Cách đó chưa đầy một dặm đường, ngọn lửa bùng cháy ép mạnh không khí trời đêm; lửa cong vòng vàng cam bắn tung toé tàn than lên trời cao. Cậu ngồi chồm hỗm bên cạnh đống lửa, chân không giầy, cởi trần. Những lằn màu vàng xâm thực mồ hôi trên ngực cậu, nhọ nồi vẽ trên mặt khi cậu quệt những ngón tay dính than đen từ gò má xuống quai hàm. Cái bóng của cậu là kẻ khổng lồ cúi rạp trên tường nhà kho phía đằng sau. Cậu với tay lấy chiếc túi màu xanh bốc mùi máu chim, mùi ẩm mốc và cây cỏ khô. Khóa dây đai bị ăn mòn, rin rít dưới ngón tay, và một sợi đai bắt đầu mục rã. Cậu mở cái túi và lôi ra một xấp giấy nhàu nát. Chữ chi chít hai mặt giấy, nhưng cậu không nhìn những chữ đó. Chuyện đó tính sau, cậu đặt những tờ giấy lên mặt đất và chèn chặt chúng bằng cục đá sỏi to bằng quả trứng cút.
Kế tiếp là sợi dây da sậm màu treo lủng lẳng những chiếc lục lạc và một cái đầu lâu rắn hổ mang. Những cái lục lạc cậu mua từ một cậu nhóc ở trường học. Cậu đã tự giết lấy con rắn và lấy đầu nó. Cậu lang thang bốn ngày trong rừng săn tìm con rắn, sau đó tìm thấy nó đang tắm nắng trong một cái hộp kẽm cũ kỹ chỉ vài chục mét sau nhà. Ông trời sắp đặt như vậy, cậu nghĩ. Con rắn này muốn bị phát giác. Cậu giết nó bằng một khúc gỗ giòn, và sau đó cắt đầu con rắn bằng con dao mà bố cậu tặng nhân ngày sinh nhật lần thứ mười. Một sợi dây da thứ hai buộc năm cái lông chim đại bàng. Nó to gấp đôi cái lông cậu treo ở sau yên xe đạp: ba cái lông cánh nâu vàng, hai cái lông hoàn hảo màu trắng, cuống lông dày cỡ ngón tay áp út. Nó vẫn còn vương mùi thân thể con chim, và ba cái lông còn dính máu khô trộn đều: máu đại bàng, máu của cậu.
Cậu nhắm mắt và tròng sợi dây da qua đầu. Những cái lông kêu sột soạt. Những cái lục lạc kêu lanh canh va chạm trên da thịt.
Sau đó cậu lấy ra cuốn thánh kinh.
Nó màu đen và đầy dấu vân tay. Tên của Johnny được thiếp vàng trên bìa sách, sáng lấp lánh. Nó là quà thuở ấu thơ, được trao tặng trong một cái hộp trắng bởi một mục sư Tin lành ‒ người đã nói Johnny rằng những lời kinh bên trong là quà từ Chúa.
Một món quà, cậu bé ạ.
Lặp lại điều đó.
Cũng ông mục sư này đã đến ngay sau khi Alyssa bị bắt cóc. Ông đã không nao núng ngập ngừng khi hứa với Johnny rằng, đúng, Chúa vẫn yêu thương tất cả con cái của ngài, và điều duy nhất cậu cần làm là cầu nguyện. Cầu nguyện chăm chỉ, ông ấy nói, và Chúa sẽ mang cô bé trở về nhà. Cho nên Johnny đã cầu nguyện với tất cả tâm huyết và bằng tất cả linh hồn. Cậu hứa sẽ hiến dâng thân xác đến Chúa nếu ngài mang cô em gái trở về.
Đã thề.
Tất cả mọi thứ.
Johnny nhớ một đêm dài cầu nguyện, và những móng tay của mẹ nóng bỏng trên cánh tay của mình. Cậu nhớ giọng bà ấy, và sức mạnh phi thường của bà mà cậu từng chứng kiến.
Cầu nguyện với mẹ, Johnny.
Tuyệt vọng, đói khát tâm linh.
Cầu nguyện cho em gái của con.
Lần kế tiếp ông mục sư đến, những ngón tay bóng loáng và khuôn mặt béo phì nhẵn thín, ông nói với Johnny rằng cậu chưa cầu nguyện đủ. “Con hãy làm tốt hơn,” ông nói. “Tin tưởng hơn.”
Johnny bước chân trên nền đất ẩm, nhích gần hơn đến đống lửa. Cậu xé tờ bìa cuốn Thánh kinh, ánh lửa phản chiếu ánh sáng vàng trên những mẫu tự đánh vần tên cậu. Cậu cảm thấy sự sợ hãi mê tín vỡ bùng, sau đó đặt tờ bìa trên lửa và nhìn nó cháy. Cậu nhìn cho đến khi nó chỉ còn là tro tàn, rồi với một tay, cậu giơ cao cái túi và đổ hết những thứ gì trong túi xuống đất. Những chiếc lá khô rơi xuống như mưa, những cành và nhánh bó lại thành đống. Tùng, thông, vân sam và nguyệt quế.
Hình ảnh một đứa trẻ khắc từ vỏ cây bu-lô.
Một sợi dây ruy băng đỏ của Alyssa.
Cậu buộc sợi dây ruy băng xung quanh cổ tay, sau đó nhìn từ cây cỏ khô cho đến cuốn Thánh kinh vẫn đang cầm trong tay. Cậu nhấc lên, sau đó đặt nó trên nền đất, và giở từng trang trong cái nóng của lửa như thể biết rằng nó cũng sẽ được đốt cháy.
Khung cảnh này mang đến cho Johnny một sự hài lòng khó lay chuyển.
Cậu cần Chúa lớn tuổi hơn.
***
Sự cần thiết này khởi đầu nhiều tháng trước, và nó bắt đầu bằng một lời cầu nguyện. Lúc ấy là mùa đông, lò sưởi bị hỏng, trong nhà không có hơi nóng, và cái lạnh đốt những lời nói thành khói khi cậu cầu nguyện mong em gái sớm về đoàn tụ. Cậu thức giấc lúc bốn giờ sáng, gió rít đằng sau cổ, và cầu nguyện cho mẹ. Cậu cầu nguyện mong cho mẹ chấm dứt cảnh thuốc thang, và cho bố sớm trở về với mẹ. Cậu cầu mong cho Ken Holloway sẽ có một cái chết từ từ, đau đớn. Cậu khắc ghi những điều đó, như một sự cứu rỗi tâm hồn và quyết tâm báo thù. Một giờ sau, khi mặt trời đang kéo dài ở đường chân trời xa thẳm, gã Ken đánh mẹ cậu bật máu vì lý do gì cậu không bao giờ hiểu. Johnny cố can ngăn ông ta dừng tay, và cậu trở thành nạn nhân tiếp theo. Đó là khởi điểm của mọi chuyện: sự cô độc và máu, lời cầu nguyện không được đáp trả, và một cuốn sách mạ vàng nói lên sự ngoan ngoãn và phục tùng.
Những thứ đó không mang đến cho Johnny sức mạnh.
Những thứ đó không cho Johnny quyền năng.
Cậu đặt củi tùng trên đống lửa, tiếp đó là gỗ thông, gỗ cây vân sam và nguyệt quế. Cậu đứng gần đống lửa và để khói phủ quyện vào mình. Hai mắt đầm đìa nước và phổi cháy khé, nhưng cậu hít khói vào trong và đẩy nó ra ngoài, thổi lên trời và xuống mặt đất, rồi sau thổi ra bốn hướng chân trời. Cậu nắm bàn tay nhằm hứng khói, đoạn thổi hiu hiu khói ngang mặt. Cậu lâm râm những từ học được trong cuốn sách, sau đó vò nát lá cây bách xù trong lòng bàn tay và thoa quét nước cốt lên ngực. Cậu nhét đuôi rắn vào trong túi, nhấc hình nộm đứa trẻ khắc trên vỏ cây bu-lô và ném nó vào trong đống lửa. Nó bắt hơi lửa bùng cháy nhợt nhạt, khói trắng, và cậu không nhìn đi đâu khác cho đến khi khói trắng bay hết lên trời. Sau đó cậu vứt toàn bộ cuốn Thánh kinh của cả thời tuổi trẻ vào trong đống lửa. Trong thoáng chốc, cậu nhận ra mình có thể lấy nó trở lại, giật cuốn sách từ những lưỡi lửa đói khát, chạy thoát về nhà, vẫn là đứa con của mẹ, vẫn yếu đuối; nhưng cậu để phút giây đó trôi vụt đi. Những trang giấy cong cuộn lại, một đóa hồng đen trải ra, và xong mọi chuyện.
Cậu sẵn sàng.
Chiếc xe vẫn đậu trong sân vườn tối om của ông bà già hàng xóm cách đó vài căn nhà. Johnny có thể thấy nó khi cậu băng ngang qua sân nhà hàng xóm. Mùi khói ám vào da thịt ẩm ướt và người cậu đen thui với nước dâu và bồ hóng. Cậu phóng qua hàng rào và rơi xuống sát bên một thửa đất đã được cày bừa và cây non đang nhú dần trên đó. Cậu nhắm vào hướng chiếc xe, định lao đến nhưng đứng chết lặng khi nhìn thấy ánh chớp trong cửa sổ sau của ngôi nhà. Một phụ nữ đã già đứng trong đó, bàn tay gầy guộc đầy mạch máu không nhúc nhích trên mặt bàn nhà tắm màu vàng. Bà ta dìm đầu xuống nước và nước mắt tuôn trào. Khi ông chồng bà xuất hiện phía đằng sau, ông chạm tay vào phía cổ bà và nói thì thào vào tai bà. Chỉ trong một thoáng ngắn, một cái gì đó nhẹ nhàng hơn di chuyển trên khuôn mặt bà ta, cái gì đó như một nụ cười. Bà ta dựa lưng vào lồng ngực mong manh của ông, và họ đứng lặng như vậy, yên bình. Johnny rờ lên ngực cậu, cảm thấy được mồ hôi, tro bụi và tiếng đập thình thịch của trái tim. Ngay lúc đó, cậu không biết người phụ nữ khóc về chuyện gì và chồng bà ấy nói điều gì mà mang ngay lại nụ cười cho bà. Cậu nghĩ về bố mình, và cái cách ông ấy luôn biết phải làm gì và nói gì. Nhìn cặp vợ chồng già, có cái gì đắng nghét như mắc nghẽn bên trong ruột gan cậu, nhưng cậu đã nghiền nát nó bằng ý chí. Chỉ một giây, hàm răng trắng toát loé lên, sau đó cậu lặn qua cửa sổ và biến mất. Họ không bao giờ thấy cậu.
Chẳng bao giờ có người nhìn thấy.
Chiếc xe có mùi cũ kỹ và ẩm mốc. Dựa lưng vào lớp da khô cứng của ghế ngồi, cậu nhét một tay vào túi quần. Những trang giấy bị đè bẹp và nhàu nát, tỏa ra thứ mùi gợi nhắc đến mùi gỗ thông và lửa cháy. Cậu vuốt thẳng nó trên đùi và bật đèn pin. Những cái tên được chính tay cậu viết, cả các địa chỉ cũng vậy. Những ghi chú ngày tháng được viết ngoài lề.
Sáu người đàn ông. Sáu địa chỉ. Danh tính những kẻ có tiền án về tình dục. Những gã đàn ông bất hảo. Johnny sợ những kẻ này, và Johnny nghĩ rằng rất có thể cùng một kẻ đã bắt cóc cả Tiffany Shore và Alyssa. Đây là những thành phần đáng sợ nhất mà Johnny có thể truy tìm được, và cậu săn lùng rất kỹ. Cậu biết những thói quen thường ngày và công ăn việc làm của họ, chương trình truyền hình họ thích xem và giờ giấc đi ngủ. Nếu kẻ nào hành động khác thường, Johnny sẽ biết.
Cậu xua đẩy sự sợ hãi ra ngoài và đặt ngón tay lên chìa khóa xe. Đôi mắt, trong gương chiếu hậu, hiện lên những tia đỏ và mí mắt đen ngòm. Sẽ không kẻ nào bắt được mình, cậu tự nhủ, mình là một chiến binh.
Động cơ mở máy, và cậu gài số xe.
Cậu là tù trưởng Da đỏ.