Khúc Ca Biệt Ly

Quyển 3 - Chương 6




Nhan Dự Dự phóng xe như điên tới khu vực Công Thể, vừa quẹo vào bãi đậu xe tôi đã trông thấy Lạc Tiêu Tiêu ngay. Cô ta đang bị hai tên đàn ông kiềm kẹp, mỗi tên giữ một bên, lôi ra bãi đậu xe. Có vẻ như là cô ta ra không muốn đi cùng bọn chúng, vùng vẫy rất nhiều lần, nhưng vẫn rất nhanh chóng bị bọn chúng đẩy vào trong một chiếc Tucson màu đen. Gần như đồng thời với lúc bọn chúng leo lên xe, chiếc việt dã liền tức tốc quay đầu, chạy như bay ra đường cái.

Chiếc xe ấy đi lướt ngang qua xe chúng tôi, nhưng hết thảy mọi việc đều xảy ra nhanh như chớp, tôi còn không kịp la lên.

“Đuổi theo!” Tôi ra lệnh cho Nhan Dự Dự.

“Cậu tưởng tớ là 007 à!” Cô ấy vừa de xe vừa bực bội quạt tôi, “Mã Trác, rốt cuộc là cái trò quỷ gì thế này!”

“Con bé đó lấy lá bùa hộ mệnh của tớ. Nó ở trong chiếc xe phía trước cách chúng ta 2 chiếc.”

“Vậy thì chết bà nó rồi.” Nhan Dự Dự vội vội vàng vàng, de một hồi mới quay đầu xe lại được. Đến lúc chúng tôi leo được ra đường cái đuổi theo, chiếc xe kia đã không thấy tăm hơi. Chúng tôi cứ tiếp tục chạy về phía trước một hồi, rồi dừng lại ở ngã rẽ, Nhan Dự Dự nhìn tôi, ý là muốn tôi ra quyết định.

Quyết định duy nhất của tôi là gọi điện thoại cho Lạc Tiêu Tiêu. Sau đó, kẻ bắt máy không phải là cô ta, mà là một giọng đàn ông chậm rãi trầm thấp, hắn ta dùng tiếng Phổ Thông rất chuẩn, tựa như người đang phiên âm, hỏi tôi: “Xin hỏi ai ở đầu dây?”

“Tôi tìm Lạc Tiêu Tiêu.” Tôi nói.

“Nếu bà là mẹ của cô ta, tôi xin báo một tin xấu cho bà, quý nữ nhà bà đã bị chúng tôi bắt cóc, xin bà chuẩn bị sẵn 100 vạn tiền mặt vào lúc 12 giờ trưa ngày mai để chuộc lại. Nếu không, sẽ có chuyện đáng tiếc xảy ra. Nếu như bà không phải là mẹ cô ấy thì xin bà chuyển lại tin xấu này cho mẹ cô ấy. Cảm ơn đã hợp tác.”

“Đừng có lộn xộn nữa!” Tôi nói, “Bảo Lạc Tiêu Tiêu tiếp điện thoại!”

“Thưa bà, bà xem bộ dạng tôi như đang lộn xộn sao? Nhưng mà để cho bà tin tôi, có lẽ tôi nên cứa cổ cô ấy một chút, lấy chút máu! Để bà có thể thưởng thức tiếng thét động lòng người của cô ấy.” Giọng điệu của gã ta trở nên hung hãn. Ngay lúc ấy, tôi nghe giọng khóc la của Lạc Tiêu Tiêu ở đầu dây bên kia: “Mẹ, cứu con với! Mau đến cứu con!”

Trực giác mách bảo tôi, không phải là cô nhỏ đang đóng kịch.

Coi bộ số tôi thật không khá rồi, tự dưng đụng ngay một màn bắt cóc y như thật.

Tôi cố gắng trấn tĩnh lại, nói với kẻ ở đâu dây bên kia, “Nếu tôi có thể nói số biển xe của các người, các người có thể thả cô ta ra không?”

May thay mới rồi tôi lẹ mắt, nhìn thấy được thứ tôi nên nhìn, lại còn ghi nhớ luôn 4 số cuối của nó theo bản năng: 7834.

Sau khi tôi lưu loát đọc xong bốn con số ấy, đối phương rõ ràng không ngờ tôi còn có chiêu này, mãi một lúc sau mới hỏi tôi: “Quý cô tên gì?”

“GPRS.” Chuyện bắt cóc thì hiện giờ vẫn chưa biết rõ là thật hay giả, vẫn nên giữ một chút hóm hỉnh.

“Quý cô họ G quả nhiên danh bất hư truyền.” Đối phương có vẻ như không chịu thoả hiệp, “Tuy nhiên tôi cảm thấy mình vẫn nên tóm tắt lại những lời nói vừa rồi cho cô, xin nhớ cho, thời gian, 12 giờ trưa mai, số tiền 100 vạn, địa điểm đợi tôi thông báo.”

“Chiếu theo điều khoản thứ nhất của quy định 239 trong Bộ Luật Hình Sự, tội danh bắt cóc, xử 10 năm tù giam cho đến chung thân, ngoài ra sẽ chịu phạt tiền hoặc tịch thu tài sản; nếu như nạn nhân chết hoặc cố ý giết hại nạn nhân, phán tử hình và tịch thu tài sản. Chiếc xe Tucson màu đen của ông chỉ vừa mới rời khu vực Công Thể chưa quá 5 phút, nếu như tôi báo cảnh sát, chỉ trong vòng 10 phút cảnh sát có thể tìm được xe của ông. Đương nhiên, nếu như trong vòng 10 phút ông có thể đưa Lạc Tiêu Tiêu trở về chỗ cũ, chuyện này có thể coi như chưa từng xảy ra.” Nói xong, tôi cúp máy, nói Nhan Dự Dự lái xe quay về đậu bên lề đường của khu Công Thể.

Tôi khá chắc chắn bọn chúng sẽ không dám đánh cược với tôi, trừ phi chuyện này ngay từ đầu đã là một màn kịch.

“Mã Trác,” Nhan Dự Dự tắt máy, đỗ xe bên đường, đốt một điếu thuốc, nói với tôi, “Tại sao chọn làm luật sư vậy, làm nghề này có vẻ như rất nguy hiểm.”

“Chuyện tối nay chỉ là ngoài dự liệu.” Tôi vỗ vỗ tay cô ấy, tỏ ý cô ấy đừng lo.

“Tớ không sao.” Trái lại cô ấy an ủi tôi, “Tớ mà sợ cái gì chứ.”

Chúng tôi còn đang nói chuyện thì trông thấy chiếc xe kia từ xa lái tới trong kính chiếu hậu, xe đỗ lại, Lạc Tiêu Tiêu bị tống ra khỏi xe như một túi rác, ngã xuống đường, sau đó xe vụt biến mất.

Nhan Dự Dự đang còn định xuống xe, tôi kéo cô ấy lại, bảo cô ấy đợi thêm một chút.

Tôi trông thấy Lạc Tiêu Tiêu bò dậy từ dưới lòng đường, tay đang ôm cổ, đèn đường chiếu lên mặt cô ta, trắng bệch bạc. Cô ta đi hai bước, nhưng hình như chân nhũn ra, không đi được nữa, từ từ ngồi thụp xuống, rõ ràng là đã bị doạ sợ khiếp đảm.

Tôi xác nhận chiếc xe kia đã đi xa rồi mới xuống xe, chạy đến bên Lạc Tiêu Tiêu, xốc cô nhỏ dậy. Cô ta thét lên, phát hiện là tôi, vừa đẩy tôi ra vừa gào la om sòm: “Đồ điên, ai cần chị lo! Để bọn nó giết quách tôi cho xong, tôi không muốn sống nữa, không muốn sống nữa, chị có hiểu không hả!”

Tôi vung tay sáng cho nó một cái bạt tai.

Cuối cùng nó mới bình tĩnh lại, tiếp tục ngồi cuộn mình dưới đất, khóc bù lu bù loa. Tôi lại lôi con bé sềnh sệch như lôi bao rác vào trong chiếc xe của Nhan Dự Dự, nói với Nhan Dự Dự: “Đi bệnh viện thôi.”

Cổ áo nó toàn máu, cổ chắc vẫn đang còn chảy máu, tôi không biết liệu có nguy hiểm hay không.

“Cho em băng Urgo.” Cô nhỏ khóc lóc, “Em muốn băng Urgo.”

“Em đừng ngọ nguậy nữa, coi chừng mất máu chết đó.” Tôi doạ. Cuối cùng nó mới ngậm miệng, khuôn mặt nhỏ tái mét nhìn tôi, hỏi: “Em có thể thật sự chết sao?”

“Dám lắm.” Tôi nói.

“Chị ta là ai?” Chỉ lưng Nhan Dự Dự hỏi.

“Cảnh sát hình sự quốc tế.” Tôi nói.

“Chị đừng gạt em.” Lạc Tiêu Tiêu nói, “Cảnh sát hình sự quốc tế mới không đi nghe chị chỉ huy.”

“Dây chuyền của chị đâu?” Tôi hỏi cô ta.

“Ui da, rớt dưới sàn xe lúc nãy rồi.” Cô ta nói, “Bọn chúng dữ dễ sợ, lấy dao bén cứa cổ em, dây bị đứt mất, rớt ngay xuống sàn, không thấy đâu nữa!”

Nhan Dự Dự tấp xe vào lề nói: “Mã Trác, cậu đá thẳng nó xuống xe đi, coi chừng máu của nó, đừng để chiếc xe yêu quý của tớ nhìn giống hiện trường án mạng.”

“Cứu nguy chữa thương chị có hiểu không hả?” Lạc Tiêu Tiêu ôm cổ đang chảy máu đấu võ mồm với Nhan Dự Dự, “Noi gương của Bethune(1), biết không hả? Có chút đạo đức nghề nghiệp của cảnh sát hình sự quốc tế không hả?”

(1) Henry Norman Bethune: bác sĩ người Canada đã cứu mạng rất nhiều người dân và lính Trung Cộng trong cuộc chiến chống Nhật, rất nổi tiếng bên Trung Hoa và từng được Mao Trạch Đông tuyên dương.

Nếu không phải vì luyến tiếc sợi dây chuyền của tôi, tôi thật sự muốn đá con bé này xuống khỏi xe, nhưng giờ đây tôi chỉ có thể nhỏ nhẹ nói với nó: “Món đồ đó rất quan trọng đối với chị, em trả lại cho chị được không?”

Nó gào lên với tôi, nước mắt nước mũi ràn rụa: “Quan trọng đến mức nào? Có quan trọng giống như Diệp Tiện Tiện đối với em không? Sao lúc em mất đi Diệp Tiện Tiện thì các người không ai đồng cảm với em? Tại sao hả? Em phải để cho các người cảm nhận được nỗi đau khổ của sự mất mát, quyết không để cho các người được yên vui!”

Tôi vòng tay qua ôm cô nhỏ: “Được rồi, bình tĩnh đi, coi chừng vết thương của em.”

Cô nhỏ ôm lấy tôi, khóc ngất. Lúc niên thiếu, hình như tôi chưa từng khóc một cách thoái mái như vậy, cũng chưa từng thấy ai khóc một cách dốc lòng như vậy, tựa như ngày tận thế đã gần kề, mọi người đã không còn đường nào để thoát.

Cô bé nói rất đúng, có lẽ mỗi người trong chúng ta chỉ biết quan tâm đến mất mát của riêng mình. Đau đớn của ai khác, vốn chưa từng dính dáng gì đến bản thân.

Tôi vỗ về cô ta, khó khăn lắm cô ta mới nín dần, không nói gì nữa, để mặc cho chúng tôi đưa cô ta đến bệnh viện. Vết thương trên cổ rất quái gở, may sao Nhan Dự Dự có quen một y tá ở bệnh viện, là khách hàng cũ của cô ấy, cho nên mới không phải gặp nhiều phiền phức, đã có người xử lý vết thương ngay cho cô nhỏ. Vết cắt không tính là sâu, nhưng rất nguy hiểm, nếu như chỉ cần hơi lệch một chút thôi là có thể cắt trúng động mạch, mất mạng như chơi. Tôi không hiểu được, một cô bé 15 tuổi lấy đâu ra kẻ thù cơ chứ. Dám chừng thực sự là vì tiền của Ngô My My gây ra.

Nhan Dự Dự mua trà sữa, ngồi đợi với tôi ở ngoài hành lang trước cửa phòng cấp cứu. Tôi đang còn do dự không biết có nên gọi điện thoại cho Ngô My My hoặc Luật Sư Phương hay không thì Lạc Tiêu Tiêu bước ra khỏi phòng cấp cứu, ánh mắt của cô ta lảng tránh, nhưng giọng điệu rất thành khẩn: “Cảm ơn chị, tiền thuốc men khi khác em sẽ trả lại.”

“Em biết chị muốn thứ gì.” Tôi nói.

“Thật sự là bị rớt mất trên xe rồi.” Cô ta nói, “Nhưng mà chị yên tâm, em nhất định sẽ đòi lại cho chị.”

“Đám băng đảng đó ghê gớm lắm.” Tôi nói, “Em tốt nhất là bớt chạy ra ngoài đi, ở nhà nhiều hơn một chút.”

“Mạng lớn thiệt.” Cô ta nói, “Chị cứu em một lần, coi như em nợ chị.”

“Thôi, khỏi đòi cũng được.” Tôi nói, “Đi nào, bọn chị đưa em về nhà.”

“Chị từ bỏ món đồ yêu quý của mình vì em sao?” Cô nhỏ chợt mỉm cười, “Em không thân thiết ruột thịt gì với chị, tại sao chị lại chịu làm như vậy?”

Tôi không trả lời cô ta.

“Cái đó nhất định là của bạn trai chị tặng cho chị, đúng không.” Cô ta làm như mình thông minh lắm, “Hơn nữa người bạn trai đó đã bỏ chị ra đi, đúng không?”

Tôi nhét ly trà sữa Nhan Dự Dự mua vào trong lòng cô ta, hy vọng chiếc ống hút bự chảng kia có thể lấp cái miệng của cô ta lại.

Trên đường trở về xe, cô ta cứ dựa vào vai tôi, rồi bất chợt nói với tôi: “Thật ra em rất tò mò, chị nói xem trong lòng của Ngô My My, em và 100 vạn, bên nào quan trọng hơn.”

“Không biết tốt xấu.” Tôi nói, “Mẹ của em tốt với em như vậy.”

“Thôi đi, đám người bọn chị chỉ thấy những gì bên ngoài.” Lạc Tiêu Tiêu chợt nói, “Chị, đêm nay em ở tạm nhà chị được không, em không muốn Ngô My My trông thấy bộ dạng em hiện giờ.”

“Xin lỗi, chị sống trong ký túc xá.”

“Ồ,” Cô ta nói, “Vậy thì phiền chị thả em xuống ở đầu đường trước mặt.”

Nhạn Dự Dự làm y như lời cô ta, dừng xe ở đầu ngõ, Lạc Tiêu Tiêu tự mình mở cửa xe leo xuống. Tôi phát hiện cô nhỏ chỉ khoác một chiếc áo bông rất mỏng, bên trong chỉ mặc một chiếc áo thun màu ngọc lam kia. Bóng lưng trông vô cùng đơn bạc, tựa như một cánh diều có thể bị gió cuốn đi bất cứ lúc nào.

“Đừng dấy vào nó.” Nhan Dự Dự cảnh cáo tôi, “Phiền to đấy.”

“Có phải chúng ta nên đưa cô bé về nhà không?” Tôi nói, “Mẹ cô ta là khách của bọn tớ.”

“Mã Trác, tớ thật sự mệt lắm rồi.” Nhan Dự Dự nói, “Tớ muốn về nhà ngủ một giấc.”

“Được.” Tôi chẳng biết phải làm sao khác.

Sau đó, ngay lúc chúng tôi quay xe định rời đi, lại trông thấy Lạc Tiêu Tiêu chạy như bay về phía này, rượt theo xe của chúng tôi. Tôi mở cửa sổ, nghe thấy cô ta đang la: “Chị ơi đợi chút, em dắt chị đi lấy lại dây chuyền.”

Nhan Dự Dự dừng xe lại. Lạc Tiêu Tiêu bắt kịp, cầm di động lắc lắc nói với tôi: “Ngay bây giờ đi với em, em biết chiếc xe kia đang đỗ ở đâu. Dây chuyền bị rớt dưới sàn xe, mò một cái là ra ngay.”

“Khỏi đi, cô bé này.” Nhan Dự Dự đáp thay tôi, “Chúng tôi không rảnh giỡn chơi với cô.”

Cô nhỏ thở hồng hộc nói: “Nếu đấy là một vật rất quan trọng thì nên theo em ngay bây giờ, còn không, ngày mai không chừng bọn chúng đem xe dấu vào công trường chui nào đó đổi dạng, lúc đó ngay đến biển số xe cũng đổi đấy. Nếu mà muốn tìm cũng tìm không ra nữa đâu.”

Tôi nhìn Nhan Dự Dự, Nhan Dự Dự nhìn tôi đầy chất vấn, tôi đọc được lời cảnh cáo trong mắt của cô ấy. Nhưng không biết tôi bị gì xui khiến mà vẫn mở cửa xe ra theo bản năng, nói với cô nhỏ: “Em lên xe rồi nói sau.”

“Đi về phía Bắc.” Cô ta gõ gõ ghế của Nhan Dự Dự.

“Chúng ta gọi cảnh sát trước đi.” Nhan Dự Dự lạnh lùng nói.

“Gọi cảnh sát?” Cô nhỏ cười lạnh một tiếng: “Chị rốt cuộc có hiểu 110 không hả, bọn họ gửi cảnh sát tới một phát đã đòi 200 đồng, giữa đêm mà đòi cảnh sát tới cũng mất cả tiếng đồng hồ, tra hỏi lại mất thêm hai tiếng nữa, vô ích!”

“Dự Dự,” Tôi nói, “Cảm phiền cậu.”

Nhan Dự Dự bất đắc dĩ rồ ga, lái đi theo hướng của Lạc Tiêu Tiêu đã chỉ.

Thật ra hôm đó, từ lúc cô ta leo lên xe, tôi đã ngấm ngầm cảm thấy bất an. Nếu là bình thường, lúc có cảm giác này, tôi sẽ không hành động một cách tuỳ tiện, nhưng mà luôn luôn có một số lúc tôi giống như bị trúng tà hoặc bị thứ gì ám, cho dù ngửi thấy mùi nguy hiểm, vẫn không ngần ngại mà lao thẳng tới, tựa như muốn chơi trò đua xe với số mệnh, đua xem ai phóng nhanh hơn, mặc sức hơn, không sợ đêm đen tai hoạ long trời lở đất mà xông thẳng tới hơn.

Tôi giã biệt cảm giác ấy đã quá lâu quá lâu rồi, đáng sợ là, khi nó quay trở lại, đáy lòng tôi thế mà vui sướng tựa như gặp lại người bạn cũ.

Rốt cuộc tôi bị sao thế này?

Theo lời chỉ đường của Lạc Tiêu Tiêu, xe của chúng tôi chạy thẳng ra khu vực ngoại ô, cuối cùng tới một bãi đất trống rộng mênh mông. Dọc đường, Lạc Tiêu Tiêu không ngừng bấm tin nhắn, tôi đang còn tính là nếu như cô ta không nói cho chúng tôi biết phải đi đâu tiếp theo thì sẽ bảo Nhan Dự Dự quay xe lại, đã không kịp hối hận nữa rồi, bởi vì tôi nhìn thấy mười mấy chiếc xe Tucson màu đen đang giàn hàng, trông thấy ánh đèn xe yếu ớt của Nhan Dự Dự, liền đồng loạt bật đèn pha lên, chói loà đến nỗi muốn làm tôi mù mắt.

Nhan Dự Dự lập tức đạp thắng, muốn quay đầu xe lại, thiếu nữ 9x ngồi hàng ghế sau đã bật dậy, chĩa mũi kim bạc nhọn hoắc ngay cổ họng của cô ấy, trầm giọng nói: “Không lái tới đó sẽ chết ngay lập tức!”