Khủng Bố Cao Hiệu

Chương 32: Động tĩnh của năm phe (thượng)




Dịch giả: Dương Thiên Mạc

– Đội trưởng… tôi có một nghi vấn muốn hỏi anh. Tại sao chúng ta lại phải hợp tác với tay tổng quản lý âm hiểm xảo trá kia? Tôi nghĩ mãi mà không rõ, coi như chúng ta không có sự hỗ trợ về tình báo và vũ khí của công ty Umbrella thì chúng ta cũng có thể báo thù cho đồng đội mà…

Trong một con hẻm tối mờ, bốn người đứng đó, vẻ mặt đầy sự đề phòng. Họ xếp thành một đội hình đặc thù, chậm rãi di động.

Đi một lúc, gã đồng đội phía sau Nicolas lên tiếng. Người này có vóc dáng không cao không thấp, diện mạo bình thường nhưng mái tóc trắng của hắn lại vô cùng bắt mắt, tuổi ước chừng ba mươi. Người này chính là Rat, một chuyên gia chất nổ điên cuồng!

“Ánh sáng chói lòa khi mọi thứ nổ tung giống như mặt trời mọc lên từ biển. Âm thanh vang dội khi mọi thứ nổ tung còn dễ nghe hơn cả nhạc giao hưởng của Beethoven. Chúng nó khiến tôi mê luyến không thể kìm chế nổi!”

Đây là lời nói dắt bên khóe miệng của hắn.

Nicolas nói:

– Không có trợ giúp về vũ khí và tình báo, chúng ta vẫn có thể giết chết những tên đặc công Trung Quốc kia. Nhưng mà nếu như không hợp tác với công ty Umbrella, chúng ta rất khó rời khỏi cái thành phố đáng chết này, sớm muộn rồi cũng có ngày trở thành thức ăn trong miệng lũ zombie. Tôi phải có trách nhiệm với mạng sống của các cậu.

– Sợ chết là biểu hiện nhu nhược! – Rat nói:

– Cái bọn Umbrella kia cũng là lũ sói đói ăn thịt uống máu. Tôi tình nguyện chết cũng không muốn hợp tác với bọn họ.

Nicolas nói:

– Nhưng tôi mới là đội trưởng của các cậu! Tôi có quyền quyết định nên làm gì hoặc không nên làm gì, trừ khi cậu rời khỏi “S.T.A.R.S”.

Rat đơ mặt, cúi đầu không nói gì. Cô gái da đen đứng phía sau Rat vỗ vai hắn, cười nói:

– Rat, đội trưởng nói đúng đấy. Anh ấy mới là đội trưởng, cậu nên biết điều phục tùng mệnh lệnh đi.

Cô gái da đen này có một vết sẹo hồng trên mặt, khi cười để lộ hàm răng trắng noãn, khiến người nhìn vào sẽ cảm thấy vô cùng kinh khủng.

Rat quay đầu, trợn mắt nhìn cô ta một cái, hừ hừ hai tiếng nhưng không nói gì. Thanh niên Ấn Độ đứng cạnh cô gái da đen lại nói:

– Con chuột (rat) chết tiệt nhà mày, đừng có dùng cái đôi mắt chuột kia để nhìn Fox của tao, cẩn thận tao móc nó ra đấy!

– Morrie, mày không muốn bị tao chế thành bom thì câm mẹ nó mồm vào! Trừ khi mày muốn thử nghiệm cái cảm giác rực rỡ khi bản thân bị nổ tung trong nháy mắt.

Thanh niên Ấn Độ tên Morrie nhún vai, nắm lấy tay Fox, nói:

– Tao chống mắt mà chờ đây này, nhưng mà trước đó tốt nhất mày đừng có bị Fox của tao độc chết!

Nói xong, Morrie dùng ánh mắt dịu dàng nhìn Fox. Fox mỉm cười với Morrie, giữa bọn họ dường như có một sự ăn ý vô hình.

– Thôi đi mấy người! – Nicolas nói:

– Cãi nhau cũng phải nhìn thời điểm chứ, muốn giữ mạng thì đề cao tinh thần lên, bắt đầu rồi đấy!

Nói xong, hắn ngẩng đầu lên. Lúc này, một cột sáng trắng chiếu xuống trừ phía trên, kèm theo đó là tiếng động do gió ma sát với cánh quạt trực thăng tạo ra. Bốn người ngẩng đầu nhìn lại, mơ hồ có thể thấy phía dưới bụng trực thăng là một cánh dù màu trắng.

Hai cái thùng sắt được thả dù xuống từ trên máy bay, vừa vặn rơi ở gần đám người Nicolas.

– Đi thôi, nhìn xem ông chủ cũ chuẩn bị cho chúng ta quà gì nào.

Nicolas phất tay, dẫn đầu đi ra.

*

* *

Chỗ buồng điện thoại diễn ra cuộc giao dịch, Doãn Khoáng ngửa đầu nhìn chiếc máy bay trực thăng trên trời, nói:

– Hiệu suất nhanh thật!

Một thùng kim khí rơi từ trên cao xuống, cách chỗ Doãn Khoáng đứng một khoảng không xa. Cái thùng chạm đất khiến mặt đường nổi lên một đám bụi.

Doãn Khoáng cầm lấy tai nghe bên cạnh, cười nói:

– Quý ông tôn kính, tôi đã nhận được món quà của ông, cảm ơn sự khẳng khái của ông. Dĩ nhiên, tôi không hy vọng ông động tay động chân gì trên đó. Con chó kia vẫn luôn đợi chờ tôi ở một nơi an toàn.

Nói xong, hắn cũng không quản người bên kia nói gì mà đã ôm lấy con chó Labrador trên đất, đi đến trước cái thùng có nhãn hiệu của công ty Umbrella.

Hắn đặt con chó phía trước cái thùng rồi thò tay chậm rãi mở nắp ra.

Đây không phải do Doãn Khoáng quá cẩn thận mà vì giao dịch với công ty Umbrella giống như biểu diễn xiếc đi trên dây vậy, phía dưới là vực sâu vạn trượng, chỉ cần xảy chân một cái là tan xương nát thịt, kết quả vạn kiếp bất phục!

Nếu như công ty Umbrella động tay động chân gì trên cái thùng mà Doãn Khoáng lại coi thường không để ý, đoán chừng hắn sẽ không biết mình chết thế nào.

Cái thùng cuối cùng cũng được mở ra, không có độc khí, không có bom, cũng không có bẫy gì cả.

Doãn Khoáng thở phào nhẹ nhõm.

Lúc này, hắn mới đi đến chính diện cái thùng, xem xét món đồ ở trong.

Mười quả lựu đạn đặc chế màu đen, một khẩu súng trường M4, hai băng đạn dài, hai khẩu súng lục USP, bốn băng đạn dành cho súng lục, một thanh đao quân dụng, một cuộn dây thép, một hộp cứu thương chữ thập đỏ, một bộ đồng thục bảo vệ tự chế của công ty Umbrella gồm mũ bảo hiểm, miếng che đầu gối, che khủy tay, giày quân đội, găng tay, ống nhòm nhìn ban đêm… Ngoài ra còn có hai hộp thịt bò và một gói bánh nướng.

Đồ rất nhiều cũng vô cùng đầy đủ, có thể nhìn ra, người chuẩn bị đã tốn công sức suy tính hết tất cả mọi thứ Doãn Khoáng cần. Doãn Khoáng nhìn những thứ trong thùng, nhất thời không biết nên làm thế nào cho phải.

– Aiz, đồ tốt nhiều quá, bỏ thì thương mà vương thì tội.

Doãn Khoáng cầm lấy một khẩu súng trong đó, tuy nhiên hắn không nhận được nhắc nhở gì từ “Hiệu Trưởng”, càng không có giới thiệu cặn kẽ về khẩu súng. Doãn Khoáng cười khổ một tiếng:

– Xem ra đây chính là “đạo cụ trong nội dung vở kịch” mà học trưởng Hùng Bá nói. Nói vậy, cho dù ném cũng không tiếc, dù sao cũng không thể đặt vào trong hòm đồ được, càng không cách nào mang ra khỏi thế giới này.

Cái gọi là “đạo cụ trong nội dung vở kịch” chính là những vật phẩm xuất hiện tại chỗ trong thế giới, ví dụ như vũ khí, trang bị và một số vật dụng đặc thù… “Đạo cụ trong nội dung vở kịch” có thể sử dụng nhưng không cách nào mang nó ra khỏi tràng cảnh, chỉ có thể sử dụng trong thế giới đó. Cho nên, Hiệu Trưởng sẽ không có giải thích gì về nó, càng không thể bỏ nó vào trong “hòm đồ”, chỉ có thể dắt theo bên người, vô cùng phiền toái.

Hòm đồ của Doãn Khoáng chỉ có ba ô vuông, cũng chỉ có thể để ba thứ. Một ô hắn đã để “Giọt máu trái tim”, hai cái khác trống không.

Đang khi Doãn Khoáng cau mày, một âm thanh vang lên, rõ ràng là tiếng chuông từ buồng điện thoại. Doãn Khoáng bĩu môi, đi ra nhận điện thoại.

– Thế nào, cậu bạn Trung Quốc, cậu có hài lòng với những món quà này không? Tôi tin rằng với những thứ đó, cậu có thể dễ dàng báo thù cho bạn mình.

– Tôi rất hài lòng, vô cùng cảm ơn! – Doãn Khoáng cười nói.

– Tôi chờ tin tức tốt từ cậu. Tôi hy vọng cậu có thể sớm thành công, dù sao trong thành phố Raccoon này khắp nơi đều tồn tại nguy hiểm.

– Ông sẽ được như nguyện.

Nói xong, Doãn Khoáng cúp điện thoại lại.

– Sắp bắt đầu rồi… chỉ mong, có thể tiến hành y như kế hoạch…

Nói xong, Doãn Khoáng cúi người, dùng sức kéo cái thùng đi vào trong bóng tối.

*

* *

Màn ảnh lóe lên, chàng thanh niên Trung Quốc kéo chiếc thùng kim loại, biến mất trong màn đêm đen nhánh.

Tổng quản lý phân bộ Raccoon của công ty Umbrella nhếch miệng cười, ánh mắt lạnh lùng không hề che dấu sự khinh miệt. Hắn nói:

– Theo dõi tín hiệu của nó, tập trung vị trí… Sau đó truyền tin cho thằng Nicolas ngu xuẩn kia. Hừ hừ, thằng nhỏ Trung Quốc kia, mày cứ từ từ nếm thử món ăn ngon tao tặng đi. Hai con cá đánh nhau, người đánh cá như tao chỉ cần ngồi bên thu lợi, ha ha…

Có lẽ gã Tổng quản lý này mà hiểu rõ về văn hóa Trung Quốc, hắn sẽ nói thẳng ra câu “ngao cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi”.

– Vâng thưa sếp! – Cô gái tóc vàng đáp.

Sau đó, Tổng quản lý kia ngoắc tay, gọi một gã da đen khá cao to đang đứng cạnh lại.

– Chúng ta còn có một đội hậu cần đúng không?

– Thưa sếp, đội hậu cần là lực lượng cuối cùng chúng ta. – Gã da đen kia dường như hiểu Tổng quản lý có ý gì, hắn nói:

– Đồng thời nó cũng là lực lượng cuối cùng bảo vệ trụ sở. Bởi vì sắp sửa đi vào kế hoạch “Thanh Tẩy” cho nên cần phải đảm bảo an toàn cho trụ sở. Hơn nữa, chỉ có tổng bộ công ty mới có quyền điều phái đội hậu cần.

Tồng quản lý từ từ quay đầu, nói:

– Xin lỗi, tôi không nghe rõ anh nói cái gì?

– Thưa sếp…

– Phục tùng mệnh lệnh đi, quý ngài bảo vệ! – Tổng quản lý liếc mắt nhìn gã da đen một cái, ánh mát âm lãnh như muốn nhìn thấu nội tâm.

– Anh cũng thấy rồi đấy, mặc dù tôi không có quyền sử dụng lực lượng kia nhưng tôi lại có quyền đuổi việc anh. Hơn nữa, chẳng lẽ anh cho là có ai tới viếng thăm trụ sở của chúng ta vào lúc này? Nếu như có, với tư cách là chủ nhà, tôi rất vui lòng chiêu đãi họ thật cẩn thận!

Gã da đen đấu tranh tư tưởng một hồi, cuối cùng ngẩng đầu ưỡn ngực nói.

– Tuân lệnh sếp!

– Tốt lắm! – Tổng quản lý nở nụ cười, nói:

– Phái đội hậu cần ra, tìm một chỗ bí mật nào đấy, sau đó, đợi khi hai phe chúng nó lưỡng bại câu thương, hãy bắt cả lũ lại. Nhớ lấy, phải bắt sống, tôi còn có nhiều thứ muốn tiếp đãi chúng.

– Vâng thưa sếp!

Gã da đen hô lên một tiếng, sau đó thối lui rời khỏi bộ chỉ huy.

– Cậu bé Trung Quốc, không phải cậu muốn có được T-Virus hay sao? Cậu yên tâm đi, chỗ này của tôi đã chuẩn bị cho cậu rất nhiều T-Virus…