Khúc Hát Ru

Chương 35: “Em không ngọt sao?”




Ngày hôm sau, Thẩm Đoạt dẫn Mạnh Nguyễn đến tiệm bánh để thực hiện lời hứa làm món bánh phô mai đào vàng.

“Tiểu Thẩm với Tiểu Mạnh tới cùng nhau sao?” Chị Vu mỉm cười tiếp đón bọn họ đi vào: “Mau vào đây, chỗ này đều đã được thu dọn cho hai đứa rồi, hôm nay hai đứa cứ tùy ý sử dụng, có việc gì thì gọi chị.”

Đóng cửa.

Mạnh Nguyễn lấy công thức đã chuẩn bị từ trước ra.

“Mỗi người một bên, không ai xen vào của ai.” Cô nói: “Anh cũng đừng nhìn thấy em làm tốt mà muốn trộm bí quyết.”

Thẩm Đoạt gật đầu.

Cuộc thi làm bánh kem bắt đầu.

Ngay khi vừa bắt đầu, bánh còn chưa thành hình, phía bên quầy bếp của Mạnh Nguyễn đã bị xáo trộn lung tung bởi tay chân vội vã của cô, bột mì vương vãi khắp nơi.

“Công thức này là giả sao?” Cô nhỏ giọng phàn nàn: “Thao tác không đơn giản chút nào… Đây không phải tự đào hố chôn mình sao…”

Thẩm Đoạt mỉm cười liếc nhìn cô, động tác tay của anh đâu vào đấy.

Một lúc sau, lại nghe thấy một tiếng “Rầm”.

Mạnh Nguyễn làm rơi cái khuôn xuống đất.

Cô vội vàng lấy chổi quét dọn, Thẩm Đoạt nói: “Để anh.”

“Không cần, không cần, anh mau làm đi.” Mạnh Nguyễn thấy trên mặt có hơi ngứa liền đưa tay lên gãi gãi: “Em đang chờ được ăn đó.”

Thẩm Đoạt nhìn thấy liền mỉm cười.

“Anh cười cái gì?”

Mạnh Nguyễn mở camera trước của điện thoại lên nhìn, trên mặt cô bây giờ ít nhất phải thoa đến năm tấn bột.

“Có gì buồn cười chứ?” Cô tỏ ra không có chuyện gì cả, tay nhỏ phủi bột trên mặt mình đi: “Anh cho rằng anh sạch sẽ lắm sao?”

Nói xong, cô quệt một đường lên mặt anh!

Thẩm Đoạt sững sờ trong hai giây. Mạnh Nguyễn liền cầm điện thoại chụp lại bộ dạng ngốc nghếch lúc này của anh.

“Ha ha ha!” Cô lắc lắc điện thoại và bật cười: “Em phải tạo một album ảnh cho anh mới được, trong đó sẽ lưu giữ tất cả bức ảnh của anh. Tên của album là…”

“Những khoảnh khắc tuyệt đẹp trong nháy mắt của đầu gỗ ngốc”

Thẩm Đoạt đi tới gần muốn nhìn xem, nhưng cô đã che giấu không để lộ ra bất kỳ kẽ hở nào.

Trong lúc nhất thời, anh cũng nổi hứng muốn chơi đùa.

Anh bình tĩnh nhúng tay vào bột mì, sau đó quệt chúng lên mặt cô giống như một cuộc tấn công lén lút.

Mạnh Nguyễn cũng sững sờ hai giây: “Anh thật to gan!”

“Hai đứa trẻ lớn” chơi trò trát bột vào mặt nhau.

Không chỉ có chơi, mà càng chơi lại càng hăng say.

“Ngươi bây giờ xin tha thứ còn kịp, bổn nữ hiệp đây sẽ tha cho ngươi một mạng.”

Thẩm Đoạt lắc đầu: “Mạng của anh là cho em.”

Mạnh Nguyễn giật mình, bàn tay dính đầy bột của cô lao tới, không cẩn thận đạp phải cái khuôn bánh mà cô làm rơi lúc trước.

Chị Vu nghe thấy động tĩnh lập tức chạy tới: “Ai da, hai cái người trẻ tuổi này thật là!”

Trước mắt, người con trai ôm chặt cô gái và trát bột lên mặt cô, còn cô gái thì vòng tay qua cổ người con trai và cũng trát bột lên mặt anh… Hai người vô cùng thân mật.

Khuôn mặt chị Vu nóng lên: “Chị, chị không quấy rầy hai đứa nữa.”

Cánh cửa lại đóng lại.

“Đều tại anh đó, mất mặt quá.” Mạnh Nguyễn sờ sờ khuôn mặt nóng rực, lại bôi thêm bột lên mặt mình.

Hai tai Thẩm Đoạt cũng đỏ bừng, lẩm bẩm: “Anh ôm bạn gái anh, không mất mặt.”

Nói xong, anh lấy khăn ướt lau mặt cho cô.

Mạnh Nguyễn nghe thấy lời anh vừa mới nói, kiễng chân lên hôn anh một cái: “Hôn bạn trai càng không mất mặt.”

Hai người dọn dẹp lại hiện trường rồi tiếp tục làm bánh.

Mạnh Nguyễn đã tự nguyện từ bỏ cuộc thi và tập trung vào việc gây rối.

Thẩm Đoạt vừa làm bánh, vừa phải đề phòng không cho những đồ vật này làm tổn thương cô. Vì phải vừa làm vừa để ý cô nên đã chậm trễ rất nhiều thời gian.

Khi chiếc bánh thơm ngon hấp dẫn ra lò, cuối cùng Mạnh Nguyễn cũng ngừng quậy phá.

“Thật ngon! Thật thơm!”

Cô ăn ngon đến nỗi trên chóp mũi còn dính một chút kem tươi. Thẩm Đoạt đã lau đi cho cô.

“Anh cũng thử xem.” Mạnh Nguyễn xắn một miếng nhỏ: “Anh mà không làm thợ làm bánh đúng là quá lãng phí. Anh nên cùng Dương Quang mở một cửa tiệm đi, ngày nào em cũng tới ủng hộ.”

Thẩm Đoạt lắc đầu: “Anh không thích đồ ngọt.”

Mạnh Nguyễn chu môi: “Em không ngọt sao?”

“…”

Thẩm Đoạt nếm thử miếng bánh mà cô đút cho, nhưng tâm trí của anh lại không khỏi gợn sóng.

“Ăn ngon không? Là do anh làm thì phải…”

Thẩm Đoạt hôn cô một cái.

Liếm liếm môi, anh trầm giọng nói: “Đúng là ngọt thật.”

“…”

Sau khi rời khỏi tiệm bánh, hai người đi ngang qua phố Nước Đường.

Ở đầu đường mới khai trương một cửa hàng tiện lợi, đang diễn ra một cuộc rút thăm trúng thưởng. Giải nhì là một cặp ốp điện thoại —— Cô bé quàng khăn đỏ và sói xám.

Mạnh Nguyễn muốn có nó.

Sau khi tiêu hơn 160 tệ ở cửa hàng tiện lợi, Mạnh Nguyễn có ba cơ hội rút thăm trúng thưởng.

Cả ba lần đều là một gói khăn giấy.

Thẩm Đoạt nhìn vẻ mặt thất vọng của cô, liền nói: “Để anh mua.”

“Không sao đâu, không cần ạ.” Mạnh Nguyễn lắc đầu.

Thật ra ốp điện thoại như vậy có rất nhiều ở trên mạng, cũng không đáng bao nhiêu tiền.

Mạnh Nguyễn muốn có nó, đơn giản là vì cô muốn có cảm giác có một thứ ở bên cạnh mình thôi.

Nếu không may mắn, vậy thì bỏ đi, dù sao nó cũng không quan trọng lắm.

Hai người họ nắm tay nhau rời đi.

Thẩm Đoạt quay đầu nhìn hộp rút thăm trúng trưởng, không nói gì.

Đi đến ngã rẽ, Mạnh Nguyễn bảo Thẩm Đoạt nếu bận thì về tiệm trước đi, cô tự về cũng được.

“Em chờ anh về nấu cơm.”

“Ừ, em nghĩ xem muốn ăn gì đi.”

“Vậy anh về sớm một chút nhé, buổi tối em muốn xem phim.”

“Ừ.”

Thím Béo và thím Xuân ở cách đó không xa nhìn thấy, còn cười hì hì nói rằng hai người bọn họ bây giờ thật ngọt ngào, khuôn mặt lạnh lùng trước đây của Tiểu Thẩm cũng ấm áp hơn trước, trông không còn tràn đầy sát khí nữa.

“À, vừa rồi đang nói tới đâu ý nhỉ?” Thím Béo tặc lưỡi: “À, đúng đúng đúng. Phu nhân đó! Lần đầu tiên tôi nhìn thấy một người phụ nữ như vậy, bà ấy giống hệt mấy vị hoàng hậu trên TV, cả người tràn đầy khí chất! Phong cách nữa.”

Thím Xuân có chút khinh thường, nhưng cũng không thể phản bác lại được.

Bởi vì bọn họ đã tận mắt chứng kiến một người phụ nữ ăn mặc đẹp đẽ, cử chỉ trang nhã bước vào thị trấn. Người phụ nữ đó không chỉ xinh đẹp, đến cách đi đứng cũng khí chất như vậy.

“Thím Béo, Thím Xuân, hai thím đang nói chuyện phiếm sao.”

Mạnh Nguyễn đi ngang qua chào hỏi hai vị trưởng bối.

Khuôn mặt bầu bĩnh của thím Béo cười tươi đến mức hai mắt đều híp lại: “Đang hầm một ít thịt gửi đến nhà máy cho lão già nhà thím, tình cờ gặp thôi.”

Vừa rồi Mạnh Nguyễn cũng ngửi thấy một mùi hương khiến người ta chỉ muốn chảy nước miếng, hóa ra là mùi thịt.

“Thím Béo, hầm thịt có khó không ạ?” Cô hỏi: “Có phải chỉ cần cho thịt vào, sau đó cho gia vị, đợi nó chín là được đúng không ạ?”

Thím Béo nghe xong thì bật cười, thím Xuân cũng cười theo.

“Tiểu Mạnh chưa từng vào bếp đúng không?” Thím Xuân cười lắc đầu: “Có phải muốn làm cho Tiểu Thẩm đúng không?”

Mạnh Nguyễn đỏ mặt, khẽ gật đầu.

Hai vị trưởng bối không ngừng trêu chọc. Bọn họ cũng là người từng trải, nghe xong liền biết cô gái này chính là muốn nấu một bữa ngon cho người trong lòng.

Vì vậy, bọn họ đã giới thiệu cho cô một cách hầm thịt đơn giản nhất.

Trên đường về nhà, Mạnh Nguyễn không ngừng cân nhắc.

Cô thỉnh thoảng lại dừng lại tìm hiểu trên Baidu, đi được một chút lại dừng lại…

“Phó tổng, bà hãy uống thêm một viên thuốc hạ huyết áp đi ạ.”

“Phản rồi, phản rồi, thật sự phản rồi.” Phó Lam cầm lấy thuốc cùng ly nước, hai tay run rẩy: “Đều trách tôi với lão Mạnh chiều hư nó, chiều chuộng đến nỗi bây giờ nó hư hỏng như này!”

Thư ký Trương cũng không biết làm cách nào để thuyết phục bà.

Cô đã theo Phó Lam 8 năm, lại đảm nhiệm vị trí thư ký riêng nên đương nhiên biết rất nhiều chuyện về gia đình Phó Lam.

Đây là cục cưng bảo bối của Mạnh Vĩ Bình và Phó Lam. Tuy rằng được ngậm thìa vàng mà lớn lên, nhưng gia đình giáo dục rất nề nếp, nội quy gia đình nghiêm khắc. Cô không phải một đại tiểu thư kiêu ngạo, cứng đầu, ngược lại, cô rất bình dị, thân thiện, ngoan ngoãn hiểu chuyện.

Lần này dám lớn mật tung hoành như vậy, xem ra có liên quan đến chuyên ngành học đại học.

“Phó tổng, tiểu thư không sao mới là chuyện quan trọng nhất.” Thư ký Trương nói: “Hơn nữa, bà cứ từ từ khuyên giải cho tiểu thư, chắc chắn cô ấy sẽ nghe lời bà.”

Phó Lam thở dài.

Vừa định uống thuốc, bà liền nghe thấy tiếng ngâm nga của con gái cách đó không xa.

“Ngọt ngào ~ Nụ cười của anh thật ngọt ngào ~ Như bông hoa… Mẹ? Mẹ! Mẹ mẹ mẹ, sao mẹ lại ở đây?”

Phó Lam tức giận vung tay: “Con còn biết mẹ là mẹ con sao!”

***

Trong phòng khách.

Ba điểm trên người Mạnh Nguyễn tạo thành một đường thẳng ở trên tường. Thật ra là cô đang bị phạt.

Nữ sĩ Phó ngồi ngay ngắn ở trên sofa, hai chân khép vào nhau tạo thành một góc 45 độ nghiêng ở một bên, hai tay đặt trên đùi. Đây là tư thế ngồi chuẩn của một quý bà.

“Con bây giờ đúng là trưởng thành thật rồi, ngay cả mẹ mà con cũng dám lừa! Con…”

“Mẹ, con sai rồi!”

“Người lớn nói chuyện không được xen miệng vào!”

Thư ký Trương lại rót nước nóng, cầm thuốc đưa cho Phó Lam.

“Mẹ, mẹ không được thoải mái sao? Mẹ đừng tức giận, sẽ để lại nếp nhăn đó.”

Cộp!

Phó Lam đặt mạnh ly nước xuống bàn trà.

“Nếu không phải chú Lý của con đến thành phố B để họp và gọi điện tới nhà để rủ ba con chơi cờ, thì mẹ cũng không biết bản lĩnh của con gái mình lại lớn như vậy đâu! Con còn dám dùng mặt mũi của ba con gọi người ta tới để bán mặt mũi cho người khác sao? Ba con mỗi ngày đều như đi trên lưỡi dao, con để người ta phải sử dụng tới tư quyền, nhỡ đâu có ai đó biết được rồi viết báo làm ầm ĩ lên, con muốn hại chết ba con đúng không?”

Mạnh Nguyễn mím môi, trông đáng thương vô cùng.

“Con chỉ là làm việc tốt, trừ ác hướng thiện. Nếu ba biết cũng sẽ không trách con. Ba con đâu rồi? Ông ấy cũng tới sao?”

Phó Lam cầm quả cam trên bàn trà ném đi.

Thư ký Trương mỉm cười, cầm quả cam lên rồi giải thích: “Bộ trưởng Mạnh đã ra nước ngoài làm việc được bốn tháng. Tính tới thời điểm này mới đi chưa được một tháng, tiểu thư không gặp được đâu.”

Sự can đảm của Mạnh Nguyễn lại phồng lên trong chốc lát.

May mà ba cô không ở đây, bằng không ba cô mà biết được việc dùng tư quyền này thể nào cũng phạt nhốt cô lại.

“Cô cho rằng con bé thực sự quan tâm đến ba nó sao?” Phó Lam liếc mắt một cái liền nhìn thấu sự việc: “Con bé như vậy chỉ là sợ ba nó sẽ mắng nó thôi! Với cả, nếu trong lòng nó thực sự có chúng tôi, nó sẽ nói dối chúng tôi như vậy sao?”

“Mẹ ~~~”

Mạnh Nguyễn đang chuẩn bị sử dụng tuyệt chiêu làm nũng thì có tiếng gõ cửa ở bên ngoài sân, vì vậy cô đành phải đi tới xem thử.

Ngoài cửa là lão Trương, chồng của chị Triệu.

“Sao anh lại tới đây thế ạ?” Mạnh Nguyễn hỏi.

Lão Trương liếc nhìn vào trong sân, vừa rồi anh ta loáng thoáng nghe được có tiếng cãi nhau, giờ lại không còn nữa.

“Anh tới để giao đồ.”

Lão Trương vừa nói vừa chỉ vào… Mười cây cải trắng trên xe ba bánh.

“Cái này, để làm gì vậy ạ?”

Lão Trương bối rối nhìn khuôn mặt khó hiểu của cô, lại nghĩ tới lần trước vợ mình làm người ta hiểu lầm, liền giải thích.

“Là vì, không có hoa hồng.” Lão Trương xua tay: “999 đóa hoa hồng đó là anh Phát đặt tặng chị Phát, hai người họ chuẩn bị tổ chức lễ kỷ niệm 20 năm ngày cưới. Tiểu Thẩm tới chỗ đặt anh cái này, là cải trắng.”

Hoa hồng, hoa hồng… Biến thành cải trắng.

Mạnh Nguyễn có chút đứng không vững.

Lão Trương lại nói: “Để anh chuyển vào sân cho em. Một cô gái nhỏ nhắn như em chắc không có sức bê đâu.”

Khi Phó Lam và thư ký Trương bước ra, họ nhìn thấy bắp cải trắng được chất đầy ở giữa sân.

“Tiểu thư, đây là…” Thư ký Trương nhất thời nghẹn lời: “Tích cóp qua mùa đông sao?”

Mạnh Nguyễn nén giận trong bụng.

Đầu gỗ ngốc có phải bị điên rồi không?

Mua nhiều cải trắng như vậy làm gì chứ?

Vậy mà cô còn cho rằng anh đã thông suốt, biết tặng hoa hồng lãng mạn, hóa ra…

Phó Lam bước xuống bậc thềm.

Bà nhìn bắp cải trắng, lắc đầu: “Không phải con định dùng hành động này để nhớ tới ba mình chứ? Lão Mạnh nhà này mà thấy chắc sẽ thú vị lắm, còn thích mở cuộc họp với bắp cải trắng nữa.”

“Hả?” Mạnh Nguyễn chớp chớp mắt.

Khi nghe nữ sĩ Phó nói vậy, Mạnh Nguyễn liền nhớ lại những gì mình đã nói khi dùng bữa tại nhà hàng của anh chị Phát, cô đã nói về việc tích trữ bắp cải trắng của đồng chí Mạnh Vĩ Bình.

Sở dĩ lúc đấy cô nói như vậy là bởi vì cô cùng mọi người quây quần ăn cơm như có cảm giác đang ở nhà.

Nói trắng ra, cô lúc đó chính là hơi nhớ nhà.

Cô không nghĩ Thẩm Đoạt lại có thể nhìn ra nó trong nháy mắt như vậy, lại còn ghi nhớ ở trong lòng nữa.

“Còn ngẩn người ra đấy làm gì?” Phó Lam liếc nhìn bắp cải trắng chất đầy sân: “Mau xếp nó lên bệ cửa sổ đi! Ba con hai người đều thần kinh như nhau!”

Trong lòng Mạnh Nguyễn vừa thấy ngọt ngào lại vừa ấm áp.

Bỏ qua hai chữ “thần kinh”, cô nhặt bắp cải trắng yêu quý của mình lên, đặt ở trên bệ cửa sổ.

Phó Lam ở một bên đứng nhìn, vô thức nhớ đến những hành vi ngốc nghếch trước đây của Mạnh Vĩ Bình, sự tức giận thậm chí không chỉ đánh vào một chỗ.

Không thể bớt lo lắng cho hai ba con nhà này được!

Mạnh Nguyễn xếp bắp cải thành hàng xong, đi tới làm nũng với nữ sĩ Phó.

“Mẹ, dù sao mẹ cũng tới đây rồi, hay là con đưa mẹ đi khắp Tịch Giang này chơi nhé?” Cô túm lấy tay của nữ sĩ Phó, lắc lắc: “Dù sao ba con cũng không ở nhà, mẹ ở nhà cũng chỉ chăn đơn gối chiếc thôi.”

Mặt Phó Lam đỏ bừng, tức giận hất tay con gái ra.

“Đừng tưởng lần này con làm nũng là có thể thoát tội. Con để chú Lý sử dụng tư quyền như vậy, sớm muộn gì ba con cũng sẽ biết. Cả chuyện lần này con lừa gia đình để đến Tịch Giang nữa, ba con cũng sẽ biết thôi. Không có ba con chống lưng cho, mẹ xem con làm như thế nào!”

Mạnh Nguyễn lại dán tới như cao thuốc bôi lên da, làm nũng: “Mẹ, con biết mình sai rồi. Mẹ tha thứ cho con lần này đi, con hứa lần sau không dám nữa.”

“Nhận sai cũng vô dụng thôi.” Phó Lam hoàn toàn không buông tha: “Lỗi lầm lần này của con không thể đơn giản cho qua như mấy chuyện trước đây được. Lập tức thu dọn đồ đạc theo mẹ về nhà!”

***

Chuyện mẹ của Mạnh Nguyễn tìm tới Tịch Giang nhanh chóng được truyền khắp Tịch Giang.

Trong tiệm, mấy anh em đều đang thảo luận.

Nhưng trọng điệm của cuộc thảo luận chính là: Chẳng trách nữ thần lại đẹp như vậy, mẹ của cô cũng là nữ thần!

Nhị Hắc mang theo tin đồn đi lên tầng hai.

“Anh Đoạt ~~~” Nhị Hắc xoa xoa tay: “Mẹ của cô Mạnh đã tới Tịch Giang rồi! Đây chính là thời điểm tuyệt vời để thực hiện kế hoạch ra mắt mẹ vợ! Bọn em có cần ra ngoài mua giúp anh thứ gì đó không?”

Ánh mắt Thẩm Đoạt khẽ run lên.

Khoảng năm, sáu giây sau, anh lạnh lùng nói: “Đừng có nói lung tung.”

Nhị Hắc sửng sốt, anh ta ngửi ra mùi gì đó rất lạ.

“Vâng vâng, em hiểu rồi.” Anh ta lập tức nói: “Em sẽ nói với mấy anh em bên dưới một tiếng, bảo bọn họ giữ mồm giữ miệng.”

Thẩm Đoạt mở ngăn kéo lấy ra một bao thuốc lá.

Cao Hiên ở đối diện nhìn thấy, nhướng mày nói: “Phiền lòng sao?”

Không phải phiền lòng, mà là bối rối.

Thẩm Đoạt biết Mạnh Nguyễn không thể nào ở lại Tịch Giang mãi mãi.

Cô không giống anh, cô có tương lai và tiền đồ rộng lớn.

Trong khoảng thời gian yêu nhau này, anh đã ép mình không được nghĩ đến, cũng buộc mình phải nghĩ cách giải quyết “vấn đề hiện thực”. Nhưng dù có nghĩ như thế nào, anh cũng không có cách nào để giải quyết.

Mà cô, cũng không thể mãi ở lại Tịch Giang được…

“Tôi hiểu được tâm tư của cậu.” Cao Hiên cũng châm một điếu thuốc và hít một hơi: “Nếu cậu và Mạnh Nguyễn chỉ ở bên nhau một sớm một chiều, vậy cậu cũng không cần phải nghĩ nhiều làm gì. Nếu cậu muốn đi cùng Mạnh Nguyễn lâu dài, lần này mẹ cô ấy tới đây, cậu cũng nên tới hỏi thăm một chút đi.”

Thẩm Đoạt không trả lời.

Hai ngón tay cầm điếu thuốc của anh ôm trán, đôi mắt sâu thẳm mang theo vẻ u ám khó hòa tan, ẩn hiện dưới làn khói trắng vấn vương, lại lộ ra chút suy tàn bất lực.

***

Mạnh Nguyễn không chịu rời đi, Phó Lam cũng không chịu rời đi.

Tình hình lại trở thành hai người một đứng một ngồi, một người động đậy, một người im lặng, không thể nào giải quyết được.

“Tại sao con lại như vậy chứ?” Phó Lam ôm ngực: “Lừa mọi người chạy đến cái thị trấn nhỏ này, nhỡ đâu xảy ra chuyện gì thì làm sao? Con có nghĩ tới ba mẹ và gia đình con không? Rốt cuộc con đang suy nghĩ cái gì vậy!”

Sự bướng bỉnh của Mạnh Nguyễn nổi lên, chỉ im lặng không nói gì.

Thư ký Trương đành phải trấn an Phó Lam, sau đó thuyết phục Mạnh Nguyễn: “Tiểu thư, cô thu dọn đồ đạc trước đi. Về đến nhà, trong lòng cô có gì muốn nói thì cứ từ từ nói với mẹ cô. Không có gì là không thể giải quyết được cả.”

Mạnh Nguyễn lắc đầu: “Tôi không đi.”

“Không đi?” Phó Lam tăng âm lượng: “Con còn muốn coi đây là nhà của mình sao?”

Thật ra không phải là không thể đi.

Mà là không thể rời đi như vậy.

Ít nhất Mạnh Nguyễn cũng muốn thông báo một câu với Thẩm Đoạt, coi như cho anh một viên thuốc an thần.

Nếu cứ như vậy mà rời đi, cô còn xứng làm bạn gái của người ta sao?

“Mẹ, con biết là con không đúng, mẹ đừng tức giận.” Mạnh Nguyễn rầu rĩ bật khóc: “Con đã lớn như vậy rồi, con cũng muốn có không gian riêng của chính mình. Mẹ và ba sắp xếp tương lai cho con mà không suy nghĩ đến cảm giác của con… Con cũng thấy rất phiền, rất mệt mỏi.”

Rất phiền, rất mệt mỏi.

Phó Lam không ngờ rằng đứa con gái mà bà coi như bảo bối bao nhiêu năm qua lại nói với bà như vậy.

“Nhuyễn Nhuyễn, có phải con vẫn còn vương vấn chuyện học luật đúng không?” Rốt cuộc Phó Lam cũng hỏi ra chuyện này.

Mạnh Nguyễn vẫn không nói lời nào.

“Sao con lại bướng bỉnh như vậy chứ? Pháp luật đâu có dễ học như vậy? Con là đứa con gái sau này còn phải tập trung lo cho gia đình thì lấy đâu ra nhiều sức lực như vậy? Con nghe mẹ nói, sau khi tốt nghiệp, nếu con muốn ra nước ngoài học cao học, ba mẹ đều sẽ ủng hộ con. Hoặc nếu con muốn chuyển sang học lịch sử văn học, lịch sử âm nhạc, đều có thể. Cho dù là trong hay ngoài nước, hay là…”

“Cái gì cũng được.” Mạnh Nguyễn cười khổ: “Chỉ có luật là không được, đúng không ạ?”

Mạnh Nguyễn thực sự không hiểu.

Dấn thân vào những công việc liên quan đến pháp luật vừa có ý nghĩa vừa bổ ích. Nếu nói vất vả, thì nghề nào chẳng có nỗi khổ tâm riêng của nghề đó chứ?

Nhưng gia đình lại không ủng hộ cô.

“Nhuyễn Nhuyễn, ba mẹ đều chỉ muốn tốt cho con.” Phó Lam cau mày: “Sẽ không hại con!”

Mạnh Nguyễn cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Con cảm thấy tốt mới thực sự là tốt.”

Không khí giữa hai mẹ con như đông cứng lại.

Không nói gì một hồi lâu, Phó Lam thở dài, đứng lên.

“Con muốn không gian, muốn học luật, mẹ không phải là muốn ngăn cấm con. Con về nhà rồi nói chuyện sau. Bây giờ, con nói rõ cho mẹ biết, rốt cuộc bao giờ con mới về nhà?”

Nói đến đây, Mạnh Nguyễn không trở về không được.

“Hai ngày nữa.”

Buổi chiều, Phó Lam trở về thành phố S nghỉ ngơi.

Đối với sự lựa chọn hai ngày nữa mới về nhà của con gái, bà vừa nghi ngờ lại vừa khó hiểu.

Nhưng bà hiểu rất rõ tính khí của con gái mình. Nếu quá quyết liệt với cô, chuyện gì cô cũng dám làm.

Mọi chuyện chỉ có thể tạm thời giải quyết như thế này.

“Tiểu thư bằng lòng về nhà là được rồi.” Thư ký Trương nói: “Có chuyện gì thì bà cứ từ từ chỉ dạy cô ấy. Bất luận như nào…”

Phó Lam nhìn thư ký Trương.

Thư ký Trương chỉ đơn giản nói: “Tôi nói điều này không thích hợp với thân phận rồi. Hay là bà nói với bộ trưởng Mạnh về chuyện của tiểu thư xem như thế nào? Không thể nào có chuyện tiểu thư không hiểu được nỗi khổ tâm của ba mẹ.”

“Vô dụng.” Phó Lam mệt mỏi xoa bóp thái dương: “Việc này lão Mạnh cũng bế tắc.”

Thư ký Trương không nói gì thêm, chỉ khẽ thở dài.

Phó Lam nhớ ra điều gì đó, đột nhiên nói: “Tìm vài người theo dõi động tĩnh của tiểu thư ở Tịch Giang. Một là đề phòng nó lại làm chuyện xấu gì đó, hai là… Chỉ mong là tôi suy nghĩ quá nhiều đi.”

Mạnh Nguyễn ngồi ở trên xích đu.

Lúc Thẩm Đoạt bước vào, mắt cô vẫn hồng hồng.

Nhìn thấy anh, đôi mắt nai lập tức cong lên, chạy tới ôm chầm lấy anh.

“Anh về rồi!”

Thẩm Đoạt ôm cô, thoáng ngửi hương thơm trên tóc cô, nội tâm anh cũng dần dần bình ổn lại.

“Anh định làm món gì ngon cho em vậy?” Cô nói: “Đúng rồi, em đã học được một mẹo nhỏ từ thím Béo và thím Xuân, ngày mai em sẽ hầm thịt cho anh, được không?”

Thẩm Đoạt chạm vào bàn tay lạnh ngắt của cô, lập tức đặt vào trong lòng bàn tay mình, bao lại.

Một lúc lâu sau, anh mới nói: “Được.”

Hai người cùng nhau bước vào nhà.

Mạnh Nguyễn ngâm nga một bài hát rồi mở tủ lạnh ra, còn đang suy nghĩ xem nên ăn cái gì. Thẩm Đoạt đứng ở bên cạnh nhìn cô chăm chú.

“Ồ, em thấy cái nào cũng ngon cả.” Mạnh Nguyễn cười nói: “Hay là anh quyết định đi. Anh làm cái gì em cũng đều thích ăn!”

Thẩm Đoạt dừng một chút, gật đầu.

Trong căn bếp nhỏ ấm áp, cô gái mải miết nhìn theo cặp mông bận rộn của chàng trai.

Mạnh Nguyễn luôn không kiềm chế được mà lén nhìn biểu cảm trên gương mặt anh. Cô không muốn anh nghĩ rằng cô không được bình thường, ngay cả khi trong lòng cô sắp nghẹt thở vì phải miễn cưỡng.

Từ xưa, Tịch Giang chỉ là Tịch Giang, đây không phải là nhà cô;

Bây giờ, Tịch Giang không chỉ là Tịch Giang, nơi này còn có người cô yêu;

Tất cả đều đã thay đổi.

Không phải Mạnh Nguyễn chưa từng nghĩ đến chuyện giới thiệu trực tiếp Thẩm Đoạt với Phó Lam, nhưng thời điểm trước mắt không tốt.

Nếu nói bây giờ, Phó Lam sẽ biết cô cầu xin Lý Triều Huy sử dụng tư quyền là vì Thẩm Đoạt.

Điều đó sẽ khiến Phó Lam có định kiến rằng Thẩm Đoạt có ý đồ với cô, sẽ làm hình tượng của Thẩm Đoạt giảm đi rất nhiều, càng khiến bọn họ không chấp nhận Thẩm Đoạt.

Trong khoảng thời gian này mặc dù bọn họ yêu nhau cuồng nhiệt, nhưng cô biết rất rõ, con đường tương lai của bọn họ không hề dễ dàng.

Cô không muốn tạo áp lực cho Thẩm Đoạt, càng không muốn làm Thẩm Đoạt cảm thấy hai người bọn họ mới yêu đương mà đã suy nghĩ xa xôi như vậy… Nhưng vấn đề hiện thực tới quá nhanh.

“Thẩm Đoạt, anh đã nghĩ tới tương lai chưa?” Mạnh Nguyễn không nhịn được mà hỏi như vậy.

Thẩm Đoạt im lặng một hồi rồi trả lời: “Anh đã nghĩ rồi.”

Mạnh Nguyễn lại hỏi: “Vậy tương lai của anh có em không?”

Lần này, Thẩm Đoạt trả lời không chút do dự: “Có.”

Trái tim Mạnh Nguyễn dịu đi, cô cười ngọt ngào: “Tương lai của em cũng có anh.”

Thẩm Đoạt cắn chặt răng, cố gắng hết sức để duy trì sự bình thản trên khuôn mặt mình.

Anh biết rằng cô đang cố gắng hết sức để giữ gìn sự tôn nghiêm và chăm sóc tâm trạng của anh. Thậm chí cô còn muốn đẩy vấn đề về chính mình, để anh được yên.

Tình cảm như vậy khiến anh càng cảm thấy mình không xứng đáng.

Anh có thể làm gì cho cô đây?

Anh thậm chí còn không thể tự giới thiệu bản thân mình trước mặt ba mẹ cô.

Đặt thức ăn trong tay xuống, Thẩm Đoạt đi đến trước mặt cô.

“Nhuyễn Nhuyễn, anh…”

“Anh không cần phải nói gì cả.” Mạnh Nguyễn mỉm cười: “Em chính là con giun trong bụng anh Đoạt, cái gì em cũng biết.”

Thẩm Đoạt nắm chặt tay, quả thực không thể mở miệng được.

Muốn anh buông tay, anh không làm được; Muốn anh cố chấp, anh lại không thể tìm được cách.

Chưa bao giờ có một khắc giống như bây giờ, làm anh căm hận vận mệnh của mình, căm hận thân phận của mình. Cho dù anh trượt kỳ thi đại học, anh cũng không cảm thấy oán hận hay thấy bất công như hiện tại.

“Ngày mai là lễ hội hoa đăng đúng không?” Mạnh Nguyễn đột nhiên hỏi.

Thẩm Đoạt trầm mặt, gật đầu.

Mạnh Nguyễn cầm lấy viên kẹo mềm trên bàn nhét vào trong miệng anh, mỉm cười nói: “Bạn trai, chúng ta cùng nhau ăn mừng ngày lễ tình nhân của Tịch Giang thôi.”

~

Tác giả có lời muốn nói:

Thời khắc này sớm muộn gì cũng sẽ tới.

Tuy nhiên, tác giả dùng cái đầu chó của mình để đảm bảo rằng sẽ rất nhanh thôi.

Anh Đoạt, người con trai này nhất định sẽ phản công, sẽ vươn lên đỉnh cao của sự nghiệp và kết hôn với Nhuyễn Nhuyễn!