Khúc Hát Ru

Chương 40: “Anh muốn anh và em sẽ ở bên nhau.”




Khi Mạnh Nguyễn tỉnh lại thì đã là 12 rưỡi trưa.

Đầu cô đau như muốn nứt ra, cố gắng ngồi dậy để rửa mắt, sau đó xuống nhà dùng bữa với Phó Lam và Phó Doanh Xuyên.

“Nào, con uống trà táo trước đi.” Phó Lam cười nói: “Dạ dày sẽ thấy thoải mái hơn.”

Mạnh Nguyễn ngồi xuống, nhìn tách trà còn đang bốc khói.

Đôi mắt tức khắc ảm đạm, trong lòng vô cùng hụt hẫng.

“Có nước mật ong không?” Cô hỏi: “Nhất định phải pha bằng nước ấm cho tôi.”

Người giúp việc liền đổi thành một ly nước mật ong.

Sau đó, ba người bắt đầu dùng bữa.

Mạnh Nguyễn không có hứng thú ăn uống, cô ăn rất ít.

Phó Lam cũng không ép buộc cô, thuận miệng nói vài lời để tăng bầu không khí trên bàn ăn.

“Nhuyễn Nhuyễn, bốn ngày nữa là tết dương rồi.” Bà nói: “Con với mẹ đi Pháp thư giãn nhé?”

Mạnh Nguyễn sửng sốt: “Đi Pháp?”

Phó Lam gật đầu: “Đúng vậy. Con quên rồi sao? Mọi năm vào ngày đầu tiên của năm mới, mẹ đều đại diện cho Minh Huy tới Pháp dự tiệc. Con đi cùng với mẹ, nếu thích, chúng ta có thể tới Milan. Con muốn mua gì thì mua, anh con sẽ trả tiền cho con.”

Phó Doanh Xuyên lạnh lùng hừ một tiếng.

Người đàn ông mặc một chiếc áo sơ mi đen tuyền, không thắt cà vạt, cổ áo không cài hai cúc, khiến anh ấy bớt đi vẻ lạnh lùng và kiêu ngạo thường ngày, càng thêm cẩu thả luộm thuộm hơn.

“Cháu chỉ là người làm công cho con bé, còn cần cháu phải trả tiền cho nó nữa sao ạ?” Phó Doanh Xuyên lạnh lùng nói.

“Cháu thật là, miệng lưỡi lúc nào cũng toàn dao găm vậy.” Phó Lam mỉm cười: “Rõ ràng lo lắng cho em gái như vậy, buổi sáng họp xong liền quay về rồi xuống bếp. Nhuyễn Nhuyễn, cánh gà chiên coca này là Doanh Xuyên làm cho con đó.”

Mạnh Nguyễn liếc nhìn Phó Doanh Xuyên một cái, lại nhìn cánh gà chiên coca, đặt đũa xuống.

“Con sẽ ăn cánh gà khi nào cảm thấy ngon miệng hơn.” Cô nói: “Còn nước Pháp, con không đi.”

Phó Lam muốn nói gì đó, Phó Doanh Xuyên ngăn bà lại, rồi cũng đặt đũa xuống.

“Em muốn làm gì?” Anh ấy nói: “Còn định gây rắc rối nữa sao?”

Mạnh Nguyễn không muốn cãi nhau, cũng không còn sức để cãi nhau.

“Em chỉ muốn ở một mình một thời gian. Hơn nữa, em còn phải quay lại trường học để thảo luận về luận án, có rất nhiều chuyện phải giải quyết. Mọi người không cần phải bận tâm đến con, con sẽ không uống rượu nữa.”

Nói xong, cô gật đầu rồi lên gác tiếp tục ngủ bù.

Phó Lam muốn đi theo khuyên nhủ nhưng Phó Doanh Xuyên lại nói: “Con bé không còn là trẻ con nữa, cũng đến lúc phải học cách tự mình đối mặt với mọi chuyện rồi.”

“Mặc dù nói là vậy, nhưng cô vẫn…”

Phó Doanh Xuyên đứng dậy, ánh mắt sắc lạnh, nói chuyện cũng không chút lưu tình nào: “Cô chú cũng nên buông tay sớm thôi.”

***

Ngày 31 tháng 12, ngày cuối cùng của năm.

Mạnh Nguyễn đã cố tình chọn một chiếc áo khoác màu đỏ, trang điểm thật xinh đẹp.

Lái xe của gia đình đưa cô đến võ quán Taekwondo ở quận Bắc. Trước đây cô đã từng tập luyện ở đây.

Vừa bước vào, phòng triển lãm dễ nhìn thấy nhất của võ quán vẫn như vậy trong mấy năm qua, nhưng đã được mở rộng thêm rất nhiều mét vuông, càng thêm khí thế hơn.

Hôm nay là chủ nhật.

Trong võ quán có không ít trẻ em đang luyện tập, các khẩu hiệu được hô to đến rung trời.

“Xin chào. Xin hỏi cô muốn tư vấn về chuyện luyện tập sao?”

Mạnh Nguyễn quay đầu lại, vừa đúng lúc huấn luyện viên Tô cũng đi ra để tiễn khách, hai người tình cờ gặp nhau.

“Nào, uống chút nước ấm đi. Hôm nay lạnh quá.”

Hiện tại, huấn luyện viên Tô đã là quán phó và có một văn phòng riêng, nhưng bà vẫn hòa nhã với mọi người như trước đây.

“Công việc của cô ở đây xem ra rất tốt ạ.” Mạnh Nguyễn nói.

Huấn luyện viên Tô mỉm cười: “Quán trưởng trước đây đã đi nước ngoài rồi, cô và chồng cô đã bàn bạc sửa sang lại nơi này một chút. Bây giờ công việc kinh doanh cũng rất thuận lợi, không có trở ngại gì.”

Huấn luyện viên Tô hỏi tại sao hôm nay cô lại có thời gian rảnh tới đây thăm thú vậy?

Mạnh Nguyễn chỉ cười mà không nói.

Hai người lại nói chuyện thêm một lúc.

“Hôm nay là cuối tuần nên công việc cũng hơi bận một chút.” Huấn luyện viên Tô tiễn Mạnh Nguyễn tới tận cửa: “Sau này khi nào có thời gian muốn tới đây vận động gân cốt thì cứ liên hệ với cô bất cứ lúc nào.”

Mạnh Nguyễn nói vâng.

Ánh mắt cô lại không nhịn được mà tìm kiếm một bóng dáng trong phòng tập, chỉ tiếc là anh sẽ không bao giờ xuất hiện ở đó nữa.

Rời khỏi võ quán, Mạnh Nguyễn bảo tài xế của mình quay về, còn cô thì bắt taxi đi tiếp.

“Xin chào, cho hỏi cô muốn tới đâu vậy?”

“Cho tôi tới trường trung học Thực Nghiệm.”

Tài xế quay đầu xe.

Đúng lúc đó, một chiếc taxi chuẩn bị tấp vào lề đường dừng lại, hai chiếc xe suýt xảy ra va chạm.

“Nhìn đường vào! Lái xe trên đường mà thiếu tập trung như vậy à! Nhỡ xảy ra sự cố gì thì sao?”

Tài xế mắng mỏ vài câu rồi lái xe rời đi.

Thẩm Đoạt trả tiền rồi xuống xe.

Đứng trên vỉa hè, đối diện với anh chính là võ quán Taekwondo.

Anh vẫn còn nhớ anh đã từng tình cờ gặp cô ở đây một lần, anh đã né tránh cô, sợ bị phát hiện.

Bởi vì anh sợ cô sẽ coi thường nếu biết anh ở bên ngoài kiếm tiền, đến lúc đó cô sẽ nói cho cả trường biết, cả trường sẽ nói anh không chỉ là đồ quái thai, còn nói nhà anh rất nghèo.

Vì vậy, anh đã lảng tránh cô ở trường trong khoảng thời gian đó.

Nhưng không biết tại sao.

Cô không những không nói ra chuyện anh làm việc bán thời gian ở trong võ quán, mà ngược lại còn trở nên thân thiết với anh hơn.

Cả lớp không ai chủ động tương tác với anh, ngay cả một câu “Chào buổi sáng” cũng ngại nói.

Nhưng cô luôn nói với anh “Bạn học Thẩm, buổi sáng tốt lành”, “Bạn học Thẩm, ngày mai gặp lại”. Thậm chí, cô còn cho anh mượn cuộn băng dính màu hồng của cô…

Bởi vì phải chuyển đi liên tục, Thẩm Đoạt sớm đã hiểu được sự ấm áp và lạnh lùng của nhân gian.

Anh không mở lòng với người khác, cũng không cần người khác phải đối xử ấm áp, quan tâm tới mình. Xa cách với người khác, cũng chính là một cách tự bảo vệ chính mình.

Nhưng cô chính là ánh sáng chói lóa, tràn ngập khắp muôn nơi.

Ánh sáng đó chiếu vào trong lòng anh, lập tức gieo một hạt giống xuống đó, đâm chồi nảy lộc.

***

Trường trung học Thực Nghiệm.

Sau khi xuống xe, Mạnh Nguyễn không vội bước tới cổng trường mà vòng qua phố ăn vặt ở bên kia con ngõ nhỏ.

Không ngờ, con ngõ nhỏ trước đây bị bỏ trống đã được mở rộng và cải tạo lại. Giờ đây nó đã trở thành một con phố văn phòng phẩm, rất nhiều cửa hàng lớn nhỏ khác nhau được mở ra ở đây.

Mạnh Nguyễn đi đến ngã ba.

Cô vẫn nhớ rõ chính là ở chỗ này, cô nhìn thấy đứa trẻ mập mạp bị bắt nạt.

Cũng chính tại chỗ này, Thẩm Đoạt hung dữ dạy dỗ tên tóc vàng bất lương kia, sau đó giao hắn cho công an.

Nghĩ đến đây, đầu gỗ ngốc đúng là chuyên gia chống lại những tên xấu xa.

Mạnh Nguyễn bất giác mỉm cười, ngẫu nhiên tìm tới một cửa hàng văn phòng phẩm rồi đẩy cửa bước vào.

“Hoan nghênh quý khách.” Dì bán hàng ngồi ở trên ghế xem phim nói: “Bút lông mua năm tặng một, bên cạnh có giấy để thử.”

Mạnh Nguyễn đi dạo một vòng ở bên trong.

Có lẽ là do thời gian này đang lưu hành trào lưu chăm sóc cây cảnh, ở tận cùng bên trong tiệm có một khu vực bày bán rất nhiều các loại cây xanh nhỏ khác nhau.

“Rất dễ chăm sóc.” Dì đó không biết đã bước tới đây từ lúc nào.

Bà ấy cầm một chậu xương rồng, cười nói: “Bây giờ không chỉ thịnh hành việc chăm sóc cây cỏ tươi, mà loại cây xấu xí này còn rất phổ biến nữa, bán hết rất nhanh! Theo lời bọn trẻ nói thì chính là, xấu đến manh manh đát (*)! Cô có muốn mua một chậu không?”

(*) Manh manh đát: Nghĩa đen của từ ‘manh manh’ là dễ thương, còn từ ‘đát’ là hình thức. Cụm từ ‘manh manh đát’ bắt nguồn từ một trang mạng của Trung Quốc, với ý chỉ những người/thứ kì lạ và cần phải uống thuốc. Tuy nhiên, ngày nay nó được sử dụng phổ biến với ý nghĩa dùng để chỉ những người có vẻ bề ngoài cực kì dễ thương.

Mạnh Nguyễn lắc đầu, lập tức rời khỏi cửa hàng văn phòng phẩm.

Dì đó ngẩn người.

Bên trong con ngõ nhỏ, Mạnh Nguyễn che miệng khóc.

Cô hối hận vì lúc đó đã phàn nàn với Thẩm Đoạt rằng xương rồng không tốt chút nào.

Xương rồng thực sự rất tốt.

Nó tượng trưng cho tình yêu bền chặt đến cuối cùng, không bao giờ từ bỏ.

Cô thật vất vả lắm mới biết xương rồng ý nghĩa như thế nào, nhưng tại sao người tặng nó lại từ bỏ trước…

“Ông chủ, tôi nhớ nơi này trước đây không phải như vậy.”

Ông chủ lật miếng đậu phụ trong chảo, thầm nghĩ thật hiếm khi mới có người đến ăn món đậu hũ thúi vào buổi chiều.

“À, nó mới được mở rộng cách đây hai năm.” Ông chủ nói: “Ở đây còn có trường học, cũng coi như là một vị trí đắc địa để kinh doanh. Bọn trẻ rất thích những thứ được bán ở trong đó.”

Thẩm Đoạt không nói gì, nhìn con ngõ đến xuất thần.

Đậu hũ thúi ra lò.

Ông chủ rưới nước sốt rồi đưa cho Thẩm Đoạt, anh lập tức xắn một miếng rồi bỏ vào trong miệng.

“Cậu không chê nó nặng mùi sao!” Ông chủ cười nói: “Ở chỗ tôi cũng bán đồ uống và sữa chua đó, cậu có muốn mua một chai không?”

Thẩm Đoạt gọi một chai sữa chua vị đào vàng.

***

Màn đêm buông xuống.

Mạnh Nguyễn kết thúc hành trình một ngày của mình tại Quảng trường Thời Đại.

Các hoạt động lần lượt được tổ chức ở quảng trường. Bên cạnh những người bán đèn lồng và vòng hoa ra, còn có chỗ dựng lên một cái sân khấu, có lẽ một lát nữa sẽ có buổi biểu diễn.

Mạnh Nguyễn chọn một quán cà phê có thể nhìn thấy màn hình lớn ở quảng trường.

Người giúp việc ở nhà gọi điện hỏi cô có về nhà ăn cơm tối không?

Mạnh Nguyễn nhìn dòng xe cộ tấp nập bên ngoài cửa sổ và nói: “Không, tôi sẽ ăn mừng ở bên ngoài với bạn bè. Nếu 10 giờ tối mà chưa thấy tôi về thì có nghĩa là tôi đến nhà Diệu Diệu, không cần để cửa cho tôi.”

Người giúp việc nhắc cô chú ý an toàn.

Mạnh Nguyễn cúp điện thoại, tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ.

Thời gian đều đặn trôi đi.

Mọi người không ngừng đổ về quảng trường, càng ngày càng đông.

Chưa đầy một tiếng nữa, năm mới sẽ tới. Một khởi đầu mới.

Thẩm Đoạt lang thang không có mục đích ở quảng trường.

Một nhóm thanh niên đang dựng “sân khấu”.

Cái gọi là sân khấu thực ra khá đơn giản, chỉ là một cái sân khấu nhỏ hình tròn, ca sĩ chính đứng hát ở trên đó, phía sau có bốn nhạc công.

Thẩm Đoạt không muốn trở về khách sạn, anh chỉ đơn giản đứng đó nghe ca hát.

Ca sĩ trên sân khẩu chỉ hát dân ca hoặc những ca khúc nguyên gốc, không có bài nào quá nổi tiếng, khán giả bên dưới chỉ dừng lại một lúc rồi đi tiếp, luôn không giữ được người lại.

Ca sĩ chính nhìn thấy vậy liền bàn bạc với người chơi đàn đổi sang bài hát mà mọi người đã từng nghe qua, có thể ngân nga hát theo vài câu.

Sau khi trao đổi, nữ ca sĩ chính nói: “Hôm nay vừa hay là ngày kỷ niệm 100 ngày yêu nhau của tôi và lão Bạch, còn 20 phút nữa chính là ngày thứ 101. Tôi sẽ gửi tặng các bạn một ca khúc đã từ rất lâu, ‘Ngọt ngào’. Mong rằng bước sang năm mới, cho dù các bạn đang yêu nhau hay là đã kết hôn, các bạn sẽ có những ngày tháng thật ngọt ngào.”

Khán giả bên dưới nổ một tràng pháo tay.

Âm nhạc vang lên.

“Ngọt ngào, nụ cười của anh thật ngọt ngào, giống như bông hoa đang nở trong gió xuân…”

Mạnh Nguyễn đang định rời khỏi Quảng trường Thời Đại.

Khi nghe thấy khúc dạo này của ca khúc “Ngọt ngào” vang lên, bước chân của cô không tự chủ được mà dừng lại.

Ký ức về đêm đó vẫn còn tươi mới như vậy.

Cô ôm eo người con trai đó, cùng nhau băng qua những ngọn gió trong núi rừng đêm khuya, xung quanh tràn ngập mùi thơm ngào ngạt của hoa quế, nhưng không thể che giấu được mùi hương bạc hà trong trẻo của người con trai xung quanh cô.

Khi đó, cô đã hy vọng con đường này dài thêm một chút, dài thêm một chút.

Cô luyến tiếc mùi hương ngọt ngào của hoa quế, luyến tiếc cơn gió mát lành, càng luyến tiếc người con trai bên cạnh mình.

“… Ngọt ngào, cười ngọt ngào lắm… Là anh! Là anh! Người gặp trong giấc mộng chính là anh…”

Buổi biểu diễn kết thúc.

Khán giả vỗ tay như sấm dậy!

Ca sĩ chính vẫy tay chào mọi người, tươi cười thông báo: “Năm mới sắp đến rồi! Mọi người hãy cùng nhau nhìn lên màn hình lớn để đón giao thừa. Chúc mọi người năm mới vui vẻ!”

Trong một khoảnh khắc, đám đông chen chúc.

Mạnh Nguyễn thẫn thờ hòa cùng dòng người bước đến một nơi.

Xung quanh đều là người, đông đúc, tất cả đều hào hứng, đều là những gương mặt xa lạ.

“Ai ui! Xin lỗi!”

Có một cặp tình nhân vô tình đụng phải Mạnh Nguyễn.

Cô chậm nửa nhịp mới lắc đầu, đang định nói “Không sao đâu”, bỗng nhiên, một bóng người vụt qua trong đám đông khiến cô như bị sét đánh vào người!

“Cô gái, cô không sao chứ? Cô…”

Mạnh Nguyễn đẩy người trước mặt ra, chạy như điên về phía đám đông!

Cô dùng cơ thể của mình vừa đâm, vừa tránh, chỉ chạy mấy mét ngắn ngủi mà đã đầm đìa mồ hôi, cũng không biết vì lãng phí quá nhiều sức lực, hay là trong lòng lo lắng như lửa đốt nên mới vậy.

Thật vất vả mới chen được vào bên trong, cô nhìn xung quanh, nhưng không còn nhìn thấy bóng dáng đó nữa.

Xem ra chỉ là ảo giác mà thôi.

Mạnh Nguyễn ngơ ngác đứng tại chỗ, lần đầu tiên trong đời cô mới biết được thì ra cảm giác cô đơn giữa đám đông lại đau lòng đến nhường nào, ruột gan cô như bị cắt ra thành từng khúc.

Cho dù xung quanh cô tràn ngập tiếng nói và tiếng cười, cô cũng không cảm nhận được một chút nhiệt độ nào. Cô chỉ cảm nhận được mọi thứ mình có thể chạm tới đều là màu xám và mờ mịt vô tận.

Mạnh Nguyễn cúi đầu lau nước mắt.

Lại ngước mắt lên, một kỳ tích khó có thể tin được đã xảy ra trước mắt cô ——

Đôi đồng tử của Thẩm Đoạt chấn động.

Nhìn đôi mắt đẫm lệ mờ mịt của cô gái ở phía đối diện, trong khoảnh khắc đó anh còn không dám chắc đó có phải mơ hay không?

Cho đến khi ——

“Thẩm Đoạt! Thẩm Đoạt!”

Cô gái hét lớn tên anh, chạy về phía anh.

Mà lúc này, dòng người trên quảng trường đã lên đến đỉnh điểm, vô số người bước về phía màn hình lớn, sẵn sàng cùng mọi người tham gia đếm ngược trong chốc lát nữa.

Dòng người khiến bọn họ càng cách xa nhau hơn.

Mạnh Nguyễn sợ rằng người trước mắt cô sẽ biến mất trong giây tiếp theo, cô chỉ biết mở to mắt nhìn chằm chằm người đó, tay không ngừng mò mẫm tìm điện thoại.

May mắn thay, điện thoại đã được kết nối.

Hai người đều không nói gì, chỉ có tiếng ồn ào giống nhau vang lên.

“Mạnh Nguyễn…”

Tiếng gọi nỉ non của người con trai bị át đi, chỉ còn lại ánh mắt long lanh nhìn cô gái chằm chằm.

Mạnh Nguyễn không khỏi run lên.

Cô bình tĩnh đứng ở đó nhìn người con trai không chịu nhúc nhích, oán hận nói: “Thẩm Đoạt, sao anh có thể yếu lòng như vậy chứ!”

Khớp bàn tay nắm chặt của Thẩm Đoạt trở nên trắng bệch, cắn chặt răng im bặt không nói gì

Cả đời này anh luôn như vậy.

Ở Tịch Giang kinh doanh cửa hàng chuyển phát nhanh, dành phần đời còn lại của mình trong sự mờ mịt, yên ổn hay không yên ổn đều không quan trọng… Nhưng anh hy vọng cô được tỏa sáng, bởi vì sau tất cả, cô chính là một người hoàn hảo.

Cô không nên cùng anh sống chui rúc suốt quãng đời còn lại.

Thẩm Đoạt cúp máy, tàn nhẫn xoay người đi.

Nhưng vào lúc này, cô gái mềm mại ấm nóng nhào tới ôm anh một cách tuyệt vọng.

Cô gái ngẩng đầu, cố gắng hết sức kiềm chế sự run rẩy của đôi môi, đôi mắt ngấn nước tràn đầy sự chân thành và yêu thương.

“Đừng rời xa em lần nữa.”

Trái tim Thẩm Đoạt đột nhiên đập liên hồi, gân xanh trên tay nắm chặt như muốn nứt toạc.

“Em có biết mình đang nói gì không…” Cổ họng anh đau buốt, từng lời từng chữ anh nói ra đều như nhát dao đâm vào trái tim anh: “Chúng ta đã chia tay rồi.”

“Em không đồng ý!” Mạnh Nguyễn hét lên: “Anh không thể đối xử với em như vậy được… Tại sao anh lại tàn nhẫn như vậy chứ? Anh chưa làm bất cứ điều gì cả, tại sao liền nhận định rằng anh chắc chắc sẽ thất bại!”

Thẩm Đoạt muốn gỡ tay cô ra để chạy trốn.

Nhưng cô không ngừng dùng sức, trái tim đang đập liên hồi áp vào lồng ngực anh, cùng nhịp tim của anh hòa làm một.

Anh kìm nén nước mắt, đưa tay lên lau nước mắt cho cô, khàn giọng nói: “Nhuyễn Nhuyễn, anh không xứng với em.”

Mạnh Nguyễn nhảy lên, dùng hết sức cắn vai anh, rồi lại ôm chặt lấy anh, không chịu buông ra.

“Thẩm Đoạt, anh nghe cho kỹ đây.”

Cô ổn định lại hơi thở gấp gáp hỗn loạn, cố gắng nói rõ ràng từng chữ một bên tai anh.

“Em biết anh không thể thoát khỏi cái bóng của gia đình, cũng không thể tránh được sự chèo kéo của vận mệnh còn sót lại từ 20 năm trước. Nhưng trên đời không có điều gì là tuyệt đối cả, cho dù phía trước là bóng tối hay là ánh sáng, chỉ cần anh dám bước một bước, em sẽ luôn đi theo anh đến tận cùng. Nhưng nếu một chút dũng khí anh cũng không có…”

Thẩm Đoạt nghiến răng, sự áp lực trong lòng lại dâng trào.

“Anh cũng không cần phải nói bất cứ điều gì như xứng đáng hay không xứng đáng. Bất kể người khác có tốt đến đâu, họ cũng chỉ là người khác, còn anh thì chỉ có một. Mà em…”

Mạnh Nguyễn buông tay ra, lùi lại phía sau một chút, không còn trói buộc người con trai nữa.

Cô nhìn vào mắt anh, nói từng câu từng chữ ——

“Em thích anh.”

Ngay cả khi xung quanh cô có rất nhiều bông hoa đang khoe sắc, thì trong mắt cô cũng chỉ có một mình anh.

“Anh nghe rõ chưa?” Mạnh Nguyễn nói: “Thẩm Đoạt, em thích anh. Em chỉ thích anh.”

Thẩm Đoạt thẫn thờ nhìn đôi mắt của cô.

Anh luôn tự hỏi bản thân mình chưa từng làm việc gì tốt, cũng không phải là người có tấm lòng nhân hậu, tại sao anh lại may mắn tới nỗi có thể gặp được một người chân thành với anh như vậy?

Ngay tại thời khắc đó, tất cả tình cảm, tình yêu thầm kín trong lòng cuối cùng cũng bộc phát, không còn kiềm chế được trước cô nữa.

Thẩm Đoạt cúi đầu.

Bàn tay anh đặc biệt run rẩy, lấy một thứ từ trong túi áo khoác suýt chút nữa đã rơi xuống đất lúc đó.

May mắn thay, anh đã bắt được nó.

Đó là thẻ ước nguyện mà cô đã tặng anh.

“Em nói khi chúng ta gặp lại, anh có thể dùng nó để ước.” Thẩm Đoạt dừng lại một chút, cố gắng trấn tĩnh tâm trí: “Bây giờ còn được không?”

Mạnh Nguyễn gật đầu không chút do dự.

Chưa đầy 3 phút nữa là năm mới đến.

Trên quảng trường Thời Đại, mọi người đều hân hoan vui vẻ.

Bài hát chúc mừng năm mới được phát trên màn hình lớn, ánh sáng khổng lồ chiếu vào mọi người trên quảng trường, tràn ngập khắp muôn nơi.

Trên không trung, những bông tuyết không biết đã rơi xuống từ lúc nào.

Nhiều người chỉ lên bầu trời đầy sao và thốt lên “Tuyết rơi rồi”. Đây là trận tuyết cuối cùng ở thành phố B, và nó cũng sẽ là trận tuyết đầu tiên trong năm mới.

Thẩm Đoạt kéo tay cô, lòng bàn tay còn lại mở rộng rồi đặt thẻ ước nguyện vào đó, nắm chặt tay.

“Điều ước của anh là…” Anh thở hắt một hơi, nước mắt nóng hổi trượt khỏi đôi mắt đỏ bừng: “Điều ước của anh chính là em.”

“Anh muốn anh và em sẽ ở bên nhau.”

“Vĩnh viễn ở bên cạnh nhau.”