Khúc Ca Cuối Của Tình Yêu

Chương 24: Quá khứ - Thế giới nhỏ bé




Sau kì thi cuối tháng, Bách Lục lại đến “căn phòng bí mật” lần nữa. Lần này, lúc tiến vào cô phát hiện mặt đất còn rối loạn hơn, bút vẽ, tẩy, nước bày bừa, còn có màu vẽ loang trên mặt đất, hình thành mảng màu hỗn độn.

Cô đi qua, ngồi xổm trước giá vẽ, nhìn bức tranh dàn nho đã hoàn thành đó, giống thật đấy. Một mảng xanh mướt, sắc xanh khác nhau thể hiện từng lớp lá tươi tốt khác nhau, giống như đang ngắm cảnh thật vậy.

Thì ra, thật sự có người đến đây lúc nhàn rỗi, một mình vẽ tranh, một mình phối màu.

Cô đảo mắt, một bên khác lại có thêm mấy mẩu thuốc lá, chai rượu thì đã không còn nữa.

Đó sẽ là người thế nào đây?

Họ tựa như xuyên vào thời gian không gian khác nhau. Lúc cô đến, người đó không ở đây. Lúc người đó đến, cô lại không ở đây.

Kết quả khi không cần cố ý làm gì, tăng thêm mấy phần thần bí.

Cô dùng tay sờ bức tranh, không hề trơn nhẵn, màu sau khi khô ma sát vào lòng bàn tay, có một thứ cảm giác gai gai tê tê.

Cô đang chuẩn bị thu tay về, cánh cửa phía sau đột nhiên kêu kẽo cà kẽo kẹt.

Cô quay đầu, ánh mặt trời nóng rực rọi từ cửa vào, chàng trai đứng ở cửa chắn ánh nắng, khúc xạ thành đường cong màu vàng, như nhuộm một lớp nắng lóng lánh rực rỡ, tựa như chàng hoàng tử đáp đến từ phương xa.

Anh bước từng bước qua, tầm mắt cô chưa từng thay đổi.

Sau hồi lâu cô mới phản ứng lại, hình như cô đã chiếm lãnh địa của người khác.

Mà chân cô thì như dính tại chỗ, không thể nhúc nhích được.

Anh đi đến bên cạnh cô, vậy mà chẳng nhìn cô lấy một cái, chỉ nhìn bức tranh kia.

Cô đã hồi hồn, không biết nên nói gì, nuốt nước bọt, cũng không biết nên mở lời thế nào.

Tựa như ba năm trước, cảm giác sốc mà anh mang đến cho cô, lấy phương thức đột ngột xuất hiện trong cuộc sống của cô.

Chỉ là anh bây giờ, hình như có thêm chút gì đó, trong mắt không còn lắng sạch như thế nữa, nhưng vẫn mê người.

Cô vẫn nhìn anh, thậm chí không biết, có lẽ sự im lặng của anh là muốn để mình rời đi.

Anh lấy bức tranh từ trên giá vẽ xuống, thuận tay lấy bảng pha màu qua, tiếp tục tô nốt những mảng màu chưa tô xong.

Cô lại thầm đọc tên anh trong lòng: Đặng Cảnh Nam.

Thật sự là duyên phận ư? Thứ kì diệu như thế.

Anh lấy bức tranh xuống, cô thuận tay đưa cho anh một tờ giấy trắng. Anh vươn tay, lần đầu tiên nhìn sang cô, ánh mắt khó dò.

Cô không phân rõ được liệu có phải anh đang tức giận hay không.

Chỉ thấy anh đặt ngay ngắn tờ giấy trắng, cầm bút vẽ lên, dùng mấy đường bút vẽ ra đường nét hoàn chỉnh. Ngón tay anh thon dài, chiếc bút nghiêng nghiêng không ngừng sột soạt trên mặt giấy trắng.

Cô nhìn anh vẽ tranh với vẻ rất hứng thú.

Lần này thứ anh vẽ là “căn phòng bí mật” này, trước tiên là các đường nét của căn phòng, rồi đến một vài loại dây leo.

Cô đang nhìn chăm chú thì anh xé toạc tờ giấy, vo thành viên, ném sang một bên.

Cô sững người, đứng dậy, chân ngồi xổm quá lâu, tê quá, thiếu chút nữa thì ngã. Nhưng cô vẫn đứng dậy, đợi sau khi chân không còn khó chịu như thế nữa, cô mới chạy bước nhỏ qua, nhặt tờ giấy anh mới ném kia lên rồi đi đến bên cạnh anh, “Vẽ rất đẹp mà!”.

Lúc này Đặng Cảnh Nam mới ngẩng đầu, nhìn cô với vẻ rất nghiêm túc.

Không phải không phát hiện ra có người xuất hiện ở cứ địa bí mật này của anh, chỉ là người xuất hiện chưa từng làm phiền gì anh. Đồ của anh bày ở đó rất hoàn chỉnh, thậm chí bút hỏng cũng vẫn còn nguyên. Chỗ bút đó của anh giá không rẻ, đối phương cũng không lấy đi. Hoặc là không hiểu những thứ này, hoặc là phẩm chất thật sự được. Chỉ là vẫn có chút khác lạ, trên một tờ giấy trắng của anh có dấu chân nho nhỏ, anh từng so sánh, nhất định không phải do giày của anh để lại. Anh dần dần bắt đầu chú ý đến những chỗ khác biệt. Lần nào anh cũng đều để lại đầu mẩu thuốc lá, nhưng chúng luôn biến mất mà chẳng hiểu tại sao. Sau khi anh rời đi, giấy trắng hẳn sẽ tán loạn, nhưng lần sau đến chúng luôn được đặt gọn gàng ở một bên. Anh vứt bừa bút khắp nơi, cuối cùng chúng cũng sẽ được đặt vào trong ống bút, bút đã hỏng thì ở trên mặt đất. Trong cuộc sống xuất hiện một người, anh không biết người đó là ai, nhưng quả thực có tồn tại, chỉ là sự tồn tại lại vi diệu như thế.

Anh chỉ nhìn cô, không nói chuyện.

Cô thoáng ngẩn ra, cảm thấy mình quả thực hơi chủ động, cô cầm viên giấy đó, cũng không nên làm thế nào mới tốt.

Anh thì nhìn cô với vẻ ung dung, không nói chuyện, không dời tầm mắt.

Cô chỉ đành dần thả lỏng viên giấy trong tay, “Tôi không hiểu về tranh, nhưng tôi cảm thấy bức tranh này rất đẹp”.

Hình như anh thoáng cười, nhận tờ giấy trong tay cô qua, xé toạc ngay trước mặt cô.

Nháy mắt, trên mặt đất có thêm rất nhiều vụn giấy trắng.

Cô kinh ngạc nhìn anh, không hiểu gì.

Anh lại lấy ra một tờ giấy trắng nữa, cuối cùng nói với cô: “Bạn gái của Lương Hạo?”.

Anh đưa ra định nghĩa.

“Không phải, tôi và anh ta…” Cô ngẫm nghĩ, hình như không cần thiết phải giải thích.

Sau khi cô thoáng ngừng, anh lại nhìn cô, “Sao không nói tiếp?”.

“Là bạn.” Cô bặm môi, “Anh thường đến đây vẽ tranh à?”.

“Cô tưởng sao?”

“Hẳn là không thường đến.”

Anh vừa thuận tay viền các nét, vừa lục tìm trong đầu, có phải đã gặp cô ở đâu không nhỉ. Với người khác giới, anh nhận dạng được rất ít, nhưng anh cảm thấy cô rất quen mặt.

Đột nhiên khóe môi khẽ cười, hóa ra là cô.

Nhưng mà, hình như tiến bộ rất lớn, ít nhất đã chủ động nói chuyện với anh.

Anh nhớ rất rõ, cô luôn cách anh hai mét.

Cô chăm chú nhìn tay anh, thật sự rất giống đôi tay nghệ thuật, thon dài đẹp đẽ như thế.

“Thích vẽ tranh?” Anh ngước mắt, nhìn cô.

Cô lắc đầu.

Anh chỉ cảm thấy lạ, “Thế nhìn tôi như thế làm gì?”.

“Tôi nhìn anh vẽ là được, cảm thấy rất đẹp.” Ở đây, lòng cô sẽ rất phẳng lặng, tuy lúc đối mặt với anh sẽ có chút kích động nhỏ.

Đối với anh, cô vốn không có thiện cảm, nhưng khoảnh khắc ông ngoại trở về từ bệnh viện, anh giống như vị cứu tinh trong sinh mệnh của cô vậy. Trong cuộc sống bình thường của cô, cuối cùng cũng đón một ngôi sao may mắn đầu tiên.

Cô gái kì lạ.

Thời gian anh vẽ tranh không dài, chỉ một lúc, rồi anh bèn tùy ý nằm trên nền, miệng ngậm một điếu thuốc.

Trông rất bất cần.

Cô cứ nhìn anh như vậy.

Đặng Cảnh Nam, học sinh lớp 12/1, học sinh trốn tiết nhiều nhất cả lớp, các thầy cô “vừa yêu vừa hận” anh. “Yêu” là vì thành tích học tập của anh xuất sắc; “hận” là vì anh không sống theo lẽ thường, cuộc sống riêng phong phú nhiều màu sắc, nghiễm nhiên không giống học sinh học lớp số một. Ai cũng biết, cho dù phân thành bốn lớp chọn thì cũng phân thành cấp độ một hai ba bốn, học sinh lớp số một quả thực là con cưng của trời.

Anh là người đặc biệt nhất, có lẽ bản thân anh cũng không biết.

Cô cũng cảm thấy mình rất vô vị, bởi vì cái nhìn của anh trên sân bóng rổ mà đã đi nghe ngóng tin tức về anh.

Quả nhiên, anh là người nổi tiếng.

Tin xấu cũng không ít, đào hoa, không nghiêm túc với bất cứ nữ sinh nào.

Chỉ là bây giờ cô nhìn snh thế này, trong mắt anh, ẩn giấu chút phiền muộn.

Anh như vậy, cũng sẽ có phiền não ư? Cô nghĩ không thông.

Anh chỉ hút thuốc, khói thuốc dần lan rộng ra, phát tán thành thế giới nhỏ mờ ảo.

“Có muốn một điếu không?”

Cô lắc đầu, nhưng vẫn nhìn anh.

Trong mắt anh xẹt qua thứ gì đó, cô rất muốn nhìn rõ đó rốt cuộc là gì.

Nhưng cô bắt không được, nhìn không thấu.

Dường như cô cũng có thứ mà mình cảm thấy hứng thú rồi.