Khủng Bố Cao Hiệu

Chương 38: Lấy được T-Virus!




Dịch giả: Dương Thiên Mạc

Doanh địa tạm thời của công ty Umbrella.

– Tiến sĩ Isaac, tôi cần một lời giải thích!

Tổng quản lý mang vẻ mặt lo lắng đứng trước Isaac, hai tay nắm chặt đặt ở dưới bụng, dường như đang đè nén cơn giận ghê gớm nào đó. Sau lưng tổng quản lý là hai nhân viên bảo vệ thân hình cao lớn rắn chắc!

Tiến sĩ Isaac vuốt phẳng chiếc áo khoắc trắng của mình, trên khuôn mặt lại nở nụ cười cáo già quen thuộc. Hắn nói:

– Mr. Ken, tôi nghĩ anh nhầm rồi, anh không có quyền đòi tôi giải thích.

Ken chính là tên của tổng quản lý kia.

Nhưng mà kể từ khi hắn lên chức vụ này, mọi người đều cung kính mà gọi hắn là “tổng quản lý”, dần dần chính hắn cũng quen với xưng hô này, rất nhiều người đã quên tên hắn.

Nhưng Isaac lại nhớ rõ cái tên này, hơn nữa còn gọi rất tự nhiên.

Tổng quản lý chi nhánh Raccoon cũng chính là Mr. Ken có sắc mặt âm trầm này cất tiếng nói rất lạnh lẽo:

– Thật đáng tiếc, tiến sĩ Isaac, mặc dù ông là tài sản quý giá của công ty nhưng tôi chỉ có thể từ bỏ ông mà thôi. Hiện tại tôi tuyên bố, bởi vì tiến sĩ Isaac bị nghi ngờ là gián điệp của công ty đối địch, nguy hại tới lợi ích của công ty, dựa theo điều lệ công ty phải bắt giữ ngay! Lập tức thi hành!

Isaac nhếch mép cười nói:

– Đây cũng là lời tôi muốn nói. Nhưng mà người bị bắt không phải là tôi mà là anh đấy, Mr. Ken thân mến!

Nói xong, hắn rút một tờ giấy A4 từ trong ngực ra, phía trên có chi chít những dòng chữ tiếng Anh, còn cả hình huy hiệu đỏ trắng xen kẽ nhau của công ty Umbrella.

– Tổng bộ công ty mới phát thông báo thay đổi nhân sự. Bắt đầu từ bây giờ, tôi sẽ tiếp nhận công việc của Mr. Ken, trở thành tổng quản lý mới tại chi nhánh thành phố Raccoon.

Sau đó, hắn lại rút ra một tờ giấy khác cũng có logo của công ty.

– Đây là lệnh của cấp trên. Mr. Ken bị tình nghi lạm dụng chức quyền, tham ô tài sản công ty, một mình tự nghiên cứu G-Virus thể tiến hóa của T-Virus, làm trái với lệnh cấm cấp SSS của công ty. Hiện bắt giam, tùy thời có thể áp dụng quyền sử bắn.

Sắc mặt Tổng quản lý Ken biến đổi. Hắn đoạt lấy hai tờ giấy A4 kia, đợi khi xem xong, mặt hắn đã cắt không còn một giọt máu.

– Giờ thì, hai anh bảo vệ xin hãy làm một nhân viên trung thực, các anh sẽ không chống lại lệnh của cấp trên chứ?

Hai gã cơ bắp sau lưng Ken kinh ngạc một chút, sau đó bước lên một bước, kìm chặt hai vai Mr. Ken vẫn còn đang ngơ ngác kia lên.

– Bỏ tay ra! Tôi sẽ tự đi! – Ken mạnh mẽ giãy ra khỏi tay của hai gã bảo vệ, sau đó nhìn thẳng vào mắt Isaac.

– Isaac, ông sẽ gặp báo ứng. Người nghiên cứu G là ông chứ không phải tôi. – Dường như biết mọi chuyện đã không thể cứu vãn, Ken cũng không giải thích quá nhiều, chỉ nói:

– T-Virus giờ vẫn chưa hoàn thiện, đồ điên nhà ông lại đi nghiên cứu G. Cái thứ mà Chúa nghiêm cấm kia… Tin tôi đi, Isaac, ông sẽ gặp báo ứng thôi! Ông cho rằng cấp trên không biết gì sao? Hừ! Tổng công ty đã tiến hành điều tra ông rồi!

Isaac nhún vai nói:

– Lúc trước tôi cũng rất lo lắng nhưng mà hiện tại thì hết rồi! Chúa cũng đứng về phía tôi, người đã tặng tôi một cậu bé Trung Quốc rất thú vị. Mượn tay cậu ta, tôi đã xóa hết tất cả dấu vết. “Tổ điều tra” cũng đừng mơ phát hiện ra cái gì.

(Chú thích: Trong film có một chiếc trực thăng đậu trên nóc tòa thị chính, là chiếc trực thăng cuối cùng mà nhân vật chính ngồi. Tôi coi nó là chuyên cơ của “tổ điều tra” Umbrella.)

Ý cười trên khuôn mặt của Isaac dần mất đi, hắn nói bằng một giọng điệu hưng phấn:

– Hai mươi năm sau, lúc một ông lão chuẩn bị chết vì bệnh tim đã được cứu sống khỏi tay thần chết nhờ một loại thuốc. Và người phát minh loại thuốc này chính là tôi, Isaac… Đây là khoa học, đây là hy vọng! Trong mắt anh chỉ có tiền bạc và quyền lợi, vĩnh viễn không thể hiểu được ý nghĩa của nó.

Ken ngẩn người vì ý nghĩ điên cuồng của Isaac, sau đó lẳng lặng nói:

– Tôi chờ ông ở chỗ quỷ Satan!

Tiếp đó, hắn ta bị hai người bảo vệ kia mang đi.

– Nhìn thấy chưa Ashford, hiện tại ông yên tâm rồi chứ? – Isaac nói với tiến sĩ Ashford ở phía sau:

– Hiện tại tôi đã là tổng quản lý, con gái ông sẽ rất nhanh ở bên ông thôi, không lâu nữa đâu!

Lạ là tiến sĩ Ashford không hề tỏ ra vui mừng chút nào. Ông chỉ lạnh lùng nhìn Isaac, nói:

– Anh ta nói thật sao? Ông đang nghiên cứu G?

Sắc mặt Isaac cứng đờ, sau đó ông ta nói:

– Tiến sĩ… tôi nghĩ ông quan tâm tới con gái mình hơn.

– Ông và tôi sẽ cùng xuống địa ngục!

Nói xong, Ashford xoay bánh xe lăn, đi tới trước màn hình máy tính.

**********************

– Các cậu nhìn kìa! Doãn Khoáng ở bên kia!

Tăng Phi thấp giọng nói, chỉ tay về chỗ con đường phía xa. Ánh lửa khá yếu ớt nhưng nhờ thị lực trời sinh nhạy bén của lính bắn tỉa, Tăng Phi vẫn dễ dàng nhìn thấy Doãn Khoáng mà cả bọn tìm kiếm đang nằm trên đất.

Bên cạnh Doãn Khoáng cũng đang nằm một người, không rõ sống chết.

– Suỵt! – Vương Ninh vội vã che miệng Tăng Phi lại, sau đó chỉ vào một góc âm u gần chỗ đó, nhỏ giọng nói:

– Bên kia có người!

Thấy Tăng Phi gật đầu, Vương Ninh mới bỏ tay ra.

Lê Sương Mộc và Tiền Thiến Thiến kinh ngạc nhìn Vương Ninh. Nhưng mà bọn họ lựa chọn tin tưởng hắn, nghĩ lại thì Vương Ninh cũng không thể tự dưng bốc phét bịa chuyện được.

Quả nhiên, dưới cái nhìn soi mói của bốn người, hai kẻ mặc đồng phục bảo vệ của công ty Umbrella, tay cầm súng, bước từng bước tới gần Doãn Khoáng. Còn Doãn Khoáng thì đang nằm im như chết, căn bản không hề phát hiện ra hai kẻ vừa xuất hiện.

Tăng Phi vội vàng nắm chặt khẩu AWM, nạp đạn vào súng.

– Cậu làm gì thế? – Vương Ninh nhìn chằm chằm Tăng Phi, cất tiếng hỏi. Đồng thời, tay hắn cũng đè lại khẩu súng của Tăng Phi.

– Cứu người chứ làm gì. – Tăng Phi đẩy tay của Vương Ninh ra nhưng không bỏ ra được, chỉ đành nói:

– Cậu không thấy Doãn Khoáng đang gặp nguy hiểm sao?

Vương Ninh nói:

– Tình hình giờ còn chưa rõ, cậu mà tùy tiện nổ súng ngược lại thành hại người. Cậu nhìn kìa, nếu như hai người của công ty Umbrella thật sự muốn hại Doãn Khoáng thì đã trực tiếp nổ súng rồi, sao phải tới xem xét làm gì?

Lê Sương Mộc cũng quay đầu lại nói:

– Đúng thế, tốt nhất là chúng ta cứ im lặng theo dõi. Hơn nữa, nếu chúng ta tùy ý ra tay, nói không chừng còn đưa tới càng nhiều người của công ty Umbrella hơn. Chưa nói tới việc có cứu được người không, riêng bản thân mình cũng có thể mất mạng.

Rốt cục thì bản tính con người cũng là xu lợi tránh hại.

Cho dù là Tăng Phi, sau phút xúc động nhất thời, hắn cũng suy nghĩ cẩn thận lại. Hắn nhìn Doãn Khoáng đang nằm ở kia, thấy lời của bọn Vương Ninh và Lê Sương Mộc cũng có lý, chẳng qua trong lòng hắn vẫn âm thầm cầu nguyện cho Doãn Khoáng. “Chỉ mong cậu ta không có chuyện gì.”

**********************

Lúc này, Doãn Khoáng đang rơi vào trạng thái tê liệt.

Ngoại trừ sự tuyệt vọng khi không điều khiển được cơ thể, hắn còn cảm thụ sự đau đớn không thể miêu tả nổi bằng ngôn ngữ. Nếu như không có bản tính quật cường và dã tính trời sinh của trai miền núi, chỉ sợ Doãn Khoáng đã sớm ngất đi rồi.

Giờ hắn đâu còn hơi sức đi để ý đến đội viên đội bảo vệ công ty Umbrella chứ!

Tiếng “cộp cộp” nặng nề của đế giày cao su gõ vào nền đường nhựa vang lên rất chỉnh tề, biểu hiện rằng hai đội viên kia đã được võ trang đầy đủ.

Doãn Khoáng vẫn nằm im ở đó, không có bất kỳ một động tác nào.

Cho đến khi một cái bóng đen cao lớn xuất hiện trước mặt hắn. Một người khác thì ngồi xổm xuống, thô lỗ lật người Doãn Khoáng lại. Đau đớn quá lâu khiến Doãn Khoáng chết lặng, hắn chỉ khó nhọc mở mắt ra, nhìn gã đàn ông đội mũ chống đạn ở trước mắt.

– Thằng này sống dai thật, đã bị thương như vậy rồi mà vẫn không chết. – Một âm thanh truyền ra từ sau chiếc mũ, giọng nói khá trầm.

Một thanh âm khác vang lên:

– Mau cho nó một liều đi. Nó mà chết thì chúng ta cũng không báo cáo được. Tao không muốn bị gã điên kia lôi đi làm thí nghiệm.

Tiếp đó, Doãn Khoáng cảm thấy cổ mình đột nhiên nhói lên một cái, một dòng chất lỏng mát mẻ chảy vào cơ thể.

Nhắc nhở: bạn đang dùng thuốc chữa trị đặc chế dạng tế bào T88 của công ty Umbrella.

Nhắc nhở: điểm sinh mệnh của bạn đang tăng, mỗi phút khôi phục 1 điểm cho tới khi đầy.

Nhắc nhở: vì bạn đang ở trong trạng thái tê liệt, thuốc chữa trị dạng tế bào không thể chữa trị hoàn toàn, bạn lâm vào trạng thái suy yếu.

Nhắc nhở: thuộc tính trụ cột của bạn đều trở về 1 điểm, kéo dài 30 phút.

Bất kể như thế nào, sau khi nhận được mấy cái “nhắc nhở” kia, Doãn Khoáng vẫn thở phào một hơi, thầm nghĩ: “Xem ra Isaac tạm thời sẽ không làm gì mình… 30 phút, 1 điểm thuộc tính… Ài…

Lúc này, gã bảo vệ có thanh âm trầm trầm kia lại cất tiếng:

– Ê, thằng nhóc Trung Quốc, con chó ở chỗ nào?

Doãn Khoáng miễn cưỡng mở mắt ra, mặc dù tinh thần còn chưa tỉnh táo nhưng lý trí đã hoàn toàn khôi phục:

– Đưa T-Virus cho tôi… chờ tôi rời đi rồi tôi sẽ nói… cho Isaac!

Hai gã bảo vệ quay ra nhìn nhau. Một lúc lâu sau, một gã lấy ra một chiếc hộp kim loại màu xám bạc, đặt nó trước mặt Doãn Khoáng.

– Tao biết người Trung Quốc chúng mày rất giữ chữ tín… Nhưng nếu như mày thất tín, tao sẽ thay mặt Chúa tặng mày một viên đạn!

– Tôi không tin Jesus… – Doãn Khoáng cười nói:

– Bởi vì tôi là người Trung Quốc… cho nên ông hoàn toàn có thể tin tôi!

– Mày chắc hiện tại trạng thái của mày bình thường chứ?

– Tôi rất khỏe! – Doãn Khoáng nói:

– Các ông có thể đi. Báo cho Isaac, 5 phút sau hãy gọi điện cho tôi… Ngoài ra, hãy để lại một khẩu súng cho tôi…

– Chúa phù hộ cho mày, đừng để bị zombie ăn!

Gã bảo vệ còn lại lấy một khẩu súng ra, gắn ống hãm thanh rồi đặt nó lên người Doãn Khoáng, sau đó nói với người kia:

– Chúng ta đi thôi!

Tiếng bước chân ngày càng xa, trái tim treo lơ lửng của Doãn Khoáng rốt cục cũng rơi xuống.

Bây giờ, điểm sinh mệnh của hắn đã khôi phục về 3, miễn cưỡng có thể đứng lên.

Khi hắn thấy thi thể của Nicolas ở cách đó không xa, ánh mắt vốn sáng ngời dần ảm đạm…

***********************

– Tại sao… Sống có gì không tốt? Anh có thể rời khỏi nơi này cơ mà… sau đó sẽ đi đến một nơi thật xa! Sống có gì không tốt?

– Kẻ gánh vác tội nghiệt trên lưng, sống là một loại chịu tội, chết mới thật sự là giải thoát… Chúng tôi là những con người bị Chúa vứt bỏ…

– Chúa cái mẹ gì, chó má… Miễn là được sống, cái gì cũng có thể!

– Cậu không hiểu… có lẽ rồi cũng có một ngày, khi cậu sống mệt mỏi, cậu sẽ hiểu được… Cái chết thật ra lại là sự giải thoát tốt nhất… Bọn họ đang đợi tôi…

– Cậu nhóc… Trung Quốc… hãy cố sống… đi!

Bàn tay to lớn mạnh mẽ từng đánh Doãn Khoáng kia rốt cục cũng buông ra…

Thanh đao quân dụng cắm vào trái tim hắn!

************************

– Nicolas… anh là một người đàn ông đáng tôn kính, một chiến sĩ chân chính! Nhưng mà… anh lại là một thằng hèn…

Doãn Khoáng tự lẩm bẩm một mình.

Dần dần, ánh mắt của Doãn Khoáng lại tập trung lên chiếc hộp kim loại màu xám bạc kia, chính giữa trên nắp cái hộp có hình logo trắng đỏ đan xen của công ty Umbrella.

Mở nó ra, Doãn Khoáng nhận được nhắc nhở.

Vật phẩm: nguyên dịch T-Virus tinh khiết 100%.

Giới thiệu: đây là nguyên dịch T-Virus do Trưởng nghiên cứu viên chi nhánh Bắc Mỹ tiến sĩ Isaac của công ty Umbrella tự mình chế tạo. Đây là tác phẩm đắc ý nhất của Isaac, có lẽ cũng là tác phẩm cuối cùng của ông ta cho nên giá trị liên thành.

Bình xét cấp bậc: vật phẩm duy nhất trên thế gian!

Hiệu quả:

“Học viên tay mơ” sử dụng có 45% đạt được cường hóa biến dị T-Virus, 30% đạt được cường hóa T-Virus hoàn mỹ, 25% biến dị thành sinh vật không biết!

“Học viên cấp cao” sử dụng có 70% cơ hội đạt được cường hóa T-Virus, 50% cơ hội đạt được cường hóa T-Virus hoàn mỹ, không có tác dụng phụ!

Tìm một chỗ đập nát nó, trả nợ cho vô số người mất mạng vì nó! (Đây là một hiệu quả có thể hình dung bằng từ “rỉ máu”.)

Chú ý: hiệu quả cường hóa chỉ có tác dụng với “sinh viên đại học”!

Đánh giá: cho dù là dân cờ bạc máu liều nhất cũng không lựa chọn dùng loại đồ vật này.