Khúc Ước Nguyện

Chương 45: “anh vẫn muốn đến, không được sao?”




Editor: Yuu
Tạo ra một bóng đèn có công suốt lớn đã không dễ, mà làm bóng đèn của bá đạo tổng tài lại càng khó hơn.

Chỉ trong vài giây mà Phan Tiểu Bối đã nhận được một loạt tín hiệu từ bá đạo tổng tài “Cô còn ở đây làm gì”, “Người không có cái nhìn sáng suốt như vậy phải sa thải ngay lập tức”, “Thôi bỏ đi, cô giả chết đi.”

Bàn ăn đầy món ngon như đồ cúng đi tảo mộ.

Cuối cùng cô ấy cũng hiểu được sự bất lực và cay đắng của anh trai mình trong đêm đó…

Khoảng thời gian sau đó, Tô Diệu Ngôn đã cống hiến hết mình cho việc quay phim《 Ngủ Đông 》.

Phó Doanh Xuyên thỉnh thoảng sẽ tới thành phố này để ăn tối cùng cô khi có thời gian, mà Phan Tiểu Bối cũng quyết định quay trở về khách sạn ăn lẩu cay, nơi có thể giữ được cái mạng chó lại không phải ăn “cơm chó”.

Buổi trưa.

Sau khi Tô Diệu Ngôn kết thúc cảnh quay, cô đến lều nghỉ để lấy hộp cơm.

Đang tìm một chiếc ghế nhỏ để ngồi xuống, điện thoại đột nhiên rung lên. Phan Tiểu Bối nhắn tin bảo cô rằng tối nay ở trường có một buổi tọa đàm, trưa mai cô ấy sẽ quay lại phim trường với cô.

— [Việc học ở trường là trên hết, mọi thứ ở chỗ chị đều OK]

Cô vừa ngậm cái thìa vừa gõ bàn phím. Xung quanh đột nhiên có một cái bóng đen bao trùm.

“Cô là Diệu Ngôn sao?”

Người phụ nữ đang nói có một mái tóc dài ngang vai, đôi môi đỏ theo phong cách cổ điển, kết hợp với bộ vest trắng được thiết kế riêng càng khiến cô ấy thêm ngổ ngáo và xinh đẹp.

“Đúng vậy.” Tô Diệu Ngôn đứng lên: “Xin chào. Xin hỏi có chuyện gì vậy?”

Người phụ nữ đó mỉm cười, chỉ về chiếc xe bảo mẫu ở bên kia, trả lời: “Có người muốn gặp cô.”

Tô Diệu Ngôn đã từng này tuổi nhưng chưa từng theo đuổi một ngôi sao nào.

Trên TV, tiếng hét của các cô gái khi đối mặt với thần tượng của bọn họ khiến cô cảm thấy quá khoa trương. Nhưng giờ phút này, Vạn Hâm đang mỉm cười với cô… Mỉm cười với cô… Cười.

Marmota hét lên.JPG

“Ngồi đi, đừng câu nệ làm gì.” Vạn Hâm xinh đẹp lại vô cùng thân thiện: “Vừa lúc chị cũng chuẩn bị ăn cơm, chúng ta ăn cùng nhau đi.”

“…”

Ăn cơm với ảnh hậu sao? Muốn xỉu.

Tô Diệu Ngôn thực sự không biết phải diễn tả cảm xúc trào dâng trong lòng mình như thế nào, cô chớp chớp đôi mắt long lanh như sao, nói: “Em đã xem《 Không Ảnh 》của chị ít nhất mười lần! Quả thực là một diễn xuất thần kỳ! Em… Em… Em xin lỗi, nhìn thấy chị nên em phấn khích quá.”

Selina đưa hộp cơm mà đoàn phim đã đặc biệt chuẩn bị cho bọn họ cho Tô Diệu Ngôn, cười nói: “Vừa ăn vừa nói chuyện. Chị Hâm của em cũng đang tính trở thành đồng nghiệp với em đó, phấn khích như vậy làm gì?”

“Chị nói gì cơ ạ?” Tô Diệu Ngôn ngừng động tác, sau đó lắc đầu lẩm bẩm: “Chắc là em nghe nhầm rồi.”

Vạn Hâm nói: “Em cũng biết chị có một công ty quản lý nghệ sĩ đúng không? Mấy năm qua, chị đã ký hợp đồng với rất nhiều nghệ sĩ, một số cũng đã đạt được một vài thành tựu nhất định. Nhưng ngành công nghiệp giải trí luôn thay đổi rất nhanh, chị cũng cần những gương mặt mới mẻ nữa. Diệu Ngôn, chị cảm thấy em không tệ, em có muốn gia nhập không?”

“…”

Giấc mơ này thực sự quá tuyệt vời.

***

Chiếc Bentley màu đen lịch lãm lao nhanh trên đường cao tốc.

Ánh hoàng hôn rực cháy trên bầu trời, đan xen cùng với những đám mây trắng bồng bềnh, không chịu ngả về phía tây.

Phó Doanh Xuyên vừa lật xem báo cáo, vừa bàn chuyện công việc với Thiệu Nam. Tốc độ nói của anh không nhanh, nhưng công việc bộn bề như vậy, Thiệu Nam có nhớ cũng không thể nhớ hết.

Gần đây, trợ lý Thiệu có một dream —— Tới Cape Town ngắm trời xanh và mây trắng.

Trước đó anh ta đã không nhận ra Cape Town lại tuyệt vời như vậy, bây giờ muốn tới cũng đã quá muộn.

Trong khoảng thời gian này, anh ta không chỉ tiếp tục hoàn thành công việc của mình mà còn phải làm công việc chọn kịch bản bán thời gian, bên cạnh đó còn phải quy hoạch tính khả thi của việc lập kế hoạch nghề nghiệp diễn xuất. Càng đáng sợ hơn chính là Boss của anh ta lúc nào cũng lên cơn “động kinh”, thỉnh thoảng lại lái một vòng tới thành phố bên cạnh, công việc dang dở thì để nửa đêm hoàn thành nốt. Anh ta là trợ lý chính, nếu không đi cùng thì không xứng đáng làm trợ lý chính.

Ngày nào cũng như vậy thật là…

Tô Diệu Ngôn thay quần áo, đợi Vạn Hâm kết thúc công việc.

Cô không nghĩ một diễn viên kỳ cựu như Vạn Hâm lại bình dị và thân thiện như vậy, hơn nữa còn rất có tham vọng và chu đáo. Nếu cô thật sự may mắn được làm cấp dưới của cô ấy, cô sẽ nỗ lực gấp bội.

Bru bru bru ——

Dòng suy nghĩ của Tô Diệu Ngôn bị cắt ngang. Khi nhìn thấy tên người gọi tới, trong lòng cô có chút thấp thỏm.

Không phải anh lại tới đi ăn cơm cùng cô đấy chứ? Không phải đã nói không cần vất vả như vậy sao.

“Alo.”

“Kết thúc chưa?”

Tô Diệu Ngôn dừng một chút rồi thấp giọng đáp: “Kết thúc rồi ạ. Nhưng, em có hẹn đi ăn tối với một vị tiền bối.”

“Tiền bối?”

“Vâng.” Cô nói: “Chính là nữ chính của bộ phim này, Vạn Hâm, là một nữ diễn viên chuyên nghiệp, đã từng đoạt giải ảnh hậu quốc tế.”

Nữ?

“Hai người hẹn ăn ở chỗ nào?”

“… Không phải anh định tới đấy chứ?”

“Anh nhìn rất nhàn rỗi lắm sao?”

“…”

Cúp điện thoại, Phó Doanh Xuyên nói địa chỉ, tài xế lập tức thay đổi phương hướng.

“Vạn Hâm…” Anh nhẩm lại cái tên này, có chút quen thuộc.

Thiệu Nam bây giờ đã hình thành phản xạ có điều kiện, chỉ cần Boss nói chuyện với Tô Diệu Ngôn, anh ta sẽ vểnh lỗ tai nhỏ lên, sẵn sàng cho cuộc tra tấn linh hồn của Boss bất cứ lúc nào.

Nghe được hai chữ “Vạn Hâm”, anh ta lập tức nói: “Nữ diễn viên thuộc phái thực lực. Trước kia chủ yếu đóng phim điện ảnh, mấy năm nay ngành công nghiệp phim ảnh suy thoái nên chuyển sang quay phim truyền hình. Phó tổng, có cần tài liệu cụ thể hơn không?”

Phó Doanh Xuyên giơ tay ý bảo không cần, nhưng trong đầu lại hiện ra một bóng dáng mơ hồ.

***

Vạn Hâm chọn một nhà hàng Trung Quốc, rất phong cách.

Hơn nữa, công tác an ninh của nhà hàng này rất nghiêm ngặt, có lối đi riêng giữa phòng riêng và phòng riêng, rất kín đáo.

“Nghe nói thịt viên Tứ Hỉ của nhà hàng này là ngon nhất, em nếm thử xem.” Vạn Hâm nói.

Tô Diệu Ngôn thầm nghĩ, buổi tối ăn nhiều như vậy sẽ đi ngược lại với việc quản lý cơ thể của cô. Cô không thể ăn quá nhiều chất béo, cần phải kiểm soát lượng thức ăn và tập thể dục hợp lý.

Nhưng nghĩ lại dù sao cũng là người ta mời khách, cô không nên nói thêm gì cả.

Người phục vụ hướng dẫn bọn họ đi vào sâu hơn trong nhà hàng. Khi bọn họ đi qua một sảnh tròn có hành lang kéo ra bốn phía thì có tiếng bước chân nhẹ ở hành lang bên trái.

Tô Diệu Ngôn vô thức liếc nhìn, bước chân đột nhiên dừng lại.

Phó Doanh Xuyên đưa máy tính bảng trong tay cho Thiệu Nam, hơi nghiêng đầu phân phó gì đó, vẻ mặt lãnh đạm, bộ dạng nghiêm túc thường thấy trong lúc làm việc.

“Cô Tô? Thật trùng hợp.”

“…”

Trợ lý Thiệu, kỹ thuật diễn xuất của anh không hề giả trân chút nào đâu.

Vạn Hâm thoáng giật mình khi nhìn thấy Phó Doanh Xuyên, nhưng cũng rất nhanh chóng mà mỉm cười thân thiện: “Diệu Ngôn, hai vị này là bạn của em sao?”

Tô Diệu Ngôn nhìn Phó Doanh Xuyên, người đang mang theo khuôn mặt của lá bài Poker “Ồ, sự trùng hợp chết tiệt” ở đằng sau.

Da mặt của “lão già” này gần đây phát triển không tệ, không phải nói mình không nhàn rỗi sao?

“Vâng, đúng vậy.” Trong lòng cô thầm cười ha ha: “Đúng là trùng hợp, không ngờ lại có thể gặp được ở đây.”

Selina vội hỏi: “Vậy dứt khoát phải ngồi ăn cùng nhau nhỉ? Phòng riêng rất rộng rãi.”

“…”

Một đại minh tinh như Vạn Hâm lại tùy tiện ngồi cùng người xa lạ có thích hợp không?

Tuy trong lòng Tô Diệu Ngôn nghĩ thế, nhưng Vạn Hâm lại không từ chối, ngược lại còn mỉm cười, gật đầu với Phó Doanh Xuyên.

Mọi người cùng nhau dùng bữa.

Vạn Hâm và Selina cùng nhau đi nhà vệ sinh sau khi gọi đồ ăn, Thiệu Nam cũng nói có việc ra ngoài một chút, trong căn phòng riêng rộng lớn chỉ còn lại Tô Diệu Ngôn và Phó Doanh Xuyên.

Lúc đầu, không ai nói gì; Sau đó, hai người nói cùng một lúc.

“Sao anh lại ở đây?” Tô Diệu Ngôn hỏi.

Phó Doanh Xuyên nhấp một ngụm trà xanh, trả lời: “Trùng hợp.”

“…”

Có quỷ mới tin anh.

Tô Diệu Ngôn cũng cầm tách trà lên, lúc đặt tới đầu môi lại phiền muộn nói tiếp: “Không phải anh lại định phá hỏng chuyện của em như ở Nguyệt Đình Hiên lần trước đấy chứ?”

“Nếu em cần phải có lý do, thì cứ nghĩ như vậy đi.”

“…”

“Không phải, nhưng chẳng lẽ, em lại ngốc như vậy sao?” Cô vô cùng bất mãn: “Cho dù anh có dùng cái tư tưởng phong kiến thời Đại Thanh còn chưa diệt vong của mình để cân nhắc, thì lần này em cũng ngồi ăn cơm với hai người phụ nữ. Như vậy thì có gì đáng sợ chứ?”

Ngón tay của Phó Doanh Xuyên lướt qua tách trà, ánh mắt có chút thất thần, thấp giọng nói: “Phụ nữ thì chắc chắn an toàn sao?”

“Cái gì? Vậy anh…”

“Hơn nữa, không phải em rất ngốc sao?”

“…”

Sai rồi, sai rồi, ngay từ đầu đã sai rồi, “lão già” này đã không tu luyện bí tịch gì giống em gái anh!

Phó Doanh Xuyên thấy cô giận dỗi không nói lời nào, anh hạ tay xuống, trong đầu chắc hẳn đang suy nghĩ “Anh nhất định phải tìm từ để khiến cô giận dỗi không nói nên lời”, khóe miệng thoáng nhếch lên trong chớp mắt.

Thật ra, anh rất mệt mỏi.

Nếu Minh Huy muốn khai thác thị trường châu Úc, anh đều phải giải quyết mọi việc lớn bé, không được bỏ sót bất kỳ chi tiết nào, một ngày làm việc liên tục mười mấy tiếng là chuyện bình thường.

Nhưng không hiểu tại sao, anh càng mệt lại càng muốn nhìn thấy cô.

Ngay cả khi cô giận dỗi với anh như vậy cũng được, như vậy cũng không còn mệt mỏi nữa.

“Anh đang ở gần phim trường khi anh gọi điện cho em.” Anh nói: “Chẳng lẽ em bảo anh trực tiếp quay về sao?”

Giọng điệu vẫn thẳng thắn và hờ hững như thường lệ, nhưng không hiểu sao Tô Diệu Ngôn lại có thể nghe ra một chút ý tứ làm nũng mơ hồ trong đó, cơn giận dỗi trong lòng cũng lập tức được dập tắt.

“Chuyện này cũng trách em.” Cô ngoan ngoãn giơ lá cờ trắng: “Đáng lẽ em nên gửi tin nhắn cho anh sớm. Nhưng em nghĩ anh bận rộn như vậy, hơn nữa hôm qua chúng ta vừa mới ăn cơm với nhau, em còn tưởng anh sẽ không đến nữa.”

Phó Doanh Xuyên nói: “Anh vẫn muốn đến, không được sao?”

“…”

Được được được, anh là đại gia, anh muốn gì cũng được.

Khuôn mặt Tô Diệu Ngôn đỏ bừng, cô đứng dậy lấy ấm trà rót nước. Lúc này, Vạn Hâm quay lại với Selina và Thiệu Nam vừa ra ngoài có việc.

Không khí trên bàn ăn tương đối hài hoa.

Vạn Hâm là người có EQ cao, lời nói đều rất dễ nghe, hơn nữa còn suy nghĩ thấu đáo, đặc biệt là đối với Phó Doanh Xuyên. Điều này khiến Tô Diệu Ngôn một lần nữa cho rằng có phải hai người này đã từng quen nhau đúng không? Nhưng Phó Doanh Xuyên lại không chủ động giải thích.

“Diệu Ngôn chính là một hiện tượng hiếm thấy trong những diễn viên mới hiện tại, rất có hào quang.” Vạn Hâm nói: “Hôm nay chị đã xem cảnh diễn của em, cho dù là cảm xúc hay kiểm soát lời thoại, đều rất tốt.”

Tô Diệu Ngôn hiếm khi được nghe những lời bình phẩm về chuyên môn chứ đừng nói đến những lời khen ngợi, không kìm được niềm vui nho nhỏ là điều khó tránh khỏi.

Nhưng khiêm tốn thì vẫn nên có, cô đang định mở miệng liền nghe thấy: “Có hào quang, nhưng đầu óc lại đơn giản, rất dễ dàng tin người khác vô điều kiện.”

“…”

“Vậy sao?” Vạn Hâm siết chặt ly rượu: “Không ngờ tính cách của Diệu Ngôn cũng rất tốt.”

Phó Doanh Xuyên đặt đũa xuống, ngước mắt lên, con ngươi màu hổ phách nhìn có vẻ bình thản nhưng lại truyền đạt ý tứ cảnh cáo, trầm giọng nói: “Tốt quá cũng không phải chuyện tốt.”

Tô Diệu Ngôn không phải người có kinh nghiệm, cô không phải cao thủ có thể nhìn thấu được sóng ngầm mãnh liệt giữa bọn họ, chỉ nghĩ rằng Phó Doanh Xuyên vẫn cố chấp cho rằng “Cô ngốc nghếch”. Năm đó để cho anh biết môn Toán của mình rất low chính là điều sai lầm lớn nhất trong cuộc đời cô.

“Anh Phó, hôm nay anh vất vả cả một ngày rồi, anh nên ăn nhiều một chút.” Cô cố tình gắp ớt chuông xanh cho anh, nghĩ muốn hù dọa anh.

Không ngờ “lão già” này chỉ liếc nhìn cô rồi cầm đũa gắp miếng ớt chuông xanh bỏ vào trong miệng, còn ung dung nhấm nháp nó, cuối cùng còn không quên sai cô.

“Gắp thêm.”

“…”

Ở phía đối diện, Vạn Hâm và Selina liếc nhìn nhau, không nói thêm gì.

Sau bữa ăn, Tô Diệu Ngôn đi tới nhà vệ sinh.

Vạn Hâm bảo Selina đi trả tiền, Phó Doanh Xuyên thấy vậy cũng bảo Thiệu Nam rời đi, sự phồn vinh giả dối trong căn phòng riêng cũng lập tức biến mất

“Phó tổng, anh vẫn còn nhớ em sao.” Vạn Hâm cười ngọt ngào.

Trước khi gặp người thật, Phó Doanh Xuyên không nhớ ra cô ta là ai, nhưng vừa rồi gặp mặt ở hành lang, anh lập tức nhớ ra.

Ai cũng biết Triệu đổng của Húc Hoa có một con chim hoàng yến.

Tuy nhiên, trong vài năm gần đây, do sai sót trong việc ra quyết định của Húc Hoa ở thị trường nước ngoài, tài chính của công ty này xảy ra vấn đề. Triệu đổng đã phải tìm đến sự giúp đỡ của gia đình nhà vợ, vì vậy, chắc chắn sẽ khó tránh khỏi có những “điều kiện” tương ứng.

“Nhớ hay không nhớ không quan trọng.” Ngón tay Phó Doanh Xuyên gõ nhẹ xuống mặt bàn, trên mặt lộ ra vẻ lạnh lùng.

Vạn Hâm cũng không quan tâm lắm, cô ta đứng dậy đi vòng ra sau Phó Doanh Xuyên, nhét một tờ giấy bạc vào dưới bàn tay đang đặt trên bàn của anh, sau đó cúi đầu ghé sát tai anh, nói: “Số riêng của em.”

Mùi nước hoa đột nhiên xộc tới khiến Phó Doanh Xuyên nhíu mày.

Anh cầm tờ giấy lên, kẹp vào giữa ngón tay rồi chơi đùa với nó. Vạn Hâm thấy vậy cũng không nói lời nào, nhưng vẫn giữ một khoảng cách rất gần ở sau lưng anh.

Lăn lộn ở trong cái tổ hợp danh lợi này nhiều năm như vậy, Vạn Hâm rất hiểu đánh giá của đối phương.

Một người đàn ông như Phó Doanh Xuyên, cho dù chỉ là chơi vui cũng sẽ không chán, huống chi người đàn ông này còn có một khuôn mặt quyến rũ và đầy nam tính.

Phó Doanh Xuyên nhìn đồng hồ, vừa rồi “kẻ lừa đảo” còn nói muốn ăn sữa chua hai tầng, không biết giờ này quán đã đóng cửa chưa.

Anh đứng dậy.

Vạn Hâm lùi lại nửa bước, lập tức ngả người ra sau, mùi nước hoa dường như cũng không còn tồn tại giữa hai người nữa.

“Nếu cô muốn có chỗ đứng trong giới giải trí,” Phó Doanh Xuyên nói, cầm lấy tờ giấy bạc rồi bước đến bên cửa sổ: “Cô cần điều gì nhất?”

“Tài nguyên.”

Anh lại hỏi: “Tài nguyên tới từ đâu?”

Vạn Hâm mỉm cười: “Còn phải xem Phó tổng có tình nguyện cho không đã.”

Anh không nói gì.

Bên ngoài cửa kính trong suốt sát đất, đèn neon sáng ngập trời.

Sự quyến rũ và hương vị của thành phố thường nằm ở việc nó có thể mê hoặc được người ta vào ban đêm hay không, thậm chí là chìm đắm vào nó. Nhưng loạn hoa tiệm dục mê nhân nhãn (*) cũng chỉ được như vậy thôi.

(*) Loạn hoa tiệm dục mê nhân nhãn: Một câu thơ trong bài thơ “Tiền Đường hồ xuân hành” của Bạch Cư Dị, dịch ra nghĩa là “Trăm hoa khoe sắc mê hồn khách”.

“Xem ra, cô có thể đạt được đến vị trí này trong giới giải trí,” Phó Doanh Xuyên giơ tay, thản nhiên ném tờ giấy bạc vào bể cá cạnh cửa sổ: “Tất cả đều nhờ may mắn.”

Vạn Hâm siết chặt lưng ghế, sự hoảng sợ từ lòng bàn chân chạy thẳng lên đỉnh đầu: “Phó tổng, tôi không có ý gì khác. Nếu anh không thích, có thể không…”

“Đúng, tôi không thích.” Anh xoay người, trong đôi mắt sắc bén không có chút tia ấm áp nào.

“…”

Vạn Hâm không dám nhiều lời.

Ba ngày trước, cô ta tình cờ nhìn thấy Tô Diệu Ngôn lén lút chạy đến bãi đỗ xe sau khi kết thúc công việc, đi về phía một chiếc Cullinan.

Trong giới giải trí, sau lưng diễn viên đều có những “ông bầu” chống lưng, dù là lớn hay nhỏ.

Chỉ là cô ta chưa bao giờ nghĩ đến, người mở cửa cho Tô Diệu Ngôn lại là người thừa kế của tập đoàn Minh Huy —— Phó Doanh Xuyên.

Trước đây khi chưa chia tay với Triệu đổng, cô ta cũng sẽ cùng Triệu đổng tham gia một vài party tư nhân có sự tham dự của một vài người nổi tiếng. Phó Doanh Xuyên là “giống hiếm” trong số những người này, đẹp trai, giàu có, nhưng lại cấm dục, không xa hoa.

Thái độ của anh đối với Tô Diệu Ngôn khiến cô ta cho rằng anh cũng chỉ là một con sói đội lốt, cho nên mới tiếp cận Tô Diệu Ngôn, tiếp cận anh…

Phó Doanh Xuyên cài lại cúc tay áo, cất bước đi về phía trước.

Vạn Hâm tức khắc nghẹn lời, vội nói: “Phó tổng, tôi đảm bảo sẽ không có lần sau.”

Anh nghe vậy, bước chân dừng lại một chút, lạnh giọng nói: “Xem ra cô cũng không phải không biết điều, người hiểu chuyện phải tự mình hiểu lấy.”

“…”

“Cô ấy, cô tốt nhất đừng có bất kỳ tâm tư gì.” Phó Doanh Xuyên tự nhiên cầm chiếc túi nhỏ bằng lông thú của Tô Diệu Ngôn lên: “Đối với những thứ và những người tôi không thích, cách thường làm chính là để nó biến mất.”

Sắc mặt Vạn Hâm trắng bệch, bàn tay đang siết chặt lưng ghế run rẩy.

Ở bể cá đối diện với hai người, tờ giấy bạc có số riêng trên đó dần dần tan biến, mà lũ cá vàng trong bể bơi đang vây xung quanh nó.

***

Tô Diệu Ngôn ôm sữa chua hai tầng trở về khách sạn như ý nguyện.

Chỉ là cái bụng tham ăn đã được thỏa mãn, lúc về còn phải đốt mỡ để giảm lượng calo nữa, nghĩ lại lại thấy có chút không vui.

Phó Doanh Xuyên đưa cô về đến sảnh khách sạn.

Ngọn đèn pha lê màu vàng ấm áp chiếu trên nền gạch lát đá hoa, sáng lấp lánh, rọi khắp muôn nơi.

Tô Diệu Ngôn mím môi dưới, nói: “Vậy em lên trước đây. Anh… Về nghỉ ngơi sớm đi.”

“Ừ.” Phó Doanh Xuyên đáp: “Khi nào thì quay xong?”

Cái này thì thực sự rất khó nói.

Nhưng cô cũng không có nhiều cảnh quay lắm, nếu những cảnh khác diễn ra thuận lợi vậy thì cô cũng sẽ thuận lợi thôi, chưa đầy một tháng nữa sẽ kết thúc.

“Em đến đây để đóng phim, không có chuyện gì khác cả.” Cô ôm chặt bình sữa chua hai tầng, có cảm giác như đang báo cáo: “Anh, anh cứ yên tâm, không cần lúc nào cũng phải chạy tới đây đâu.”

Phó Doanh Xuyên nhìn thấy gò má ửng hồng của cô, lông mày hơi nhướng lên, anh lại muốn bắt nạt cô.

“Sao em biết anh tới đây không phải vì công việc?”

Thình thịch ——

Tự mình đa tình vả vào mặt khiến trái tim cô lạnh thấu, tim đập thình thịch.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Diệu Ngôn suy sụp trong chốc lát, rầu rĩ không vui mà cọ cọ chân, nói “Ồ”.

“Em về phòng đây, tạm biệt.”

Trước khi xoay người rời đi, “lão già” gọi cô lại.

Cô không chút kiên nhẫn mà xoay người lại, liền nhìn thấy người đàn ông đưa cho cô một cái túi giấy, nói: “Mấy ngày nay hạ nhiệt độ.”

Trong túi là một chiếc áo khoác màu be.

Cái khác thì không nói, nhưng logo thương hiệu trên túi giấy đã xác minh đầy đủ chất lượng và giá thành của chiếc áo gió.

“Em, em có mang theo quần áo dày.” Tô Diệu Ngôn không cầm lấy: “Cái này đắt quá, anh trả lại đi.”

“Trả lại?” Phó Doanh Xuyên nhẹ giọng cảnh cáo: “Vậy em cũng trả lại sữa chua hai tầng cho anh đi.”

“…”

Cô uống hết rồi, trả lại kiểu gì chứ?

“Cầm.”

“…”

“Có cầm không?”

Sao còn uy hiếp người ta như vậy?

Tô Diệu Ngôn vươn tay ra, “lão già” liền trực tiếp ấn cái túi vào trong lòng cô. Cô thấp giọng nói “Cảm ơn”.

Thấy thời gian không còn sớm, Phó Doanh Xuyên cũng không muốn trì hoãn thời gian nghỉ ngơi của cô. Cô ngoan ngoãn ôm cái túi gật gật đầu rồi đi về phía thang máy, không nói gì nữa.

Anh thấy vậy, tình cảm trong lòng lại dâng trào, đuổi theo mà không cần suy nghĩ.

Tô Diệu Ngôn đã bước vào thang máy, thấy anh đột nhiên xuất hiện thì có chút sửng sốt: “Sao vậy? Còn chuyện gì sao ạ?”

Phó Doanh Xuyên nhìn cô không chớp mắt, cảm xúc trong lòng lại càng cuộn trào mãnh liệt hơn.

“Anh tới đây…” Yết hầu của anh cuộn lên xuống, khuôn mặt vạn năm bất biến hiếm khi ngại ngùng như vậy: “Thật sự không có việc gì.”