Khúc Thâm Cung - Chẩm Lưu

Chương 11




Răng rắc một tiếng.

 

Giống như thân bút bị gãy.

 

"Phụ thân!"

 

Mẫu thân khóc đến xé lòng.

 

Vừa đi ngàn dặm, từ biệt mấy năm, đời này ta chưa từng gặp lại ngoại tổ phụ.

 

Hầu gia giam cầm mẫu thân trong cái viện nhỏ này, Hầu phu nhân cắt đứt mọi liên lạc giữa mẫu thân và thế giới bên ngoài.

 

“Hầu hạ Hầu gia hết lòng vào, trói ông ta trong phủ, đừng để ông ta tiếp tục ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt.”

 

Hầu phu nhân không được sủng ái, bà ta cho rằng dùng mẫu thân có thể trói c.h.ặ.t c.h.â.n phu quân mình, có thể mang lại cho mình tiếng thơm là người đức độ và rộng lượng.

 

Tuy Hầu gia thích mẫu thân, nhưng thói quen mỗi năm nạp một người mới vẫn không thay đổi.

 

Mẫu thân cả ngày buồn bã.

 

Khi lên mười tuổi, ta trổ mã có ngoại hình xinh đẹp, thậm chí còn cao và mảnh khảnh hơn cả đích tỷ, Hầu phu nhân nói với ý sâu xa "Khúc thâm cung"​‍‍‍​‍​‍​‍​‍​ ​​​​‍​​‍​​‍‍​​​‍‍‍‍‍‍‍‍‍​‍​‍​‍‍‍‍‍‍‍. ​​​​​​​​​‍​​‍‍​​‍​‍​‍​‍​​​​​​‍​‍‍​​‍​​​​​​​​‍‍‍​​‍​‍​‍​ ​‍​‍‍​​​​​

 

“Cháu trai nhà mẫu thân ta đang muốn tìm một người thiếp xinh đẹp.”

 

“Hầu gia cũng cho rằng hắn là một nhân tài.”

 

Dù không nói rõ, nhưng lại ý riêng, mẫu thân ta đã nhạy bén nhận thức được mối nguy hiểm của ta.

 

Bà muốn dẫn ta bỏ trốn.

 

Đưa ta về nhà.

 

Đêm trước khi bà mất tích, Hầu gia và bà đã cãi vã một trận lớn. Mưa xuân rả rích bên ngoài, ta chỉ nghe thấy tiếng đồ đạc rơi vỡ trong phòng Đông Sương.

 



Sáng sớm hôm sau, Hầu gia nói mẫu thân ta muốn bỏ trốn theo người khác, bị giết, t.h.i t.h.ể rơi xuống vách núi.

 

Nhưng ta đã đào được xác mẫu thân lên từ dưới sân vườn trong viện nhỏ.

 

Bà bị bóp cổ chết, trên cổ có vết hoa văn như ý tường vân, đó là hoa văn trên chiếc nhẫn ngón cái của Hầu gia.

 

Ông ta giáng vợ làm thiếp.

 

Lừa gạt mẫu thân cả đời, cố chấp cầm tù mẫu thân ta ở Hầu phủ.

 

Ông ta không đồng ý việc mẫu thân rời đi.

 

Nên đã g.i.ế.c bà, còn hất một xô nước bẩn lên người bà.

 

Cửa nát nhà tan.

 

Bỗng chốc biến thành trẻ mồ côi.

 

Hạnh phúc gia đình đoàn tụ thoáng qua như một giấc chiêm bao.

 

Ta quỳ trong sân và khóc hồi lâu.

 

Mưa xuân ập vào người ta như hạt đậu.

 

Cả thể xác lẫn tinh thần đều đau đớn.

 

Từ đó về sau, mỗi năm Tử Hoa Địa Đinh ở Phương Viên đều nở rộ vô cùng tươi tốt, ta biết, những hoa dại và rau dại kiên cường kia đã cắm rễ vào lồng n.g.ự.c của mẫu thân, dưới sự nuôi dưỡng từ m.á.u thịt của mẫu thân, chúng trở nên xinh đẹp và khoẻ mạnh.

 

Giống như ta chầm chậm lớn lên vậy.

 

Nhu Quý phi hỏi ta muốn cầu gì.

 

"Ta muốn cầu Hầu phủ bị huỷ diệt, tất cả đám chủ nhân kia đều ngã xuống."

 



Trả thù cho mẫu thân.

 

Chôn cùng ngoại tổ phụ.

 

Nàng ấy khẽ giật mình.

 

"Ngươi có biết, nếu nữ tử trong hậu cung không có gia tộc làm chỗ dựa, tấm thân họ sẽ như bèo dạt, không nơi nương tựa như ta vậy."

 

Ta chỉ muốn trả thù.

 

Ngay cả thân này cũng không tiếc.

 

 

Thì sao phải sợ một Hầu phủ không hướng lòng về ta chứ?

 

19.

Sau ba bốn tháng điều dưỡng thân thể, phong thái của Nhu Quý phi không kém năm xưa là bao.

 

Đến ngày thứ ba ta được phong làm Chiêu Quý tần.

 

Nàng ấy mặc một bộ áo mỏng, ngồi dưới tán hoa Tử đằng tím và thổi sáo trúc. Tiếng sáo thê lương, theo gió xuân truyền đến cung Hi Hoa của ta.

 

Đó là khúc định tình giữa nàng ấy và Hoàng đế.

 

Bên khung cửa sổ mở toang, Hoàng đế đang vẽ lông mày cho ta.

 

Nghe thấy tiếng sáo.

 

Tay hắn lắc một cái, vệt bút chì kẻ lông mày lệch xuống mí mắt của ta.

 

Ta không bất ngờ như hắn tưởng tượng, thay vào đó nhẹ nhàng cầm tay hắn, ấm áp nói:

 

“Nghe nói Nhu Quý phi thổi sáo rất giỏi, thần thiếp ngu dốt. Tuy không hiểu nhạc lý, nhưng cảm thấy tiếng sáo này tựa như mùa xuân, vạn vật đều đổi mới.”