người là chưa. Mời lập tức lựa chọn!
Bom… bom nguyên tử?
Còn một người?
Còn đứa nào?
P/S: Còn ai trồng khoai đất này!