Khúc Dương Cầm Dưới Trời Phát Xít

Chương 28: Một lần cuối cùng tin tưởng đã lâu, nằm trong vòng tay dịu dàng của anh mà không cần phải tưởng tượng…




Tháng 4 năm 1945, quân đội Liên Xô đóng quân ở Elbe. Trong lúc đó, Liên Xô đã tấn công Berlin. Cuối cùng, Hitler đã tự sát, Liên Xô chiếm được Berlin.

Ngày 8 tháng 5, Đức chính thức ký tên đầu hàng vô điều kiện. 

Mùa hè này là môt mùa hè vui vẻ, ngày kết thúc chiến tranh như một ngày hội lớn. Mọi người phấn khởi vô cùng, liều mạng chúc mừng, mà ngay cả thôn trang nho nhỏ này cũng náo nhiệt không kém.

Ngoại trừ một người, từ đầu đến cuối đều yên tĩnh…

Không ai biết anh là ai, mà ngay cả chính anh cũng không biết, toàn bộ những người đã từng sinh sống với anh đã hi sinh trong chiến tranh chết chóc.

Chỉ duy nhất mình anh sống sót.

Duy nhất….

Nghe rất may mắn, thật ra lại rất tàn nhẫn…

Chẳng qua, tất cả mọi người đều bảo anh là một người kỳ lạ.

Bởi vì, thời điểm phát hiện anh, thì anh đã bị người khác ném vào trong quân doanh, hai mắt được băng kín. Trong dây lưng bên người, cất một cọc tiền và một cuộn băng nhựa đen rất cũ.

Lúc quân y kiểm tra vết thương giúp anh, đã kinh ngạc phát hiện, anh vừa được phẫu thuật giác mạc, hơn nữa kết quả rất không tồi.

Làm cho người ta khó có thể tin chính là, trong thôn trang vắng vẻ này, ngoại trừ bác sĩ trong quân đội, còn có ai có được khả năng tốt như vậy.

Chỉ là, có một điều tiếc nuối, anh đã quên người phẫu thuật cho mình là ai, nói đúng hơn, anh cơ bản không còn trí nhớ.

Anh đã uống một loại thuốc, là một loại thuốc bột màu trắng. Uống nhiều sẽ chết, uống ít, sẽ không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng… nhất định sẽ tổn hại trí nhớ…

Quân y nói: Anh nhất định là tù nhân của quân Đức. Hai tay của anh bị đập gãy, hai chân bị người cắt đứt gân mạch. Chuyện tàn nhẫn như vậy, chỉ có người Đức mới làm được.

Anh nghe xong, chỉ yên lặng. Đối với những suy đoán kia, anh tựa hồ rất ít khi đáp lại. Thậm chí, cơ bản sẽ không phản ứng…

Phần lớn thời gian, anh rất thích lẳng lặng ngồi trong một góc, không ngừng mở cuộn băng nhạc cũ, toàn bộ phim trong cuộn băng cũ chỉ chạy một ca khúc – “Moonlight.”

Một khúc ca bình thản cũng rất ấm áp…

Thỉnh thoảng, anh cũng sẽ ngồi trước gương nhìn đôi mắt không thuộc về mình. Tất cả mọi người đều nói, đây là một đôi mắt xinh đẹp và tĩnh lặng, như hồ nước cuả Áo, an lành sâu thẳm.

Cũng không biết vì sao, mỗi lần anh nhìn thấy hình ảnh của mình, nước mắt sẽ vô thức tuôn rơi.

Sau đó, không biết vì sao, anh sẽ cảm thấy khổ sở, rất khổ sở…

Anh cảm giác được bản thân nhất định đã nhìn thấy đôi mắt này ở nơi nào đó, rõ ràng quen thuộc như vậy, lại không thể nào tìm ra…

Vì vậy, sau khi vết thương đã lành, anh lựa chọn rời đi…

Thật ra lúc ấy là mê man, không biết nên đi con đường nào. Nhưng mà, dường như có một âm thanh đang kêu gọi anh, anh cứ như vậy chuyển động xe lăn trong vô thức…

Cuối cùng, dừng trước một ngôi nhà cũ nát. Lần đầu tiên nhìn thấy, anh đã không do dự chút nào mà mua lại nó.

Giá tiền của ngôi nhà cũng rất rẻ, nghe nói là bởi vì có một người quân nhân Đức đã tự sát ở bên trong, ở sân sau của ngôi nhà có một ngôi mộ đổ nát. Người đàn ông kia đã yên nghỉ ở nơi đó.

Thật kỳ lạ, dù người trong thôn luôn cảm thấy sợ hãi với ngôi nhà này, anh lại có một loại cảm giác thân thiết đã lâu. Anh đã già rồi, hy vọng duy nhất là có thể tìm cho mình một nơi bình yên để sống hết quãng đời còn lại.

Cho dù không có ai tới thăm hỏi cũng được.

Bởi vì, anh cũng không cảm thấy cô độc…

Sau lưng của anh, tựa hồ luôn có một bóng dáng bồi hồi, một bóng dáng khiến anh nhớ mãi không quên nhưng cuối cùng không thể nào nhớ được.

Đối với quá khứ, anh chỉ biết một điều. Anh yêu một người đàn ông tên Gein. Chiếc nhẫn trên ngón áp út tay trái kia, có khắc tên mình và tên người đàn ông đó… 

Phần còn lại của thời gian, ký ức của anh vẫn là một miền trống rỗng to lớn…

Cuộc sống, trong sự bình yên như vậy, trải qua một ngày rồi lại một ngày, một năm rồi lại một năm….

Cho đến một buổi chiều sáng rỡ nhiều năm sau đó, anh đột nhiên có chút mệt nhọc. Nắng trời dịu dàng rơi trên người anh, anh vừa bật bản “Moonlight,” vừa dựa vào ghế mơ ngủ.

Loáng thoáng, anh phảng phất thấy mình đang chơi dương cầm trong mộng, mà bên cạnh là một thiếu niên, quen thuộc như thế… 

“Alpha… Anh… Nghĩ ra rồi…” 

Rất đột ngột, khi lời nói còn chưa dứt, toàn bộ trí nhớ của anh đã hoàn toàn khôi phục.

Chậm rãi quay đầu, bóng dáng mơ hồ kia dần dần rõ ràng, như thể sương mù đã tản đi. Anh rốt cuộc thấy được nụ cười của hắn, so với mặt trời con sáng lạn hơn.

“Alpha…. Chúng ta… Đi thôi…”

Hắn nói xong, chậm rãi vươn tay phải….

Thật ra, hắn vẫn một mực ở cạnh bên anh… Chỉ vì chờ đợi giờ phút này…

Anh nghĩ anh đã biết chủ nhân của đôi mắt này là ai, nhìn người trước mắt thật lâu, anh mỉm cười bước về phía hắn…

Hai ngày sau, có người trong lúc vô tình phát hiện, người đàn ông vẫn luôn một mình ấy đã qua đời.

Không ai biết anh đã ra đi lúc nào, nhưng khoé miệng anh hiện lên một nụ cười bình thản. Tất cả mọi người đều cho rằng anh đã tìm được hạnh phúc.

Điều duy nhất làm người ta khó hiểu chính là – trong quá trình sửa sang di vật, cuộn băng nhựa đặt trong máy phát nhạc lại không có bất cứ âm thanh nào.

Đúng vậy, anh ra đi, mang theo toàn bộ tình yêu, và khúc “Moonlight” vĩnh viễn thuộc về bọn họ…

Thế nhưng… Chỉ cần bạn đứng trên miền đất xinh đẹp này, cẩn thận lắng nghe, sẽ phát hiện từ làn gió thoang thoảng đằng kia, luôn xen lẫn một giai điệu, một nhịp điệu bình thản êm tai…

Bọn họ…

Chưa từng…

Rời xa…

Toàn Văn Hoàn