Khủng Bố Cao Hiệu

Chương 2: Thi đậu... đại học? (Hạ)




Dịch giả: Dương Thiên Mạc

Nhưng mà khi bọn họ nhìn thấy Doãn Khoáng hoảng sợ, run rẩy ngồi trước sư tử đá thì hoặc nghi ngờ, hoặc kinh thường, hoặc cười nhạo, hoặc hờ hững, cũng có người thấp giọng cười đùa:

– Nhìn kìa, đúng là thằng nhà quê…

– Thằng nhát gan, lớn đầu bằng đấy rồi mà còn sợ cả sư tử đá…

– Thật là… đại học Kinh Hạ tại sao lại tuyển một người như vậy? Ngay ngày đầu tiên tới trường đã tự bêu xấu bản thân, thật mất thể diện…

– Bỏ đi, mồm miệng tích đức chút, chuyện có liên quan đến mình đâu!



Rốt cục cũng có bảo vệ của đại học đi ra, hơn nữa còn là vài người giải ngũ từ trong quân đội. Họ rẽ đám người đi tới đỡ Doãn Khoáng dậy, hỏi hắn:

– Anh bạn, bị làm sao vậy? Có muốn tới phòng y tế không?

Doãn Khoáng tự biết quá mất mặt cho nên cũng không dám ngây ngốc lâu ở cửa trường nữa, chỉ nói:

– Cảm ơn, tôi không sao!

Sau đó, hắn không dám nhìn sư tử đá, cũng không dám nhìn mọi người mà chỉ cúi đầu đi vào cửa chính của đại học Kinh Hạ.

– Đợi tý đã!

Đang khi hắn sắp bước qua cổng, một người đi tới chắn trước mặt Doãn Khoáng:

– Bạn học này, tôi hoài nghi bạn không phải là sinh viên trúng tuyển đại học Kinh Hạ năm nay. Dù sao, hàng năm đều có rất nhiều kẻ lừa đảo lẫn theo sinh viên mới nhập trường, sau đó dùng đủ các loại thủ đoạn để lừa gạt những sinh viên chưa có kinh nghiệm. Cho nên, vì đảm bảo sự an toàn của mọi người, chúng tôi tuyệt đối không cho phép những kẻ có ý đồ bất chính lẫn vào trường. Đây là công việc của tổ Kỷ Luật chúng tôi, mời bạn phối hợp. Bạn có thể đưa giấy báo trúng tuyển của bạn ra đây được không?

Thanh âm của nam sinh này không nhỏ, những người chung quanh đều nghe thấy được. Nhất thời, mọi người rối rít nghị luận, có rất nhiều ánh mắt khác thường nhìn về phía Doãn Khoáng.

Doãn Khoáng nghe mà nhất thời khí huyết dâng trào.

Nam sinh cao lớn đẹp trai trước mắt này giống như lời của anh ta nói vậy, phòng ngừa người có ý đồ bất chính lẫn vào trường cho nên phải kiểm tra giấy báo trúng tuyển của Doãn Khoáng. Nhưng mà cái thái độ cao cao tại thượng như dùng để đối đãi với phạm nhân kia khiến cho lòng tự ái của Doãn Khoáng đau nhói!

Doãn Khoáng chưa bao giờ đi bắt nạt người khác. Những đứa trẻ đi ra từ vùng núi luôn vô cùng cần cù và chất phác nhưng núi rừng cũng rèn cho bọn họ dã tính và sự bất khuất kiên cường. Cho nên, Doãn Khoáng không sợ gây chuyện, cũng không sợ phiền phức.

Hắn oán hận nhìn chằm chằm nam sinh cao lớn đẹp trai trước mắt, che dấu tư ti thật sâu trong nội tâm. Doãn Khoáng quét mắt qua tấm thẻ đeo ở ngực của nam sinh đẹp trai, ghi nhớ tên hắn vào trong đầu.

Cổ Trạch Tắc.

Tay hắn cũng không dừng lại, đưa vào trong ba lô cũ kỹ, lấy ra một tờ giấy tỏa ra phong độ trí thức nồng đậm rồi ném nó vào trước ngực nam sinh đẹp trai.

Thấy thái độ của Doãn Khoáng, lông mày của Cổ Trạch Tắc nhăn nhíu lại. Hắn mở tấm giấy báo nhập học ra, tỉ mỉ nhìn một hồi, lại gọi điện cho khoa chiêu sinh để xác nhận, cuối cùng mới trả lại giấy báo nhập học cho Doãn Khoáng.

– Bạn học Doãn, chào mừng tới đại học Kinh Hạ. Hy vọng bạn có cuộc sống học tập vui vẻ ở đây.

Doãn Khoáng nhận lấy tấm giấy báo trúng tuyển, không để ý tới Cổ Trạch Tắc đang khẽ nheo hai mắt nhìn mình mà đi lướt qua hắn.

Sau khi đi tới trước cánh cửa đại học Kinh Hạ, Doãn Khoáng nhấc chân bước vào bên trong trường…

Song, điều quỷ dị là cái chân vốn đã bước vào kia đột nhiên bị ngừng giữa ngưỡng cửa. Nhất thời, thân thể gầy yếu của Doãn Khoáng mất thăng bằng, ngã chúi về phía trước!

Ngay sau đó, mắt Doãn Khoáng tối sầm lại, hoàn toàn mất tri giác.

*

* *

Không biết qua bao lâu, Doãn Khoáng từ từ tỉnh lại. Chuyện thứ nhất Doãn Khoáng làm sau khi tỉnh lại không phải là suy nghĩ xem rốt cục có chuyện gì xảy ra, tại sao mình lại té xỉu mà là vội vàng sờ vào lồng ngực. Khi cảm giác được vật vẫn còn đặt trong lớp quần áo, hắn mới thở phào nhẹ nhõm:

– May quá! May quá!

Đây chính là số tiền mà hắn cực khổ lao động suốt hai tháng mới đổi được cùng với tất cả tiền hắn dành dụm, tất cả là mười lăm nghìn nguyên. Đối với Doãn Khoáng, nó không chỉ là tiền học phí, tiền sinh hoạt mà trên ý nghĩa nào đó, nó còn quan trọng hơn cả sinh mạng hắn. Đây là chứng minh cho sự tự lập của hắn, chứng minh hắn không cần phải dựa vào gia đình, chứng minh hắn có thể tự kiếm tiền nuôi bản thân, thậm chí còn có thể kiếm tiền đóng học phí cho em gái.

Vì thế, số tiền đó có ý nghĩ vượt qua giá trị thực của nó.

Xác định tiền không mất, Doãn Khoáng bắt đầu suy tư tình huống hiện tại của mình. Đồng thời hắn cũng chậm rãi đứng dậy, ngắm nhìn bốn phía.

Không nhìn không sao, vừa nhìn đã khiến cho Doãn Khoáng trừng lớn hai mắt, khuôn mặt để lộ sự khiếp sợ khôn cùng.

Hắn thấy cái gì?

Hắn thấy người, rất nhiều người.

Dĩ nhiên, rất nhiều người không phải là thứ khiến hắn khiếp sợ trợn mắt há hốc mồm. Bởi vì, thứ mà nước cộng hòa không hiếm nhất chính là người. So sánh với sóng người Doãn Khoáng từng gặp, tưng đây chưa là cái gì. Nhưng lạ kỳ ở chỗ là những người này đều ngã trên đất, không biết vì sao đều hôn mê bất tỉnh. Bọn họ hoặc nằm úp sấp, hoặc nằm thẳng đơ, thậm chí còn có người gục mặt trên ngực người khác. Cảnh tượng này giống như một hình ảnh nào đó hắn từng xem qua trên mạng. Một đám người ngoại quốc vì kháng nghị chính sách nào đó của chính phủ mà đổ ra đường biểu tình, nằm la liệt trên đường để biểu thị sự bất mãn của bản thân.

Cảnh tượng trước mắt sao mà giống hệt với hình ảnh đó.

– Chuyện gì xảy ra vậy?

Đầu óc vốn sáng suốt của Doãn Khoáng giờ phút này rối tung mù.

Ngẩng đầu nhìn hoàn cảnh xung quanh. Bầu trời không phải là màu xanh thẳm bao la mà là một màu đỏ sậm quỷ dị. Trên trời có những đám mây đen nối liền nhau, chỉ có thể nhìn xuyên qua chút mây mỏng mới nhìn được bầu trời màu đỏ sậm. Vầng mây đen lại yên tĩnh, hoàn toàn không hề có chút di động nào, làm cho người ta cảm giác như nó chỉ là một bức tranh khổng lồ lại vẽ giống như thật.

Cảm giác đè nèn, vô cùng đè nén! Cho dù là thân thể hay nội tâm, Doãn Khoáng đều chưa bao giờ có cảm giác bị đè nén như bây giờ, thậm chí hắn còn không thở nổi.

Mà chung quanh, những tòa nhà hoặc cao hoặc thấp, hoặc trụ hoặc vuông… Vốn đây chỉ là những tòa nhà hiện đại bình thường nhưng đặc dị là màu sắc bên ngoài của chúng, toàn bộ đều là màu đỏ. Và đối lập với màu đỏ của những tòa nhà chính là cây cối trồng chung quanh chúng. Màu sắc của cây cối không phải là màu xanh biếc bừng bừng sức sống mà là màu xám tro, giống như đây không phải là vô số cây cối mà là từng đoàn từng đoàn bóng đen.

Trên ngọn cây màu xám tro đó là những trái màu u lam tạm gọi là hoa quả. Ánh sáng u lam lập lòe lập lòe giống như sao trời.

Quái lạ, quỷ dị, âm trầm!

Doãn Khoáng cảm giác như bản thân đang trong giấc mộng. Trong nhận thức bình thường của hắn, những cảnh tượng thế này chỉ có trong cơn ác mộng mới có thể xuất hiện. Doãn Khoáng đột nhiên muốn véo lên người mình một cái xem có đau hay không.

– Này, người anh em, đây là nơi nào vậy?

Khi mà Doãn Khoáng vẫn còn ngu ngơ, đã lần lượt có người tỉnh lại. Bọn họ không người nào mà không giống Doãn Khoáng, mờ mịt không biết làm sao, có kẻ sợ hãi thét chói tai, có người khóc, có người tức giận mắng chửi. Trong lúc nhất thời, sân thể dục vốn yên tĩnh bỗng chốc náo nhiệt.

Người hỏi Doãn Khoáng chính là kẻ tỉnh lại ngay sau hắn.

Doãn Khoáng nhìn về phía người đó, là một thanh niên xấp xỉ tuổi hắn. Anh ta cũng là một thanh niên cao lớn đẹp trai, mặc toàn đồ hiệu nhưng vẻ mặt lại khá chân thành không khiến cho người ta chán ghét. Doãn Khoáng trả lời:

– Tôi cũng không biết. Tôi vừa mới tỉnh lại. Chẳng lẽ… nơi này chính là “đại học Kinh Hạ” sao?

Cậu thanh niên đẹp trai trợn to mắt.

– Chỗ này? Kinh Hạ? Không, đây tuyệt đối không phải Kinh Hạ. Tôi đã từng đi qua chỗ đó, khác hẳn nơi này. Hơn nữa, cậu cho là Kinh Hạ nổi tiếng cả nước lại âm trầm kinh khủng như thế này sao?

– Ế? Thứ gì mà nóng vậy? – Người thanh niên kia đột nhiên kêu lên một tiếng, bối rối rút chiếc thẻ từ trong túi tiền ra, rõ ràng là một tờ giấy báo trúng tuyển.

Gần như đồng thời, Doãn Khoáng cũng cảm thấy tay mình nóng ran. Hắn đưa tay lên nhìn, chính là tờ báo nhập học Kinh Hạ vẫn cầm trong tay. Lúc này, tờ báo nhập học tràn đầy phong độ trí thức đã thay đổi hoàn toàn. Nó lấy màu đỏ sậm làm tông chính, màu đen vẽ lên đường vân quỷ dị. Nếu như không phải bên trên còn có bốn chữ “đại học Kinh Hạ” thì hắn gần như cho rằng tờ giấy báo nhập học của mình đã bị đổi.

– Nhìn kìa, bên trên còn có chữ! – Một thanh âm xa lạ vang lên.

– Quả thật… có chữ! A a a… Ma!!

Doãn Khoáng hoảng sợ mở tấm giấy báo ra, rõ ràng thấy một màn làm hắn sởn tóc gáy.

Trên giấy báo nhập học đang cháy một ngọn lửa, ngọn lửa đó di chuyển viết ra một dòng chữ. Rõ ràng là…

CHÀO MỪNG ĐI TỚI TRƯỜNG ĐẠI HỌC KHỦNG BỐ!