Thẩm Đoạt đi theo Mạnh Vĩ Bình xuống nhà ăn cơm.
Lúc này, Phó Doanh Xuyên cũng đã đến, năm người ngồi xuống cùng ăn cơm, trên bàn yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng châm rơi.
Mạnh Nguyễn nắm lấy bàn tay của Thẩm Đoạt ở dưới gầm bàn, bàn tay lạnh ngắt.
Trái tim Mạnh Nguyễn run lên, nhưng trên mặt lại không thể biểu hiện ra gì, cười nói: “Lâu lắm rồi gia đình chúng ta mới ăn cơm với nhau, nếu có bác ở đây nữa thì thật tốt.”
Phó Lam mỉm cười, sau đó hỏi Phó Doanh Xuyên: “Ba cháu bận rộn ở nước ngoài thế sao? Phải chú ý tới sức khỏe chút.”
“Cô cứ yên tâm ạ.” Phó Doanh Xuyên nói.
Mọi người lại không nói gì nữa.
Mạnh Nguyễn không dám làm gì quá lỗ mãng trước mặt ba mẹ, chỉ có thể không ngừng gắp thức ăn cho Mạnh Vĩ Bình và Phó Lam để giảm bớt bầu không khí nặng nề.
Một bữa cơm vô cùng gian nan.
Sau khi ăn xong, Mạnh Nguyễn tiễn Thẩm Đoạt ra cửa.
“Có phải vừa rồi ba em trách anh vì chuyện lần này đúng không?” Cô hỏi: “Chẳng qua là ba em rất thương em, ông ấy là người thấu tình đạt lý, nhất định ông ấy sẽ không vì chuyện này mà giận cá chém thớt đâu.”
Thẩm Đoạt ngồi xổm xuống nắm lấy tay cô, dịu dàng nói: “Vừa rồi chú chỉ tâm sự với anh thôi, không nói gì cả.”
Vậy tại sao bầu không khí giữa mọi người lại trầm xuống như vậy?
“Thẩm Đoạt, chúng ta đều đã nói sẽ không giấu nhau bất cứ chuyện gì mà.” Mạnh Nguyễn nói, giọng nói của cô bất giác run rẩy: “Anh đang nghĩ gì nhất định phải nói cho em biết.”
Thẩm Đoạt cúi đầu khẽ hôn lên tay cô.
“Nhuyễn Nhuyễn, thật ra chú có chút băn khoăn.” Anh thừa nhận: “Nhưng việc lần này là anh làm không tốt. Em để anh suy nghĩ một chút, sau đó chúng ta từ từ nói lại sau được không?”
Mạnh Nguyễn còn định nói thêm gì đó thì Phó Doanh Xuyên chờ ở bên cạnh đi tới.
“Chỉ vừa mới gặp mặt thôi, vội cái gì.” Anh ấy nói: “Về nhà.”
Thẩm Đoạt cũng đồng tình: “Bên ngoài gió lớn, lát nữa anh sẽ gọi cho em muộn một chút, mau vào nhà đi.”
Phó Doanh Xuyên quay xe lăn lại, lúc xoay người còn liếc nhìn Thẩm Đoạt một cái.
Trong phòng khách, Mạnh Vĩ Bình và Phó Lam đang ngồi uống trà.
“Thẩm Đoạt về rồi sao?” Phó Lam hỏi.
Mạnh Nguyễn khẽ nói “Vâng”, sau đó cô nhìn Mạnh Vĩ Bình rồi lại nhìn Phó Lam, cuối cùng nhìn Phó Doanh Xuyên, tay nhỏ giơ ra túm lấy quần anh trai, ánh mắt đầy cầu xin.
Phó Doanh Xuyên quay đầu đi, đẩy cô đến bên cạnh bàn trà sau đó cũng ngồi xuống ghế sofa.
“Thẩm Đoạt không tồi.” Anh ấy thấp giọng nói: “Gia cảnh cũng không quan trọng, gia đình họ Phó muốn giúp đỡ đều có thể. Hơn nữa, Thẩm Đoạt thực sự có tài năng, là một nhân tài hiếm có. Chỉ là…”
Mạnh Nguyễn tức khắc siết chặt tay nắm, tại sao còn có “Chỉ là” chứ?
Phó Doanh Xuyên làm lơ cái nhìn của cô, nói sự thật: “Quá khứ của cậu ta đem đến cho cậu ta rất nhiều phiền toái. Nếu không lưu tâm, rất có khả năng sẽ gây ra thêm nhiều rắc rối.”
Cáo Già chết tiệt!
Thà đừng nói còn hơn!
“Ba, mẹ, những chuyện này không thể đổ lỗi cho Thẩm Đoạt được.” Mạnh Nguyễn vội nói: “Anh ấy là người không muốn những chuyện này xảy ra hơn bất kỳ ai. Hơn nữa tai nạn lần này của con thực sự chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên thôi. Nếu tìm hiểu nguyên nhân sâu xa thì anh con mới là người phải chịu phần lớn trách nhiệm, ai bảo anh ấy không giải quyết triệt để các tranh chấp kinh doanh chứ!”
Phó Doanh Xuyên nhướng mày, nhưng anh ấy nhịn.
Phó Lam lắc đầu: “Chẳng lẽ mẹ và ba con không hiểu đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi sao? Chẳng qua lần này…”
“Được rồi.” Mạnh Vĩ Bình đứng lên, sắc mặt vừa nghiêm túc lại vừa lạnh lùng: “Khoảng thời gian này con cứ ở nhà nghỉ ngơi dưỡng thương đi, những chuyện còn lại thì đừng nghĩ tới vội.”
Mạnh Nguyễn mở miệng định nói gì đó, kết quả thấy Phó Lam liếc mắt nhìn liền ngậm miệng lại.
***
Thẩm Đoạt lái xe trở lại studio.
Về chuyện thiết kế cho ngài Khang ở thành phố S, anh còn muốn hoàn thiện lại thêm lần nữa, không thể để xảy ra một chút sai sót nào cả.
Đỗ xe.
Ngay khi Thẩm Đoạt vừa mới xoay người, anh lập tức bị tát một cái dữ dội!
“Đồ khốn khiếp!” Trình Y hét lên: “Dù tao có làm gì sai thì tao vẫn là mẹ mày! Tao là người sinh ra mày, cho mày mạng sống! Mày không giúp tao thì thôi, lại còn gọi người tới làm nhục tao! Tao đã từng này tuổi rồi, lại còn bị cảnh sát dẫn đi thẩm vấn nữa, mặt mũi bị vứt hết ra thùng rác rồi!”
Thẩm Đoạt chạm vào má, vẻ mặt lạnh lùng xa cách, cất bước rời đi.
Trình Y ngẩn người, lập tức đuổi theo.
“Năm đó nếu không phải vì ba mày có lỗi với tao, tao sẽ ra đi sao?” Bà tiếp tục hét lên: “Những năm tháng đẹp nhất của cuộc đời tao đều dâng hiến cho ba mày, nhưng ba mày đã cho tao được cái gì? Ngoại trừ ngôi nhà không ổn định, chủ nợ nhiều vô số kể thì chính là những ngày tháng bị hành hung. Tao…”
Thẩm Đoạt dừng bước chân.
“Tác phẩm ‘Sáng sớm mùa xuân’ của bà là của ba tôi.” Anh lạnh giọng nói: “Nếu bà còn tới quấy rầy tôi, dù chỉ một lần, tôi sẽ công bố chuyện này với giới truyền thông.”
Trình Y hoảng sợ, vô thức lùi lại phía sau hai bước.
Trong tất cả các cuộc triển lãm mà bà đã tổ chức nhiều năm qua, chỉ có tác phẩm “Sáng sớm mùa xuân” này là có chút danh tiếng, vì vậy bà mới miễn cưỡng có thể có một vị trí nhỏ trong giới mỹ thuật.
Nếu như bị mọi người biết là đạo tranh… Nhất định danh tiếng sẽ bị hủy hoại hoàn toàn.
Trình Y oán hận nhìn Thẩm Đoạt, nghiến răng nói: “Mày có bằng chứng gì? Bức tranh đó…”
Thẩm Đoạt không hề sợ hãi trước ánh mắt của bà, anh đã quá quen với vẻ mặt lạnh lùng không chút dao động, bình tĩnh tiếp nhận: “Nếu bà còn tiếp tục quấy rối nữa thì sẽ biết bằng chứng thôi.”
“Mày!” Trình Y run lên vì tức giận: “Mày với ba mày đều giống nhau, đều hủy hoại cuộc đời tao!”
Thẩm Đoạt nắm chặt tay, xoay người rời đi.
***
Một tuần sau.
Thẩm Đoạt đến xem xét căn nhà kiểu phương Tây của Khang Tuyền theo kế hoạch.
Mạnh Nguyễn muốn tới tiễn anh, nhưng thứ nhất là chân cô vẫn chưa bình phục hoàn toàn lắm, thứ hai là thái độ của Mạnh Vĩ Bình trong khoảng thời gian này không rõ ràng, làm cô thấy bất an nên cũng không dám có động thái lớn.
“Dưỡng thương thật tốt.” Thẩm Đoạt dặn dò: “Nhưng việc còn lại cứ giao cho anh.”
Mạnh Nguyễn suy nghĩ một hồi rồi nói: “Được, em sẽ nghe lời anh. Vốn dĩ định tới gặp ba mẹ em sau khi anh đi công tác ở thành phố S về, nhưng bây giờ tất cả mọi chuyện đều bị gián đoạn. Nhưng không sao, chúng ta sẽ cùng nhau giải quyết khi anh xong việc.”
Thẩm Đoạt khẽ cười: “Ngoan.”
Sau khi cúp máy không lâu, Phó Lam mang yến sào lên cho cô.
Thấy con gái đang nhíu mày cầm điện thoại, bà không khỏi thở dài.
“Đều nói con gái luôn nghe theo ba mẹ.” Phó Lam nói: “Ba mẹ con đối với con không tốt bằng Thẩm Đoạt đúng không?”
Mạnh Nguyễn hoàn hồn, đặt điện thoại xuống rồi nói: “Mẹ, anh ấy có thể sánh với mẹ và ba con được sao? Hơn nữa, năm đó ông ngoại con không đồng ý cho mẹ lấy ba con, mẹ không phải một khóc, hai làm loạn, ba đòi thắt cổ tự tử sao?”
“…”
Đứa con xui xẻo này!
Phó Lam đặt yến sào xuống, bực bội nói: “Nhân lúc còn nóng thì uống đi.”
“Mẹ, mẹ đừng đi vội.” Mạnh Nguyễn giữ bà lại: “Mẹ nói cho con biết, rốt cuộc ba con nghĩ như thế nào vậy? Tâm trạng con mỗi ngày đều xuống dốc, mẹ không đau lòng sao!”
Phó Lam ngồi xuống bên cạnh con gái, vuốt ve mái tóc cô, nghiêm túc nói: “Nhuyễn Nhuyễn, ngoài Thẩm Đoạt ra thì không thể là ai khác sao?”
Mạnh Nguyễn gật đầu không chút do dự.
“Con thật là, sao tính cách có thể giống mẹ như vậy chứ.” Phó Lam cảm thán: “Năm đó ông ngoại con cũng đã hỏi mẹ như vậy, ngoài Mạnh Vĩ Bình ra thì không thể là ai khác sao? Cậu ta không có tiền, không có địa vị thì có chỗ nào tốt chứ?”
“Vậy mẹ đã trả lời như thế nào?”
Phó Lam mỉm cười: “Mẹ nói, hiện tại anh ấy không có gì, nhưng trong lòng anh ấy có con. Sau này, chúng con sẽ có tất cả.”
Và sự thật đã chứng minh Phó Lam không nhìn nhầm người.
Thành tựu của Mạnh Vĩ Bình đạt được ở thời điểm hiện tại không phải dễ dàng có được, nhưng tấm huân chương lớn nhất mà ông đạt được chính là vợ mình.
Mạnh Nguyễn dựa vào vai nữ sĩ Phó, nhẹ giọng nói: “Con và Thẩm Đoạt cũng như vậy. Anh ấy luôn nỗ lực vì con, con tin rằng sau này chúng con sẽ có tất cả.”
“Nhưng nếu ba con không đồng ý thì sao?” Phó Lam hỏi.
Mạnh Nguyễn đột nhiên ngẩng đầu lên, sắc mặt có chút tái nhợt.
Mà Phó Lam cũng không dỗ dành cô, tiếp tục nói: “Nhuyễn Nhuyễn, đã bao giờ con nghĩ tới con với Thẩm Đoạt ở bên nhau sẽ được bình yên chưa? Thẩm Đoạt và ba con không giống nhau. Ba con tuy cũng xuất thân kham khổ, nhưng hoàn cảnh gia đình rõ ràng, ông bà con đều là những công chức làm tròn bổn phận của mình. Nhưng ba Thẩm Đoạt là một kẻ nghiện cơ bạc, nợ nần trước đây vẫn còn có người đến đòi, bây giờ lại còn chuyện của mẹ cậu ấy nữa. Con không sợ…”
“Mẹ, đây là suy nghĩ của ba con sao?” Mạnh Nguyễn nói: “Ba con bấy lâu nay không tỏ thái độ gì chính là lo lắng Thẩm Đoạt sẽ làm liên lụy đến con sao?”
Phó Lam không nói gì.
Mạnh Nguyễn vội nói: “Đây đều là những chuyện xác suất nhỏ thôi! Chẳng lẽ vì những xác suất nhỏ như vậy mà con phải từ bỏ một người con yêu sao? Mẹ, không bao giờ có cái đạo lý nào như vậy đâu!”
Phó Lam đương nhiên biết không có cái đạo lý như vậy.
Nhưng những chuyện này chính là nút thắt mà Mạnh Vĩ Bình vẫn chưa thể tháo gỡ được trong lòng, làm sao có thể dễ dàng gỡ rối bằng đạo lý này chứ?
***
Máy bay hạ cánh thuận lợi ở thành phố S.
Lần đi công tác này Cao Hiên cũng đi theo anh.
Vốn dĩ ở nơi đây không có chuyện liên quan đến anh ta, nhưng anh ta thấy Thẩm Đoạt trong khoảng thời gian này ban ngày thì bình thường, nhưng ban đêm lại điên cuồng thay đổi thiết kế, giống như trên bản vẽ có thêm một chấm nhỏ nữa cũng có thể khiến cuộc sống hàng ngày của anh thay đổi.
Cao Hiên thực sự không yên tâm nên đã đi theo anh.
Bọn họ đi theo trợ lý Tiểu Triệu của Khang Tuyền về khách sạn.
Thu dọn hành lý xong, ba người cùng nhau đến nhà hàng buffet trên tầng hai của khách sạn dùng bữa.
Nào ngờ, Quách Bác Văn và bạn bè của anh ta cũng đang dùng bữa ở đây.
Thẩm Đoạt và Quách Bác Văn đối mặt với nhau. Nhớ lại lần cuối cùng bọn họ gặp mặt, một người thản nhiên, một người đầy thù hận.
“Thẩm Đoạt, bạn của cậu à?” Cao Hiên hỏi.
Quách Bác Văn nghịch khuy áo trên măng sét, chế nhạo: “Bạn của tôi? Một tên quỷ nghèo đến từ một nơi hẻo lánh cũng xứng đáng làm bạn của tôi sao?”
Mấy tên đi bên cạnh anh ta cũng cười chế nhạo.
Tiểu Triệu nói: “Thẩm tổng, có cần gọi bảo vệ không?”
Thẩm tổng?
Quách Bác Văn sửng sốt khi nghe những lời đó, mà một người bạn trong đám bạn của anh ta cũng thuộc giới nhà giàu, người đó đã nhận ra Tiểu Triệu đang nói chuyện chính là trợ lý đắc lực nhất của Khang Tuyền.
Danh tiếng của Khang Tuyền thì Quách Bác Văn đương nhiên đã nghe qua, nhưng sự giàu có và địa vị của nhà họ Quách còn lâu mới đủ trình với tay tới một người như Khang Tuyền.
Làm sao tên quỷ nghèo này có thể liên quan đến Khang Tuyền chứ?
Thẩm Đoạt nói: “Không cần.”
Dứt lời, anh ném cho Quách Bác Văn một cái nhìn lạnh lẽo. Mà chỉ cần một cái nhìn đó, Quách Bác Văn lập tức nhớ tới sự tàn nhẫn của anh trong con ngõ nhỏ ngày hôm đó, chân tay tức khắc mềm nhũn.
“Hừ.” Quách Bác Văn cố tỏ ra chấn định mà nói: “Chúng ta đi.”
Sau khi nhóm người đó rời đi, Cao Hiên mới bình luận một câu —— Cái thứ gì.
Thẩm Đoạt cũng không để nó ở trong lòng.
Sau bữa tối, anh trở về phòng tiếp tục kiểm tra những phần còn thiếu, xem bản vẽ thiết kế còn chỗ nào cần chỉnh sửa không.
Không lâu sau, chuông cửa vang lên dồn dập.
Thẩm Đoạt đặt bút vẽ xuống, đi tới cửa liền nhìn thấy Cao Hiên qua mắt mèo.
“Có chuyện gì…”
“Mau đi với tôi!”
Cao Hiên kéo Thẩm Đoạt về phía thang máy.
Cả hai vội vã rời khỏi khách sạn, băng qua đường và dừng lại ở lối vào của một nhà hàng kiểu Tây nằm ở phía đối diện.
“Cậu nhìn xem!”
Cao Hiên chỉ vào người phụ nữ đang ngồi ăn ở bên cửa sổ.
Hóa ra là Hàn Tiểu Bình!
Hàn Tiểu Bình ăn mặc thời thượng, trang điểm kĩ lưỡng, đang dùng bữa tối với một chàng trai có vẻ mới ngoài 20. Hai người thậm chí còn đút thức ăn cho nhau, cử chỉ khá thân mật.
“Cậu còn nhớ lúc đó bà ta đã ‘bán thảm’ như thế nào không?” Cao Hiên hừ một tiếng.
—— Bởi vì ba mày mượn tiền chồng tao, khiến chồng ta bị bệnh không có tiền để chữa trị, sau đó đã chết tức tưởi! Quả phụ như tao nuôi hai đứa nhỏ lớn lên dễ dàng sao? Ai có thể đau lòng vì chúng tao chứ!
Thẩm Đoạt cũng rất ngạc nhiên.
Nhớ tới những gì Mạnh Vĩ Bình đã nói lúc trước, anh lập tức nói: “Điều tra xem.”
“Tôi chỉ chờ mỗi câu này của cậu thôi!” Cao Hiên búng ngón tay: “Vừa rồi tôi đã gọi điện cho lão Chu rồi, lát nữa muộn một chút, cậu ta sẽ lái xe đưa Nhị Hắc đến đây, để Nhị Hắc đi theo người phụ nữ này, xem bà ta làm những chuyện gì!”
Thẩm Đoạt và Cao Hiên trở về khách sạn.
Lúc đi ngang qua đại sảnh, Mạnh Nguyễn gọi điện tới.
Thẩm Đoạt ra hiệu cho Cao Hiên đi lên trước, còn mình thì đi đến một góc yên tĩnh nghe điện thoại.
“Anh vẫn đang sửa lại bản thiết kế sao?” Mạnh Nguyễn hỏi: “Không đúng, em nghe thấy tiếng người nói chuyện xung quanh anh. Anh đang làm gì vậy?”
Khóe miệng Thẩm Đoạt nhếch lên, anh mở cửa lối thoát hiểm ra đi vào.
“Vừa rồi anh xuống dưới với Cao Hiên có chút chuyện.” Anh giải thích: “Vẫn chưa trở về phòng.”
Mạnh Nguyễn nói “Ồ”, sau đó im lặng khoảng bốn, năm giây mới nói tiếp: “Thẩm Đoạt, tâm trạng của anh trong khoảng thời gian này không được tốt đúng không. Là bởi vì ba em cảm thấy anh sẽ làm liên lụy đến em, lần trước nói chuyện không được vui vẻ, đúng không?”
Thẩm Đoạt do dự một lát rồi mới trả lời: “Ừ.”
“Mặc dù chuyện lần này hoàn toàn không phải do anh gây ra, nhưng nó vẫn liên quan đến anh.” Anh nói: “Nếu không phải anh với bà ấy là mẹ con, bà ấy sẽ không tìm đến em, cũng sẽ không… Thậm chí cả chuyện của Hàn Tiểu Bình cũng sẽ là tai họa ngầm đối với em trong tương lai.”
“Vậy sao anh không nói là nếu không phải em tùy hứng lừa dối gia đình tới Tịch Giang, như vậy em sẽ không gặp lại anh, những chuyện sau đó sẽ không xảy ra?”
Thẩm Đoạt rũ mắt: “Không được.”
“Cái gì không được?”
“Em không tới Tịch Giang….” Thẩm Đoạt dừng một chút: “Không được.”
Sự lo lắng vừa mới khởi dậy trong Mạnh Nguyễn đều biến mất, nhưng lại biến thành từng tầng chua xót trong lòng.
“Là em đã ép buộc anh.” Mạnh Nguyễn thấp giọng nói: “Anh đã làm rất tốt, nhưng em luôn muốn nhanh hơn. Anh mệt lắm đúng không?”
Thẩm Đoạt trả lời: “Không. Không mệt, không mệt chút nào.”
Mạnh Nguyễn sụt sịt, cô muốn nói lời gì đó cổ vũ hoặc an ủi anh, nhưng lời nói đến bên môi lại biến thành: “Thẩm Đoạt… Em nhớ anh.”
Anh cũng không trả lời lại ngay lập tức, nhưng khi mở miệng, giọng nói lại khàn đi, tất cả những gì muốn nói trong lòng đều chỉ có thể gọi một tiếng “Nhuyễn Nhuyễn”.
Nhưng chỉ với hai từ này, Mạnh Nguyễn cũng đã hiểu rõ tình cảm của anh.
Cả hai đều không nói gì, nhưng họ biết rõ tình cảm của nhau.
“Anh làm việc chăm chỉ nhé.” Mạnh Nguyễn nhẹ giọng nói: “Nhớ ăn uống đúng giờ, đừng thức khuya quá. Anh thức bao lâu, em cũng thức bấy lâu, anh tự chịu đấy.”
“Ừ.” Thẩm Đoạt cảm thấy thư thái hơn rất nhiều: “Nghe lời em.”
Hai người trò chuyện thêm vài câu.
Toàn bộ tâm tư của Thẩm Đoạt đều đặt ở trên người cô, không nhận ra rằng có một người cũng đang đứng ở lối thoát hiểm ở tầng trên.
***
Không tới hai ngày sau, Nhị Hắc mang đến một thông tin chấn động.
“Nghèo cái gì chứ? Không nghèo một chút nào!”
Nhị Hắc uống một ngụm nước trái cây, còn nhờ Cao Hiên gắp cho anh ta mấy con cua.
Cao Hiên tặc lưỡi: “Cậu cứ nói trước đi. Lát nữa sẽ có rất nhiều thời gian cho cậu ăn!”
Nhị Hắc cười ngượng ngùng, tiếp tục nói: “Người phụ nữ này sống trong một căn hộ cao cấp ở thành phố S. Em đã hỏi nhân viên bảo vệ ở đó, điều kiện rất tốt! Giá mỗi mét vuông cũng phải đến sáu, bảy vạn tệ!”
“Sau đó thì sao?”
Nhị Hắc vỗ bàn!
Khách hàng đi ngang qua bàn tán sôi nổi, Cao Hiên che mặt nói: “Chú ý hình tượng một chút! Anh Đoạt của cậu bây giờ là người cũng có chút mặt mũi đó.”
Nhị Hắc nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Thẩm Đoạt, gật đầu: “Sau đó em đã tiếp tục hỏi! Nghe nói bà ta là kẻ lừa đảo! Bà ta luôn dùng hai đứa nhỏ để ‘bán thảm’, không hề thiếu tiền chút nào, đàn ông mà bà ta mang về nhà mỗi tháng đều đếm không xuể. Cái ngày mà bà ta tới Tịch Giang nói là ăn không đủ no rồi nhớ tới chồng mình lúc còn sống, tất cả đều là bậy bạ!”
Cao Hiên đã rất tức giận sau khi nghe điều này.
Mà Thẩm Đoạt không thể nghĩ ra, nếu vụ lừa bịp tống tiền này đã được lên kế hoạch sẵn, vậy thì giấy nợ đấy ở đâu ra? Giấy nợ không thể bị làm giả được.
“Nếu không để em quan sát mấy ngày nữa xem?” Nhị Hắc nói.
Cao Hiên lắc đầu: “Thông tin được như vậy là rất nhiều rồi. Cậu về trước đi, lúc trở về đừng để người khác phát hiện.”
Nhị Hắc nghe theo chỉ đạo, xoa xoa tay, sau đó cầm đũa gắp cua…
Sau đó, giai đoạn chuẩn bị cho ngôi nhà kiểu Tây kia đã hoàn thành, Thẩm Đoạt dốc toàn bộ sức lực vào việc khởi công xây dựng.
Thẩm Đoạt tính toán dựa theo tiến độ này, những công việc còn lại sẽ giao cho đội phụ trách thi công, anh có thể trở về thành phố B sớm hai ngày. Còn về chuyện Hàn Tiểu Bình, thỉnh thoảng anh có nghĩ tới, nhưng cũng không quá phân tâm.
Sáng hôm sau.
Thẩm Đoạt đến chỉ đạo thi công như thường lệ, nhưng vừa mới bước đến đầu ngõ khu nhà kiểu Tây kia đã nhìn thấy có rất nhiều người đang vây quanh đó.
“Có chuyện gì vậy?” Cao Hiên hỏi: “Hỏng rồi! Không phải công nhân bị thương chứ?”
Cả hai vội vã chạy đến.
Kết quả, Hàn Tiểu Bình đang đứng trước khu nhà kiểu Tây.
“Thẩm Đoạt!”
Ngay khi bà ta nhìn thấy Thẩm Đoạt, bà ta liền lao đến như một con chó điên, bắt đầu gân cổ hét lên “Những điều bi thảm” mà bà ta đã trải qua.
Người đi đường không biết chân tướng thế nào, chỉ thấy người phụ nữ nghèo túng kia than thở khóc lóc liền tin tưởng, sôi nổi chỉ trỏ vào Thẩm Đoạt.
“Bà đừng có quá đáng như vậy chứ?” Cao Hiên hét lên: “Đồ dối trá! Ngày nào bà cũng sống như vậy sao?”
Mặt Hàn Tiểu Bình thoáng biến sắc, sau đó lại hét lên: “Lại muốn quỵt tiền nợ nữa đúng không? Chồng tao bị ba mày hại chết! Hai đứa nhỏ của tao…”
“Muốn bao nhiêu tiền?” Thẩm Đoạt bình tĩnh nói.
Cao Hiên trừng mắt: “Cậu có bị điên không vậy?”
“Tao phỉ nhổ!” Hàn Tiểu Bình nhổ nước bọt về phía Cao Hiên: “Thẩm Đoạt, nếu mày đã phóng khoáng như vậy, tao cũng sẽ không làm khó mày nữa. Hai đứa con tao còn đang đi học, 20 vạn! Nhiều hơn một chút tao không cần, nhưng thiếu một xu cũng không được!”
Thẩm Đoạt gật đầu: “Ba ngày nữa đến đây.”
Hàn Tiểu Bình do dự không biết anh nói thật hay không, nhưng bà ta cũng không muốn dây dưa ở lại đây nữa nên đã rời đi.
“Mọi người, tiếp tục công việc.” Thẩm Đoạt ra lệnh, sau đó tiến vào nhà cổ.
Cao Hiên quay đầu nhìn đám người vẫn còn đang sôi nổi bàn luận kia, thì thầm: “Cậu đang nghĩ cái gì vậy hả? Bà ta chính là kẻ lừa đảo đó! Sao cậu có thể đưa tiền cho bà ta được?”
Ánh mắt Thẩm Đoạt đầy sự hung dữ và tàn nhẫn.
Tuy nhiên, dù sự việc được giải quyết với tốc độ nhanh nhất, nhưng không biết cư dân mạng nào đã quay video lại và tung lên mạng khiến mọi người đều xôn xao.
Khang Tuyền từ trước đến nay luôn kín tiếng, ông đã vô cùng tức giận khi biết cư dân mạng đã tra ra được ngôi nhà cổ đó đứng tên ông, thậm chí còn tung tin đồn rằng gia đình nhà họ Khang giàu có là do tham nhũng.
Ông đã chuyển việc này cho Phó Doanh Xuyên để giải quyết, còn hét lên: “Người mà cậu đề cử, xảy ra chuyện gì thì cậu sẽ phải chịu trách nhiệm.”
Phó Doanh Xuyên lập tức gọi người xóa hotsearch, giải quyết sạch sẽ chuyện trên mạng, sau đó sử dụng quan hệ xã giao để đưa ra bài phản bác. Cuối cùng, vấn đề đã được giải quyết.
Nhưng bên cạnh những lời trầm trồ khen ngợi thì vẫn còn không ít lời quở trách, nhiều đến nỗi anh ấy rất tức giận.
Phó Doanh Xuyên đã đến biệt thự nhà họ Mạnh sau khi họp xong.
“Rốt cuộc Thẩm Đoạt còn bao nhiêu rắc rối nữa vậy?” Phó Doanh Xuyên hỏi: “Lúc trước là Trình Mạt Niệm, bây giờ là Hàn Tiểu Bình… Tại sao cứ dây dưa không dứt như vậy chứ?”
Mạnh Nguyễn chưa kịp xem tin tức đã bị Phó Doanh Xuyên xóa sạch, giờ phút này nghe xong cô cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Sau một hồi dò hỏi, cô khẳng định: “Việc này chắc chắn có vấn đề.”
Phó Doanh Xuyên cười chế nhạo: “Cả thế giới này đều muốn làm hại cậu ta, đúng không?”
“Không phải.” Mạnh Nguyễn lắc đầu: “Anh, anh nghe em nói này. Cái người tên Hàn Tiểu Bình này lúc trước một mực khăng khăng là ba của Thẩm Đoạt lúc còn sống thiếu nợ chồng bà ta, Thẩm Đoạt đã trả 10 vạn vào thời điểm đó rồi. Đã qua bao lâu rồi sao giờ này mới tìm đến đây? Hơn nữa, thành phố S cũng không nhỏ, tại sao bà ta có thể tìm được Thẩm Đoạt, lại còn khéo léo phân tích mà tìm tới nhà Khang Tuyền để quấy rối chứ?”
Phó Doanh Xuyên suy nghĩ một hồi.
Rút cà vạt ra, anh ấy đứng dậy nói: “Dù thế nào thì chuyện của Trình Mạt Niệm cũng đã gây ra rất nhiều rắc rối rồi. Chú sẽ nghĩ như thế nào? Em tự mình suy nghĩ đi.”
Phó Doanh Xuyên rời đi.
Mạnh Nguyễn bước xuống giường, đi tới cầm lấy điện thoại gọi cho Cao Hiên.
Cao Hiên vừa nghe tới chuyện này liền bốc hỏa.
Sau khi kể cho Mạnh Nguyễn nghe những gì mà Nhị Hắc tìm hiểu được, anh ta tức giận nói: “Chuyện này nếu không phải do Thẩm Đoạt xui xẻo thì chính là Hàn Tiểu Bình theo dõi cậu ấy!”
Mạnh Nguyễn không trả lời chuyện này, chỉ nói: “Chuyện tôi gọi điện cho anh, anh đừng nói lại với Thẩm Đoạt nhé. Bây giờ anh ấy như thế nào?”
“Không có chuyện gì đâu.” Cao Hiên thở dài: “Vẫn đang làm việc.”
Sau khi cúp điện thoại, Mạnh Nguyễn gọi cho Tô Diệu Ngôn đang quay phim ở thành phố S.
***
Buổi tối.
Sau khi kết thúc một ngày làm việc, Thẩm Đoạt còn phải tiếp nhận sự chất vất của Khang Tuyền.
Anh cũng nghĩ chuyện này là bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ rình sau lưng (*). Cho dù anh cũng là nạn nhân, nhưng anh vẫn phải thành khẩn xin lỗi vì đã làm tổn hại danh tiếng của Khang Tuyền.
(*) bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ rình sau lưng: Nghĩa là nếu chỉ nhìn thấy cái lợi trước mắt mà không tính đến hiểm họa ẩn nấp phía sau thì sẽ khiến mình rơi vào tình thế nguy hiểm
Thẩm Đoạt thở dài.
Vừa định châm thuốc, chuông cửa vang lên.