Khúc Hát Ru

Chương 22: Anh không thích người khác




Màu vàng nhạt của hoàng hôn bao trùm toàn bộ Tịch Giang.

Những đám mây phía chân trời lặng lẽ trôi theo gió, rồi tan dần vào màn đêm đang chuẩn bị tới.

Lời nói của Thẩm Đoạt giống như một viên đá nhỏ ném vào trong lòng Mạnh Nguyễn, tạo thành từng tầng từng lớp gợn sóng, không thể bình ổn lại được.

Cô im lặng một lúc lâu rồi gật đầu.

Thiếu chút nữa thì Thẩm Đoạt buột miệng hỏi cô tại sao?

Nhưng, khi lời nói tới bên miệng rồi anh lại nuốt nó vào trong lòng, sự nôn nóng lại nổi lên, vẫn không biết phải nói nên lời như thế nào.

Cô sẽ thấy ghen vì anh sao?

Sao có thể.

Mà khi nghe Dương Quang nói lời này, trong đầu anh hiện lên một ý nghĩ muốn nói với cô rằng: Anh không thích người khác.

Nhưng nếu anh nói thật, hoặc là cố tình giải thích điều đó đi chăng nữa, cô nghe xong chắc sẽ thấy nực cười, cũng chẳng coi nó là gì.

Anh sợ cô sẽ phát hiện ra tâm tư của mình.

Nếu cô biết, cô sẽ không còn tin tưởng anh nhiều như bây giờ, cô sẽ xấu hổ, sẽ khó xử, thậm chí là chán ghét… Sau này, cô sẽ giữ khoảng cách với anh.

Sau đó, anh sẽ mất đi ngay cả những lời hỏi thăm, gặp mặt và những cuộc trò chuyện phiếm.

Thẩm Đoạt không dám mạo hiểm như vậy.

Lá và cành cây xào xạc trong gió, hai người bọn họ chỉ nhìn nhau mà không nói nên lời.

“Ồ, nói chuyện sao.” Thím Béo xách theo túi sườn vừa mới mua cùng cái quạt trên tay đi ngang qua đó: “Sao không vào trong mà nói chuyện? Cũng đã đến giờ ăn cơm rồi còn gì.”

Thẩm Đoạt nhíu mày.

Thím Béo không nhìn thấy nên tiếp tục cười nói: “Tiểu Thẩm, không phải thím đã nói rồi sao. Lúc trước thím sắp xếp rất nhiều đối tượng xem mắt cho cháu, cháu thậm chí còn không thèm nhìn tới. Thím đây vẫn luôn buồn bực! Bây giờ nhìn xem, có cô gái này rồi thì còn coi trọng…”

“Không phải!”

Thẩm Đoạt gầm nhẹ.

Thím Béo ngẩn người, miệng dường như bị ấn nút tạm dừng, không nói gì nữa.

Thẩm Đoạt càng nhíu mày chặt hơn.

Đúng lúc này Dương Quang gọi điện tới thúc giục anh đến nhà Đậu Tử, nhưng anh không trả lời mà trực tiếp ấn nút tắt điện thoại.

Hai chữ “Bực bội” lúc này khắc rõ ràng trên mặt anh.

Mạnh Nguyễn thấy vậy liền ra mặt thay Thẩm Đoạt nói: “Ngại quá, vừa rồi chúng cháu bắt được tên trộm đưa đến đồn cảnh sát nên hơi mệt một chút. Thím đừng để ý.”

Thím Béo như được ấn nút tiếp tục.

“Ồ ồ, vậy sao.” Thím ấy cười gượng: “Vậy thím không quấy rầy hai đứa nữa, hai đứa cứ nói chuyện tiếp đi, nói tiếp đi!”

Nói xong liền chạy nhanh như chớp.

Mạnh Nguyễn nhìn Thẩm Đoạt, sắc mặt anh vẫn không tốt, lạnh như băng, còn mang theo chút mây mù, khiến cho người ta cảm thấy hoảng sợ.

“Đã như vậy rồi,” Mạnh Nguyễn cúi đầu nói: “Bên Đậu Tử đã bắt đầu rồi sao? Cậu mau tới đó đi, thay tôi nói chúc mừng sinh nhật nhé.”

Thẩm Đoạt bất động.

Anh kiềm chế lời nói như sắp tuôn ra ở trong lòng, kết quả lại nói ra một câu: “Buổi tối cậu ăn gì?”

“…”

“Buổi trưa cậu cũng không ăn nhiều.” Anh lại nói: “Tôi… Tôi làm mấy món cho cậu nhé?”

Mạnh Nguyễn càng nghe lại càng thấy hụt hẫng trong lòng.

Anh muốn làm gì vậy?

Chốc lát lại xem mắt, chốc lát lại chị Linh Linh, bây giờ lại đối với cô như vậy… Trong lòng Mạnh Nguyễn vô cùng bế tắc!

Lớn như vậy rồi còn chưa có ai làm cô vừa buồn vừa tức giận như vậy. Rõ ràng cô muốn nổi giận đùng đùng với anh, rồi lại lo rằng sẽ có chuyện gì xảy ra sau đó.

Cái tên đầu gỗ ngốc này, ngốc muốn chết.

Làn da có đẹp đến đâu cũng không níu được cái sự ngốc nghếch đến tận xương tủy này của anh, không ai xem mắt cũng không ai ngó ngàng đến anh, anh sẽ cô độc suốt quãng đời còn lại, không thì cũng xui xẻo đi!

Trong lòng Mạnh Nguyễn chửi thầm đủ rồi, định mở miệng mắng người thì đột nhiên nhận ra một vấn đề ——

Nếu đầu gỗ ngốc này có chị Linh Linh rồi thì sao anh còn phải đi xem mắt chứ?

Tế bào tình yêu gần như không tồn tại của anh không thể làm những việc như đạp chân trên vài chiếc thuyền được.

Nhìn Mạnh Nguyễn vẫn luôn không nói gì như vậy, Thẩm Đoạt khẽ cắn môi, nghĩ đến có nên liều mình đánh cược một phen không? Hoặc là biểu đạt một cách uyển chuyển rằng giữa anh và Quý Linh Linh không có bất cứ mối quan hệ nào.

Trong lúc rối rắm, Mạnh Nguyễn đột nhiên ngẩng đầu nhìn anh.

“Cậu có biết trên người cậu hôm nay có mùi gì đó không, một mùi rất nồng.”

Thẩm Đoạt sửng sốt hai giây, sau đó liền giơ tay lên ngửi tới ngửi lui, lo lắng trên người mình có mùi mồ hôi.

Mạnh Nguyễn tiến lên một bước, nhìn anh chằm chằm bằng ánh mắt hung dữ, nói xong trong lòng còn thầm cười nhạo: “Là mùi nước hoa của phụ nữ. Cái mùi này, chẳng dễ ngửi chút nào.”

Thẩm Đoạt ngẩn người.

Anh cố gắng hết sức để nhớ lại những gì đã xảy ra ngày hôm nay, sau một hồi lục lọi, anh chợt nhớ ra sáng nay lúc Quý Linh Linh mang thịt bò tới đã vô tình bị trượt chân, anh đã giơ tay ra đỡ.

Lúc đó, khoảng cách giữa bọn họ rất gần.

Thẩm Đoạt giải thích rõ ràng cho Mạnh Nguyễn.

Sau khi nghe xong, tiếng trống liên hồi trong lòng Mạnh Nguyễn ngừng nghỉ một chút.

Cô giả vờ bình tĩnh, thản nhiên hỏi: “Cô ấy còn mang thịt bò tới cho cậu, đối xử với cậu tốt ghê.”

Thẩm Đoạt nói: “Là mẹ của Quý Linh Linh, cô Vương hầm cho, bảo Quý Linh Linh mang tới. Là ý tốt của người lớn, không thể từ chối được.”

Sau khi nói xong, anh lại cảm thấy câu nói này có vẻ không thích hợp, như thể anh đang nói rằng anh và Quý Linh Linh, bao gồm cả gia đình cô ấy rất thân thiết.

Giải thích rõ ràng xong, đầu gỗ ngốc mới nói ra một chuyện mà anh luôn giấu bao lâu nay.

“Hơn nữa,” Yết hầu của Thẩm Đoạt cuộn lên xuống, cổ họng không khỏi căng chặt lại: “Cao Hiên nhờ tôi chăm sóc Quý Linh Linh.”

Cao Hiên?

Nhớ lại mọi chuyện trong bữa trưa nay, biểu hiện của Cao Hiên quả thực khác hẳn mọi khi.

Nhưng mà, những lời này của Thẩm Đoạt có tính là anh đã phân rõ giới hạn của mình với Quý Linh Linh không? Dù sao cũng là anh Đoạt của Tịch Giang, không thể nào có chuyện vì một cô gái mà mối quan hệ anh em với nhau không rõ ràng được…

Mạnh Nguyễn muốn hỏi kĩ càng hơn, kết quả ——

Òng ọc!

Bụng cô kêu to một tiếng.

Thẩm Đoạt vô thức dời tầm mắt xuống, Mạnh Nguyễn xấu hổ đến mức vội vàng lấy túi che bụng, hai má ứng hồng, bĩu môi nói: “Tôi, một ngày nay tôi không ăn gì nhiều, tôi không được phép đói à?”

Khóe miệng đang mím lại của Thẩm Đoạt hơi nhếch lên: “Vậy tôi đi nấu cơm cho cậu.”

Cái bụng của cô rất phối hợp mà kêu lên tiếng nữa.

Mạnh Nguyễn thật sự muốn khóc, mặt mũi của cô trước mặt anh không còn một chút nào cả.

Hơn nữa, bụng của cô càng ngày càng hăng hái kêu hơn.

“Đã muộn như vậy rồi, cậu nấu xong cơm thì mấy giờ chứ?” Cô nhỏ giọng lẩm bẩm: “Nấu tạm đồ ăn sẵn là được rồi.”

Thẩm Đoạt nói: “Không sao, nhanh thôi.”

“…”

Phục anh.

Mạnh Nguyễn thở dài, mặc kệ đi.

Dù sao thì anh cũng đã quay lại và giải thích với cô rồi.

“Buổi sáng tôi đã tới chúc mừng sinh nhật Đậu Tử rồi, nếu buổi tối không đi, không chừng mọi người sẽ cho rằng buổi sáng tôi có vấn đề.” Mạnh Nguyễn chậm rãi nói: “Cho nên, tôi sẽ tới party.”

Như vậy đã đủ rõ ràng chưa?

Thẩm Đoạt chậm mất vài giây mới hiểu được, sau đó anh cúi đầu, nhẹ nhàng nói “Ừ.”

Che giấu một nụ cười trên khóe miệng.

***

Tại buổi party tối, mọi người đã có một khoảng thời gian tuyệt vời.

Còn về phần chị Linh Linh thì cô ấy không đến.

Hơn nữa, không chỉ có Quý Linh Linh không đến mà Cao Hiên cũng chỉ đến góp mặt để cắt bánh, hát chúc mừng sinh nhật xong cũng vội vàng rời đi.

Đồng hồ vừa điểm 8 giờ, bữa tiệc kết thúc.

Dù sao bọn trẻ con vẫn phải đi ngủ sớm và dậy sớm, bà Lý cũng đã lớn tuổi, không thể chịu nổi sau một ngày bận rộn.

Mạnh Nguyễn thấy thời gian còn sớm, liền hỏi Thẩm Đoạt có muốn cùng cô đến phố “Nước Đường” không?

Thẩm Đoạt đồng ý với cô.

Tịch Giang về đêm dịu dàng và đa tình hơn ban ngày.

Không khí ngập tràn hơi nước của con sông Nguyệt xen lẫn với vị thơm ngọt của đồ ăn vặt, khiến lòng người cũng vì vậy mà được thả lỏng.

Mạnh Nguyễn mua hai xâu trứng cút chiên, một xâu gà chiên, một xâu đậu hũ ngàn lớp, cùng Thẩm Đoạt sóng vai ngồi trên chiếc ghế dài bên con sông Nguyệt.

Một xiên trứng cút đã giải quyết trăm mối bận tâm.

Mạnh Nguyễn ăn vô cùng vui vẻ, đôi mắt nai nhỏ cong lên, cũng không còn tức giận như lúc buổi trưa nữa.

“Vừa nãy giám đốc Cao chỉ đến ăn một lúc rồi rời đi, có chuyện gì sao?” Cô hỏi: “Quý Linh Linh cũng không thấy tới, bọn họ…”

Thẩm Đoạt đưa cho cô ly trà sữa, cô uống hai ngụm rồi lại đưa cho anh cầm.

“Hai người họ đã lớn lên cùng nhau.” Thẩm Đoạt nói: “Cao Hiên vẫn luôn chăm sóc cho Quý Linh Linh.”

Cao Hiên và Quý Linh Linh đều là người gốc Tịch Giang, đều mất ba từ khi còn nhỏ.

Mẹ của Cao Hiên cũng sinh bệnh và ra đi không lâu sau khi ba anh ta qua đời. Người thân duy nhất còn lại của anh ta là ông nội.

Cao Hiên rất thông minh, thành tích học tập cũng tốt.

Các giáo viên đều nghĩ rằng anh ta chính là đứa trẻ có nhiều tiềm năng nhất trong thị trấn, nhưng cuối cùng, vì gia đình không đủ khả năng nên anh ta đã bỏ học hồi cấp hai.

Chưa đầy hai năm sau, ông nội của Cao Hiên cũng qua đời.

Cao Hiên đi làm ở nơi khác cũng bị từ chối, sau khi trở về, anh ta liền sửa sang lại ngôi nhà cũ, làm công việc kinh doanh bất động sản.

Mà Quý Linh Linh còn may mắn hơn Cao Hiên rất nhiều.

Cô ấy tuy không có ba nhưng mẹ lại là giáo viên, thu nhập ổn định, bà ấy đã một mình nuôi lớn cô ấy.

Quý Linh Linh là một người rất ganh đua, cuối cùng đã thi đỗ vào một trường đại học danh tiếng.

Vương Tú Trân khi còn trẻ cũng có chút giao tình với mẹ của Cao Hiên, hai đứa trẻ cũng thường chơi với nhau.

Nhìn thấy tương lai vô vọng của Cao Hiên, Vương Tú Trân liền cố tình xa lánh anh ta.

Thái độ này cũng một phần thay đổi Quý Linh Linh, khiến Quý Linh Linh cũng coi thường Cao Hiên, cảm thấy cả đời anh ta rồi cũng sẽ chỉ ở đây thôi, không thể trông cậy được.

“Hóa ra giám đốc Cao còn phải trải qua những chuyện như vậy.” Mạnh Nguyễn thở dài: “Tôi thấy bình thường anh ấy vẫn luôn tràn đầy sức sống và đối xử nồng nhiệt với người khác như vậy, còn tưởng rằng…”

Thẩm Đoạt lắc đầu, không nói gì.

Vẻ ngoài của mỗi người đều chỉ là vẻ bề ngoài, điều ẩn chứa bên trong, là đau đớn hay hạnh phúc, cô đơn hay hoang mang thì cũng chỉ có mình người đó mới biết.

Mạnh Nguyễn đã ăn hết xiên, cô ném chúng vào trong thùng rác.

“Về sao?” Thẩm Đoạt hỏi.

Mạnh Nguyễn suy nghĩ một chút rồi nói: “Chúng ta đi dạo dọc theo sông Nguyệt được không? Tôi muốn tiêu hóa.”

Thẩm Đoạt gật đầu.

Bên cạnh, tiếng người rao hàng vẫn vang lên không ngớt.

Tới gần tháng 11, hơi thở của mùa thu càng thêm mạnh mẽ, những cơn gió buổi tối cũng lạnh hơn.

Mạnh Nguyễn cầm lấy cốc trà sữa, dựa vào nhiệt độ còn lại của trà sữa để sưởi ấm.

Hút trân châu, cô đắn đo không biết có nên hỏi câu mà cô muốn biết nhất không?

Dù sao thì cũng đã tới đây rồi, cô có lắm chuyện hỏi một chút chắc cũng không tính là tò mò chuyện riêng tư của người khác đâu nhỉ. Hơn nữa, cô quản cái miệng của mình rất nghiêm, chưa bao giờ nói lung tung cả.

Mạnh Nguyễn sắp xếp lời nói của mình, vừa mở miệng định nói thì cánh tay cô bị một lực lớn nào đó kéo một cách thô bạo.

Giây tiếp theo, một chiếc xe đạp điện lướt qua cô rất nhanh.

Trà sữa đều đổ hết xuống mặt đất.

Mà Mạnh Nguyễn cũng không kịp sợ hãi, bởi vì cô đã an toàn dựa vào một lồng ngực rắn chắc.

Chóp mũi khẽ nhúc nhích, cô phát hiện mùi nước hoa trước đó đã không còn nữa.

Hương bạc hà quen thuộc tràn về, hơi thở lành lạnh khuấy động thần kinh, nhịp tim của cô… Rõ ràng cô cảm nhận được tim của mình đang đập rất nhanh.

Không biết là do mùi hương này, hay là do cái ôm nữa.

Thẩm Đoạt rút bàn tay đang ôm eo cô ra, lùi sang một bên giải thích: “Ở đây có mấy đứa trẻ nghịch ngợm, chúng lén lút đi xe điện của người lớn.”

Mạnh Nguyễn nói “Ừ”, nhịp tim vẫn có chút hỗn loạn.

Một lúc sau, cô mới thầm thở ra, nhìn trà sữa trên mặt đất, nói: “Phí quá.”

“Cậu muốn uống nữa không?” Thẩm Đoạt hỏi: “Tôi đi mua.”

Mạnh Nguyễn ngăn anh lại, những lời ấp ủ nãy giờ cũng đã quên đi mất, lúc mở miệng lại thành một câu không đầu không đuôi: “Cậu chăm sóc Quý Linh Linh, là do giám đốc Cao nhờ cậu sao?”

Thẩm Đoạt gật đầu không chút suy nghĩ.

“Vậy cậu có biết Quý Linh Linh… Thích cậu không?”

Khi nói ra câu này, tảng đá lớn trong lòng Mạnh Nguyễn lập tức rơi xuống đất, và nó được thay thế bằng từng nhịp đập bồn chồn khác.

Một giây, hai giây, ba giây… Mạnh Nguyễn càng thêm bồn chồn.

Cuối cùng, đầu gỗ ngốc cũng mở miệng, nói ra bốn chữ ——

“Có lẽ là vậy.”

Mạnh Nguyễn ngẩn người.

Đây là kiểu trả lời chó má gì vậy? Anh có biết Quý Linh Linh thích mình hay không vậy? Có lẽ là vậy sao?

Cơn bực tức của Mạnh Nguyễn lại chuẩn bị nổi lên.

Nhưng sau đó, Thẩm Đoạt lại nói: “Tôi đâu có quản được người khác. Nhưng tôi, không thích cô ấy.”

Lời này giống như một cú phanh đột ngột.

Giống như hành khách đang đi trên tàu lượn siêu tốc đột nhiên bị phanh lại ở điểm cao nhất, chỉ biết chờ đợi khoảnh khắc sợ hãi đến cực hạn sẽ đến trong chớp mắt. Phanh được nhả ra, con tàu lao nhanh xuống, hành khách chỉ biết đón gió từ trên đỉnh cao nhất mà rơi xuống.

Những cảm giác lộn xộn trước đó đều biến thành một từ: Sướng!

“Vậy sao.” Mạnh Nguyễn hắng giọng một cái, cô quay đầu cười ngốc nghếch, sau đó nhanh chóng thu nụ cười lại, nói: “Tôi đây cảm thấy, cảm thấy cậu vẫn nên nói rõ ràng với người ta đi, đừng cho người ta tín hiệu sai lầm nữa, đúng không?”

Không phải Thẩm Đoạt chưa từng tỏ thái độ.

Anh vẫn luôn tỏ thái độ lạnh lùng xa cách rõ ràng với Quý Linh Linh, nhiều nhất cũng chỉ bởi vì anh biết ơn những nỗ lực của Vương Tú Trân vào năm đó, vì vậy anh vẫn luôn giữ phép lịch sự và khách sáo đối với Quý Linh Linh.

Nhưng sau đó lại bởi vì Cao Hiên nhờ vả.

Nhưng bây giờ…

“Cậu nói đúng.” Thẩm Đoạt gật đầu: “Cần phải nói rõ ràng.”

Mạnh Nguyễn hoàn toàn thư thái.

Nhưng nói gì thì nói, đầu gỗ ngốc chính là quá nhàm chán, quá nhẫn nhịn, cho nên vẫn luôn không biểu đạt được điều muốn nói trong lòng.

Nếu đã nói rõ ràng mọi chuyện, cô còn tức giận cái gì nữa?

Tên này đúng là giống hệt lúc còn đi học, hoàn toàn không tiến bộ chút nào!

“Tiệm trà sữa vẫn còn mở đó, cậu thật sự không muốn uống nữa sao?”

Mạnh Nguyễn lấy lại tinh thần, nghĩ đến chuyện vừa rồi, trong lòng không khỏi có chút uất ức.

“Không uống nữa.” Mạnh Nguyễn dời tầm mắt sang phía một chiếc xe nhỏ bán đậu hũ thúi: “Tôi muốn ăn cái này, cậu ăn không?”

Thẩm Đoạt sửng sốt.

Anh không thích ăn nhất chính là đồ ngọt, thứ hai chính là những thứ nặng mùi, đặc biệt là đậu hũ thúi.

Mạnh Nguyễn nhìn vẻ mặt của đầu gỗ ngốc liền biết rằng anh cũng giống hầu hết mọi người, rõ ràng chưa từng thử qua, nhưng lại định sẵn rằng mình không thích những món nặng mùi như vậy.

Trong trường hợp này, như một sự bù đắp tinh thần cho quá khứ và hiện tại, cô sẽ giúp anh phá giới!

Mạnh Nguyễn mua hai phần đậu hũ thúi.

Sau đó cô kéo Thẩm Đoạt vào một con ngõ tối, nói rõ “phải làm chuyện xấu”.

“Ăn thử đi!” Cô cười ranh mãnh, đôi mắt nai nhỏ đầy sự toan tính: “Chỉ cần ăn thử một miếng thôi, đảm bảo cậu muốn ăn tiếp miếng thứ hai!”

Thẩm Đoạt nhìn cô, lại nhìn thứ đồ ăn nặng mùi đó, không muốn ăn.

Mạnh Nguyễn làm gương cho anh, đưa một miếng vào trong miệng: “Ăn ngon quá! Ăn ngon quá!”

“Vậy…” Thẩm Đoạt cố gắng nín thở: “Hay là cậu…”

“Không được!”

Mạnh Nguyễn giơ miếng đậu hũ thúi đến trước mặt anh.

Nếu đổi lại là người khác, Thẩm Đoạt đã sớm quay đầu bỏ chạy lấy người.

Như vậy không được.

Sẽ không có ai đối xử với anh như vậy, mọi người đều tránh xa anh, hoặc là sợ hãi, hoặc là chán ghét khuôn mặt lạnh lùng của anh… Ngoại trừ cô.

Cũng chỉ có mình cô.

“Nếm thử đi.” Mạnh Nguyễn làm nũng: “Nếu cậu không nếm thử, cậu vĩnh viễn không biết nó ngon như thế nào đâu. Cũng giống như cậu không thử, chỉ dựa vào nhận thức vốn có của mình, chẳng phải sẽ bỏ lỡ rất nhiều cơ hội như vậy sao. Cậu đều phải thử mọi thứ, nếu không cậu sẽ hối hận trong tương lai đó.”

Phải thử mọi thứ…

Anh cũng có tư cách này sao?

Thẩm Đoạt mở miệng định nói gì đó, Mạnh Nguyễn nhìn chuẩn thời cơ mà đút cho anh ăn, thành công nhét miếng đậu hũ thúi vào miệng anh.

“Không được nhổ ra!” Cô kiêu ngạo như một nữ vương: “Nếu cậu dám nhổ ra, tôi sẽ giết con tin là cậu!”

Thẩm Đoạt ngừng lại.

Gương mặt anh hơi phồng lên, khiến anh càng thêm ngây ngô. Nhưng anh cũng rất ngoan, nghe lời không nhổ nó ra.

Một lát sau, “thứ” trong miệng dần dần có mùi vị.

Hương vị thực sự hoàn toàn khác với những gì anh tưởng tượng, thậm chí còn thực sự rất ngon.

Mạnh Nguyễn thấy anh nuốt xuống thì cười vui vẻ hỏi: “Thế nào? Có phải rất ngon đúng không?”

Thẩm Đoạt chần chừ gật đầu.

Mạnh Nguyễn cầm lấy xiên tre nhỏ cắm một miếng, đưa đến bên miệng anh, nói: “Vậy thử lại xem.”

“Tôi… Tôi còn…”

“Tôi tôi cậu cậu cái gì? Mau ăn đi!”

Thật ra Thẩm Đoạt muốn nói anh có thể tự ăn, nhưng cuối cùng, vẫn phải để cô đút cho ăn.

Mạnh Nguyễn nói với anh: “Chỉ cần cậu muốn, cậu đều phải thử. Chỉ sau khi cậu thử nó, cậu mới biết mình có thích hay không. Nếu cậu thích, cậu phải biểu đạt là mình thích; Nếu không thích thì phải dứt khoát nói ra. Đây là quyền mà mỗi người đều có, cậu biết chưa?”

Nơi mềm mại sâu thẳm nhất trong đáy lòng Thẩm Đoạt bị cô chạm tới.

Anh nhìn cô chăm chú, chết chìm trong đôi mắt gợn sóng của cô, thức ăn trong miệng đã không còn biết mùi vị như thế nào, chỉ cảm thấy trong lòng ngọt ngào.

Rất ngọt, rất ngọt.

“Tôi biết rồi.” Anh nói.

***

Sau khi ăn bữa khuya, hai người cùng nhau về nhà.

Mạnh Nguyễn vẫy tay nói “Ngủ ngon” với Thẩm Đoạt rồi vui vẻ bước vào trong nhà.

Dựa vào cửa, cô ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đầy sao…

Vào thời điểm đó, Mạnh Nguyễn đã biết hoàn cảnh gia đình Thẩm Đoạt không được khá giả, cô đã cố gắng quan tâm đến anh nhiều nhất có thể khi ở trường.

Ví dụ như, mọi người đều xa lánh anh, không chào hỏi anh, cô liền chủ động nói “Chào buổi sáng”, “Hẹn gặp lại” với anh;

Ví dụ như, khi bút xóa của Thẩm Đoạt bị hết, cô liền đưa cho anh mượn cái của mình;

Còn nữa, khi mọi người trong lớp tạo thành nhóm nhỏ cùng bàn để hỗ trợ lẫn nhau, Thẩm Đoạt ngồi một mình, cô liền nói với lão Triệu thêm Thẩm Đoạt vào nhóm của mình…

Tất cả các loại “ý định tốt” đều giống như chưa từng xảy ra với Thẩm Đoạt: Lời chào không bao giờ được đáp lại, bút xóa không sử dụng, nhóm nhỏ làm việc cũng luôn giữ im lặng.

Bạn cùng bàn của Mạnh Nguyễn nhiều lần phàn nàn với cô rằng tại sao phải ép Thẩm Đoạt chứ? Nói không chừng người ta thích tự học một mình, cô lôi kéo người ta như vậy không biết mệt sao?

Mạnh Nguyễn cảm thấy mình thật nhàm chán.

Cô cũng muốn tức giận, nhưng nghĩ đến những vết thương của Thẩm Đoạt đều là để phụ giúp gia đình, cô liền không thể tức giận được nữa;

Cô không thể tức giận, nhưng đối diện với bạn học Thẩm dù có đánh đấm cũng không phản ứng gì, cô lại càng thêm uất ức.

Sau nhiều lần cân nhắc, Mạnh Nguyễn quyết định tới tìm lão Triệu để loại Thẩm Đoạt ra khỏi nhóm.

Nếu cô một mình một nhóm thì không sao, nhưng còn có bạn cùng bàn của cô, người ta không muốn mỗi ngày đều phải đối mặt với tên lạnh lùng này.

Mạnh Nguyễn do dự đi đến trước cửa phòng làm việc của lão Triệu, một bóng người cao lớn đã tới nhanh hơn cô một bước.

Cô bí mật đuổi theo, lắng nghe cuộc đối thoại bên trong qua khe cửa.

“… Nếu em không muốn ghép đôi với bạn cùng lớp thì cũng không sao. Nếu có câu hỏi nào không hiểu thì em cứ tới tìm thầy. Em nghĩ sao? Thầy luôn tôn trọng ý kiến của em.”

Mạnh Nguyễn nín thở chờ đợi câu trả lời.

Thẩm Đoạt không nói gì một lúc lâu. Lão Triệu lại nói tiếp: “Thế thì cứ quyết định vậy nhé? Lát nữa thầy sẽ nói một tiếng với Mạnh Nguyễn, để em ấy…”

“Không cần ạ.” Thẩm Đoạt cắt ngang câu nói kế tiếp của thầy giáo, hai tay nắm chặt bên cạnh quần đã ướt đẫm mồ hôi: “Em, em muốn ở lại trong nhóm, em sẽ không rời đi.”

Mạnh Nguyễn: “…”

Tưởng rằng mỗi ngày cậu đều miễn cưỡng như vậy chứ?

Mạnh Nguyễn vừa tức giận lại vừa buồn cười.

Cô vội vã rời đi trước khi Thẩm Đoạt rời khỏi văn phòng, sau đó đến canteen mua bánh chocolate, chuẩn bị quay lại dỗ dành cô bạn cùng bàn.

Tiếp tục nhóm ba người…

~

Tác giả có lời muốn nói:

Tác giả: Em gái Nhuyễn Nhuyễn, cô không nhận ra mình đã trị được anh Đoạt sao?

Và người duy nhất có thể trị được chỉ có mình cô.

Em gái Nhuyễn Nhuyễn: Đa tạ!