Khúc Hát Ru

Chương 2: “Đã… Đã lâu không gặp.”




Đối với những người mới đến thì việc không quen địa hình là một thiếu sót.

Lúc mới đến, Mạnh Nguyễn có nhớ đoạn đường này, nhưng vừa rồi đuổi theo người kia xong cô bị rối loạn phương hướng, và hiện tại đã mất cảm giác về đường đi.

Đứng ở ngã rẽ, Mạnh Nguyễn cố gắng quan sát cảnh vật xung quanh.

Nhưng chỉ mất chưa đầy 10 giây, thật ngẫu nhiên làm sao khi mà ở cái nơi rộng lớn như này, chuyện gặp lại nhau lại trở thành chuyện rất bình thường.

Người vừa nãy đâm vào cô lại đang ở phía trước!

Mạnh Nguyễn không kêu lên, mà tiếp cận theo đường vòng.

Tuy nhiên, kỹ thuật của tên trộm không chỉ xuất sắc mà đôi tai của hắn cũng rất đáng kinh ngạc.

Khi Mạnh Nguyễn chỉ cách tên trộm khoảng năm mét, tên trộm đã đoán được chính xác là cô, sau đó… Nhanh chóng bỏ chạy.

“Tôi chỉ cần chứng minh thư thôi! Tiền cho anh!” Mạnh Nguyễn lại đuổi theo.

Cô cảm thấy mình có thể làm điều này với tư cách là một nạn nhân, hoàn toàn có thể coi việc này là lấy ơn báo oán. Nhưng người ta không những không cảm kích cô, mà còn chạy trốn nhanh hơn.

Cuộc giằng co giữa hai người đã chuyển tới trung tâm mảnh đất Tịch Giang.

Ngày càng có nhiều người dân trong thị trấn, một vài người cũng nhiệt tình la hét để bắt tên trộm, con đường tẩu thoát của tên trộm dần bị chặn lại.

Đuổi theo rồi lại đuổi theo, tên ăn trộm chạy đến cầu rồi bất ngờ phanh gấp lại.

Mạnh Nguyễn cũng dừng lại theo, hai tay chống lên đầu gối, thở hổn hển nói: “Không… Không cần đưa tiền. Chứng minh, chứng minh thư… Trả tôi, trả lại cho tôi…”

Tên trộm nở một nụ cười lịch sự và đầy ẩn ý, cánh tay khẽ vung lên, ví tiền bay về phía hồ nước.

Mạnh Nguyễn: “…”

Giống như một con cún nhỏ đuổi theo quả bóng, Mạnh Nguyễn theo bản năng mà lao tới rồi nhảy lên với nó, chờ đến khi nhìn thấy mặt nước gợn sóng lăn tăn ở dưới cầu, muốn quay đầu lại cũng không thể quay được…

Không lãng mạn chút nào, không may mắn chút nào.

Cô tuyệt vọng nghĩ, che mặt lại, cố gắng bảo toàn nhân phẩm cuối cùng của mình.

Kết quả, ngoại trừ cơ thể lao xuống mang đến một lực cản lớn, thì trên cánh tay đột nhiên truyền đến một lực mạnh, lớn như một cục nam châm đột ngột kéo cô lại một cách vững vàng.

Ánh sáng xung quanh mờ đi, chỉ còn lại hương bạc hà thoang thoảng nơi chóp mũi.

Cơ thể Mạnh Nguyễn, bao gồm cả trái tim của cô, tại thời khắc đó, tất cả đều không có trọng lượng.

Hai tay của cô đặt trên một vùng ấm áp, xúc cảm rất cứng, là khuôn ngực rộng của người con trai, hơn nữa, trên ngực còn có… Tom và Jerry?

“Không sao chứ?”

Một giọng nói trầm ấm vang lên trên đỉnh đầu cô, khác hẳn với tiếng thở hổn hển không thể kiềm chế được của cô, hơi thở của người kia vô cùng ổn định, ổn định đến mức khiến cô cảm thấy rất an toàn vào lúc này.

“Không, không sao cả.” Mạnh Nguyễn nói: “Cảm ơn anh rất nhiều, nếu không phải…”

Người con trai kịp thời buông tay, Mạnh Nguyễn cũng ngẩng đầu lên theo.

Làn gió đêm ẩm ướt, nhớp nháp nhẹ nhàng thổi qua, dây đèn trên cầu Nguyệt Giang chiếu xuống mặt hồ lăn tăn những gợn sóng nhỏ, và ánh sáng đó lại tràn vào tầm mắt của Mạnh Nguyễn.

Khi nhìn thấy bức phác thảo lần đầu tiên, trong đầu Mạnh Nguyễn tự động nổi lên một vài câu thơ —— Thương Tâm kiều hạ xuân ba lục, Tằng thị kinh hồng chiếu ảnh lai (*)

(*) Thương Tâm kiều hạ xuân ba lục, Tằng thị kinh hồng chiếu ảnh lai: 2 câu thơ trong bài thơ Thẩm Viên (I), dịch nghĩa là Dưới cầu Thương Tâm là những đợt sóng nước xanh/ Đã từng soi bóng chim hồng khi bay qua.

Cô đã nói với Tô Diệu Ngôn: Chim hồng trên cầu chắc chắn rất đẹp.

Tô Diệu Ngôn nói: Nói chung là gió trên cầu đều rất mạnh, chỉ biết thổi và thổi thôi, kiêu ngạo, phóng túng.

Tuy nhiên, thực tế đã chứng minh rằng trình độ của người trí thức xưa nay không phải ai cũng biết.

Cô nhìn người trước mặt, chắc chắn rất ngạc nhiên.

Khuôn mặt này xuất hiện vào một buổi sáng sau khi bắt đầu học kỳ đầu tiên của lớp 11.

Lạnh lùng, không có bất kỳ biểu cảm nào, rõ ràng là đẹp đến choáng ngợp, nhưng bởi vì khí chất lạnh lùng “không ai có thể chạm tới” khiến người khác cũng phải chùn bước.

Giờ đây, đôi mắt sâu trong veo đó, sống mũi cao thẳng đó, những đường nét trên khuôn mặt sắc sảo, đâu đâu cũng thấy đầy vẻ nam tính.

Cho dù vẫn còn đâu đó nét thanh tú do nước da trắng lạnh lẽo mang lại, nhưng lại không còn nét ngây ngô thuở niên thiếu ngày đó, mà là mạnh mẽ, cương nghị, vô cùng nam tính.

“Đã… Đã lâu không gặp.” Giọng nói của Mạnh Nguyễn khẽ run lên: “Thẩm Đoạt.”

Xoạt ——

Đào vàng vừa mới được nhặt lên không lâu lại rơi xuống một lần nữa.

***

Mạnh Nguyễn đi theo Thẩm Đoạt đến một nhà hàng nhỏ.

Cho đến khi ngồi vào chỗ, tâm trí của Mạnh Nguyễn vẫn còn hỗn loạn.

Ba năm.

Cô thực sự đã gặp một người bạn hồi cấp ba của mình ở một thị trấn xa xôi ở phương Nam, hơn nữa, còn là một nhân vật huyền thoại.

Thời cấp ba, Thẩm Đoạt trong mắt mọi người là một người quái gở, u ám, khó tiếp xúc.

Chưa bao giờ chủ động bắt chuyện với các bạn cùng lớp, cũng không chơi bóng với các nam sinh khác trong giờ học thể dục, một mình đến trường rồi lại một mình về nhà… Nhưng huyền thoại nhất chính là, anh là người duy nhất thay thế vị trí dẫn đầu toàn khối của Mạnh Nguyễn, và, anh đã bỏ dở kỳ thi giữa chừng, từ bỏ ngôi trường đại học hàng đầu mà anh có thể đỗ vào dễ như trở bàn tay.

Từ đó, bốc hơi khỏi thế gian này.

“Ăn món gì?”

Mạnh Nguyễn bối rối ngẩng đầu lên, chớp mắt nhìn người con trai đối diện: “Hả?”

Thẩm Đoạt nghiêng đầu, ánh mắt chuyển qua góc bàn, hầu kết chuyển động lên xuống, thấp giọng nói: “Cậu có muốn ăn món gì không?”

“À.” Mạnh Nguyễn lấy lại tinh thần: “Vừa hay tôi cũng đang đói bụng. Cậu có muốn giới thiệu món gì không?”

Thẩm Đoạt cầm lấy thực đơn, nhìn thấy trên đó dính một vài vết dầu, chỉ đơn giản nói: “Hoành thánh tôm nhỏ là ngon nhất.”

Mạnh Nguyễn mím môi, cười ngọt ngào: “Được, vậy ăn cái này đi.”

Một lát sau, hai tô hoành thánh tôm nhỏ bốc khói nghi ngút được bê ra.

Ông chủ ân cần nhắc nhở rằng ăn bây giờ thì sẽ hơi nóng, đợi nguội một chút ăn vẫn rất ngon.

Mạnh Nguyễn lịch sự nói cảm ơn, khi cô cười rộ lên, đôi mắt nai nhỏ cong lên như vầng trăng khuyết, đặc biệt đẹp.

Ông chủ thấy vậy thì vô cùng thích thú, nói: “Tiểu Thẩm, đây là bạn của cậu sao? Không phải người vùng chúng ta đúng không, trước đây chưa từng gặp qua.”

Thẩm Đoạt nói “Vâng”, rồi lặng lẽ lau đũa thìa trên bàn ăn.

Mà Mạnh Nguyễn không khỏi ngẩn người khi nghe ông chủ nói “Không phải người vùng chúng ta” —— Thẩm Đoạt không phải tới đây để du lịch sao? Anh là người Tịch Giang sao?

“Hai người cứ ăn từ từ.” Ánh mắt của ông chủ dừng lại tại vị trí ở giữa Mạnh Nguyễn và Thẩm Đoạt, sau đó quay trở lại phòng bếp.

Thẩm Đoạt nhấp một ngụm trà nóng, đốt ngón tay cầm tách trà hơi nhô ra. Nhìn túi đào vàng kia, anh chậm rãi nói: “Vừa rồi…”

Mạnh Nguyễn xua tan suy nghĩ vừa rồi, nói: “Nhận nhầm cậu thành người khác, thật ngại quá.”

Sao cô có thể nói rằng vừa rồi mình nhận nhầm người ta thành kẻ ăn trộm chứ? Chỉ có thể giải thích đơn giản rằng vừa rồi cô gặp một người nào đó, người này cũng mặc một chiếc áo phông màu vàng nghệ, nhưng phía trước không có họa tiết.

Chiếc áo này của Thẩm Đoạt, có hình Tom và Jerry.

Nhìn hình ảnh anh em mèo chuột tốt đẹp này, Mạnh Nguyễn cười nói: “Rất đáng yêu.”

Thẩm Đoạt cúi đầu.

Anh luôn tệ trong việc giải thích, cũng không biết phải giải thích thế nào về việc mình lại ăn mặc như vậy, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng chỉ nói ra một câu: “Không phải của tôi.”

Mạnh Nguyễn mỉm cười, cũng không để ý tới nữa.

Ăn được một nửa tô hoành thánh, điện thoại của Mạnh Nguyễn rung lên, là lời mời gọi video từ Tô Diệu Ngôn.

Cô nhấn từ chối, trả lời lại một lúc nữa nói chuyện sau, rồi tiếp tục ăn hoành thánh.

Điện thoại lại rung lên.

Mạnh Nguyễn cố kìm nén để mình không trợn tròn mắt lên, cô buông thìa xuống, nói “Xin lỗi” rồi bước ra khỏi nhà hàng để nghe điện thoại.

Vị trí đối diện đột nhiên bị bỏ trống.

Thẩm Đoạt cũng buông thìa xuống, liếc nhìn bóng người phản chiếu trên cửa kính, không khỏi dừng lại ở trên đó nhiều hơn một chút.

“Cô gái này thật xinh đẹp.” Ông chủ bước từ trong phòng bếp ra, nói: “Hai người trai tài gái sắc, liệu có phải…”

Thẩm Đoạt cụp mắt, hàng mi thật dài rũ xuống như cái quạt, rũ xuống sống mũi trắng nõn, cùng đôi môi mím chặt.

Yên tĩnh, đẹp như bức tranh vẽ.

Vẻ bề ngoài này, đừng nói là các cô, các dì ở trong thị trấn thích, đến cả mấy đứa nhỏ còn thích nhiều hơn.

Tuy nhiên, cũng chỉ là đứng từ xa mà nhìn, không thể tới gần được.

Thẩm Đoạt đứng dậy đi thanh toán tiền, trong đôi mắt lộ ra sự lạnh lùng nồng đậm, lạnh nhạt nói: “Bạn học thời cấp ba, không có chuyện gì cả.”

Thẩm Đoạt lạnh lùng như nào mọi người trong thị trấn đều biết.

Nhưng giọng điệu và biểu cảm lạnh lùng hiện tại không thể giải thích được khiến ông chủ cũng phải lạnh sống lưng, như thể lời nói vô tình của anh ta đã chạm đến da vẩy của Thẩm Đoạt.

“Ồ, vậy sao.” Ông chủ lúng túng gật đầu: “Tổng cộng là 36 tệ.”

Chỉ một lúc sau, Mạnh Nguyễn trở lại chỗ ngồi của mình, tăng tốc ăn nhanh hơn.

Thẩm Đoạt thấy vậy nhưng cũng không hỏi gì, chỉ yên lặng ăn cơm.

Mạnh Nguyễn cảm thấy có chút bức bối.

Dù sao thì cô cũng không quá thân thiết với người trước mặt, nhưng cô cảm thấy ít nhất cũng nên để lại một tài khoản Wechat, dù sao cũng là bạn học cũ mà cô đã không gặp nhiều năm.

“Cảm ơn cậu đã mời tôi ăn hoành thánh.” Cô nói: “Rất ngon. Lần sau tôi mời cậu, chúng ta…”

“Không cần.” Thẩm Đoạt trầm giọng cắt ngang: “Cái này cho cậu.”

Anh đưa cho cô túi đào vàng.

Ngay khi Mạnh Nguyễn vừa mới cầm lấy, Thẩm Đoạt đã xoay người rời đi, lạnh lùng và dứt khoát đến nỗi cô còn nghĩ rằng người vừa ngồi ăn cơm ở đó với cô là một người khác.

“…”

Cô đã chọc giận anh sao?

Bởi vì Tom và Jerry à?

Mạnh Nguyễn không biết nên nói gì, cũng không dám gọi với theo.

Mà Thẩm Đoạt cũng không quay đầu lại.

Giống như, giống như mỗi lần tạm biệt của bọn họ trước đây.

***

Mạnh Nguyễn vội vàng trở về “ngôi nhà mới” của mình.

Tô Diệu Ngôn vừa mới gọi điện báo cho cô rằng, anh trai Phó Doanh Xuyên của cô đang đi công tác ở châu Âu, nhưng không biết là đi đâu.

Nhưng để đề phòng trường hợp Phó tổng tâm huyết dâng trào muốn đi thăm cô em gái đang đi giao lưu nghiên cứu của mình… Mạnh Nguyễn phải thận trọng.

Cô phải trở lại giường và nằm xuống mới được, nếu tình huống đó thực sự xảy ra, có lẽ cô sẽ phải dùng một cái cớ gì đó để kéo dài thời gian.

Đẩy cánh cửa gỗ kêu cót két ra, Mạnh Nguyễn đưa một tay vào túi xách để lấy chìa khóa, chìa khóa…

Chìa khóa đâu rồi?

***

Thẩm Đoạt trở lại cửa tiệm, mấy anh em vẫn còn đang dỡ hàng xuống.

Thấy anh đến, bọn họ đồng thanh gọi: “Anh Đoạt.”

Một người anh em chạy tới nói: “Anh Đoạt, anh Đông nói quần áo của anh đã giặt xong rồi, đang để ở trên bàn anh. Cái này của anh ấy, anh cởi ra rồi vứt đi đâu cũng được.”

Thẩm Đoạt gật đầu: “Dỡ xong chỗ hàng này thì mọi người đi nghỉ ngơi đi.”

“Vâng.”

Mọi người hào hứng hưởng ứng.

Tầng hai.

Trong phòng làm việc không bật đèn, chỉ có ánh sáng vàng từ đèn đường ngoài cửa sổ hắt vào, khiến chiếc bàn gỗ tự nhiên trở nên trống vắng, cô quạnh.

Thẩm Đoạt ngồi trên ghế sofa, khuất trong bóng tối.

Mạnh Nguyễn…

Mạnh trong Tử Mạnh, Nguyễn trong nhạc cụ.

—— Mọi người biết Mạnh Nguyễn lớp 7 đúng không? Đó mới là nữ thần đích thực. Hôm trước, hotboy bên trường Nhất Trung bên cạnh còn đến tỏ tình đó!

—— Hotboy bên Nhất Trung á? Thật sự không xứng với nữ thần. Ngoại hình, dáng người, khí chất, thành tích của nữ thần, có cái nào không phải là người đứng nhất chứ?

—— Nữ thần mỉm cười với tôi, buổi tối tôi nằm mơ cũng sẽ tỉnh vì cười mất.

—— Này, không ai xứng đáng với nữ thần cả.

……

Sau ba năm, nữ thần vẫn bừng sáng, thậm chí còn chói lọi hơn.

Chói mắt đến nỗi bóng tối không cũng dám đến gần, vì sợ sẽ hiện nguyên hình.

Thẩm Đoạt đứng dậy đi tới bàn gỗ mở ngăn kéo ra, lấy thuốc lá và bật lửa.

Tạch tạch!

Chùm lửa từ chiếc bật lửa phản chiếu chiếc cằm kiên nghị của người con trai.

Người con trai hút điếu thuốc, không vội phun ra vòng khói, khói trắng mờ mịt phả lên mặt anh, quấn quanh đuôi lông mày của anh, lông mi, khóe mắt, cuối cùng tan vào trong mắt anh, trở thành một lớp mực dày không thể hòa tan được.

Trên bàn cà phê, điện thoại đột nhiên sáng lên.

Thẩm Đoạt gẩy gẩy tàn thuốc lá, đi tới cầm điện thoại lên.

“Về rồi sao?” Cao Hiên nói.

Thẩm Đoạt vừa hút thuốc vừa nói một tiếng “Ừ” nhàn nhạt.

Cao Hiên nghe ra sự không hợp lý ở đây, nhưng nghĩ tới sau đây là một tin vui nên cũng không bận tâm tới, tiếp tục nói: “Lần này cậu nên mời anh em ăn một bữa ngon đi. Căn nhà kia của cậu, anh em cho cậu tiền thuê! Một năm tiền thuê!”

Ngón tay Thẩm Đoạt thoáng dừng lại, nói “Ừ” một lần nữa.

“Sao vậy?” Cao Hiên hỏi: “Kiếm tiền không vui sao? Này nhé, để tôi nói cho cậu biết, người thuê nhà trông như tiên nữ vậy, còn đẹp hơn các nữ minh tinh bây giờ ý, hơn nữa còn không cần phải trang điểm! Hiểu không?”

Thẩm Đoạt không nói lời nào, nhìn thấy điếu thuốc đã chuẩn bị hút hết, lại lấy một điếu khác.

Hai bên yên lặng trong vài giây, Cao Hiên ở đầu giây bên kia đột nhiên thốt ra một câu: “Mẹ kiếp.”

Thẩm Đoạt nhíu mày, lại nghe thấy người kia hỏi: “Cậu đang ở đâu?”

“Trong tiệm.” Anh nói.

“Được.” Cao Hiên tặc lưỡi: “Quả nhiên xinh đẹp nên cũng may mắn. Tôi tới tiệm tìm cậu, cậu lấy chìa khóa dự phòng căn đó đi.”

Thẩm Đoạt đứng ở bên cửa sổ, ánh mắt nhìn lướt qua các anh em dưới đó, lại nhìn về phía xa.

Sẽ không bao giờ gặp lại nữa…

Anh kẹp điếu thuốc trong tay, lần thứ ba nói “Ừ”.