Khoảng 2 giờ, Mạnh Nguyễn và Thẩm Đoạt lên đường đến thành phố S.
Xe riêng của Thẩm Đoạt là một chiếc SUV màu đen, bên trong rộng rãi, Mạnh Nguyễn ngồi ở ghế phụ rất thoải mái.
“Hôm nay trong tiệm có việc gì cần cậu phải quay lại xử lý không?” Mạnh Nguyễn hỏi.
Thẩm Đoạt lắc đầu: “Những chuyện còn lại bọn họ có thể làm được.”
Mạnh Nguyễn kêu một tiếng “Ồ” rồi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Một lúc sau, cô quay đầu lại hỏi: “Việc lát nữa chuyện của cậu có phức tạp không? Cần khoảng bao lâu?”
Thẩm Đoạt giữ chặt vô lăng, trả lời: “Tôi đưa cậu đến trung tâm thương mại trước, cậu mua xong đồ thì cứ gọi cho tôi. Tôi ở…”
“Không phải cậu định ở trong xe đợi tôi đấy chứ?”
“…”
Quả nhiên.
Mạnh Nguyễn không hiểu tại sao tính cách của anh có thể nhàm chán như vậy chứ?
Quả thực chính là một tên đầu gỗ ngốc nghếch.
Xem chừng có dùng búa đập vào đầu anh cũng sẽ không nói “Cậu cùng tôi đi làm việc, tôi đi mua sắm cùng cậu” đâu.
“Tôi đi mua sắm khá chậm.” Mạnh Nguyễn hắng giọng: “Nếu tiện, tôi muốn đợi cậu làm xong mọi việc trước, sau đó cùng tôi đến trung tâm thương mại, được không? Hay là để tôi quyết định cho nhanh nhé.”
Thẩm Đoạt chậm rãi thả lỏng chân ga dưới chân, một lúc lâu sau, anh mới phát ra một tiếng “Ừ”.
Chiếc xe tiếp tục đi trên đường cao tốc.
Mạnh Nguyễn lướt điện thoại một hồi thì thấy khá chán, đầu gỗ bên cạnh thì tuyệt nhiên không nói một lời nào, cô đành phải chủ động hỏi anh đến thành phố S để làm gì?
“Nhận quà an ủi.” Thẩm Đoạt nói.
Mạnh Nguyễn không hiểu lắm.
Thẩm Đoạt tiếp tục giải thích: “Trong thị trấn có một cặp vợ chồng, ông Kim và bà Tiết…”
Họ là lứa giáo viên đầu tiên hưởng ứng lời kêu gọi ủng hộ dạy học ở miền núi, đã dạy học suốt 45 năm qua.
Bây giờ, hai cụ đã ngoài 80 tuổi, lại không có con cái, đã dọn về quê sinh sống.
Nhưng đôi vợ chồng già đã quen với việc dạy học, không chịu ngồi yên, nên đã tận dụng đồ thừa để làm những chiếc bàn học nhỏ, tiếp tục công việc dạy học cho bọn trẻ con.
Trường học trước kia biết được bọn họ đã trở về quê sinh sống, để cảm ơn những đóng góp của họ cho sự nghiệp giáo dục, nên dịp lễ nào cũng chuẩn bị quà an ủi, coi như là quan tâm thăm hỏi bọn họ.
Nhưng việc chuyển phát nhanh của Tịch Giang trước đây không thuận tiện như bây giờ. Ông Kim và bà Tiết không muốn làm phiền trường học, cũng không bao giờ để trường học phải gửi quà qua bưu điện. Nhiều người dân trong thị trấn nói muốn giúp bọn họ đi lấy mà không thu một đồng tiền nhận nào, nhưng đôi vợ chồng già cũng không muốn làm phiền người khác.
Cho đến khi chuyển phát nhanh Mộng Đạt xuất hiện.
“Nếu là các sản phẩm chức năng nói chung thì trường học sẽ gửi chuyển phát nhanh.” Thẩm Đoạt nói: “Nhưng nếu là hoa quả hay thịt và các loại hải sản, gửi chuyển phát nhanh sợ rằng sẽ không còn tươi nữa. Cho nên…”
“Nên cậu tự mình đi một chuyến sao?” Mạnh Nguyễn nói.
Thẩm Đoạt gật đầu.
Mạnh Nguyễn càng ngày càng cảm thấy mảnh đất Tịch Giang này thật thân thiết.
Những người dân ở đây không tiếc lời đồn thổi, và trí tưởng tượng của họ thật tuyệt vời… Nhưng họ cũng sẽ chăm sóc những người già và trẻ em bị bỏ lại, cũng như những giáo viên già không có con cái.
“Vậy cậu tự mình đi lấy nó thì ông Kim với bà Tiết có nghĩ rằng trường học thực sự gửi tới cho bọn họ không?” Cô hỏi.
Thẩm Đoạt liếc nhìn cô: “Ừ.”
Mạnh Nguyễn cũng càng hiểu rõ hơn tại sao anh Đoạt lại được yêu mến như vậy.
***
Một trường tiểu học ở thành phố S.
Chủ nhiệm biết hôm nay Thẩm Đoạt sẽ tới đây nên đã đợi sẵn ở cổng trước, để nhân viên bảo vệ không phải mất thời gian hỏi han bọn họ rồi mới cho bọn họ vào.
“Bạn của Tiểu Thẩm cũng tới sao? Chúng ta cùng nhau đến văn phòng đi.” Chủ nhiệm nói: “Nếu không trong trường có người nhìn thấy người lạ thì sẽ rất phiền phức.”
Mạnh Nguyễn nhìn Thẩm Đoạt, thấy anh đồng ý mới bước xuống xe.
Trong phòng làm việc, chủ nhiệm pha trà cho hai người bọn họ.
“Này là đồ của cô giáo Tiết nhỉ? Đồ vật có nhiều một chút. Hơn nữa, chúng tôi cũng chuẩn bị một ít tiền cho đôi vợ chồng này. Bọn họ không có tài khoản, tôi cũng không biết phải chuyển như thế nào.” Chủ nhiệm đặt ly nước ở trên bàn trà: “Tiểu Thẩm, nếu không phải cậu đích thân tới đây thì tôi cũng định tới đó. Số tiền này, cậu cẩn thận một chút nhé.”
Mạnh Nguyễn nhìn những hộp quà lớn nhỏ xếp chồng lên nhau ở trong góc, còn có cả sườn nữa, hai túi đầy ắp.
“Trước đây thầy chưa từng đưa tiền, sao lần này lại?” Thẩm Đoạt hỏi.
Chủ nhiệm chắp tay ở trên bàn làm việc, mỉm cười: “Năm nay là đám cưới kim cương của bọn họ.”
Đám cưới kim cương?!
Là lễ kỷ niệm 60 năm ngày kết hôn.
Mạnh Nguyễn kinh ngạc nhìn Thẩm Đoạt, Thẩm Đoạt gật đầu: “Tôi nhất định sẽ chuyển lời chúc phúc tới bọn họ.”
“Cảm ơn! Cảm ơn!” Chủ nhiệm thở dài: “Hai vợ chồng già đó thật đáng ngưỡng mộ, là tấm gương cho chúng tôi. Chờ tới kỳ nghỉ đông năm nay, chúng tôi sẽ tổ chức cho giáo viên tới chúc tết bọn họ.”
Mạnh Nguyễn giúp chuyển quà an ủi.
Đến lúc lên xe rồi, trong lòng cô vẫn chưa hết xúc động và kích động.
Đây có lẽ là tình yêu tuyệt vời nhất.
Cả đời này, chúng ta sẽ ở chung một con thuyền và không bao giờ bỏ cuộc.
Thẩm Đoạt chào tạm biệt chủ nhiệm rồi lái xe ra khỏi cổng trường: “Cậu muốn tới trung tâm thương mại nào vậy?”
Mạnh Nguyễn vẫn chưa hết xúc động, cô khen ngợi: “Đám cưới kim cương, thật là quý giá! Trong thị trấn có thể tổ chức hoạt động chúc mừng không?”
“Chúng tôi phải thảo luận với ông Kim và bà Tiết đã.” Thẩm Đoạt nói.
“Nhất định phải làm được!” Mạnh Nguyễn vỗ tay, ôm ngực: “Bọn họ chắc chắn sẽ đồng ý! Nếu tôi cũng có một đám cưới kim cương, tôi nhất định sẽ dẫn người bạn đời tới tuyên bố hạnh phúc của chúng tôi với mọi người.”
Khi nói điều này, đôi mắt của Mạnh Nguyễn sáng lên.
Thẩm Đoạt nhìn cô, trong đầu lóe lên một hình ảnh, trong lòng không khỏi khao khát.
***
Nửa giờ sau, xe dừng ở bãi đỗ xe ngầm của khu trung tâm thương mại.
Mạnh Nguyễn và Thẩm Đoạt đi thang máy đến khu dành cho trẻ em.
Gia đình Mạnh Nguyễn có rất ít họ hàng chứ đừng nói đến có trẻ nhỏ, hơn nữa cô còn là con út trong gia đình, cho nên cô thực sự không có kinh nghiệm chọn quà cho bọn trẻ.
“Đậu Tử thích cái gì nhỉ?” Mạnh Nguyễn cầm lấy một con robot Transformer: “Cái này thì sao?”
Thẩm Đoạt nhìn nó: “Đứa trẻ lớn sẽ thích nó hơn.”
Mạnh Nguyễn thả nó lại chỗ cũ.
Hai người họ di chuyển xung quanh kệ để đồ.
Đối với những việc như mua quà, tấm lòng của bạn là điều quan trọng nhất chứ không phải phạm vi tài chính của bạn.
Trước đây, Tô Diệu Ngôn không có tiền tiêu vặt để mua quà tặng cho cô, cô ấy đã làm một tấm phiếu “10 lần mời ăn” cho cô, cô cảm thấy rất vui vẻ.
Mạnh Nguyễn cẩn thận nhớ lại những gì Đậu Tử muốn.
“Tôi sẽ mua kindle (*) cho thằng bé!” Mắt cô sáng lên: “Lần đầu tiên tôi gặp Đậu Tử, Đậu Tử đang xem sách, chắc chắn thằng bé thích đọc sách.”
(*) Kindle: máy đọc sách điện tử.
Thẩm Đoạt dừng lại, khom lưng cầm một cái hộp nhỏ lên: “Nó khá tốt, nhưng Đậu Tử lại không có máy tính. Cậu thấy cái này như thế nào?”
Xe lửa Thomas?
“Mẹ của Đậu Tử làm công việc dọn dẹp ở nhà ga.” Thẩm Đoạt nói: “Năm trước tôi đưa thằng bé đến xem nhà ga, nó rất thích xe lửa.”
Mạnh Nguyễn nhìn món đồ, rồi lại nhìn Thẩm Đoạt, ánh mắt dịu đi: “Thẩm Đoạt, tôi phát hiện ra cậu rất tinh tế. Chỉ là, cậu đều cẩn thận che giấu nó, đúng không?”
Thẩm Đoạt ngẩn người.
Lúc này anh mới nhận ra vừa rồi mình đã nói nhiều hơn một chút.
Chỉ là anh thấy cô muốn chọn một món quà mà Đậu Tử thích, nhưng lại không biết Đậu Tử thích cái gì, cho nên anh mới đưa ra ý kiến.
Mà trong những năm qua, điều duy nhất anh học được chính là giữ mồm giữ miệng.
Nếu bạn không nói ra những gì bạn nghĩ hoặc muốn ở trong lòng, bạn sẽ không phải thất vọng, cũng sẽ không phải đón nhận sự mong đợi của người khác, càng không khiến chính mình ôm bất cứ hy vọng xa vời nào.
Đây là cách an toàn nhất.
“Vậy mua cái này đi.” Mạnh Nguyễn chọn một cái hộp lớn nhất: “Đây không chỉ bày tỏ lòng biết ơn của tôi với Đậu Tử, mà còn bày tỏ lòng cậu nữa.”
Thẩm Đoạt không hiểu.
Mạnh Nguyễn bỏ cái hộp vào trong xe đẩy, nói nhanh hơn một chút: “Cái bình giữ nhiệt vốn dĩ là chuyện của cậu, vậy mà cậu nhất quyết phải làm phiền Đậu Tử.”
Nói xong, cô đẩy cái xe đi.
Cô… Vẫn còn so đo chuyện giữ khoảng cách trước đây của anh sao?
Thẩm Đoạt hiểu ra ẩn ý bên trong lời nói, khóe miệng không khỏi nhếch lên một chút.
Sau khi chọn quà xong cho Đậu Tử, Mạnh Nguyễn lại đi mua một chiếc bồn ngâm chân bằng điện để tặng cho bà Lý.
Thẩm Đoạt bảo cô không cần phải tiêu nhiều tiền như vậy, nhưng Mạnh Nguyễn cảm thấy đây là cách duy nhất để cô có thể bày tỏ tấm lòng biết ơn từ trước đến nay của mình, cho nên cô nhất quyết phải làm vậy.
Sau khi mua xong hết mọi thứ, Mạnh Nguyễn tự thưởng cho mình một cốc trà sữa.
Thẩm Đoạt xách đồ đang đứng đợi cô ở cách đó không xa, anh liếc nhìn xung quanh, một cửa hàng cây xanh đẹp mắt đập vào mắt anh.
Anh nhìn chằm chằm nó một lúc.
Mạnh Nguyễn quay lại: “Cho cậu thưởng thức món ngon này!”
“Ừ.” Thẩm Đoạt cầm lấy: “Còn muốn đi đâu nữa không?”
Mạnh Nguyễn nhìn đồng hồ, nói: “Chúng ta đi ăn thôi. Tôi đã tìm hiểu rồi, có một nhà hàng Nhật ở trung tâm thương mại này ăn khá ngon. Cậu có muốn ăn thử không? Hoặc là món khác cũng được, tôi sẽ tìm hiểu giúp cậu.”
Thẩm Đoạt cũng không khó khăn trong việc ăn uống, nói: “Nghe theo cậu.”
Khóe miệng Mạnh Nguyễn ẩn hiện nụ cười, cô cất điện thoại đi, chuẩn bị lên tầng trên cùng anh.
Vừa ngẩng đầu lên, cô giật mình.
Mạnh Nguyễn nắm lấy cánh tay Thẩm Đoạt, xoay người lại với vận tốc ánh sáng: “Bạn học của tôi! Đừng quay đầu lại.”
Thẩm Đoạt không hiểu chuyện gì xảy ra, bị cô kéo về phía trước.
Hơi liếc nhìn về phía sau, một đôi nam nữ đang nhìn về phía bọn họ, còn định đi theo nữa, xem ra đúng là người quen.
“Cậu đừng nhìn!” Mạnh Nguyễn kéo cánh tay Thẩm Đoạt: “Nhất định không được để bọn họ phát hiện! Nếu không tôi xong đời đó!”
Thẩm Đoạt nhíu mày.
Hai người trốn trong cầu thang của lối thoát hiểm.
Qua tấm kính nhỏ trên cánh cửa sắt, Mạnh Nguyễn quan sát tình hình bên ngoài.
Thật trùng hợp, hai người kia đứng yên giữa tầm mắt của cô.
Mạnh Nguyễn thở hổn hển, xoay người tránh né, dựa vào cửa nín thở.
“Đâu rồi? Tôi không thể nhìn nhầm đúng không? Cái ngoại hình và khí chất đó của Mạnh Nguyễn, làm sao ai có được chứ?”
“Đúng vậy! Tôi cũng nghĩ đó là Mạnh Nguyễn. Nhưng không phải cô ấy đang ở châu Âu giao lưu nghiên cứu sao?”
Hai người đó xì xào không chịu đi.
Thẩm Đoạt không nghe được đoạn đối thoại kia, nhưng nhìn dáng vẻ lo lắng của Mạnh Nguyễn, anh đề nghị: “Từ đây chúng ta có thể…”
“Suỵt!” Mạnh Nguyễn dùng ngón trỏ chặn môi Thẩm Đoạt: “Tôi không thể bị phát hiện được.”
Thẩm Đoạt nhìn cô, bất động.
Hai người nhìn nhau trong vài giây.
Chuyện này là sao vậy?
Mạnh Nguyễn buồn bực, cô chỉ định lắc lắc tay trước mắt anh, bỗng nhiên lại phát hiện mình đang đặt tay trên môi anh!
Giống như bị điện giật, cô vội vàng rút tay lại.
Mà trong giây tiếp theo, Thẩm Đoạt nắm lấy tay cô, đẩy cô vào trong góc tường rồi che người cô lại.
“Đừng nhúc nhích.”
Một giọng nói khàn khàn và từ tính vang lên bên tai, Mạnh Nguyễn siết chặt dây túi xách.
Đúng lúc đó, cửa sắt lớn bị đẩy ra.
“Cầu thang chỗ này thông thẳng xuống dưới hầm… Ai ui!”
“Xin lỗi!”
Một nam một nữ vừa vào đã vội vàng rời đi, cô gái mặt đỏ như quả táo.
Đây là một bộ phim thần tượng sao?
Nam chính có phải quá bá đạo rồi không? Vai rộng, eo thon, quá man!
Hơi thở nóng rực giống như một màng chân không bịt kín những âm thanh khác xung quanh, Mạnh Nguyễn cảm thấy mình như bị điếc.
Chỉ có mùi bạc hà dịu nhẹ tràn ngập rõ ràng ở đầu mũi. Và bàn tay của cô, hoàn toàn được bao phủ bởi một lòng bàn tay to lớn, khô ráo, ấm áp đến nóng bỏng.
Cô thoáng ngước mắt.
Hàm dưới kiên nghị, cứng rắn của chàng trai, gần ngay trước mắt.
Chính vào khoảnh khắc đó, Mạnh Nguyễn thực sự bị ——
“Ức!”
Một tiếng nấc nhẹ vang vọng trong cầu thang.