Khúc Giao Hưởng Quân Hôn

Chương 17




Nhan Bồi Nguyệt nghĩ cô đang ở chỗ này, đẩy cửa đi vào vừa đúng lúc bắt gặp gương mặt bi thương của cô , trong lòng anh dâng lên một cảm xúc đau lòng chân thật nhất, trực tiếp nhất. Dư Nhược Nhược ở trong mắt anh, chính là người luôn không tim không phổi, mơ hồ, không chú ý, đối với tất cả mọi việc cô đều không để ở trong lòng, bị uất ức thì mím môi, được khen ngợi thì toét miệng cười, tất cả mọi cảm xúc đều hiện lên trên gương mặt, bừng sáng như ánh mặt trời bên ngoài cửa sổ.

Nhưng bây giờ, cô chỉ hơi cúi thấp đầu, ánh mặt trời chiếu qua mái tóc lưa thưa tán loạn, vẻ mặt cô nhàn nhạt. Lúc mới đầu không quá thảm thương, bi lụy, chỉ còn lại nhạt giống như là bị pha loãng cũng giống như là đau lòng, từ từ, tựa như là âm nhạc, chảy xuôi khắp cả căn phòng.

Nhan Bồi Nguyệt ngồi song song bên cạnh cô, ánh sáng tà tà đánh rơi xuống bóng dáng chỉnh tề.

“Đói không?” Anh hỏi.

Cô lắc đầu một cái.

Kháo Kháo NGAO. . .OOO một tiếng, bày tỏ mình đói bụng.

Nhan Bồi Nguyệt kéo bả vai của cô, tựa vào trên người mình: “Nha đầu, em có biết ông ngoại khi lâm chung gọi anh vào để nói chuyện gì không?”

Cô tiếp tục nhẹ nhàng lắc đầu, trề môi một cái, lại không thốt nên lời.

“Ông nói, ông biết làm em khó chịu nhất chính là cái kia, cho nên chắc cũng là chuyện ông không yên tâm nhất. Mặc dù ngã bệnh, nhưng ông ngoại đã hưởng thọ hơn 70 mươi tuổi, cả cuộc đời này so ra cũng không ngắn hơn bất kì ai, ông ở trong pháo lửa đi ra, thời khắc khổ cực nhất đã kiên trì trải qua, thời gian hạnh phúc đều đã có, bây giờ còn có con cháu đầy đàn hầu hạ dưới gối, không có gì tiếc nuối. Nhưng điều ông không bỏ xuống được chính là em, ông không có lưu luyến, không có tiếc nuối, ông đã đem nhiều thời gian của mình dành cho em như vậy, bây giờ cũng đã đến lúc đi cùng bà ngoại rồi. . .”

Nhưng thật ra là tóm tắt một phần lớn, Hạ Trường Canh nằm ở đầu giường nhìn anh, chữ chữ rơi xuống đất đều là vàng, phảng phất như là dồn hết sức lực cả cơ thể lại nói: “Bồi Nguyệt, ta đem Nhược Nhược giao cho con, không phải giao cho một Thượng Tá một đoàn trưởng cháu trai của một người bạn lâu năm , mà là một người chồng, một người chồng có thể bảo vệ con bé cả đời, đây là nhiệm vụ bụng làm dạ chịu. Con phải dùng cả đời để hoàn thành, phải làm tròn trách nhiệm, đối xử tốt với con bé, làm cho nó tin tưởng người con yêu nhất là vợ, mà không phải là gã cấp dưới”.

“Hơn nửa đời Nhược Nhược đều do ta chăm sóc, hiện tại ta mệt mỏi, ta một đời làm cha đều cố gắng hết sức, tận tâm tận lực, mà bây giờ, ta muốn đi thực hiện nghĩa vụ của một người chồng rồi, ta đã phụ bạc bà ngoại các con nhiều năm. Nửa đời sau của Nhược Nhược giờ giao cho con, Nhan Bồi Nguyệt, con nhớ, cho dù là con xương tan thịt nát, cũng xin hãy chăm sóc chu toàn cho con bé, bảo vệ nó một đời yên ổn. Đây là chuyện ta đã đồng ý với cha mẹ của nó, cam kết sẽ thực hiện. . .”

. . . . . . . . . . . .Còn rất nhiều rất nhiều rất nhiều, về Dư Nhược Nhược, về cha mẹ của cô, về tuổi thơ cô. . . . . .

Hốc mắt ông lão vẩn đục có một thứ óng ánh trong suốt chảy ra, sau đó dần dần nhắm mắt lại, ngăn cách toàn bộ thế giới ồn ào. Giọt nước mắt này đồng thời cũng làm bỏng lòng Nhan Bồi Nguyệt.

. . . . . .

Nước trong hốc mắt Dư Nhược Nhược lại không tự chủ trào ra: “Em biết rõ, em biết rõ, . . .em biết rõ ông hẳn là muốn đi cùng bà ngoại rồi. Em sẽ thật tốt, so với ai khác em rất kiên cường, so với ai khác em cũng rất dũng cảm, bởi vì em là cháu gái của ông ngoại, bởi vì trong cơ thể em đang chảy dòng máu của sĩ quan cấp cao. . .”

. . . . . .

Tang lễ khiêm tốn mà rườm rà, lễ truy điệu, cái cờ đảng, lãnh đạo phát biểu, thuật lại từng điển tích trong cuộc đời Hạ Trường Canh. Ngay cả ông nội Nhan Bồi Nguyệt, cũng đặc biệt từ thủ đô tới đây, nhìn chiến hữu lần cuối cùng, khóc nức nở. . .

Rốt cuộc là Thiếu tướng, mặc dù không phô trương như Thủ Tướng, nhưng Dư Nhược Nhược nhìn thật chỉnh tề trong bộ quân trang hành lễ với ông thời điểm đó đột nhiên trong lòng cảm đang lên một cảm xúc nồng nàn.

Ông ngoại cô, cả đời đều dâng hiến cho tổ quốc, dâng hiến cho Đảng, thậm chí hi sinh con gái yêu mến cùng con rể. Có thể vinh quang vô hạn rời đi, hoặc là thật sự thỏa mãn.

Nhan Bồi Nguyệt đi cùng với cô tới con đường đầy lá phong kia.

Dư Nhược Nhược trong tay anh vĩnh viễn chỉ thích ăn uống ngủ mà không nguyện ý động tay động chân, đáy mắt là một mảng mê ly sặc sỡ, ngược lại lúc này cô lại cười khúc khích: “trước kia cứ tới thời điểm. . . . ăn cơm tối xong là ông ngoại lại bỏ xuống hết tất cả mọi việc. . . . dẫn em tới con đường này tản bộ, khi đó lá trên cây luôn có một màu xanh mơn mởn, cùng thiên nhiên che chắn, đem hai ông cháu em ngăn cách với toàn bộ thế giới này. Sau đó. . .ông kể cho em chuyện của cha mẹ, nói chuyện xưa hai người trao cho em sinh mạng nhưng lại dễ dàng đem em vứt bỏ. . .”

“Khi đó em, tuổi nhỏ không biết đến tư vị nỗi buồn. . .chỉ cảm thấy con đường này dài như vậy, đi đến khi nào cho hết. . . . luôn quấn lấy đòi ông cõng, khi đó tấm lưng ông ngoại rộng rãi cằn cỗi, với em đó chính là thiên đường”

“Nhan Bồi Nguyệt, anh nói là không phải ông trời không quan tâm đến em, nhìn em đáng thương, từ nhỏ không có cha mẹ thương yêu, thì cho em ông ngoại tốt nhất thế giới này. . .”

Dư Nhược Nhược lôi kéo Kháo Kháo không muốn đi, tang lễ thường mặt đồ màu đen, giày cao gót nhỏ có chút ngoài ý muốn, Lúc cô kéo Kháo Kháo sử dụng sức lực không hợp lý, cả thân thể nghiêng qua bên kia, trọng tâm không vững.

Nhan Bồi Nguyệt mặc dù cấp cứu kịp thời, nhưng cũng không thể tránh khỏi cô bị con chó nặng hai mươi ki-lô-gam đạp một cước mạnh. . .

Anh thở dài, đi tới trước mặt cô nửa ngồi xổm xuống: “lên đây đi”

. . . . . .

Dư Nhược Nhược đau chân, nhìn bóng lưng kiên nghị của anh, do dự từ từ hạ xuống, nằm úp sấp lên lưng.

Dư Nhược Nhược mơ mơ màng màng, giống như nhớ lại khi còn nhỏ, trên tấm lưng thiên đường đó ấm áp như vậy, lưu luyến như vậy.

“Nhan Bồi Nguyệt, cảm ơn anh, vẫn luôn ở đây cạnh em”. Khi cô nói ngay bên tai anh, giọng nói nhẹ nhàng như là kích động cánh bướm, phần phật như gió thổi vào lòng anh, rối bù mà mềm mại, giống như bồ công anh.

Ngày thu, cây ngoài trời chiều tựa như các mảnh vụn vàng bạc, bóng cây cổ thụ theo gió đung đưa tạo nên những âm thanh xột xột xoạt xoạt, nói đã làm điêu tàn lịch sử ( làm phai mờ lịch sử). Hai cái bóng chồng chéo lên nhau, con chó cũng tựa vào, cùng bay lượn trời với lá phong đỏ, giống như thời khắc này là vĩnh hằng.

. . . . .

Đồng hồ báo thức vẫn như cũ có 12 số, giữa hai số là năm vạch nhỏ, tốc độ giây vẫn thế, một phút 60 giây, nhưng |Dư Nhược Nhược lại có một cảm giác rõ ràng, giường như có cái gì đó không đúng.

Ví dụ như thời tiết càng ngày càng lạnh rồi, trang phục cũng dày hơn, công việc càng ngày càng rảnh rỗi, cùng với, cô cùng Nhan Bồi Nguyệt càng ngày càng hài hòa.

Chủ nhật hai người đều ở trong nhà, ánh mặt trời rất đẹp, Kháo Kháo nằm ngoài ban ban công đang ngủ ngon, bát ăn ở ngay trước mắt, đói thì ăn, ăn rồi ngủ, béo giống như một con heo.

Dư Nhược Nhược trở mình đọc tạp chí giải trí, một tay vuốt nhẹ lông chó, chán đến chết nói: “Kháo Kháo, tao tắm rửa cho mày nhé!”

Con chó rốt cuộc ngẩng đầu lên nhìn co một cái, bộ dạng xa cách, ý tứ trong mắt là: “Tôi tuần trước, hôm nay không tắm!”

“Con chó lười, đi, thích sạch sẽ, yêu tắm rửa ~~~ nếu không cuộc đời mày sẽ bị dừng lại ngay tại đây, tao không muốn con chó lười như vậy. . .” Cô mạnh mẽ kéo con chó nặng hơn năm mươi cân tới phòng tắm.

Trên lối ra phòng khách, Nhan Bồi Nguyệt nhìn thấy cô cố hết sức, khuyên một câu: “Em đây là gọi là cưỡng ép Ngưu đầu uống nước.”

“Khi nào thì anh thấy nó uống nước? theo cái tính tình lười biếng của nó, nếu không phải là cưỡng ép uống chắc bây giờ nó đã chết khát rồi!” Cô cũng không bỏ qua tiếp tục giằng co với nó.

“Chủ nào chó nấy” Nhan Bồi Nguyệt để sách xuống, rốt cuộc tới giúp một tay.

“. . . “ Dư Nhược Nhược hung hăng trừng mắt nhìn anh một cái rồi mới bỏ qua, không biết là người nào lười, một ngày chỉ biết nấu cơm rồi ngồi chơi giống đại gia chẳng chịu làm việc khác!

Vì Kháo Kháo, Dư Nhược Nhược đặc biệt mua một cái bồn tắm cho trẻ con về, giờ phút này hai người hợp lực lại đem bỏ nó vào bồn, sau đó cùng nhau nhảy ra. Đây là kinh nghiệm, lần đầu tiên không biết, cả hai bị nước vẩy lên khắp người.

Nhưng hôm nay Kháo Kháo thật sự lười phải oán trách người, ở trong bồn tắm từ từ tỉnh dậy.

Dư Nhược Nhược cùng Nhan Bồi Nguyệt nhìn nhau nửa ngày rồi cười hì hì ra tiếng, rõ là. . .

Cả người con chó đều là bọt xà phòng có mùi hương mà Dư Nhược Nhược thích nhất, cô vò loạn một hồi rốt cuộc chọc cho Kháo Kháo xù lông lên, dùng sức lắc đầu vẫy đuôi, bọt bay khắp phòng tắm, Nhan Bồi Nguyệt nhìn trên tóc Dư Nhược Nhược toàn là bọt màu sắc rực rỡ, cười ha ha.

Có thể là vẫn còn tính trẻ con, có thể là mặt trời ngày đó quá lười, hoặc là nhiệt độ phòng tắm quá cao, hai người mọt chó ở trong phòng tắm nhỏ bé chật hẹp, điên điên khùng khùng náo loạn cả lên.

. . . .. .

Dư Nhược Nhược thề, cô không biết sao tình huống lại biến thành nguy hiểm như vậy, cô cũng không biết tại sao không khí lại trở nên mập mờ như vậy, khoảng cách giữa hai người cứ như vậy càng thêm xích lại gần hơn.

Lòng hai người nhảy loạn, thông qua máu da thịt xương cốt liên tục, nối lại với nhau, phanh oành phanh oành phanh oành. . .