Khúc Quân Hành Ly Hôn

Chương 2




Về đến nhà, trong biệt thự vô cùng yên ắng, con trai đã có bà vú, không cần cô quan tâm, mẹ chồng và ông xã đều bận công tác, hoàn toàn không có thời gian quan tâm cô, nhưng thời điểm không có ai như thế này, lqd với An Thi Kỳ, mới đúng là lúc thoải mái nhất, mẹ chồng sẽ không trách mắng cô, cũng sẽ không đưa cho cô vấn đề nan giải.

"Thiếu phu nhân, thiếu gia vừa gọi điện về, nói buổi tối sẽ về trễ một chút, cô không cần đợi ngài ấy." An Thi Kỳ ngồi ở sofa, quản gia nói lại cho cô, vẫn đứng tại bên cạnh cô.

An Thi Kỳ gật đầu, "Tôi biết rồi." Dường như mỗi ngày chuyện đó đều diễn ra, đã trở thành thói quen, cũng không thể không trở thành thói quen.

"Thiếu phu nhân, đây là thực đơn của bữa tối, mời cô xem." Hai tay của quản gia cầm một tờ giấy đưa cho An Thi Kỳ, trên đó ghi tên của những món ăn.

"Buổi tối lúc nào mẹ chồng tôi trở về?" An Thi Kỳ vừa xem vừa hỏi, đi tìm những món mẹ chồng không thích ăn, nếu có, lập tức gạch bỏ, nếu không buổi tối sẽ bị mắng.

"Lão phu nhân có một cuộc họp, vừa rồi đã đi Pháp." Quản gia trả lời, An Thi Kỳ không nhìn nữa, đưa thực đơn cho quản gia, nói như vậy, không phải chỉ mình cô ăn cơm ư, nhiều món quá, ăn không hết lại đổ đi.

"Không cần chuẩn bị, tôi không ăn." An Thi Kỳ nói xong, tiếp tục xem TV.

"Nhưng cơ thể của Thiếu phu nhân không tốt, vẫn nên ăn một chút." Quản gia do dự một lúc, bắt đầu khuyên nhủ An Thi Kỳ.

"Không cần, cơ thể của tôi tôi rất rõ, ông đi làm việc đi." An Thi Kỳ kiên định nói, quản gia thấy không có biện pháp nào, đành lui xuống, trên tivi chiếu phim truyền hình hiện nay đang thịnh hành《 Viên ngọc trai quý》

An Thi Kỳ tháo giày, nằm ngang trên sô pha, cầm gối tựa lưng làm gối đầu, sau đó tiếp tục xem tivi, cũng không biết vì sao, cô đặc biệt không thích Lê Tư, có lẽ từ lúc bắt đầu từ Ỷ Thiên Đồ Long ký, ghét kiểu người như thế, dẫn tới ghét luôn cả diễn viên.

Trong mắt cô, Triệu Mẫn là người phụ nữ xấu xa chuyên cướp chồng của người khác, lúc xem tivi, bọn họ sẽ tức giận, ngày đó Chu Chỉ Nhược nên thành thân, giết Triệu Mẫn, mỗi lần xem đến đoạn đó, ông xã nhìn cô với con mắt kỳ quái, cảm thấy cô quá nhập tâm rồi.

Thời gian trôi qua, đã hơn mười giờ tối, vẫn không thấy ai về, an Thi Kỳ vô tình ngủ thiếp đi trên sôpha.

Mơ về quá khứ, rất nhiều rất nhiều chuyện, cũng mơ về ngày nào đó, lúc ấy cô đại học, chỉ mới mười tám tuổi,lee/quyydonn cầm lá thư màu hồng đứng ở trong khu rừng của trường học, ăn mặc hơi quê mùa, cha mẹ cô là hai người đi làm công rất bình thường, cung cấp tiền cho cô học đại học, dường như đã dùng hết số tiền tiết kiệm.

Có thể bước vào trường đại học trọng điểm, vẫn luôn là ước mơ của cô bấy lâu nay, năm nay cô là sinh viên năm nhất, không biết thế nào là thời thượng, nhưng cô biết, trang phụ trên người cô có giá 100 đồng, với cô, khoản tiền này là con số không nhỏ, nhưng với người ngoài, nhất định là mẩu đất vụn.

An Thi Kỳ là cô gái hiếu động, thích nói, thích cười, nhưng vừa mới bước vào khung cảnh xa lạ, khiến cô cực kỳ trầm mặc, lqd không thể nhanh chóng hòa đồng với mọi người, trong ngày kỉ niệm thành lập trường, cô thấy một nam sinh, trên sân khấu là bài tình ca đang nổi, hầu như tất cả nữ sinh ở phía dưới bàn luận về anh ta.

Sở Thần Dật, là tên anh ta, nghe qua đã khiến người ta dễ chịu, diện mạo của anh cũng không thể chê chỗ nào, toàn tỏa ra hơi thở của ngôi sao, giống như một hoàng tử.

Về sau An Thi Kỳ nhớ kỹ hắn, hai người cùng khóa, khác lớp, cũng chưa bao giờ cùng xuất hiện, đối với Sở Thần Dật, An Thi Kỳ không có ý nghĩa quan trọng gì, giống như là một người hâm mộ với ngôi sao, hoàn toàn không gây sự chú ý với anh.

Nhưng An Thi Kỳ hi vọng hắn có thể nhớ kỹ cõ, bởi vì hắn, An Thi Kỳ đi học khiêu vũ, cũng học ca hát, với nữ sinh, Hip-hop chính là nhiệm vụ không thể thực hiện, nhất là với An Thi Kỳ, nhìn qua chỉ là cô gái yếu đuối, lại đi học Hip-hop của con trai, kể cả bị trật khớp cổ tay trật khớp hay bị thương, cô vẫn kiên trì không bỏ, vì cô nghĩ tới tương lai sẽ có một ngày, cô sẽ làm bạn nhảy của Sở Thần Dật, xuất hiện bên cạnh anh ta.

Đã qua giờ hẹn, An Thi Kỳ vẫn chờ đợi như cũ, cô vẫn muốn làm quen với hoàng tử, sau cùng khi trời dần tối, đã qua hai giờ, Sở Thần Dật vẫn chưa tối, An Thi Kỳ ngồi xuống, không rời.

"Bạn học, sao còn ở đây, tôi nghĩ bạn đã rời khỏi." Một giọng nói êm tai vang lên bên cạnh An Thi Kỳ, cô ngẩng đầu lên, người kia đang nhìn cô.

An Thi Kỳ lập tức đứng lên, "À, à, tôi một mực chờ anh." Người tới không phải ai khác, chính là người cô vẫn đợi - Sở Thần Dật, công sức không phụ lòng người, cuối cùng cô cũng đợi được, trong lòng không khỏi mừng thầm.

"Xin hỏi, bạn tìm tôi có chuyện không?" Sở Thần Dật tiếp tục hỏi.

"Cái này... Mong anh nhận lấy." Hai tay An Thi Kỳ giơ lá thư về phía Sở Thần Dật, cúi đầu thấp, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của đối phương.

Nhưng lá thư vẫn ở trong tay nàng, không ai nhận, cũng không có âm thanh, một lát sau, An Thi Kỳ cảm nhận một luồng ánh sáng chiếu rọi, khiến nàng ngẩng đầu lên.

"Này này này! Là thư tình, các cậu đã thua, mau nộp tiền ra đây! ! !" Sở Thần Dật hô to với xung quanh, An Thi Kỳ lập tức choáng váng, chỉ khi mấy nam sinh xuất hiện, mới hiểu được chuyện gì xảy ra.

"Đã nói từ trước là thư tình, các cậu còn không tin, mình đã nói không đến mà cứ bắt đến, thua tiền không cho phép chơi xấu, mau đưa tiền mau đưa tiền." Sở Thần Dật hoàn toàn không nhận ra An Thi Kỳ sắp khóc, cố đòi tiền mấy người bên cạnh.

"Cắt, không nghĩ rằng sức hấp dẫn của cậu lớn như vậy, cả cô thôn nữ cũng có tình ý với cậu." Một nam sinh trong đó bất mãn nói, sau đó liếc nhìn An Thi Kỳ, lấy thư tình theo trong tay cô, rồi mở ra.

"Nếu là người khac viết, chúng tôi sẽ đọc." Nói xong tùy tiện viết vài chữ vào thư, An Thi Kỳ khóc muốn giật lại bức thư, nhưng đối phương không cho, bởi vì cô không cao bằng anh ta, thư tình bị truyền qua mấy người nam sinh, ddlqd An Thi Kỳ tựa như con khỉ bị đùa giỡn, vương tử trong lòng cô, chỉ đứng ở một bên cười ha ha.

Cuối cùng cô khóc, ngay cả khi bị trật khớp, cô cũng không rơi một giọt nước mắt, hiện tại cô khóc, mối tình đầu của cô, lần đầu tiên thích một người, vì đối phương mà làm việc chăm chỉ, kết quả đạt được chỉ là thương tổn, chế nhạo.

Khi mấy người kia đang vui vẻ mỉa mai, một bóng hình thon dài đi tới, nhanh chóng cướp lá thư trong tay hắn.

"Này, anh là ai!" Vị nam sinh kia bất mãn với người con trai anh tuấn trước mặt, còn đẹp hơn cả Sở Thần Dật, hắn không khỏi cảm thấy kỳ lạ, người đẹp trai như thế, sao trước kia chưa từng gặp.

"Học... Học trưởng?" Một nam sinh thốt lên, nhận ra này người đàn ông này, học trưởng năm ba của trường, nhưng đã làm xong luận văn tốt nghiệp, hiện tại đang cùng với thầy hướng dẫn chuẩn bị luận văn thạc sĩ.

"Học trưởng Lâm Văn Hạo..." Mấy người còn lại cũng trợn mắt há mồm, tuy trời không sáng, nhưng lại có thể nhìn thấy vẻ mặt của người này không tốt lắm.

Người con trai không nói gì, bước tới trước mặt An Thi Kỳ, kéo cô đứng dậy, cái gì cũng không nói, nhanh chóng rời đi, vài người cảm thấy được khó hiểu, không biết đây là chuyện gì, nhìn về phía Lâm Văn Hạo vừa xuất hiện, phát hiện có một cái ghế dài, đoán rằng đã rằng anh đã ngồi học ở đó.

Lâm Văn Hạo dừng lại, An Thi Kỳ vẫn khóc thút thít, mấy người đằng sau thấy anh dừng bước, lập tức cũng không nói thêm.

"Cô ấy là bạn gái của tôi, về sau khách khí một chút." Sau khi nói xong lại kéo An Thi Kỳ đi, sau cùng dần biến mất, nhóm người kia nhìn đối phương, không có lời nào để nói.

"Thiếu gia, ngài đã về." Quản gia đứng ở cửa, nhìn vẻ mệt mỏi của Lâm Văn Hạo, đau lòng không nói nên lời.

Lâm Văn Hạo giao cặp tài liệu và áo khoác giao cho người hầu, kéo cà- vạt xuống, "Ừm, đã về." Chỉ thuận miệng nói, quay đầu, thấy TV đang bật, một người nằm trên sofa.

Bất đắc dĩ thở dài, đi đến cạnh sofa, ôm lấy người đã ngủ say, trên gương mặt thanh tú có hai hàng nước mắt, Lâm Văn Hạo dừng một chút, sau cùng đi lên lầu.