Edit: nynuvola
Sau khi cúp điện thoại, cả người Giang Vũ đều bất an.
Đường Nhạc còn dạy ở trường chưa về, cậu chạy một mạch từ lầu ba xuống tầng trệt, chào hỏi dì giúp việc, lại từ đó chạy ra sân sau, ngồi xổm dưới đất, trong bụng đầy tâm sự lôi điện thoại ra, rối rắm có nên gọi hỏi Đường Nhạc một chút hay không.
Câu hỏi ảnh hưởng đến lòng tự tôn thế này, mở miệng ra có vẻ không hay lắm......!
Đột nhiên màn hình di động sáng lên, là cuộc gọi đến của Đường Nhạc, Giang Vũ hoảng sợ, thiếu chút nữa quăng luôn di động xuống đất, thật vất vả lúng túng bấm nhận.
【Tiểu Vũ, em đang ở nhà à?】Thanh âm bên cạnh Đường Nhạc có chút ồn ào, anh vừa đi vừa hỏi.
【Vâng.】
【Em có tiện đến thư phòng tôi một chuyến không? Giúp tôi tìm món đồ.】
【Được, không thành vấn đề.】
Giang Vũ xoay người, nhanh chóng chạy lên lầu hai mở cửa thư phòng đi vào.
【Em nhìn thử xem trên bàn có một xấp tài liệu viết chữ của tôi, đóng gáy và có bìa màu nâu với tiêu đề A Brief Talk on Literary Trends.】
【Trên bàn em không thấy, để em tìm thử xem.】
【Tôi có lẽ đặt nó trên giá sách phía bên tay phải, em đến đó nhìn thử.】
Tài liệu quả thật nằm trên kệ sách, Giang Vũ lấy xuống, ngoài bìa là chữ viết tay, chữ cũng như người, nét bút mạnh mẽ hữu lực, cậu vô thức vuốt ve nó hai lần, tưởng tượng bộ dáng Đường Nhạc đang dùng bút máy viết chữ.
【Tìm được rồi sao?】
【Ừm, phải mang đến cho anh à?】
【Không cần đâu, may mà chưa ném đi, xong việc rồi, em cứ để nó trên bàn giúp tôi là được.】
Cúp điện thoại, Giang Vũ ở thư phòng không đi, cậu ngồi lên chiếc ghế phía sau kệ sách, mở tập tài liệu.
Có vẻ như là đủ các loại tư liệu được sao chép từ nhiều cuốn sách khác nhau, sau đó tổng hợp lại theo cách hiểu của Đường Nhạc, sẽ có những ghi chú viết tay của anh vào mỗi khoảng trống cuối trang.
Nội dung trong sách nói về những thay đổi tư tưởng và trào lưu văn học do tình hình chính trị hỗn loạn vào thời kỳ Nam Bắc triều, Giang Vũ nhìn một lát liền từ bỏ, chuyển sang xem những đoạn ghi chú của Đường Nhạc.
Một số thứ được bổ sung, còn có giải thích riêng và một ít là câu hỏi đặt ra.
Giang Vũ xem rất nghiêm túc.
Bỏ qua ham muốn do tin tức tố mang lại, cậu hy vọng sẽ hiểu Đường Nhạc nhiều hơn một chút, càng ngày càng đến gần anh.
Chờ cậu khép cuốn tài liệu, đã hơn một tiếng sau.
Giang Vũ đứng dậy vươn người, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc trời đã nhá nhem tối, ánh chiều tà hắt vào ấm áp dễ chịu.
Cậu nhìn theo hướng ánh nắng chiếu qua, ở góc bên trong giá sách, có một cái kệ đựng bằng gỗ nhỏ, nếu không nhìn kỹ, chắc chắn rất khó phát hiện.
Giang Vũ bước tới, nhìn những quyển sách trên kệ đều là những mẫu sổ nhỏ, lung tung nhiều loại, có tiểu sử, tiểu thuyết, thư từ, và một ít giấy bút các loại, những quyển sách nhỏ này đều đã bị đọc qua, bên trong còn có thẻ kẹp sách.
Cậu tiện tay mở một cuốn lên xem, lật đến trang đánh dấu, trên thẻ kẹp sách không viết chú giải mà là dòng "Loại trà này rất đáng để thử", Cậu nhìn nội dung bên trong, nó nói về thói quen ẩm thực xã hội cũ, làm thế nào để "Quét tuyết pha trà".
(Quét tuyết pha trà 扫雪烹茶: xuất phát từ một điển cố, dùng nước tuyết tan để pha trà ngày đông tuyết rơi)
Giang Vũ lại mở thêm mấy cuốn nữa, đúng như dự đoán, cậu nhìn thấy những ghi chép liên quan đến việc làm diều giấy và cơm rượu chưng cất theo phương pháp cổ xưa, được Đường Nhạc dùng thẻ kẹp sách đánh dấu.
Có vẻ anh đã thử một vài thứ, một vài cái khác thì chưa.
Giang Vũ tựa như chạm vào lớp mặt nạ trẻ con của anh dưới lốt một giáo sư nghiêm túc thành thục.
Nếu được, cậu hy vọng người có thể cùng Đường Nhạc bồi đắp những việc nhỏ đầy hứng thú kia chính là cậu.
Mãi đến khi......!Giang Vũ lật ra một cuốn sách nhỏ không có nội dung trang bìa, bên trong là hình vẽ nam nữ trần trụi, cơ thể dây dưa nhau, đủ các loại tư thế kết hợp.
Hình ảnh quá mức kích thích xuân sắc, Giang Vũ mới lướt xem vài trang mặt đã đỏ bừng, phía sau còn có hình ảnh nam với nam hành sự nữa.
May là lần này giáo sư Đường không dùng thẻ kẹp sách ghi chú "Đáng để thử một lần", cậu vội vàng thả sách về chỗ cũ, khuôn mặt như thiêu như đốt.
Đường Nhạc xem mấy loại xuân cung đồ đó, thật sự vì không được sao?
Không đợi Giang Vũ nghĩ tới cái kết quả, cậu chợt nghe thấy tiếng oto quen thuộc, là Đường Nhạc lái xe vào gara.
Giang Vũ nhanh chóng rời khỏi "Hiện trường gây án", đi xuống dưới lầu một, đúng lúc này Đường Nhạc cũng từ ngoài bước vô.
"Tiểu Vũ, em sao thế? Khó chịu ở đâu à? Sao mặt đỏ quá vậy?"
Đường Nhạc cởi áo khoác treo lên, tiến lại sờ mặt Giang Vũ, nhẹ nhàng áp lên trán đối phương, xác nhận Giang Vũ không phát sốt mới buông ra.
"Không sao hết......!Máy sưởi trong phòng có hơi nóng..." Giang Vũ bị động tác tự nhiên thân mật này của Đường Nhạc làm cho trống ngực đập thình thịch, luôn cảm thấy Đường Nhạc hôm nay không còn là Đường Nhạc mà cậu biết ngày trước nữa.
Cậu rối rắm giữa việc rốt cuộc Đường Nhạc "không được" hay là vì đã phát hiện ra "bí mật nhỏ" của anh.
Ăn xong cơm tối, Đường Nhạc nhận điện thoại, có vẻ như đang bận rộn chuẩn bị cho công việc ở trường học, nói với Giang Vũ vài câu liền lên thư phòng.
Giang Vũ hôm nay hoàn toàn không có tâm trạng luyện đàn, cậu mở di động, phát hiện Ninh Khê gửi cho mình mấy tin nhắn liền.
【Cậu buổi tối nhớ thử anh ta xem sao.】
【Đơn giản lắm, cậu chỉ cần ăn mặc dụ hoặc một tẹo, lộ một tẹo, dễ gây nhầm lẫn xíu xiu là được.】
【Chỉ cần anh ta là một người đàn ông bình thường, chắc chắn sẽ không thờ ơ với cậu đâu!】
【Còn nếu như anh ta không được thật, cậu nhất định phải kịp thời ngăn chặn tổn hại!! Loại chuyện này không thể tạm thời chấp nhận!!】
Về mặt tình cảm cậu không tin tưởng rằng Đường Nhạc có vấn đề, nhưng lý trí lại lo lắng, lỡ như thì sao?
Cậu mở trình duyệt web, tìm kiếm từ khóa "Nếu đàn ông không được phải làm thế nào bây giờ?", theo sau đó đều là câu trả lời của các bác sĩ nổi tiếng đến từ nhiều bệnh viện khác nhau, một số khuyên rằng nên uống thuốc, vợ chồng cần cùng nhau đối mặt, còn bảo phải thả lỏng tâm tình......!
Giang Vũ càng xem càng thấy thái quá, chạy đến phòng bếp tự rót cho mình một ly nước trái cây, một hơi uống cạn, mới thoải mái hơn chút.
Cậu cũng rót cho Đường Nhạc một ly, lên thư phòng trên lầu gõ cửa.
"Vào đi."
"Hôm nay dì Thỉ ép nước trái cây, nãy em quên lấy cho anh uống." Giang Vũ vừa nói vừa nhìn chằm chằm mặt Đường Nhạc, cố gắng tìm kiếm manh mối Có được hay không trên mặt anh.
"Ừm, em để đó đi.
Hôm nay tôi hơi bận, chắc là sẽ còn làm việc thêm một, hai tiếng nữa, em nếu mệt thì ngủ trước nhé."
"Vâng." Quan sát không có kết quả, Giang Vũ đành phải quay ra ngoài.
Trở lại phòng ngủ, cậu cảm thấy không thể cứ ngồi chờ chết, bằng không bản thân cũng khùng theo ấy chứ.
Cậu mở tủ quần áo lục lọi hồi lâu, tìm thấy một chiếc yukata bằng lụa, cực nhẹ và mỏng, thậm chí còn có hiệu ứng xuyên thấu dưới ánh đèn, hồi lúc mua xong về cậu vẫn còn ngại cái này quá mỏng nên chưa bao giờ mặc.
Giang Vũ không cho chính mình nhiều thời gian tự hỏi, vào phòng tắm nhanh chóng tắm rửa, rồi mặc đồ vào, ngay cả gương cũng không thèm liếc, đi thẳng đến cửa thư phòng.
Sau khi gõ cửa và nghe thấy câu "Mời vào", Giang Vũ chỉ hơi đẩy hé cánh cửa, thò đầu vô dò xét.
Lần này Đường Nhạc cuối cùng cũng ngẩng đầu, nhìn tóc Giang Vũ vẫn còn mang theo hơi nước, nhíu mày nói: "Sao thế? Chưa hong khô tóc đã chạy lung tung sẽ sinh bệnh đó."
"Anh......bận xong rồi hả?" Giang Vũ nhỏ giọng hỏi.
"Cũng tạm ổn rồi, em vào đi." Đường Nhạc đứng dậy đi tới cửa, kéo tay cậu, định dắt cậu vào, lại phát hiện lòng bàn tay Giang Vũ đều là mồ hôi.
"Sao đổ mồ hôi nhiều thế này? Em......" Toàn bộ người Giang Vũ bị kéo vào phòng, Đường Nhạc vừa nhìn thấy, đột nhiên im bặt.
Yukata mỏng có màu trắng đen, vòng eo dùng một dải lụa cột lại, bởi vì mới vừa tắm xong, trên người cậu còn vương hơi nước ẩm ướt, yukata dính sát vào da dẻ, chất liệu xuyên thấu phô bày hết tất cả đường cong trên cơ thể, mùi thanh mai độc đáo chỉ thuộc về Omega cũng chậm rãi lan tỏa, quẩn quanh chóp mũi Đường Nhạc.
Giang Vũ trộm liếc mắt nhìn anh, thấy biểu tình của Đường Nhạc không có gì thay đổi, đợi một lát cũng không thấy mở miệng, đành phải bịa chuyện: "Em......!Em mới mua áo ngủ, có đẹp không anh?"
Đường Nhạc vẫn chưa xác định được Giang Vũ có ý tứ gì, nhóc con này luôn đánh bài không theo kịch bản, anh cũng đã trải nghiệm qua.
"Ừm, khá đẹp."
Đường Nhạc thả tay ra, chống lại xúc động đang nảy mầm, trở về uống nước trái cây trên bàn, anh muốn nhìn xem rốt cuộc trong hồ lô của Giang Vũ chứa cái gì.
Nhìn anh bình tĩnh như vậy, Giang Vũ càng nôn nóng, cậu đã ám chỉ rõ ràng vậy rồi mà!
Cậu ngày càng lo lắng, cậu thật sự thích Đường Nhạc, nếu Đường Nhạc ở phương diện kia không được thì làm thế nào bây giờ?!
Liên quan đến hạnh phúc nửa đời sau, còn chưa kịp lựa chọn từ ngữ cho đúng, Giang Vũ đã tiến lên hai bước giữ chặt tay Đường Nhạc, ngẩng đầu, đôi mắt xinh đẹp tràn đầy lo lắng.
"Đường Nhạc, tuổi tác......Sẽ anh hưởng đến ham muốn hả?"
- -----------DFY--------------
Gòi xong, toang em Vũ rồi, chương sau 16+ nhen mn~
(Yukata mặc ngủ thì sẽ kiểu như thế này, nhưng theo trong truyện thì mỏng le mỏng lét chứ không dày dặn lắm đâu:)).