Khúc Hoán Hoa

Chương 13




Ô Vũ mang theo vết thương trở về, đi cà nhắc cà nhắc.

Tuy rằng bị thương là chuyện thường ngày, nhưng sau khi trở về, chàng cực kỳ im lặng, trông như thể đã đi vào cõi tiên, chỉ lúc ăn cơm mới tươi tỉnh hơn một chút.

Bạch Dực từng hỏi một lần, Ô Vũ lại bực bội bắt cô im. Vậy nên cô thực sự không hỏi nữa, cứ thấy chàng là đi đường vòng, dành nhiều thời gian ngoài vườn rau và trong phòng bếp hơn, còn dọn cả món “Bài tập hè” của mình lên lầu, cố gắng hết sức không chạm mặt với chàng.

Nhưng Ô Vũ càng bực bội hơn.

Tới ngày thứ 6 sau khi chàng trở về, Ô Vũ gọi cô lại, “… Ta đã nói sẽ khiến cô trở nên xinh đẹp.”

Bạch Dực hơi ngờ vực nhìn chàng, nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi xuống, nhắm mắt lại, để Ô Vũ vẽ vời chán chê lên mặt mình. Chàng thật sự rất cẩn thận, hoá trang vô cùng chậm. Bạch Dực hoài nghi chàng chắc chắn đang vẽ từng cọng lông mày, vượt qua cảnh giới tỉ mẩn khôn cùng để tạo ra tác phẩm tinh tế.

“Được rồi.” Chàng nói bằng giọng khàn khàn.

Bạch Dực chớp chớp mắt, cô mở mắt ra mới phát hiện mặt chàng ở rất gần mình… Hơn nữa mỗi lúc một gần hơn.

Cô còn chưa hiểu ra mọi chuyện, Ô Vũ đã dán môi mình lên môi cô. Xúc cảm như có như không, tựa một lớp tơ lụa lạnh lẽo.

Ầm một tiếng, mặt cô dần nóng rẫy lên. Cô trợn mắt nhìn Ô Vũ, không dám động cựa.

Chàng bình thản ung dung lui về sau hai bước, “Không làm hỏng phấn của cô… Phải làm vậy mới hoàn chỉnh.” Chàng nắm tay đưa Bạch Dực đi đến ngồi xuống trước gương đồng, cô trợn mắt nhìn gương mặt đào hoa của mình trong gương, suýt thì không nhận ra.

“Đẹp lắm phải không? Tuy rằng là giả thôi.” Ô Vũ đặt tay lên vai cô, “Đáng tiếc có hại tới da, không thể tô điểm hằng ngày được.”

“Đây là Họa Bì.” Bạch Dực ngượng ngùng chết lên được, “Đây không phải là tôi.”

Ô Vũ không nói gì, chỉ nhìn Bạch Dực từ trong gương.

Không thể kéo dài thêm được nữa. Nhiệm vụ lần này suýt chút nữa thất bại… Bởi vì chàng quá hăng máu bốc đồng. Trái tim chàng, rối loạn.

Như vậy không được. Chàng phải mau đưa cô đi, cắt đứt quan hệ với cô. Bằng không chàng sẽ chết… Nếu chàng chết rồi, những người dưới trướng chàng sẽ bị phân cho kẻ khác… Ai sẽ che chở nàng ấy đây? Nàng ấy cũng sẽ chết.

Thật ra, chàng rất muốn làm hỏng lớp phấn son của cô.

Chính vì mang tâm trạng này, nên mới dẫn đến hậu quả không thể giữ cô lại. Nếu chàng có thể lý trí bình tĩnh một chút, thì cũng không đến nước này.

“…Phải tới tuổi 40 ta mới có thể nhượng lại danh hào trong tộc, không cần nghe theo mệnh lệnh của gia tộc nữa.” Chàng thất thần nói.

Nhưng những sát thủ tinh anh trong gia tộc sống được qua tuổi 40, chỉ có rất ít rất ít.

“Đến 40 tuổi là anh có thể về hưu rồi sao?” Lòng Bạch Dực phấn khởi hơn hẳn vì chuyện này. “Năm nay anh bao nhiêu tuổi?”

“…29. Còn 11 năm nữa…” Trong 11 năm này, chàng có thể chết bất cứ lúc nào.

“Chỉ 11 năm thôi mà.” Bạch Dực cười với Ô Vũ trong gương, nụ cười phóng khoáng rạng ngời, “Sau này về hưu anh muốn làm gì?”

Ô Vũ nghẹn lời, “Chưa nghĩ tới.”

Bạch Dực cẩn thận nhìn chàng từ trong gương, Ô Vũ lại quay đầu đi.

Anh ấy… thẹn thùng à? Rõ ràng có chuyện muốn nói với mình, sao lại ấp a ấp úng? Vừa rồi hôn cô… Thật sự cần cho việc hóa trang ư…?

Mặt cô lại càng đỏ hơn, kiều diễm ướt át, “Ô Vũ… Anh thật sự, thật sự không cưới vợ… Ý tôi là không thành thân sao?”

“Ta không muốn họa duyên con cháu.” Giọng chàng càng khàn hơn.

Bạch Dực cắn môi, bắt đầu vặn vẹo ngón tay. Lỡ như hiểu lầm thì sao? Vậy thì mất mặt lắm… Bình tĩnh, bình tĩnh. Chỉ là môi da chạm nhau chút thôi, có gì đâu ha ha ha…

Nhưng Ô Vũ không nói lời nào, lại khiến cô càng thêm thấp thỏm. Cô cũng không hiểu nổi bản thân mình nghĩ thế nào… Nhưng cô vô cùng thỏa mãn với những ngày tháng này. Cô thích Ô Vũ tới ăn cơm, tới ở vài ngày. Thậm chí hơi thích sự ngang ngược xấu miệng của Ô Vũ… Thật ra đó là quan tâm, cô cũng hiểu hết.

Không thân chẳng quen, chàng lại săn sóc bảo vệ cô một cách rất đỗi tự nhiên, cực kỳ đương nhiên như vậy. Cô không muốn phá hỏng mối quan hệ ổn định ấm áp này.

“Ờ ừm…” Cô lắp bắp nói, “Nếu, nếu, tới lúc anh 40 tuổi mà còn chưa muốn cưới vợ… Ý tôi là thành thân, thì tôi sẽ, sẽ… coi như làm bạn gái anh nhé.”

Hai tay Ô Vũ bỗng nhiên bóp mạnh, làm Bạch Dực đau nhói, cô kêu thảm thiết, “Anh nhẹ tay thôi!”

Chàng tỉnh hồn, vội xoa bả vai cô không ngừng, “… Bạn gái?”

Bạch Dực cực thẹn, khụ mấy tiếng, “Thì là… thì… Áo hồng theo gót, Áo xanh cận kề thôi…”

“…Theo ta ư?”

Bạch Dực gật đầu, “Nếu khi đó anh còn chưa chán ghét tôi…”

“Đã hứa rồi, sống chết cũng không đổi.” Ô Vũ nhàn nhạt nói, “Đúng rồi, ta cũng mang cả áo váy múa về đấy. Cô lựa bộ nào cô thích đi.”

Cô nhanh chóng bị những bộ xiêm y múa hoa lệ phi phàm hấp dẫn, bừng bừng hứng thú chọn lựa, thay từng bộ cho chàng ngắm.

Ô Vũ ngắm, nụ cười thoảng trên môi mãi.  Nhưng tâm trí chàng đã bay rất xa, rất xa.

Nàng ấy nguyện đi theo mình. Nàng ấy nói, chỉ 11 năm mà thôi.

“Nếu chưa đến 40 tuổi ta đã chết rồi thì sao?” Chàng hỏi.

Bạch Dực đang xoay tròn trong bộ đồ múa màu xanh dương ngừng lại, cúi đầu nghiêm túc suy nghĩ một lát. Cô chính là một cô ngốc ngố ngố, nếu không cũng chẳng tự tử vì anh bạn trai cũ của mình.

“Tôi có thể canh mồ cho anh.” Bạch Dực nhếch miệng cười với chàng, “Tôi nói nghiêm túc đấy.”

Ánh mắt của Ô Vũ dịu dàng hiếm thấy. “Lá gan của cô chỉ sợ còn chẳng to bằng hạt đậu xanh. Cô sợ ma chết đi được, còn canh mồ cho ta thế nào?” Chàng cười cười, “Để không khiến cô phải trái lời hứa, ta đành cố mà sống qua tuổi 40 vậy.”

Bạch Dực bĩu môi, “Vậy thì lại khổ cho anh quá… Trời ơi! Sao trời đã sắp tối rồi! Tôi còn chưa nấu bữa chiều…” Cô xông lên thay quần áo, lúc cô xuống Ô Vũ không cho cô đi, kiên quyết bắt cô phải rửa mặt sạch sẽ mới chịu để cô đi.

Sự khó chịu vốn đang thiêu đốt bỗng dưng mất tăm mất tích, như thể chưa từng xuất hiện.

[HẾT CHƯƠNG 13]

Áo hồng theo gót, Áo xanh cận kề: Hồng phấn tri kỷ, Thanh sam chi giao: Thời xưa tri kỷ mà là nữ thì là “Hồng phấn/nhan tri kỷ”, vậy chẳng rõ tri kỷ là nam thì gọi là gì? Từng nghe có người dùng “Thanh sam chi giao”, câu này xuất phát từ Tào Tử Kiến (Tào Thực, một hoàng thân của Tào Ngụy thời Tam quốc). Thanh sam (Áo xanh) là quan phục của quan viên cấp thấp thời cổ đại, hoặc là một cách gọi của quần áo bình thường ấy giờ. Trong bài “Tỳ Bà Hành” của Bạch Cư Dị có viết, “Lệ ai chan chứa hơn người? Giang châu Tư Mã đượm mùi áo xanh.” (bản dịch của Phan Huy Thực).  Thi nhân vô cùng cô đơn trên con đường làm quan, ngẫu nhiên gặp được hồng nhan đánh đàn tỳ bà, bởi vì, “Cùng thân lưu lạc trên đường, Chẳng cần quen biết cũng vương nặng tình” (bản dịch của Nguyễn Tâm Hàn), cùng đồng cảm thương xót, ghi dấu câu chuyện thơ trong một bài thơ thiên cổ, mới làm nên điển cố “Thanh sam chi giao”.