Khúc Ước Nguyện

Chương 9: Không quá ngọt, nhưng sảng khoái, tươi mới tràn đầy năng lượng




Editor: Yuu
Sự việc hắt nước vẫn chưa kết thúc.

Vì Mạnh Nguyễn không chịu viết bản kiểm điểm, cô ấy bị chủ nhiệm lớp và chủ nhiệm giáo dục gọi đến để giáo dục tư tưởng, lúc tan học sắp ngã quỵ đến nơi.

“Cậu không muốn viết thì để tớ viết cho.” Tô Diệu Ngôn nói: “Cậu làm gì phải cứng đầu như vậy chứ.”

Mạnh Nguyễn chỉ cười không nói gì, kéo Tô Diệu Ngôn đến phố ăn vặt để giải sầu.

Hai người đi tới xe lẩu cay mà bọn họ hay đến.

Cái nồi nhỏ còn bốc hơi được đặt lên bàn, Mạnh Nguyễn cầm đũa lên bắt đầu ăn.

Tô Diệu Ngôn nhíu mày: “Nhuyễn Nhuyễn, cậu tức giận vì Trần Toa Toa luôn nhắc đến chuyện ba tớ sao? Tớ thật sự không quá để ý đâu.”

Cái miệng phát triển trên cơ thể người khác, cô cũng không thể kiểm soát nó được.

Nếu Tô Diệu Ngôn vẫn bướng bỉnh như hồi còn nhỏ thì có lẽ bây giờ cô đã trở thành một nhân vật ngoài lề trong trường học.

“Tớ chỉ là không chịu được khi cô ta cứ luôn làm tổn thương người khác như vậy!” Mạnh Nguyễn nói: “Cậu cũng vậy, Thẩm Đoạt cũng vậy. Có một số việc không liên quan đến các cậu, tại sao các cậu cứ phải chịu đựng những chuyện khó chịu như vậy chứ? Hơn nữa, cậu vốn dĩ cũng…”

Bây giờ nhớ lại những gì đã xảy ra trong quá khứ giống như mặt nước đầy bọt biển, chỉ cần một chút áp lực sẽ làm nước tràn ra, có đắng cay, có ngọt bùi.

Ba của Tô Diệu Ngôn, Lệ Thịnh là một cảnh sát hình sự.

Lệ Thịnh đã gặp Tô Dục Văn khi bà vẫn còn đang trong thời gian thực tập khi ông đưa ba mẹ đến bệnh viện khám sức khỏe. Họ đã yêu nhau ngay từ cái nhìn đầu tiên, chưa đầy hai năm kể từ lúc yêu nhau, bọn họ đã nắm tay nhau bước vào lễ đường, hạ sinh một cô con gái vào một năm sau đó.

Lệ Thịnh rất yêu thương con gái.

Đưa cô đi cưỡi ngựa, câu cá, dạy cô chơi cờ vây, thậm chí sau khi sinh con trai út Lệ Hạo, Lệ Thịnh không những không phân chia tình phụ tử ra làm đôi, mà còn thêm trân quý con gái hơn.

Khi Lệ Thịnh xảy ra chuyện, Tô Dục Văn đang làm vằn thắn ở nhà.

Thấy trong tủ lạnh chỉ còn một ít đậu phộng mà chồng yêu thích, bà đã đặc biệt bảo Tô Diệu Ngôn xuống siêu thị nhỏ ở dưới nhà mua.

Tô Diệu Ngôn nhân cơ hội xin tiền mẹ để mua kem, mẹ cô còn đùa rằng đợi lát nữa ba cô về rồi xin, Tô Diệu Ngôn lè lưỡi chạy đi… Cô vui vẻ chạy đi, nhưng thế giới đã sụp đổ khi cô trở về nhà.

Lệ Thịnh bị bọn tội phạm phát hiện trong lúc thi hành một nhiệm vụ bí mật, bọn tội phạm đã đâm chết ông để tẩu thoát càng nhanh càng tốt.

Vì vụ án vẫn chưa được hoàn thành vào thời điểm đó, cảnh sát vừa phải tiếp tục truy bắt bọn chúng vừa phải xem xét đến sự an toàn của vợ con Lệ Thịnh, thực hiện các biện pháp phòng ngừa nghiêm ngặt để chống trả. Bọn họ đã tuyên bố rằng cái chết của Lệ Thịnh là một tai nạn xe cộ bình thường, thậm chí huân chương danh dự cũng là lặng lẽ trao cho Tô Dục Văn.

Kể từ đó, Tô Diệu Ngôn từ hòn ngọc quý trên tay ba mình trở thành chị cả trong gia đình, cùng mẹ và em trai sống nương tựa lẫn nhau…

“Cậu không cần lo lắng cho tớ đâu, tớ không sao.” Mạnh Nguyễn nhét một quả trứng cút vào trong miệng: “Lần sau Trần Toa Toa còn dám nói như vậy nữa, tớ sẽ lại tạt nước vào mặt cô ta.”

Tô Diệu Ngôn thở dài: “Chuyện này cũng là tại tớ. Rốt cuộc tớ đã đắc tội gì với Trần Toa Toa vậy?”

Hai người vừa ăn vừa nói chuyện.

Đúng lúc này điện thoại của Mạnh Nguyễn đổ chuông, cô ấy nhìn tên người gọi liền bỏ qua một bên như không nhìn thấy. Nhưng ngay sau đó, tin nhắn lại đến.

—— [Anh đang ở đầu phố ăn vặt.]

Lạch cạch!

Đôi đũa rơi xuống mặt đất.

“Sao vậy?” Tô Diệu Ngôn ngẩng đầu nói: “Cậu…”

Mạnh Nguyễn đứng bật dậy, chắp tay trước ngực nói: “Diệu Diệu, cậu yêu tớ nhất đúng không? Cáo Già đang ở đầu phố ăn vặt! Nếu anh ấy biết tớ tới đây để ăn vụng, cộng thêm chuyện buổi sáng nữa… Trời ạ, anh ấy chắc chắn sẽ mách mẹ tớ!”

Tô Diệu Ngôn nghe xong cũng hốt hoảng, vội hỏi: “Vậy phải làm sao bây giờ? Hay để tớ tới giải thích với dì Lam, chuyện buổi sáng không thể trách cậu được.”

“Không!” Mạnh Nguyễn cầm cặp sách lên: “Cách duy nhất chính là không để Cáo Già bắt được tớ!”

“Hả?”

“Diệu Diệu, cậu chặn đường anh ấy! Còn tớ chạy đi!”

“…”

Tô Diệu Ngôn thực sự nhìn thấy Phó Doanh Xuyên ở đầu phố ăn vặt.

Người đàn ông mặc áo khoác đen dài, dáng người cao ráo, đứng thẳng bên cạnh chiếc Bentley như đang quảng cáo ô tô, thu hút ánh nhìn của người đi đường khiến họ phải dừng lại. Thậm chí còn có một nữ sinh trường nào đó can đảm bước tới hỏi xin số điện thoại của anh.

Đôi mắt băng giá của Phó Doanh Xuyên quét tới, nữ sinh đó biết khó khăn liền rút lui.

Tô Diệu Ngôn núp sau chiếc xe đẩy bán xiên que chiên, tự hỏi làm thế nào để chặn đường người đàn ông này đây? Còn chưa kịp nghĩ cách, người đàn ông đã lấy điện thoại ra xem, dường như là nhìn thời gian, rồi sải bước đi về phía phố ăn vặt.

“…”

Chỉ có thể liều mạng thôi!

Tô Diệu Ngôn tập tễnh nhảy lò cò một chân, lúc liếc nhìn thấy người đàn ông sắp bước đến gần, cô lập tức “ai ui” một tiếng rồi ngồi xổm xuống che mắt cá chân lại.

Tỏ ra mỏng manh, yếu đuối như vậy xem như rất tự nhiên đúng không?

Cô cầu nguyện người đàn ông sẽ bị cắn câu, đơn giản ngồi phịch xuống mặt đất, ló mắt ra, vừa lúc đối diện với cặp đồng tử màu hổ phách của người đàn ông.

“Ngài, sao ngài lại ở đây?” Giọng nói của Tô Diệu Ngôn khẽ run lên.

Phó Doanh Xuyên đứng im, sắc mặt lạnh lẽo khiến người ta không thể nhìn ra bất cứ manh mối nào. Tô Diệu Ngôn thấp thỏm, chỉ có thể căng não tiếp tục diễn.

“Ngài có thể đỡ em được không? Vừa rồi em không cẩn thận nên bị ngã, có hơi đau.” Cô khẩn cầu nói.

Một giây, hai giây, ba giây… Người đàn ông vẫn không nhúc nhích.

Tô Diệu Ngôn càng không dám nhìn thẳng vào mắt người đàn ông, cô do dự không biết có nên khóc lớn lên không? Đợi Mạnh Nguyễn trốn thoát thành công, cô chỉ cần kiếm cớ rồi chạy trốn đi là được.

Lúc này, một bàn tay trắng lạnh lẽo xuất hiện ở trước mắt cô.

Tô Diệu Ngôn sững sờ. Trên mu bàn tay người đàn ông nổi lên gân xanh, chỉ cần một động tác nhẹ sau đó cũng có cảm giác máu sẽ trào ra, gợi cảm và quyến rũ.

“Không muốn đứng dậy sao?”

Giọng nói lạnh lùng kích thích trái tim cô, cô cúi đầu che đi khuôn mặt nóng bừng của mình, vươn tay nắm lấy bàn tay đó.

Cánh tay của anh rất dài.

Tô Diệu Ngôn cảm thấy mình không phải dùng nhiều sức lắm, dựa vào sức lực của đối phương đã có thể nhẹ nhàng đứng lên. Hoặc có lẽ là do độ ấm trong lòng bàn tay của người đàn ông có ma thuật, khiến cô cảm thấy lâng lâng.

“Cảm ơn ngài.” Tô Diệu Ngôn rút tay về giấu ở bên cạnh, yên lặng nắm chặt tay: “Em tới nhà ga đây ạ, ngài mau…”

Phó Doanh Xuyên rũ mắt: “Có thể đi được không?”

“…”

Có thể hay không?

“Đi thôi.”

“… Dạ?”

Phó Doanh Xuyên nghiêng người để lại cánh tay của mình cho cô: “Đưa em về nhà.”

***

Tô Diệu Ngôn xem như hiểu rõ câu nói đó.

—— Chỉ cần bạn bắt đầu nói lời nói dối đầu tiên, sau đó bạn sẽ phải dùng vô số lời nói dối để làm tròn nó.

Câu hỏi sau khi lên xe của Phó Doanh Xuyên đặc biệt khéo léo: Tại sao lại một mình đến phố ăn vặt?

Tô Diệu Ngôn sợ mình nói nhầm sẽ bán đứng Mạnh Nguyễn, vì vậy cô đã tự mình giải quyết mọi chuyện, trả lời: “Tâm trạng không tốt ạ.”

Năm từ đơn giản.

Sau đó, con đường trở về nhà biến thành Tô Diệu Ngôn giải thích lý do tại sao tâm trạng của cô lại không tốt.

Cô nói đông nói tây về “kho” dự trữ kiến thức của mình, cuối cùng lại nghĩ đến điểm số môn Toán của mình không đạt tiêu chuẩn! Hơn nữa, học sinh lo lắng về điểm số của mình là chuyện bình thường.

“Từ nhỏ môn Toán của em đã rất kém. Hồi đó thi chuyển cấp cũng là do may mắn, điểm Toán cũng không kéo xuống nhiều lắm. Bây giờ em học khoa xã hội, môn Toán cũng không cải thiện được bao nhiêu. Haizz.”

Câu trả lời hoàn mỹ, Tô Diệu Ngôn thầm thở phào nhẹ nhõm.

Xe dừng lại ở ngoài cửa lớn tòa nhà dành cho người nhà nhân viên bệnh viện

Tô Diệu Ngôn xách cặp chuẩn bị xuống xe, đang định nói lời cảm ơn thì Phó Doanh Xuyên nói: “Bài kiểm tra Toán đâu?”

“…”

Tô Diệu Ngôn không biết tại sao anh lại nhắc đến chuyện này, nhưng khi bắt gặp ánh mắt của anh, cô vẫn ngoan ngoãn nói: “Trong cặp sách ạ.”

Phó Doanh Xuyên đưa tay ra.

“…”

Bên trong xe ô tô, người đàn ông đang xem lại bài thi của cô gái; Bên ngoài xe ô tô, những đứa trẻ sau khi tan học đang cười nói rượt đuổi nhau.

Tô Diệu Ngôn im lặng ngồi ở ghế phụ, người đàn ông bên cạnh gần ngay trong tầm với.

Sống mũi cao thẳng, đường nét rắn rỏi, nhân trung rõ nét, kéo dài đến đầu môi, cằm, rồi đến yết hầu… Với vốn từ cằn cỗi của mình, Tô Diệu Ngôn chỉ có thể dùng một từ để mô tả —— Khuôn mặt thần tiên.

Cô cắn môi, háo hức muốn nói chuyện với người bên cạnh nhiều hơn, nhưng cô lại không muốn phá vỡ vẻ đẹp đó vào lúc này, chỉ có thể cố gắng kiềm chế nhịp tim của mình, tránh để tiếng ồn lớn làm nhiễu loạn.

Nhưng càng muốn tĩnh tâm, tim đập càng hỗn loạn.

“Đúng là không ổn.”

Vài phút sau, người đàn ông nói câu này.

Tô Diệu Ngôn chớp chớp mắt tỉnh dậy khỏi giấc mộng. Phó Doanh Xuyên đưa bài thi tới trước mặt cô, chỉ vào câu hỏi bên trên rồi nói: “Vai trò của đường phụ là để hỗ trợ, chứ không phải để làm đẹp.”

“…”

Tô Diệu Ngôn có một dự cảm xấu.

Mọi thứ đột nhiên chuyển sang một hướng kỳ lạ, cả hai bắt đầu học tập trên xe.

Điện thoại của Tô Diệu Ngôn không ngừng rung lên, Mạnh Nguyễn hỏi cô đã về nhà chưa? Còn nói Cáo Già đột nhiên không có tin tức gì, cũng không biết đang làm chuyện kỳ quái gì nữa.

Tô Diệu Ngôn không có cách nào để đọc những tin nhắn này.

Phó Doanh Xuyên giảng lại những câu cô làm sai, so với cách dạy của lão Cẩu còn khó hiểu hơn, lời nói ngắn gọn và súc tích đến nỗi cô chỉ có thể ngầm hiểu, trên trán cũng bất giác nổi lên một lớp mồ hôi mỏng.

Một cô đi ngang qua xe đang nói về việc hạ giá trứng gà ở siêu thị ở phố bên cạnh, giá cả rất hợp lý, nếu chộp được sẽ mua được rất nhiều.

Trái tim Tô Diệu Ngôn khẽ động, cô ngắt lời: “Những câu này thầy giáo đều giảng lại rồi, đêm nay em sẽ nghiêm túc sửa lại. Chuyện này… Đã trì hoãn nhiều thời gian của anh ngài, em nên về trước đây ạ.”

Ánh mắt Phó Doanh Xuyên khẽ nhúc nhích, anh hỏi: “Phải đi sao?”

Tô Diệu Ngôn gật đầu như giã tỏi.

“Được rồi.” Phó Doanh Xuyên lại mở bài thi ra một lần nữa: “Em nói lại nguyên lý của câu hỏi này một lần nữa đi.”

“…”

Kể từ khi tốt nghiệp tiểu học đến giờ, Tô Diệu Ngôn chưa bao giờ bị “giữ lại” như vậy.

“…”

Cho dù lão Cẩu giảng bài cũng không đem đến sự áp bức mạnh mẽ như bây giờ. Hơn nữa mấu chốt là, Tô Diệu Ngôn không biết tại sao mọi chuyện lại đột nhiên thành ra như này?

Đang yên đang lành giảng đề cho cô làm gì chứ!

Cô lau mồ hôi, đầu bút lướt qua những câu hỏi. Những chữ Hán này được mã hóa đến mức cô không thể hiểu hết được, chỉ có thể ngây ngốc ngồi đó trong đau đớn.

Cô ở bên ngoài xe lại đi ngang qua, hét lớn: “Đã mua được trứng gà chưa? Nhanh lên! Không còn bao nhiêu đâu.”

Tô Diệu Ngôn cắn chặt răng, thấp giọng nói: “Em không biết.”

“Anh sẽ nói lại.”

“…”

Bằng bất cứ giá nào, Tô Diệu Ngôn cũng không để người đàn ông nói tiếp. Cô cuộn tròn tờ đề lại nhét vào trong cặp, giọng điệu mang theo sự tủi thân: “Ngài vẫn còn nhiều việc phải giải quyết mà, em cũng phải về nhà rồi.”

Phó Doanh Xuyên nhìn cô chằm chằm.

Hàng xóm đi ngang qua đều nói rằng trứng gà ngon như thế nào. Cô nghe vậy, bất giác co rúm người lại về phía cửa xe, quay đầu hướng lỗ tai ra bên ngoài, nghe ngóng tình hình.

“Được rồi.”

Tô Diệu Ngôn đứng ở bên cạnh xe nói lời cảm ơn rồi tạm biệt người đàn ông. Cô nhìn chiếc xe rời đi, sau đó quay đầu chạy về phía siêu thị nhỏ.

Lúc nhìn thấy bà Lý, cô kích động nói: “Bà, còn trứng gà không ạ?”

“Còn! Còn!” Bà Lý gật đầu: “Cháu mau đi đi! Lần này còn ngon hơn lần trước cháu mua đó! Bà thấy những đồ ăn khác cũng hạ giá, không tệ đâu.”

Tô Diệu Ngôn chạy như bay.

3 giây sau khi cô chạy đi, chiếc Bentley màu đen từ từ lùi lại ở đầu đường rồi dừng ở lề đường.

Trong tầm mắt, cô gái chạy như bay.

Chiếc cặp sách lắc lư lên xuống theo từng bậc thang phía sau cô. Khi gặp một hòn đá, cô nhẹ nhàng nhảy qua nó, mái tóc ngắn nghịch ngợm ở bên tai cũng lắc lư, giống như một con bướm nhỏ đang vỗ cánh.

Chuông điện thoại vang lên, Phó Doanh Xuyên thu lại ánh mắt.

Mạnh Nguyễn hỏi anh có về nhà ăn tối không? Trong nhà có rất nhiều trái cây, cô đều để lại cho anh ăn.

Phó Doanh Xuyên không trả lời, anh ném điện thoại xuống ghế phụ, trên ghế có một cây bút hình thỏ hồng.

Vừa rồi cô nắm chặt nó mà trầm tư suy nghĩ, đôi mắt cáo tràn ngập suy tư, nhưng có lẽ những suy nghĩ đó đều không liên quan đến đề Toán.

Toán học xem ra rất kém.

Phó Doanh Xuyên cầm cây bút lên, mùi thơm thoang thoảng trên đó như mang theo mùi hương của cô gái, không quá ngọt, nhưng sảng khoái, tươi mới tràn đầy năng lượng.

Đặt bút vào ngăn kéo xe, khóe miệng Phó Doanh Xuyên nhếch lên thành một đường vòng cung nhẹ.