Sức nóng trong phòng tăng lên.
Thẩm Đoạt đối mặt với cô, ngón tay đặt trên ghế sofa, trong lòng như bùng lên một ngọn lửa thiêu cháy tim gan, lá phổi của anh.
“Anh nói gì đi.”
Mạnh Nguyễn ngồi dậy, hai tay ôm cổ anh, vẻ mặt càng nghiêm túc hơn.
“Em hỏi anh, thời tiết bây giờ có phải rất lạnh đúng không?” Cô chớp chớp mắt: “Ban đêm gió thổi vù vù, nghe vừa lạnh lẽo vừa dọa người.”
Cổ họng Thẩm Đoạt nghẹn lại, ậm ừ một tiếng “Ừ”.
Đôi mắt nai của cô cười ngọt ngào, đầu vùi vào cổ anh: “Em có thể sưởi ấm cho anh!”
“…”
“Em ngủ rất ngoan nha.” Cô tiếp tục cọ cọ: “Bảo đảm…”
Thẩm Đoạt đột nhiên gỡ cánh tay cô ra, siết chặt lấy nó.
Mạnh Nguyễn nhíu mày, chu môi tủi thân nói: “Anh làm em đau.”
Thẩm Đoạt thả lỏng cánh tay một chút, hít sâu ba lần.
“Nào.” Giọng anh khàn khàn: “Nào, uống nước trước nhé, được không?”
Mạnh Nguyễn mở miệng.
Thẩm Đoạt ôm cô vào lòng, cho cô uống nước cẩn thận như với một đứa trẻ.
Có lẽ cô đã thấy dễ chịu hơn sau khi uống nước, cô chống vào vai anh để đứng lên, nói: “Em mệt rồi, muốn ngủ.”
Bộ lễ phục này của Mạnh Nguyễn là hàng cao cấp.
Nhà thiết kế dường như đã dựa trên số đo của cô để thiết kế, bộ váy ôm sát cơ thể cô, tôn lên dáng người đẹp đẽ của cô, phần lưng còn được thiết kế có dây đai.
Ngoại trừ giải pháp dùng tay để cởi ra thì không còn cách nào khác.
Thẩm Đoạt đã phải dùng hết sự kiên nhẫn và khả năng chịu đựng của mình —— Cởi nó ra.
Nhưng đối phương vẫn luôn không hợp tác, chốc lại kiễng chân, chốc lại xoay vòng vòng, không chịu đứng yên một chỗ để người phía sau “cởi đồ” cho cô.
Còn vị “công nhân cởi quần áo” này đã toát mồ hôi hột.
“Nhuyễn Nhuyễn, ngoan một chút.” Thẩm Đoạt nói: “Cởi xong sẽ thấy thoải mái hơn.”
Khi dây đai được cởi, tấm lưng mịn màng của cô gái dần lộ ra.
Thẩm Đoạt chợt nhớ ra điều gì đó, ngón tay của anh lập tức đông cứng lại…
Mạnh Nguyễn đang mặc một chiếc váy được đính đầy hạt cườm, càng thêm cảm thấy vừa nặng lại vừa nóng, liền bắt đầu tự mình kéo xuống.
“Đừng!”
Thẩm Đoạt không dám đưa tay ra, càng không dám nghĩ nên làm gì kế tiếp, trong lúc nhất thời vừa bối rối lại vừa khó xử.
Mạnh Nguyễn buồn bực xoay người lại, anh lập tức nhắm mắt lại!
“Sao vậy? Cô hỏi: “Anh không định ngủ sao?”
“Anh, anh…” Thẩm Đoạt khó khăn nói: “Em mặc một chiếc áo lên trên trước đã, rồi chúng ta lại tiếp tục.”
Mạnh Nguyễn cúi đầu nhìn đồ bảo vệ đang quấn chặt người mình. Cô mặc một bộ đồ lót trong, chiếc khóa sau lưng cũng được làm bằng chất liệu trong suốt, khiến da cô ngứa ngáy.
Nhưng lần này cô ngoan ngoãn nghe lời.
Mạnh Nguyễn xách váy đi đến tủ quần áo, tùy tiện cầm lấy một chiếc áo phông rồi mặc vào.
“Bị kẹt rồi.”
Cô nũng nịu nói.
Thẩm Đoạt nhíu mày, nhưng vẫn không dám mở to mắt, chỉ nói: “Đừng nóng vội. Cứ mặc dần dần vào là sẽ mặc được thôi.”
Mạnh Nguyễn tự mày mò một hồi.
Thì ra cô đã chui đầu vào ống tay áo, chẳng trách không mặc được.
“Em ngốc thật.”
Mạnh Nguyễn mỉm cười, lại xách váy đi tới bên cạnh Thẩm Đoạt. Ngay khi cô định nói gì đó, mũi chân liền giẫm vào chân váy.
“Au!”
Nghe thấy động tĩnh kỳ lạ, Thẩm Đoạt mở mắt ra.
Nhìn thấy cô ngã xuống bên cạnh tủ đầu giường, trái tim Thẩm Đoạt thắt lại, lập tức nắm lấy tay cô kéo vào lòng anh!
Nhưng phần chân váy dưới chân lại rối tung lên…
Thẩm Đoạt ôm Mạnh Nguyễn ngã xuống giường.
“Có bị va vào đâu không?” Thẩm Đoạt vội hỏi.
Cơ chân của Mạnh Nguyễn cứng ngắc lại, có chút đau đớn.
“Đau…”
Thẩm Đoạt muốn kiểm tra xem cô bị đau ở đâu, kết quả cô lại nằm sấp xuống, đè lên người anh.
“Để anh xem em bị thương ở đâu. Em…”
“Người anh nóng quá.”
Mạnh Nguyễn giơ tay chạm vào cổ anh, rồi dần dần hướng lên trên.
Cả người Thẩm Đoạt cứng đờ, lập tức giữ chặt tay cô!
“Anh sao vậy?” Mạnh Nguyễn ngẩng đầu nhìn anh: “Anh thấy không thoải mái thì phải uống thuốc.”
Hít thở sâu cũng vô ích…
Trái tim Thẩm Đoạt đập điên cuồng, khí huyết dồn dập không ngừng tụ lại ở một chỗ!
Anh sợ Mạnh Nguyễn phát hiện, cắn răng nói: “Trước, trước tiên là ngồi dậy đã. Anh…”
Cô lại nằm xuống một lần nữa, ôm chặt lấy anh.
Thẩm Đoạt bị cô dày vò đến chết!
“Nhuyễn Nhuyễn, ngồi dậy!” Anh quát lớn.
Mạnh Nguyễn sợ đến mức rụt cổ lại, nhưng vẫn không buông tay, nghẹn ngào nói: “Anh mắng em.”
Thẩm Đoạt bất lực đến cực điểm: “Không phải. Anh…”
Mới nói được một nửa, trên ngực liền cảm thấy lạnh lẽo khiến Thẩm Đoạt sững lại.
Cô khóc.
“Nhuyễn Nhuyễn, anh không cố ý.” Thẩm Đoạt lập tức giải thích: “Anh chỉ sợ mình…”
“Em ghét những ai khinh thường anh.” Cô nói: “Bọn họ có tư cách gì để nói về anh chứ? Ỷ vào cuộc sống tốt hơn liền tự cho mình là nhất, nhưng thực tế còn kém xa anh rất nhiều. Anh ưu tú như vậy, anh là tốt nhất! Mấy người đáng ghét! Em nguyền rủa bọn họ không bước ra được khỏi cái vòng tròn đó!”
Thẩm Đoạt ngẩn người.
Anh không biết tại sao cô lại nói ra những lời như vậy, suy nghĩ một hồi, liền hỏi: “Hôm nay đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Mạnh Nguyễn không nói lời nào.
Cô đột nhiên bò dậy khỏi người anh, ngồi ở trên bụng anh.
“Em tuyên bố!” Cô từ trên cao nhìn xuống, chăm chú nhìn người con trai đang nằm dưới thân mình: “Ai dám bắt nạt đầu gỗ ngốc anh, em sẽ cho người đó biết tay gấp mười lần! Gấp mười lần!”
Thẩm Đoạt nhíu mày, từ từ ngồi dậy đối mặt với cô.
Mái tóc cô đã rối bù như tổ chim, khóe mắt còn đọng lại những giọt lệ, nhìn rất thê thảm.
“Sao vậy?” Thẩm Đoạt nhẹ nhàng lau nước mắt giúp cô: “Có gì không vui thì cứ nói cho anh biết.”
Mạnh Nguyễn lắc đầu, cô nắm lấy tay anh đặt ở vị trí trái tim mình, nói rõ từng câu từng chữ ——
“Sau này, em sẽ bảo vệ anh.”
Thẩm Đoạt ngẩn ngơ!
Thật lâu sau, anh ôm chặt cô vào lòng.
***
Mạnh Nguyễn tỉnh dậy trong tình trạng đầu đau như muốn nứt ra.
Cô thật sự không thể hiểu được những người nghiện rượu đã nghĩ gì? Sống thoải mái quá nên không muốn sống nữa sao.
Mạnh Nguyễn giơ tay lên xoa xoa thái dương, xốc chăn lên rồi đi vào phòng tắm rửa mặt.
Khi cúi xuống để rửa mặt, cô chú ý tới đôi chân trần của mình, rồi lại nhìn chiếc áo phông mà cô đang mặc trên người… Ký ức có dấu hiệu hồi phục lại.
“…”
Mạnh Nguyễn lao ra khỏi phòng ngủ.
Trong phòng bếp, người con trai cao lớn đang đứng ở đấy thái rau.
“Thẩm Đoạt!”
Mạnh Nguyễn chạy tới.
Thẩm Đoạt quay lại, nhìn thấy cô đang đi chân trần liền đặt đồ trong tay xuống, bế cô lên đi về phía sofa trong phòng khách.
Ánh nắng ban mai xuyên qua chiếc rèm cửa hoa văn, tạo thành những vệt lốm đốm.
Một nồi cháo nhỏ đang được đun ở trong bếp, vị ngọt bùi của đậu đỏ thoang thoảng bay ra, chui vào khoang mũi, kích thích vị giác.
Thật tiếc là dù có ngon đến mấy cũng không thể sánh bằng người con trai trước mặt cô.
Thẩm Đoạt xoa xoa đầu cô rồi lau sạch bọt dính trên cằm cô.
“Vẫn còn sớm.”
Mạnh Nguyễn nắm lấy tay anh, trên mặt nở nụ cười tươi, nói: “Em không nằm mơ đúng không, anh thật sự đã về rồi này! Không phải anh nói ngày kia mới về sao? Không đúng, là ngày mai.”
Những mảnh vỡ về chuyện ngày hôm qua dần trở lại.
Nghĩ đến bộ dạng quyến rũ, mềm mại như nước của cô đêm hôm qua, lại còn dính anh chặt như vậy… Sắc mặt Thẩm Đoạt không được tốt lắm.
“Sao anh không nói gì?” Mạnh Nguyễn hỏi: “Ngày hôm qua…”
Ting tong!
Chuông cửa vang lên.
Cả hai đều sững sờ. Mạnh Nguyễn sau khi phản ứng lại liền nhanh chóng đi xem đó là ai.
Thư ký Trương.
Cô chạy trở lại kéo Thẩm Đoạt vào trong phòng ngủ: “Hình như là mẹ em có việc nên bảo thư ký Trương qua đây nói với em, anh chờ một chút, sẽ xong rất nhanh thôi.”
Thẩm Đoạt gật đầu.
“Tiểu thư, buổi sáng tốt lành.”
Thư ký Trương mang canh Phó Lam tự nấu tới, khi bước vào liền chú ý tới nồi cháo đang được nấu ở trong bếp.
“À, tôi cũng đang chuẩn bị bữa sáng.” Mạnh Nguyễn giải thích: “Thư ký Trương đã ăn chưa vậy? Hay là nếm thử tay nghề của tôi đi.”
Thư ký Trương mỉm cười: “Cảm ơn lòng tốt của tiểu thư. Tôi tới là có chuyện muốn nói với tiểu thư, Phó tổng tạm thời có việc nên đã tới Singapore, sẽ vắng mặt trong nước một tuần, cô hãy tự chăm sóc bản thân mình. Có bất cứ chuyện gì thì cô cứ liên hệ với tôi.”
Mạnh Nguyễn gật đầu, liếc mắt nhìn về phía phòng ngủ.
“Ngoài ra.” Thư ký Trương tiếp tục nói: “Phó tổng nhờ tôi thông báo với cô rằng, đúng là Quách Bác Văn có ý định theo đuổi cô, nhưng cô không cần phải bận tâm về chuyện đó. Phó tổng…”
Rầm!
Trong phòng ngủ vang lên âm thanh va chạm của đồ vật.
Thư ký Trương giật mình, nhíu mày: “Trong nhà… Có người?!”
Sắc mặt Mạnh Nguyễn đông cứng lại.
Nhưng dù sao cô cũng đã đấu trí với “Cáo Già” Phó Doanh Xuyên bao nhiêu năm rồi, cho nên vẫn có chút tài năng.
“Là Diệu Diệu.” Mạnh Nguyễn thở dài: “Cô ấy bị loại khỏi buổi thử vai nên tối hôm qua đã đến khóc lóc với tôi, giờ vẫn đang ngủ ở trong phòng.”
Thư ký Trương tin tưởng.
Sau khi tiễn người đi, Mạnh Nguyễn dựa vào cửa thở hổn hển một hồi —— Đúng là không thể chịu nổi cái loại yêu đương ngầm này mà.
Cô quay lại mở cửa phòng ngủ, Thẩm Đoạt đang đỡ lấy đèn bàn dưới sàn.
“Anh xin lỗi.”
“Không sao đâu. Kính không bị vỡ đúng không? Đừng để bị đứt tay.”
Hai người cùng nhau đặt đèn bàn lại chỗ cũ.
Mạnh Nguyễn định nói gì đó, Thẩm Đoạt nghiêm túc hỏi: “Quách Bác Văn tới tìm em sao?”
“…”
Thật là kỳ lạ.
Tại sao những người xung quanh cô đều có ấn tượng sâu sắc về Quách Bác Văn hơn cô vậy?
Tô Diệu Ngôn nhớ rất rõ việc Quách Bác Văn đàn guitar rồi tỏ tình, nhưng trong trí nhớ của Mạnh Nguyễn thì lại khá mơ hồ. Còn Thẩm Đoạt vì sao lại nhớ rõ?
“Không.” Thẩm Đoạt rũ mắt: “Nghe quen thôi.”
Mạnh Nguyễn nói “Ồ”: “Đừng lo, giữa em với Quách Bác Văn không có chuyện gì đâu. Chúng ta đi ăn sáng thôi.”
Trước khi ra ngoài.
Mạnh Nguyễn nhìn lướt qua chiếc váy công chúa đẹp đẽ ở trên giường, đột nhiên nhớ ra điều gì đó.
“Sao vậy?” Thẩm Đoạt hỏi.
Mạnh Nguyễn đỏ mặt.
Cô chỉ vào cái váy, giọng nói như muỗi kêu: “Quần áo… Quần áo được cởi ra như thế nào vậy?”
Lưng Thẩm Đoạt cứng đờ, bầu không khí rơi vào trạng thái im lặng và nóng bỏng.
Mạnh Nguyễn cúi xuống nhìn chiếc áo phông, mặc dù nó là một chiếc áo rộng rãi, nhưng cũng chỉ che khuất được phần mông của cô.
Hơn nữa, bên trong hoàn toàn không có gì.
“Sau này…”
“Hả?”
Tai và cổ Thẩm Đoạt đỏ bừng, anh liếc cô một cái: “Không được uống rượu nữa.”
Cô như vậy.
Ngoại trừ anh ra, không kẻ nào được nhìn thấy.
***
Dưới sự nghiêm túc một cách khó hiểu của đầu gỗ ngốc, Mạnh Nguyễn lựa chọn ngoan ngoãn hơn.
Ăn sáng xong, cô cùng Thẩm Đoạt tới bệnh viện tìm Cao Hiên.
Cao Hiên có ý rằng nếu muốn ở lại thành phố B lập nghiệp, anh ta sẽ thuê một căn nhà, nếu không sẽ rất tốn kém khi ở khách sạn.
Ba người bọn họ đã có một bữa trưa đơn giản.
Sau đó, Thẩm Đoạt đi gặp một đối tác quan trọng, Mạnh Nguyễn cũng đi cùng anh.
Đối tác tên là Chu Kỳ, hiện là tổng biên tập của tạp chí “Kiến Trứ”.
Người phụ nữ đó có mái tóc được cắt ngắn ngang vai, mặc một chiếc áo khoác dài màu đen kết hợp với bộ âu phục màu trắng được thiết kế riêng ở bên trong, nhìn tổng thể vừa mạnh mẽ lại vừa quyến rũ.
Mạnh Nguyễn cảm thấy chuyến đi tới đây đúng là một quyết định đúng đắn!
Đến khi ngồi vào vị trí, Chu Kỳ mới ngừng nhìn vào điện thoại.
Cô ấy ngẩng đầu, chỉ khẽ gật đầu với Mạnh Nguyễn, sau đó đi thẳng vào vấn đề với Thẩm Đoạt: “Không phải cậu đã nói là chấm dứt hợp tác sao?”
Thẩm Đoạt nhìn Mạnh Nguyễn.
Anh lấy bản kế hoạch đã được chuẩn bị ra, đưa cho Chu Kỳ: “Bây giờ tôi sẽ dốc toàn lực.”
Chu Kỳ nhíu mày, liếc nhìn đánh giá Mạnh Nguyễn.
Cô gái trông rất xinh đẹp, đặc biệt là đôi mắt rất tinh anh, xinh xắn hơn rất nhiều nữ minh tinh hiện tại. Hơn nữa vẻ đẹp này không chỉ nằm ở vẻ bề ngoài, mà còn toát ra từ tận trong xương tủy.
Mỹ nhân đẹp ở cốt cách chứ không phải bằng da thịt, mới là mỹ nhân chân chính.
Chu Kỳ lật xem bản kế hoạch, lật được vài trang rồi để sang một bên.
“Cậu không cần tham gia vào việc kiểm soát studio, nhân sự, tuyên truyền cũng vậy, tôi sẽ phụ trách. Cậu không muốn đầu tư tiền vào cũng không sao, có thể coi kỹ thuật của cậu là một loại cổ phiếu.” Chu Kỳ nói: “Nhưng vị trí giám đốc thiết kế, cậu nhất định phải ngồi vào.”
Còn có đối tác dễ tính như vậy sao!
Mạnh Nguyễn như được mở rộng tầm mắt.
Thẩm Đoạt tỏ vẻ thờ ơ, nói thẳng: “50% vốn sở hữu.”
Chu Kỳ lập tức nhíu mày.
Trong những tình huống bình thường, nếu hai bên quyết định hợp tác, tỷ lệ thường sẽ là 49% và 51%. Người nắm phần nhiều hơn 2% kia sẽ có quyền quyết định các chính sách, còn người nắm 49% thường sẽ nắm giữ cổ phiếu kỹ thuật.
Thẩm Đoạt đề xuất mỗi bên 50%, chính là muốn vừa khống chế cả phần kỹ thuật vừa khống chế hành chính và các quyết định.
Mạnh Nguyễn siết chặt tay Thẩm Đoạt, lo lắng rằng Chu Kỳ sẽ không đồng ý.
Chu Kỳ lại một lần nữa chuyển sự chú ý của mình sang Mạnh Nguyễn: “Thẩm Đoạt, cậu thay đổi quyết định là vì cô gái này sao?”
Thẩm Đoạt nắm tay Mạnh Nguyễn, gật đầu.
“Được.” Chu Kỳ cầm lấy bản kế hoạch, nói: “Vậy trong thỏa thuận cần thêm một điều khoản như thế này. Nếu đầu tư thất bại, bên cậu phải chia sẻ khoản đầu tư ban đầu và chịu rủi ro. Nếu cậu đồng ý thì mỗi bên 50%.”
“Chúng ta suy xét lại…”
“Đồng ý.”
“Thẩm Đoạt!”
Chu Kỳ lắc đầu, mỉm cười.
Sau đó, Thẩm Đoạt và Chu Kỳ đã hoàn thành việc bàn bạc các vấn đề khác, việc khai trương studio cũng không còn nhiều ngày nữa.
“Cậu cũng đừng nhàn rỗi quá trong khoảng thời gian chuẩn bị này.” Chu Kỳ nói: “Tôi có một người bạn là đạo diễn nổi tiếng chuyên sản xuất những bộ phim thời dân quốc. Người này luôn có ánh nhìn độc đáo với các thiết kế thời dân quốc. Hiện tại, nhà sản xuất đang muốn xây một ngôi nhà cho một nhà thơ thời đó, giám đốc nghệ thuật đã trình lên rất nhiều phương án thiết kế, nhưng người bạn của tôi đều không hài lòng. Cậu có muốn thử không?”
Đạo diễn chuyên sản xuất những bộ phim thời dân quốc, Tạ Hoài Thâm sao?
Mạnh Nguyễn đã nghe Tô Diệu Ngôn nói rằng yêu cầu thẩm mỹ của người này đặc biệt biến thái.
Trước khi quay phim, vì hình thêu trên sườn xám của nhân vật nữ chính không phù hợp bối cảnh và thẩm mỹ của anh ta, anh ta đã tự tay chọn sườn xám trong suốt ba ngày.
“Tất cả thông tin cơ bản của nhà thơ đó.” Thẩm Đoạt nói: “Giao bản thảo cho tôi trong một tuần.”
Chu Kỳ gật đầu.
Rời khỏi quán cà phê, Mạnh Nguyễn và Thẩm Đoạt đi tới bãi đỗ xe ngoài trời để lấy xe.
“Em muốn ăn gì?” Thẩm Đoạt hỏi.
Mạnh Nguyễn vẫn còn lo lắng về rủi ro đầu tư, đến khi Thẩm Đoạt dừng bước lại cô mới hoàn hồn.
“Vẫn còn suy nghĩ về hợp đồng sao?”
Mạnh Nguyễn mím môi: “Em sợ anh phải chịu thiệt thôi. Chuyện làm ăn kiêng kỵ nhất là nóng vội, anh vẫn nên suy nghĩ lại. Em nghĩ nếu anh chỉ lấy cổ phiếu kỹ thuật thì tốt hơn, rủi ro cũng thấp hơn.”
Trước đó Thẩm Đoạt cũng đã nghĩ như vậy.
Nhưng lần này lại được ở bên cạnh Mạnh Nguyễn một lần nữa, anh đã hoàn toàn thay đổi suy nghĩ, cũng đã quyết tâm không để cho mình một lối thoát nào.
“Biên tập Chu rất khôn khéo.” Anh nói: “Đây không phải là lần đầu tiên cô ấy đề cập đến việc hợp tác với anh. Nếu cô ấy đã đồng ý với yêu cầu của anh, chắc chắn cô ấy đã nắm chắc về sự phát triển thị trường sau này. Em cứ yên tâm.”
Biên tập Chu…
Còn gọi thân mật như vậy nữa.
“Anh rất thân quen với biên tập Chu này sao?” Giọng điệu của Mạnh Nguyễn bất giác chua chát: “Phụ nữ mạnh mẽ như vậy thường rất lợi hại, có ngoại hình và đầu óc.”
Thẩm Đoạt gật đầu đồng tình: “Thực sự rất lợi hại.”
“…”
Đầu gỗ ngốc lại bắt đầu rồi!
Mạnh Nguyễn tức giận, đang muốn mắng anh liền nghe thấy ——
“Ba năm trước, chồng của biên tập Chu bị bỏ tù bảy năm vì phạm tội liên quan đến kinh tế. Cô ấy đã một mình nuôi dạy đứa con trai của bọn họ, còn phụng dưỡng ba mẹ chồng không được khỏe… Có thể ngồi được vào vị trí như ngày hôm nay quả thực không dễ dàng.”
Đã kết hôn, còn có con.
Mạnh Nguyễn tức khắc cảm thấy mình đã quá hẹp hòi, có chút xấu hổ mà nói nhỏ: “Nói như vậy, biên tập Chu hẳn là rất cần tiền.”
“Ừ.” Thẩm Đoạt nắm tay cô: “Vì vậy, cô ấy sẽ dùng hết sức lực của mình để điều hành studio.”
Điều này đã khiến Mạnh Nguyễn yên tâm hơn phần nào.
Hai người tiếp tục đi về phía bãi đỗ xe.
Lúc đi sang đường, Mạnh Nguyễn nhớ tới chuyện gì đó liền dừng lại.
“Chuyện đó…” Cô cúi đầu, cọ cọ ngón tay: “Đêm nay anh định ở cùng khách sạn với Cao Hiên sao?”
Thẩm Đoạt gật đầu.
Chuyện thuê nhà không phải ngày một ngày hai có thể tìm được, cần phải có chút thời gian.
Mạnh Nguyễn hắng giọng nói tiếp: “Em nghĩ Cao Hiên ở lại khách sạn là vì muốn ở gần để chăm sóc cho mẹ của chị Linh Linh. Anh lúc trước thì không sao, nhưng bây giờ, không phải anh đã đồng ý với biên tập Chu về việc thiết kế bản thảo sao? Ở khách sạn thì làm sao thuận tiện được chứ. Chi bằng… Chi bằng anh, anh…”
“Chi bằng cái gì?”
Mạnh Nguyễn nhìn ánh mắt nghiêm túc của đầu gỗ ngốc khi đặt câu hỏi liền biết anh thật sự không nghĩ tới chuyện đó.
Cô còn lo lắng về chuyện quần áo sao?
Cho dù đầu gỗ này có là cao tăng chuyển thế hay là cô nằm trên người anh đi chăng nữa, anh cũng sẽ không phản ứng lại.
“Còn cái gì nữa?” Mạnh Nguyễn hất tay anh ra, xoay người: “Anh trước tiên dọn về sống với em đi!”
Căn hộ của cô tuy không lớn, nhưng vẫn là một nhà ba gian tiêu chuẩn: Phòng dành khách ngủ thì để cho anh ngủ, phòng làm việc sẽ để cho anh thiết kế, phòng bếp cho anh nấu ăn, còn cô làm bạn với anh, quá hoàn hảo.
“Chuyện này…”
Thẩm Đoạt nhíu mày, nghĩ đến phản ứng của mình tối hôm qua, đột nhiên thấy chột dạ.
“Anh còn do dự chuyện gì nữa?” Mạnh Nguyễn nói: “Hơn nữa, giám đốc Cao khó khăn lắm mới có thể thân thiết được với chị Linh Linh, anh cứ loanh quanh ở giữa làm gì? Còn không bằng…”
Kít ——
Một chiếc xe hơi đột nhiên lao ra khỏi bãi đỗ xe phía sau bọn họ.
Thẩm Đoạt vội vàng ôm lấy Mạnh Nguyễn, dùng cơ thể mình chắn ở bên ngoài người cô.
“Ồ, chàng trai xót vợ mình sao.” Tài xế trong xe thuận miệng nói một câu: “Không tệ.”
Phó Doanh Xuyên ngồi ở đằng sau xem xét tài liệu ngước mắt lên nhìn, chỉ kịp nhìn thấy góc áo khoác màu xanh nước biển của cô gái.
“Em không sao chứ?” Thẩm Đoạt cúi đầu hỏi.
Mạnh Nguyễn lắc đầu, tận dụng cơ hội để làm nũng.
“Anh cứ về ở với em đi. Từ ngày mai em cũng trở lại trường để chuẩn bị làm luận án rồi, sẽ không quấy rầy đến anh đâu. Còn nữa, em muốn ăn cơm anh nấu… Anh xem, em gầy đi rồi đây này.”
“…”
“Đi mà, đi mà. Anh không muốn nấu cơm cho em cũng không sao, để em làm! Bây giờ em sẽ về hầm thịt cho anh.”
“…”
Mọi nguyên tắc của Thẩm Đoạt chưa bao giờ phát huy tác dụng ở nơi có Mạnh Nguyễn.
Anh thở dài rồi nhéo má cô: “Em muốn ăn gì?”
Đôi mắt nai lập tức cong lên, cô cười ngọt ngào nói: “Anh làm món gì cũng ngon!”
***
Mạnh Nguyễn mang hành lý của Thẩm Đoạt lên nhà.
Cho dù Thẩm Đoạt chỉ ở lại đây mấy ngày, nhưng cô vẫn sắp xếp phòng dành cho khách cho anh một cách cẩn thận và đàng hoàng, hơn nữa còn để trống một phần ba tủ quần áo của cô cho anh sử dụng.
“Cứ để nó ở trong vali là được rồi.”
“Như vậy sao được? Để ở trong đó sẽ bị nhăn nhúm. Sau này anh chính là giám đốc thiết kế, mọi người đều sẽ gọi anh là nhà thiết kể Thẩm! Không được, mấy ngày nữa em phải dẫn anh đi mua vest mới được.”
Thẩm Đoạt nhìn cô, khóe mắt lẫn đuôi lông mày đều nhuốm màu dịu dàng.
Sau đó, Thẩm Đoạt đi vào phòng làm việc để chuẩn bị đồ dùng thiết kế. Mạnh Nguyễn cũng thôi không ồn ào nữa, một mình ngồi đọc sách trong phòng ngủ.
Trong lúc đang đọc, điện thoại cô rung lên, là tin nhắn.
—— Mạnh Nguyễn, tôi là Hình Na. Chúng ta là bạn học cùng lớp cấp ba. Mạo muội quấy rầy chút thời gian của cậu là bởi vì tôi có chuyện muốn nói với cậu, đề phòng cậu bị mắc mưu, mất cả của lẫn người. Nếu cậu có thời gian thì cứ liên hệ với tôi theo số này, chúng ta hẹn gặp để nói chuyện.
Mạnh Nguyễn trực tiếp gọi điện lại.
Tiếng tút tút vang lên khoảng năm, sáu lần thì đối phương nhấc máy.
“… Alo.”
“Xin chào, Hình Na. Tôi là Mạnh Nguyễn. Tôi vừa nhận được tin nhắn của cậu, có chuyện gì thì cậu có thể nói với tôi ngay bây giờ.”
Bên kia im lặng.
“Xin hỏi cậu còn đang nghe chứ?”
Trong ống nghe vang lên tiếng khóc nức nở.
“Có phải bây giờ cậu với Thẩm Đoạt đang ở bên nhau đúng không?” Hình Na nói: “Mạnh Nguyễn, Thẩm Đoạt không phải người tốt! Cậu đừng để bị cậu ta lừa! Tôi, tôi… Tôi đã từng bị lừa rồi.”
“…”
Sau một hồi nói chuyện, Mạnh Nguyễn bị đau lỗ tai vì tiếng khóc của cô gái kia.
Một lúc sau, cô gọi điện cho Phó Doanh Xuyên.
“Nói.”
“Anh nói chuyện với em gái lạnh lùng như vậy sao?”
“Cúp máy đây.”
“Anh, có người quấy rầy em.”
“… Ai.”
Cúp máy, Mạnh Nguyễn rón rén đi vào phòng bếp uống nước.
Uống được nửa cốc, cô nghĩ mình cũng nên rót thêm một cốc nữa rồi đi xem đầu gỗ ngốc đang làm gì.
Vì vậy, Mạnh Nguyễn cắt trái cây vào một cái đĩa nhỏ xinh xắn, trang trí thêm một ít đồ ăn nhẹ nữa, sau đó pha một tách cà phê thơm dịu, biến thành một cô hầu nhỏ bưng khay tới.
Mở cửa phòng làm việc.
Trên bàn làm việc có máy tính xách tay cùng với mấy tờ giấy và bút vẽ.
Đây là lần đầu tiên Mạnh Nguyễn nhìn thấy Thẩm Đoạt vẽ tranh.
Phong thái của anh đầy tập trung, đầu hơi nghiêng một chút, tư thế cầm bút vừa sang trọng lại vừa mạnh mẽ, lông mày khi thì nhíu lại, khi thì thả lỏng, đôi mắt sắc bén chuyển động chính xác theo từng nét vẽ.
Nhìn thấy cô bước vào, Thẩm Đoạt ngừng bút.
“Em quấy rầy anh sao?” Mạnh Nguyễn lè lưỡi, hối hận vì mình không được thông minh.
Thẩm Đoạt lắc đầu: “Vào đi.”
Mạnh Nguyễn nhẹ nhàng bước vào trong, đặt cái khay lên tủ đối diện bàn làm việc.
Thoáng liếc nhìn tờ giấy vẽ, cô kinh ngạc cảm thán: “Đây là thứ anh vừa vẽ sao?”
Chỉ mới khoảng hai, ba giờ làm việc, trên tờ giấy vẽ đã cho thấy diện mạo của phòng khách thời dân quốc, ngay cả những bông hoa trên bàn trà cũng được vẽ ra.
“Sao lại là hải đường?” Mạnh Nguyễn tò mò.
Thẩm Đoạt chỉ vào một đoạn văn trên máy tính, giải thích: “Người tình của nhà thơ này thích nhất là hoa hải đường.”
Thì ra là vậy.
“Đạo diễn chắc chắn sẽ hài lòng với thiết kế của anh!” Mạnh Nguyễn khẳng định: “Cảm xúc thông qua đồ vật phải được thể hiện qua nhiều chi tiết khác nhau. Nếu em thích một thứ gì đó, em cũng sẽ sử dụng nó trong nhà mình.”
Thẩm Đoạt nhẹ giọng hỏi: “Em thích ngôi nhà như thế nào?”
Mạnh Nguyễn suy nghĩ về nó.
“Trong phòng khách sẽ có một cái lò sưởi, là loại lò sưởi áp tường, mùa đông có thể đốt lửa được.” Cô nói: “Trước lò sưởi sẽ đặt một tấm thảm lụa tròn màu be, trên đó đặt một chiếc ghế sofa hai người…”
Cô nói rất nhiều.
Có rất nhiều chi tiết không phải là cô đã nghĩ từ trước, nó chỉ xuất hiện khi cô nhìn thấy bức tranh trước mắt mình.
Ngoài cửa sổ tuyết rơi, cô sẽ ngồi trên ghế sô pha đọc sách.
Người con trai đưa cho cô một cốc đồ uống nóng, cô chưa muốn uống, vì vậy, người con trai sẽ đặt chiếc cốc trên lò sưởi, sau đó ngồi xuống bên cạnh cô. Cô tự nhiên nằm trong vòng tay của người con trai đó, kể cho anh những điều thú vị mà cô đã thấy…
“Nhuyễn Nhuyễn.”
“Dạ?”
Thẩm Đoạt kéo tay cô, để cô ngồi ở trên đùi mình.
Bốn mắt nhìn nhau, trong đôi mắt anh là sự dịu dàng vô hạn.
“Em có muốn cùng anh xây dựng một ngôi nhà như vậy không?”
Hai má Mạnh Nguyễn ửng hồng, nhẹ giọng nói: “Cái gì mà cùng anh xây dựng một ngôi nhà chứ? Anh có biết đây có nghĩa là gì không?”
Không ai khao khát muốn có một mái nhà hơn Thẩm Đoạt;
Mà cũng không ai hiểu rõ “mái nhà” nghĩa là gì hơn Thẩm Đoạt;
“Nhuyễn Nhuyễn, anh sẽ nỗ lực gấp bội.” Anh nói: “Em chờ anh một chút, sẽ rất nhanh thôi.”