Khúc Kỳ Ốc

Chương 9




Lại đến ngày nghỉ của Cookie’s, Lục Cẩn Ngôn hẹn người bạn cũ trước đây ra ngoài uống trà.

“Đã lâu không gặp.” Người bạn cảm khái nói, sau đó chăm chú quan sát Lục Cẩn Ngôn.

“Đúng vậy, đã lâu không gặp.”

“Cậu một chút cũng không thay đổi.” Người bạn cười nói.

Lục Cẩn Ngôn lộ ra nụ cười gượng, cúi đầu.

“Gần đây làm gì, vẫn đang gầy dựng cửa hàng kia của cậu?” Người bạn mang ngữ điệu thân thiết hỏi.

“Phải.”

“Hẳn kinh doanh không tồi, tay nghề của cậu tôi biết rõ nhất.”

“Còn… cậu khỏe không… đừng để ý đến sinh ý thịnh vượng, thu chi cân đối dư ra một chút là được rồi.”

“Bây giờ vẫn một mình lo cho cửa hàng sao? Cậu một mình có bận rộn dữ không?” Người bạn hỏi.

“Tìm được một người vừa làm vừa học.”

“Là học trò trong học việc ẩm thực sao? Nhất định sẽ là bậc thầy món điểm tâm ngọt trong tương lai đi.” Người bạn nhất thời cảm thấy hứng thủ hỏi thăm.

“Không…”

“Di, vậy cậu ta có thể giúp gì được cho cậu không? Hay chỉ dọn dẹp cửa hàng rồi nhận tiền công?”

“Nói đến cậu ta, có chút chuyện, là một yêu cầu quá đáng, nhờ cậu giúp tôi.” Lục Cẩn Ngôn nói.

“Nói nghe thử xem.” Người bạn uống trà, ung dung nói.

Lục Cẩn Ngôn đem chuyện của Phạm Gia Hoa nói thẳng, sau đó nhờ người bạn có thể cùng anh làm người bảo lãnh, giúp Phạm Gia Hoa xin quyền cư trú.

Người bạn kia nghe xong, trầm ngâm một chút, sau đó lộ ra nụ cười có lỗi, “Cẩn Ngôn, không phải tôi không muốn giúp cậu, bất quá, cậu cũng biết, y là lang, chuyện này… chuyện này…”

“Tôi hiểu rồi…” Lục Cẩn Ngôn cúi đầu.

“Đúng rồi, Tony có liên lạc với cậu không?” Người bạn kia hỏi.

Đột nhiên nghe nhắc đến cái tên ấy, Lục Cẩn Ngôn không khỏi chấn động, sau đó cuống quýt lắc đầu, “Không, không, không có.”

“Nga, như vậy sao…” Người bạn kia lại nói tiếp: “Cậu có thể tìm cậu ta thử xem, cậu ta có lẽ có thể giúp được cậu, cậu cũng biết Tony, mối quan hệ của y rất rộng.”

Lục Cẩn Ngôn nghe xong, không nói gì. Lục Cẩn Ngôn không phải không hiểu người bạn kia muốn nói gì, chính xác, Tony là người thật sự có cách, chính là Lục Cẩn Ngôn đã không còn muốn gặp anh ta, cũng không còn muốn có bất kỳ mối liên hệ nào với anh ta nữa.

Uống trà xong, người bạn kia ra về trước, Lục Cẩn Ngôn ở lại gọi một ly café, một mình suy nghĩ, chậm rãi uống café. Ra khỏi quán café, Lục Cẩn Ngôn có cảm giác chán nản mất hồn. Những câu nói của người bạn kia làm Lục Cẩn Ngôn nhớ lại, những chuyện cũ trước kia ùa về, tâm sự nặng nề. Lục Cẩn Ngôn vốn là kiểu người nặng tâm sự, từ khi xa rời cuộc sống trước đây, xa rời những người bạn cũ, tâm tình đã dần bình lặng. Hiện tại chuyện xưa được nhắc lại, giống như ném một quả bom xuống mặt hồ yên ả.

Sau khi đi bộ một đoạn đường, Lục Cẩn Ngôn muốn ngồi xe, khi thò tay vào túi tiền, anh phát hiện ví tiền không biết từ khi nào đã không cánh mà bay.

Có lẽ là làm rơi mất, Lục Cẩn Ngôn cười khổ nghĩ, anh mất hồn mất vía nên căn bản không nhận ra. Quên đi, như vậy cũng được, Lục Cẩn Ngôn từ bò ý định đi xe buýt, tiếp tục cất bước tiến về phía trước, đi bộ thẳng về nhà.

Khi ăn cơm tối, Phạm Gia Hoa nhận thấy Lục Cẩn Ngôn lơ đãng, cậu vươn tay xoa trán Lục Cẩn Ngôn, “Đại thúc, chú sao vậy? Biểu tình có chút hoảng hốt, sinh bệnh sao? Có chỗ nào không thoải mái?”

Lục Cẩn Ngôn vội vàng che giấu, cố rặn ra một nụ cười, “Không, không có. Có lẽ hơi mệt chút thôi.”

Phạm Gia Hoa không khỏi mẫn cảm nghĩ, có phải vì gần đây cậu luôn ra ngoài làm việc, gia tăng áp lực cho Lục Cẩn Ngôn rồi không. Nghĩ đến công việc ở cửa hàng thức ăn nhanh cũng sẽ nhanh kết thúc, Phạm Gia Hoa không nói thêm gì nữa.

Lãnh được tiền công cuối cùng, Phạm Gia Hoa vui mừng định đi mua ví tiền trước, sau đó đem tấm ảnh đã chuẩn bị hảo nhét vào. Xách theo chiếc túi nho nhỏ đựng chiếc ví, ngân nga bài hát đi về nhà, Phạm Gia Hoa tưởng tượng sau khi tặng nói cho Lục Cẩn Ngôn, đối phương sẽ có phản ứng như thế nào. Vui vẻ? Kích động? Ngượng ngùng? Mơ mơ màng màng suy nghĩ, Phạm Gia Hoa không để ý liền đụng thẳng vào người qua đường hướng ngược lại.

“A, xin lỗi.” Phạm Gia Hoa giơ tay tỏ ý, hướng đối phương cười xin lỗi.

Hiển nhiên đối phương không hài lòng với lỗi của Phạm Gia Hoa, y nâng tay xoa bả vai bị đụng phải, lớn tiếng trách mắng: “Uy, mày đi đường kiểu gì vậy hả, nghênh nghênh ngang ngang không nhìn đường.”

Phạm Gia Hoa hoàn toàn nghĩ va chạm kiểu này sẽ không phải khiến đối phương có phản ứng như thế, cậu mở to mắt nhìn, cười nói: “Xin lỗi…”

Đối phương quả thực nóng nảy, la lối lớn tiếng: “Nói tiếng xin lỗi thì xong hả?”

Phạm Gia Hoa nhất thời tức giận trong lòng, cậu cảm thấy đây chỉ là va chạm bình thường, đối phương cũng không cậu đụng té bị thương hoặc đại loại vậy, đối phương không chịu buông tha thái độ hung hăng làm Phạm Gia Hoa không hiểu gì, ngữ khí bắt đầu không khách sáo nữa.

“Tôi đã giải thích rồi, anh còn muốn gì nữa?”

“Ồn ào, thái độ của mày là sao! Đụng vào người khác lại còn lý sự!”

Phạm Gia Hoa càng thêm tức giận, vừa rồi rõ ràng thái độ giải thích của cậu rất tốt, sao lại có thể nói như vậy!

Hai bên khắc khẩu, đều là người trẻ tuổi, đều đang tức giận, sau khi nói vài câu bắt đầu khiêu khích, sau đó biến thành động thủ. Không bao lâu, xung quanh cả hai liền bu thành một vòng tròn người qua đường, có người ở bên cạnh khuyên can vài câu.

Ngay giữa lúc hỗn loạn, một người qua đường đột nhiên chỉ vào Phạm Gia Hoa kêu lớn: “Ai nha, y là lang, y không phải người, y là lang!”

Tiếng hô này kinh động những người qua đường khác, mọi người đều liếc sang, Phạm Gia Hoa có chút hoảng hốt, muốn chạy trốn. Nỗi hoảng sợ của cậu bị người ta nhìn thấy, có người níu cậu không buông, cậu liền bị mọi người bao vây xung quanh.

Phạm Gia Hoa vẫn nghĩ khí tức yêu thú trên người được che giấu rất tốt, nào ngờ hôm nay tính tình bộc phát, có lẽ đã để lộ gì đó, khiến người tương đối mẫn cảm chú ý đến, có lẽ người đang bu xem cũng là yêu thú các tộc đàn khác. Hiện tại trong lòng Phạm Gia Hoa thực hối hận, sớm biết như vậy, vừa rồi hẳn không nên nhiều lời, bỏ đi trước là được rồi.

“Y là gì?”

“Y là lang! Là lang! mau bắt lấy y, đừng để y làm bị thương người! Y là lang yêu thú a!”

“Cái gì, là lang?”

“Nga, thật đáng sợ, lang yêu thú!”

“Có thể ăn thịt người không?”

“A, thật đáng sợ, báo cảnh sát a!”

Giữa tiếng hét của mấy nữ nhân, những nam nhân lớn gan đem Phạm Gia Hoa vây chung quanh, có người gọi điện thoại báo cảnh sát. Phạm Gia Hoa không có chứng minh thư, rất sợ cảnh sát, lại không muốn làm bị thương người qua đường, chỉ chống cự đôi chút, không thật sự ra tay mạnh bạo, cậu luôn nghĩ chỉ cần thoát thân. Để chế ngự cậu, vừa vặn kế bên có cửa hàng dụng cụ thể thao, nhiều người bị tiếng ‘lang’ làm cho từ kinh ngạc đến sợ hãi chạy vào cửa hàng lấy vợt cầu lông gậy đánh golf làm vũ khí.

Phạm Gia Hoa bị trúng đòn rất nhiều, cậu muốn biến thân, lại lo lắng sẽ làm rối loạn hơn nữa. Không biết ai dùng gậy đánh golf tàn nhẫn đánh xuống đùi cậu, Phạm Gia Hoa té xuống. Mọi người cùng nhau đánh xuống, Phạm Gia Hoa hai tay che đầu ngồi dậy, tùy ý để họ đánh.

Cảnh sát đến, đem Phạm Gia Hoa nhốt vào xe.

Bị nhốt trong phòng giam cảnh cục, Phạm Gia Hoa ôm đầu ngồi một chỗ. Phía cảnh sát kiểm tra nhân thân cậu, cậu không có, thông tin đăng ký, Phạm Gia Hoa đọc số điện thoại của Lục Cẩn Ngôn.

Lục Cẩn Ngôn đang ở trong tiệm bận rộn, đột nhiên điện thoại vang lên, Lục Cẩn Ngôn bắt máy. “Đúng, là tôi. Cái gì? A… Được rồi, tôi đến ngay!” Buông điện thoại, Lục Cẩn Ngôn vội vàng rửa tay thay quần áo, sau đó quay ra treo bảng đóng cửa, khóa cửa tiệm rồi đi.

Trong cảnh cục, Lục Cẩn Ngôn gặp Phạm Gia Hoa. Tiểu thổ lang mang thương tích trên mặt vừa nhìn thấy Lục Cẩn Ngôn liền ủy khuất mếu máo, giống như muốn khóc, “Đại thúc…”

Lục Cẩn Ngôn vươn tay, nắm lấy tay Phạm Gia Hoa, đau lòng nhìn cậu, “Tôi đến rồi, tô đến rồi.”

“Đại thúc, tôi không có đánh ai, tôi không làm chuyện xấu, nói bọn họ đừng đem tôi ra tòa, đừng đuổi tôi đi.” Phạm Gia Hoa lo lắng nhất chính là cậu sẽ bị đuổi đi, vậy thì cậu sẽ phải rời khỏi Lục Cẩn Ngôn.

Sau khi nghe Phạm Gia Hoa giải thích đầu đuôi sự việc, Lục Cẩn Ngôn quay lại phía cảnh sát tìm hiểu tình huống, cảnh sát phụ trách vụ việc nói với anh, tiểu thổ lang không có chứng minh thư, không có chứng nhận cư trú, là người nhập cư trái phép. Cảnh sát đem một chiếu túi có logo cửa hàng dơ bẩn đã gần rách đưa cho Lục Cẩn Ngôn, “Đây là vật chứng người dân nhặt được tại hiện trường, chúng tôi nghi ngờ y ăn cắp.”

Ăn cắp? Lục Cẩn Ngôn vội nói: “Không, cậu ta sẽ không làm, cậu ta sẽ không làm, cậu ta là người phi thường thành thật.”

Cảnh sát nói với Lục Cẩn Ngôn: “Có phải tang vật ăn cắp hay không, chúng tôi còn cần điều tra rõ ràng thêm nữa. Vị tiên sinh này, anh thu lưu yêu thú nguy hiểm mà không báo cáo, đã không đúng rồi. Có thể y trước mặt có chút thành thật hơn, chính là, có lẽ còn một mặt khác mà anh chưa nhìn thấy…”

Lục Cẩn Ngôn ngơ ngẩn, anh nhớ tới hành động sau khi đóng cửa Cookie’s của Phạm Gia Hoa khoảng thời gian vừa qua. Cậu ta đi đâu, làm gì, có kết giao bạn mới không, tất cả những chuyện đó Lục Cẩn Ngôn đều không biết rõ.

Lục Cẩn Ngôn tâm tình nặng nề hỏi cảnh sát: “… Tiếp theo tôi phải làm gì đây?”

“Anh biết chuyện mà không báo, xét thấy là người dân không biết đây là yêu thú nguy hiểm, cho nên anh bị cảnh cáo. Về phần con thổ lang kia, y sẽ bị tạm giam.”

“Tôi phải làm như thế nào mới có thể nộp tiền bảo lãnh cậu ta ra ngoài?” Lục Cẩn Ngôn vội hỏi.

“Y là động vậy nguy hiểm, không thể nộp tiền bảo lãnh.” Cảnh sát quyết đoán nói.

“Cậu ta không nguy hiểm, hơn nữa giờ cậu ta còn bị thương.”

Cảnh sát vừa nghe, hỏi lại: “Bị thương?”

“Đúng vậy, cậu ta nói chân cậu ta đau dữ dội.”

Vị cảnh sát kia lộ ra biểu tình không tin tưởng, nói với Lục Cẩn Ngôn: “Y nguy hiểm hay không, cũng không phải đến lượt anh phán định, về phần bị thương, chờ chúng tôi sau khi xác nhận sẽ đem y đi chữa trị.” Nói xong, anh ta gọi đồng sự đến lấy khẩu cung của Lục Cẩn Ngôn, sau đó bước đi.

Lục Cẩn Ngôn gấp đến độ rối trí, mặc kệ hiện tại có thể nộp tiền bảo lãnh hay không, anh lo lắng thương tích của Phạm Gia Hoa, nếu không được chữa trị kịp thời, cái gì cũng hỏng bét.

Dưới tình thế cấp bách, Lục Cẩn Ngôn vừa lấy khẩu cung xong liền chặn một người trẻ tuổi mặc thường phục, tay đang cầm hồ sơ, vừa rồi Lục Cẩn Ngôn để ý những cảnh sát khác đều chào hỏi cậu ta, Lục Cẩn Ngôn đoán cậu ta nhất định là cảnh sát chìm.

“Sir, xin anh giúp tôi chút a!” Lục Cẩn Ngôn kéo ống tay người trẻ tuổi kia không buông.

Trầm Sở Thiên từ bên ngoài trở về, đến phòng tư liệu mượn hồ sơ, định quay về văn phòng biết báo cáo, bị người chặn lại, anh tức giận hỏi: “Chuyện gì?”

Lục Cẩn Ngôn thấy Trầm Sở Thiên mở miệng, giống như túm được cái phao giữa biển, đem mọi chuyện nhất nhất kể lại cho Trầm Sở Thiên nghe, sau đó anh nói, “Sir, xin anh, bạn tôi thật sự đang bị thương, có thể mời nhân viên y tế đến kiểm tra và chữa trị trước cho cậu ta một chút không. Nếu thương tích không nghiêm trọng, các anh muốn tạm giam cũng được, nếu thương thế nghiêm trọng, xin anh thả cậu ta ra trước được không?”

Trầm Sở Thiên cau mày suy nghĩ, thổ lang, đánh nhau, ăn cắp. Hai tội đó cũng không phải trọng tội, chẳng qua nếu là thổ lang thì so ra khó làm hơn.

“Y ở đâu? Tôi đến nhìn trước đã.”

Lục Cẩn Ngôn vừa nghe, vội nói: “Ở cạnh đây.”

Chào viên cảnh sát canh giữ phòng tạm giam, Trầm Sở Thiên gặp được Phạm Gia Hoa, dựa vào kinh nghiệm giao tiếp yêu thú trong nhiều năm, Trầm Sở Thiên phát hiện Phạm Gia Hoa quả thật là lang tộc.

Phạm Gia Hoa nhìn thấy người đến là Trầm Sở Thiên, cậu nhìn chăm chú đối phương, ánh mắt mang theo sự đề phòng.

“Cậu bị thương?” Trầm Sở Thiên hỏi.

Lục Cẩn Ngôn đứng bên cạnh vội vàng trả lời, “Đúng… đúng vậy.”

Trầm Sở Thiên liếc xép Lục Cẩn Ngôn một cái, “Tôi không hỏi anh.” Anh chuyển sang Phạm Gia Hoa, ánh mắt đánh giá đối phương, thấy trên mặt Phạm Gia Hoa có vết thương, quần áo cũng dính bụi.

Phạm Gia Hoa lúc này gật gật đầu, “Chân rất đau, bị người dùng gậy đánh xuống.”

Trầm Sở Thiên nhìn chằm chằm Phạm Gia Hoa một lúc. Bị đánh gãy chân, nhưng y không phản kháng, là không muốn làm người khác bị thương? Trải qua nhiều năm tiếp xúc đủ loại tội phạm yêu thú nói cho Trầm Sở Thiên biết, thanh niên trước mắt tuy là lang tộc, nhưng không hung tàn.

“Cậu biến thân cho tôi xem thử.” Trầm Sở Thiên yêu cầu.

Phạm Gia Hoa nghe xong, cũng không biến thân ngay, mà nhìn chằm chằm Trầm Sở Thiên, hiển nhiên là không muốn.

Lục Cẩn Ngôn đứng bên cạnh thực sốt ruột, nhẹ giọng khuyên nhủ: “Gia Hoa, biến đi, biến ngay đi.”

Phạm Gia Hoa không nói gì, ánh mắt kia rõ ràng nói là không muốn.

“Ngoan, Gia Hoa, biến đi.” Lục Cẩn Ngôn đoán nếu nhìn được bản thể, Trầm Sở Thiên sẽ càng tin Phạm Gia Hoa hơn.

Dưới sự thúc giục của Lục Cẩn Ngôn, Phạm Gia Hoa không cam nguyện biến đổi. Sau một tiếng ‘Ba’ nhỏ xíu, một tiểu động vật lớn chừng bằng con mèo trưởng thành xuất hiện trước mắt Trầm Sở Thiên, màu lông xám tro, mặt xấu hoắc, trên đỉnh đầu còn có một nhúm lông dựng đứng.

Trầm Sở Thiên nhìn bản thể Phạm Gia Hoa, nhất thời không nhịn được liền bật cười, “Phốc ha ha ha!”

Phạm Gia Hoa nổi giận, gầm rú một trận với Trầm Sở Thiên: “Ngao ô ô ô…”

Trầm Sở Thiên cười đến ngửa mặt lên trời, quay sang nói với Lục Cẩn Ngôn: “Ha ha, tôi chỉ nghe thấy anh em nói là lang, tôi còn tưởng là là dã lang, không nghĩ tới loại tiểu thổ lang này, ha ha ha. Mấy anh em tôi thật khẩn trương. Nhưng tôi nói này, vì sao không sớm biến thân cho mọi người nhìn, mọi người thấy cái dạng này của y sẽ không sợ hãi mù quáng, ha ha ha.”

Lục Cẩn Ngôn nhất thời không nói gì, lúc đó anh cũng không có mặt ở nơi đánh nhau, mà Phạm Gia Hoa thật sự phẫn nộ rồi. Nói gì thì nói thân phận cậu ta cũng là lang, ít nhiều cũng có thể diện, hiện tại Trầm Sở Thiên cười lớn như vậy, Phạm Gia Hoa không thể không sinh khí sao.

Tiểu thổ lang úc ô một tiếng, bổ nhào về phía Trầm Sở Thiên, Trầm Sở Thiên thân thủ linh hoạt, nhanh chóng đỡ lấy. Lục Cẩn Ngôn vội xông lên ôm lấy tiểu thổ lang. Đã bị bắt giam, còn thêm tội đánh lén cảnh sát, phiền toái này còn lớn hơn nữa.

Trầm Sở Thiên cũng không để ý đến đòn tấn công của Phạm Gia Hoa, vẫn đang đứng ở cạnh bạn cười không ngừng.

Phạm Gia Hoa từ trong lòng Lục Cẩn Ngôn vùng vẫy thoát ra, nhảy xuống bàn, lúc rơi xuống, chân sau rõ ràng có chút cà nhắc.

Thấy tình cảnh như vậy, Trầm Sở Thiên ngừng cười, “Uy, chân của cậu…”

Lục Cẩn Ngôn vội nói, “Cậu ta nói chân rất đau, sir, xin anh, để cậu ta đi khám bác sĩ trước có được không?”

Phạm Gia Hoa giận dữ nói: “Không cần xin xỏ anh ta!”

Lúc này, Trầm Sở Thiên ngừng cười, nói với Lục Cẩn Ngôn, “Tôi đã biết, tôi sẽ cho cậu ta đi khám bác sĩ.” Nói xong, Trầm Sở Thiên ra khỏi phòng tạm giam, Phạm Gia Hoa nghe thấy anh ta vừa bước ra ngoài đã bắt đầu cười tiếp..

Phạm Gia Hoa thực phẫn nộ, “Thổ lang có cái gì mắc gì đâu, không phải cái đầu chỉ nhỏ một chút thôi sao. Là lang, tôi là lang nha, lang!”

Lục Cẩn Ngôn trấn an Phạm Gia Hoa, xoa xoa đầu thổ lang, “Cậu ngoan một chút, ngoan một chút, anh ta không cười cậu.”

“Hắn ta rõ ràng có cười!” Tiểu thổ lang cảm thấy cực kỳ mất mặt.

Sau khi rời phòng tạm giam, Trầm Sở Thiên phân công cảnh sát cấp dưới, “Chân tiểu thổ lang vừa mới bắt được bị thương, đưa y đi khám trước.”

“Anh, y là lang!”

Trầm Sở Thiên nói: “Bản thể y chỉ lớn bằng con mèo, mức độ nguy hiểm cũng chỉ ở cấp hai, không sao. Chụp ảnh lưu trữ cho y, đem báo cáo để tôi ký tên, rồi đưa y đi. Đúng rồi, ai lấy khẩu cung của y, gọi đến cho tôi.”

Sau khi Phạm Gia Hoa được chụp ảnh nhân hình cùng thú hình xong, được đưa vào bệnh viện yêu thú gần nhất. Lục Cẩn Ngôn ở lại cảnh cục, anh giải thích với Trầm Sở Thiên quá trình kết giao, Lục Cẩn Ngôn lần nữa cam đoan trước đây Phạm Gia Hoa chưa từng phạm tội.

Trầm Sở Thiên trách: “Đã lâu như vậy, anh còn không giúp cậu ta xin quyền cư trú sao? Như bây giờ, cậu ta làm việc ở chỗ anh cũng không chính thức, tiên sinh, như vậy cũng không hợp pháp.”

Lục Cẩn Ngôn chột dạ cúi đầu, “Tôi đã xin rồi, nhưng tìm không được người bạn nào chịu ký tên bảo lãnh.”

“Tất cả mọi người đều cự tuyệt?”

“Đúng, đều cự tuyệt, sau khi biết cậu ta là lang. Tôi biết trong lòng bạn bè do dự, tôi không thể miễn cưỡng họ. Tôi cũng từng cân nhắc giải thích tình với những vị khách quen rất thích Gia Hoa, nhờ họ hỗ trợ, nhưng cũng nghĩ lại, vạn nhất bọn họ cũng không nguyện ý, lại biết thân phận thật sự của Gia Hoa, bọn họ sẽ ghét Gia Hoa, sợ Gia Hoa, lúc đó phải làm gì đây? Vạn nhất bọn họ lại khiếu nại, kiện tụng, vậy Gia Hoa không phải càng…” Lục Cẩn Ngôn nhìn Trầm Sở Thiên, lộ ra biểu tình khổ sợ lại bất đắc dĩ.

Trầm Sở Thiên hiện tại đã hiểu rõ, anh vỗ vỗ vai Lục Cẩn Ngôn đồng cảm, nghĩ nghĩ, Trầm Sở Thiên nói: “Có bắt giam hay không, sau khi đánh giá mức độ nguy hiểm cảnh sát mới có thể quyết định. Tôi đã nhìn thấy bản thể cậu ta, theo kinh nghiệm của tôi nhận thấy có thể để cậu ta ở lại, bất quá xác thực phải ra tòa.”

Lục Cẩn Ngôn vừa nghe, trong lòng bắt đầu sầu lo.

“Nhu vậy đi, tôi giới thiệu một người với anh, anh đến tìm cậu ta, nếu cậu ta nguyện ý ra mặt bảo lãnh cùng với anh, khả năng có thể xin lưu lại sẽ lớn hơn nhiều.”

Lục Cẩn Ngôn kinh hỉ ngẩng đầu: “A, thật không?”

Trầm Sở Thiên nói với Lục Cẩn Ngôn: “Người bạn này của tôi là Âm Dương sư, chuyên tiếp xúc với yêu thú, còn có chức vụ khác là cố vấn đặc biệt của chính phủ về phòng quản lý yêu thú. Anh dẫn tiểu thổ lang kia đến tìm cậu ta, nếu cậu ta có thể làm một bản báo cáo giám định, thân là Âm Dương sư, a không, dưới góc độ là chuyên viên cho ra đánh giá khách quan, tôi nghĩ thẩm phán sẽ tôn trọng kết quả đánh giá kiểm định của cậu ta.”

Lục Cẩn Ngôn nghe được tin vui bất ngờ, liên tục nói cảm ơn Trầm Sở Thiên, “Cám ơn cậu, thật lòng cảm ơn cậu, cảnh sát Trầm!”

Trầm Sở Thiên nhớ đến thổ lang xấu xí bằng con mèo nhỏ, còn có bộ dáng khi sinh khí liền nhếch miệng nhe răng, nhịn không được lại muốn cười.

“Cậu ta vì sao không sớm lộ ra bản thể, thiệt là. Vừa nghe nói là lang, mấy anh em của tôi như gặp cường địch. Nếu biết bản thể cậu ta không khác gì con mèo trưởng thành, mọi người sao lại khẩn trương như vậy được.”

Lục Cẩn Ngôn không khỏi biện luận giúp Phạm Gia Hoa, “Cậu ấy… thổ lang cũng có tôn nghiêm của thổ lang.”

“Ha…” Trầm Sở Thiên nín cười gật đầu.