Khúc Ca Biệt Ly

Quyển 3 - Chương 28




Hôm đám cưới của Nhan Dự Dự, tôi xin Luật Sư Phương cho nghỉ một ngày.

Ông rất thoải mái duyệt phép cho tôi, còn đùa với tôi: “Cháu cũng mau mau tìm một người có tiền rồi sớm gả đi, không cần phải đi làm cực khổ nữa.”

Tôi chỉ mỉm cười, có lẽ là do bội phục nên tôi luôn có một sự kính trọng dành cho ông ấy. Sự tín nhiệm và đề bạt của ông dành cho tôi lại càng gia tăng động lực để tôi hăng say làm việc. Không phải ai ai cũng có được cơ hội tốt, tôi biết như thế nào là trân trọng và biết ơn, cho nên tôi sẵn sàng cố gắng hơn để đáp ơn.

Tôi vốn định đem Thuốc Độc đi ăn đám cưới của Nhan Dự Dự làm một phần “bất ngờ” dành cho cô ấy, nhưng đáng tiếc là hắn nói có chút công việc phải đi Hương Cảng, thật tình không cách nào bứt ra được, nên chỉ đành từ bỏ ý định.

Đa số bạn học cấp 3 của chúng tôi mới bắt đầu tốt nghiệp từ đại học năm nay, cho nên Nhan Dự Dự thuộc thành phần lấy chồng sớm. Quê của Mạnh Hoà ở Triết Giang, hoàn cảnh gia đình khá giả, cũng coi như phú nhị đại. Áo cưới, nhẫn cưới, đều hàng thượng đẳng. Sau khi kết hôn, bọn họ quyết định sinh sống ở Bắc Kinh, đã mua một căn hộ cũ đâu đó hai trăm mét vuông, trùng tu lại rất đàng hoàng, khiến người ta chẳng có gì khác để nói ngoài hâm mộ.

Tuy không phải là phù dâu, nhưng tôi vẫn đến rất sớm, giúp cô ấy hoá trang, trò chuyện, cầm túi xách giùm cô ấy, tiếp đãi, cảm nhận toàn bộ quá trình hạnh phúc của cô ấy. Tiệc cưới được đặt ở một nhà hàng năm sao, khách khứa không nhiều, tổng cộng chỉ có 6 bàn. Do Mạnh Hoà kiên trì muốn chiêu đãi thêm một lần nữa ở dưới quê của Nhan Dự Dự, cho nên tiệc cưới này ngoài những người thân ra, còn lại đa phần là bạn bè của Mạnh Hoà. Lạ cái là, mãi tới khi yến tiệc đã bắt đầu, tôi vẫn không thấy tông tích của Tiêu Triết đâu cả, lẽ nào Nhan Dự Dự không mời cậu ta?

Ngày vui trọng đại của cô ấy, tôi cũng không dám hỏi lung tung. Quãng năm rưỡi chiều, Nhan Dự Dự bất chợt kéo tôi vào một góc nói: “Mã Trác, tớ phải báo cho cậu biết một chuyện, tám rưỡi tối nay Tiêu Triết lên máy bay đi Mỹ.”

Hả!

“Hắn sống chết không chịu để cho tớ nói cho cậu biết, tớ cũng cứ đắn đo mãi. Nhưng mà chúng ta đều là bạn bè với nhau, hiện giờ tớ không sao tách ra được, tớ nghĩ hay là cậu giúp tớ tiễn hắn đi vậy, có được không?”

Nhan Dự Dự nói xong, móc một bức tượng phật nho nhỏ bằng ngọc từ trong túi xách ra, nói: “Đây là món quà sinh nhật hắn tặng tớ năm lớp 11, lúc ấy tớ toàn gặp xui xẻo, hắn nói nó có thể phù hộ cho tớ. Bây giờ tớ có ông xã tớ che chắn cho tớ rồi thì không cần nữa, cậu giúp tớ trả lại cho hắn, bảo hắn ra nước ngoài cố gắng bảo trọng, chăm sóc cho bản thân thật tốt, đừng hở tí là lại giở chướng. Ngoài ra ngàn vạn lần đừng cặp bồ ngoại quốc, vừa cao vừa khoẻ, hắn sẽ không đánh lại được.”

Nói xong những lời này, mắt cô ấy đã hoen lệ.

“Dự Dự!” Mạnh Hoà đang gọi cô ấy ở bên kia, “Em qua đây một chút.”

“Cậu mau đi đi!” Nhan Dự Dự hít sâu một hơi, đẩy tôi, “Chần chờ nữa sẽ không kịp tiễn hắn!”

Tôi cầm tượng ngọc, vội vã chạy ra khỏi nhà hàng, vẫy xe trực chỉ phi trường. Lao vào đại sảnh, tôi chạy hồng hộc một hồi mới tìm ra Tiêu Triết. Cậu ta đeo một chiếc ba lô rất lớn trên lưng, đang còn đứng nói chuyện với một đám bạn, tâm trạng có vẻ không tồi. Tóc cậu ta đã được cắt ngắn, mặc một chiếc áo thun màu đen rất lớn, in hàng chữ nổi màu vàng “I AM SUPERMAN,” vẫn như trước đây.

Tôi đứng ở một góc gọi điện thoại cho cậu ta, may sao cậu ta không tắt máy, rất nhanh đã nhận cuộc gọi, biết rồi còn cố hỏi: “Mã Trác?”

“Hôm nay là đám cưới của Nhan Dự Dự đấy.” Tôi nói.

“Ừ.” Cậu ta đáp, “Tớ biết, đã đưa tiền mừng rồi, không phải cậu ấy thích tiền lắm sao.”

“Tớ đang ở phi trường.” Tôi nói.

Cậu ta vội vàng ngẩng đầu lên ngó dáo dác, tôi tiến về phía cậu ta, trong phi trường đông người qua lại, ánh mắt của chúng tôi cuối cùng giao nhau.

“Sao cậu lại tới?” Cậu ta cầm điện thoại chạy đến chỗ tôi mà hỏi, rất đỗi ngạc nhiên.

“Cậu đi mà sao không nói một tiếng nào.” Tôi trách.

“Sợ cậu khóc mà.” Cậu ta rờ rờ sau gáy, ánh mắt lảng tránh, tựa như không dám nhìn tôi.

“Bảo trọng.” Tôi cũng không biết phải nói gì hơn, khó khăn lắm mới phun được ra hai chữ đó. Những lời nói Nhan Dự Dự nhắn với tôi đã bị vứt xó hết trơn.

“Cảm ơn.” Cậu ta cúi đầu liếc nhìn đồng hồ đeo tay của mình, nhún vai rồi thở hắt ra một cách khoa trương, nói với tôi, “Bạn Mã Trác, cảm ơn cậu đến tiễn tớ, sắp tới giờ rồi, tớ phải lên máy bay thôi.”

Để làm cho bầu không khí bớt căng thẳng, tôi chỉ chỉ vào áo của cậu ta cười cười.

Cậu ta làm nắm đấm, tự gõ vào lồng ngực của mình, rồi lại bật hai ngón tay cái lên với tôi.

Ý của hành động ấy, tôi hiểu: Tớ là siêu nhân, tớ làm được.

Tôi móc miếng phật ngọc Nhan Dự Dự đưa, dúi vào tay cậu ta, nói với cậu ta: “Nhan Dự Dự bảo tớ đưa cho cậu, cậu ấy hy vọng nó sẽ phù hộ cho cậu, xuất ngoại bình an vô sự.”

“Cậu ấy toàn thích đi lo chuyện bao đồng,” Cậu ta chỉ vào tượng phật bằng vàng đeo trên cổ nói, “Huống chi tớ còn có cái này.”

Tôi nhìn tượng phật vàng kia chăm chú, lại thoắt chốc thất thần. Chính là miếng tượng phật vàng ấy, đã thay đổi số phận của tôi và và Thuốc Độc. Đương nhiên, đối với Tiêu Triết mà nói, điều này sẽ mãi mãi là một bí mật.

Hôm đó, tôi đưa cậu ta đến tận cổng máy bay.

“Về đi, Mã Trác!” Cậu ta đứng ngay trước cổng, cuối cùng cũng mỉm cười với tôi.

Nhìn cậu ta lần lượt ôm bạn bè và người thân, tôi cũng không thể không tiến lên, ôm cậu ta một cái. Cánh tay của cậu ta rất dè dặt chạm vào mái tóc đang rối sau lưng của tôi, tôi cảm nhận được cậu ta đang hơi run lên, giống như một ngôi sao đầy tràn năng lượng, khi soi lên thế gian cũng sẽ run run lên như thế. Tôi chỉ hy vọng cái ôm này có thể giống như cái ôm đầu tiên Nhan Dự Dự tặng cho tôi, tôi ôm lấy cậu ta, hy vọng tất cả những gì ấm áp và cầu mong tốt đẹp trong tim tôi đều được truyền đạt qua nó, hy vọng một ngày nào đó cậu ta có thể tha thứ cho những gì chúng tôi từng trải qua.

Sau một cái ôm ngắn ngủi, cậu ta xốc ba lô lên, xách chiếc va ly nhỏ của mình, chậm rãi tiến vào khu kiểm soát an ninh, tôi đành dừng bước nhìn theo bóng lưng cậu ta dần dần khuất xa. Bất chợt cậu ta lại quay phắt người lại, ra sức huơ tay với tôi, vừa huơ vừa la to: “Mã Trác, tớ sẽ không buông tay! Sẽ không bao giờ buông tay! Hãy tin tớ!”

“Mã Trác, tớ sẽ không buông tay, sẽ không bao giờ buông tay, hãy tin tớ!”

Cậu ta đã la to như vậy, tựa như dùng toàn bộ sức mình, hoàn toàn không quan tâm đến ánh mắt của mọi người xung quanh. Một khắc ấy, thế giới hoàn toàn im ắng, tựa như cả một phi trường bao la này chỉ vang vọng lời thề ngây ngô của cậu ta. Tôi đứng từ xa nhìn cậu ta, nước mắt không kềm được mà đong đầy trong hốc mắt. Bất kể bao lâu đã trôi qua, đối với tôi, cậu ta vẫn mãi mãi là một thiếu niên đầy cát trên mặt và trên tóc do bị chúng bạn bắt nạt trong giờ thể dục, và cũng là một chiếc máy ghi âm không ngừng phát thanh trong cả một tuổi thanh xuân trong trắng ngây thơ tươi đẹp của đời tôi. Mãi cho đến rất lâu sau này, mỗi khi tôi nhớ lại ngày hôm ấy, tôi vẫn tin rằng một khắc đó, tôi đang đối diện với một thứ tình cảm thuần tuý và cô đơn nhất. Đấy là một con người cả đời canh giữ một vì sao, mãi mãi không bao giờ ngơi nghỉ.

Đêm đó, lòng tôi không ngừng cảm khái, ngồi trên ban công của ký túc xá ngó bóng đêm đen ngòm, lại gọi một cuộc gọi rất dài tới Thuốc Độc.

“Anh cũng sẽ cho em một đám cưới xa hoa nhất.” Hắn trêu để tôi vui, “Chúng ta thuê bao toàn bộ Thiên An Môn làm một màn thật hoành tráng!”

“Đó gọi là duyệt binh!” Tôi nói.

“Anh làm thủ trưởng, em làm binh lính, để anh duyệt em một phen!” Hắn cười ha ha.

Tôi rất muốn hỏi hắn khi nào có thể tới Bắc Kinh, nhưng lại nhịn xuống, hắn là một kẻ gia trưởng, chuyện công việc làm ăn xưa nay chưa từng bao giờ sẵn lòng đề cập đến với tôi, nhưng tôi biết nhất định đang rất rắc rối và phức tạp, nhưng tôi tin hắn có thể thuận lợi giải quyết, chỉ là vấn đề của thời gian.

Tôi đã đợi bao năm nay, cũng không màng phải đợi thêm một chút nữa.

“Anh vẫn luôn nhớ lời em nói, từ nay về sau, chúng ta sẽ không bao giờ chia lìa, có thể quan tâm chăm sóc lẫn nhau, bầu bạn bên nhau, bình an vô sự cho tới chết.” Hắn nói, “Những lời nói này thật là con mẹ nó vô cùng triết lý.”

“Vậy anh có muốn không?” Tôi hỏi hắn một cách nũng nịu.

“Phải coi biểu hiện của em đã!” Hắn vênh váo.

Hôm đó cúp máy xong về phòng lăn ra ngủ mất, lúc tỉnh dậy trông thấy một tin nhắn của hắn:

“Cưng à, anh đang nhớ em nhớ đến không sao ngủ được, nếu như em chưa ngủ, lập tức trả lời ông xã. Nếu như đã ngủ rồi, em chính là heo con!”

Mới sớm tinh mơ trông thấy một tin nhắn như vầy thật khiến cho người cảm thấy ngọt ngào đến đỏ mặt. Nhưng tôi vẫn tranh thủ trong lúc đợi xe buýt gửi một tin nhắn lại cho hắn: “Bà xã Heo Con đã thức, ông xã Heo Con vẫn còn đang ngủ!” Quá chăm chú lo gõ tin nhắn, tôi suýt nữa tông vào người đang đi ngược chiều trên xe buýt, là lần đầu tiên trong đời phạm loại sai lầm kém cỏi này.

Tôi chưa từng bao giờ biết rằng sẽ có một ngày hai chúng tôi sẽ trở thành loại người sến súa đến phát ngấy như vậy.

“Tin nhắn ngọt ngào” hại tôi suýt nữa đến chỗ làm trễ giờ, lúc tôi chạy được tới văn phòng, vừa bước vào cửa đã cảm thấy bầu không khí trong văn phòng hơi khác thường. Mọi người đều đang xì xào bàn tán, không ai lo chú ý làm công việc của mình. Phòng làm việc của tôi nằm ngay bên ngoài phòng làm việc của Luật Sư Phương, chỉ có một cánh cửa gỗ mỏng manh ngăn đôi hai gian phòng, cho nên bao nhiêu lời nói bên trong tôi đều nghe được rất rõ ràng.

“Tôi chỉ xử lý một vụ án của con gái của cô ấy, chúng tôi không quen nhau lắm.” Luật Sư Phương đang còn nói, “Con gái của cô ấy rất thường xuyên bỏ nhà ra đi, cho nên cũng không không dễ tìm cho lắm, nhưng mà nếu như có tin tức gì, tôi nhất định sẽ là người đầu tiên báo cho quý vị biết.”

Sau khi họ đi rồi, tôi lợi dụng việc đưa công văn vào văn phòng, hỏi Luật Sư Phương: “Sao thế ạ?”

Ông ấy nói: “Mẹ của Lạc Tiêu Tiêu bị tình nghi gian lận, đã bị bắt giữ.”

Tôi đứng ngây người ra ngay tại chỗ, sao lại có thể!

“Chú ra ngoài một chút.” Luật Sư Phượng hình như cũng bị mất tập trung, rất nhanh chóng nhặt văn kiện lên rồi ra khỏi văn phòng. Tôi ngồi ớ đó, nghĩ tới nghĩ lui, vẫn không sao hiểu được rốt cuộc tình hình là thế nào. Nên gọi vào điện thoại của Lạc Tiêu Tiêu hay là gửi tin nhắn? Bất chợt, tôi nhớ ra gì đó, vội vàng lúc túi xách lấy cái u-disc đã bị lãng quên, cắm vào trong máy tính, mở ra.

Trong u-disc là một đoạn phim, chắc là quay lén, hình trong đoạn phim mờ mờ ảo ảo, hơn nữa cấm trẻ em nhìn. Nhưng điều khiến cho tôi bị bất ngờ hoàn toàn không phải là nội dung của của đoạn phim, mà là hai người trong đoạn phim này: Ngô My My và Luật Sư Phương.

Bọn họ thế mà lại cặp với nhau!

Nhưng điều tôi càng không sao ngờ được là Luật Sư Phương ở trong đoạn phim hoàn toàn khác với hình tượng của ông ấy lúc bình thường, giống như ác ma hoặc dã thú, cảnh tượng trong đoạn phim đã khiêu chiến cực độ đến giới hạn của tôi khiến cho tôi đỏ mặt tía tai, chỉ có thể đóng xập máy tính lại!

Cả mấy phút sau đó, đầu óc tôi trống rỗng.

Khỏi cần nói, kẻ quay trộm chính là Lạc Tiêu Tiêu! Vì sao cô nhỏ lại làm như vậy? Trong đầu tôi chợt vang lên câu nói kia của Luật Sư Phương: “Chúng tôi không quen nhau lắm!” Rồi âm thầm nghĩ sự việc nhất định không đơn giản như tôi nghĩ.

Cuối cùng, sau khi đã bình tĩnh lại, việc đầu tiên tôi làm là sao lưu dữ liệu, tải lên hòm thư trên mạng của mình. Lúc tôi còn đang suy xét xem có nên bàn bạc với Luật Sư Phương không và nên bàn bạc như thế nào thì điện thoại đổ chuông, là Lạc Tiêu Tiêu gọi lại cho tôi, giọng nói của cô nhỏ run rẩy: “Nếu chị có thể đảm bảo an toàn tuyệt đối cho em, em sẽ gặp chị.”

Tôi gọi xe, đi rước cô nhỏ tại một nơi cách quán trà của A Cát không xa. Cô nhỏ ngồi xổm bên đường, chiếc mũ trùm của áo trong che hết nửa đầu, trông như một nữ đặc vụ. Trông thấy tôi, cô ta ôm chầm lấy tôi, giọng nói nghèn nghẹn lập tức hỏi tôi dồn dập: “Chị ơi, mẹ em liệu có chết không?”

Tôi gắt: “Bà ấy chết rồi thì khoẻ cho em, không ai xía vào việc của em nữa!”

Cô ta nói: “Chị ơi em biết chị là người tốt, chị phải giúp em.”

“Chị có thể giúp em,” Tôi nói, “Nhưng điều kiện là em bắt buộc phải nói thật.”

Cô nhỏ gật đầu thật mạnh.

Để đảm bảo an toàn cho cô ta, hôm ấy tôi đưa cô ta về căn nhà mới của Hạ Hoa và A Nam. A Nam đã đưa Hạ Hoa đi kiểm tra sức khoẻ ở bệnh viện, không có nhà. Lạc Tiêu Tiêu bồn chồn bất an, không ngừng đi qua đi lại trong phòng, cứ hỏi đi hỏi lại: “Lão họ Phương kia liệu có biết em ở đây không? Lão họ Phương kia liệu có biết em ở đây không? Nếu biết là em toi mạng.”

“Vì sao em sợ ông ta?” Tôi hỏi.

“Lão ta rất xấu xa! Em chưa bao giờ gặp kẻ nào có lòng tham không đáy như lão ta, lão ta luôn luôn bắt mẹ em phải làm những chuyện xấu, mẹ em mà dám cãi lại, lão ta liền lấy em ra uy hiếp mẹ em, nói cái gì sẽ giam em vào trong ngục, nhốt mấy chục năm liền, đợi lúc em ra được khỏi đó, đã biến thành một bà già rồi, lão ta còn nói đâu đâu cũng toàn là người của lão, mẹ và em sẽ không chọi nổi với lão.”

“Em quên là thế giới này có pháp luật sao?”

“Lão ta từng nói, lão ta là luật sư, lão ta chính là pháp luật!” Cô nhỏ nói một cách kích động, “Lão ta biết em bất mãn với lão, nên tìm ở đâu ra người để trói em lại, muốn ép mẹ em phải chi tiền. Kết quả bị chị bắt gặp, sợ xảy ra chuyện gì nên bọn chúng đành phải thả em ra. Còn nữa, lão ta gạt mẹ em, kêu mẹ em thảy em vào trong trường dành cho thanh thiếu niên hư hỏng (boot camp), nói là sau khi học trỏng độ 1 năm, bảo đảm em sẽ ngoan ngoãn vâng lời không dám làm gì tầm bậy nữa. Nếu không phải là bà đây lanh trí, biết được cái cổng điện ở đó ban đêm sẽ tắt nguồn điện, rồi trèo cổng leo thoát được ra, hiện giờ dám chắc em đã tiêu đời rồi.” Cô nhỏ nói xong kéo áo lá bên trong lên cho tôi xem những vết thương trên lưng mình.

“Toàn bộ đều là giáo viên đánh đấy, cái trường khốn kiếp ấy chính là một bãi cứt! Mẹ em lại còn đi tin lão ta, tưởng là cho em vào đó xong em sẽ thoát thai hoán cốt, mụ nội nó! Em thà đi bán bia chứ không muốn chết một cách không minh bạch!” Cô nhỏ hung hãn nói xong, lại rũ đầu lặng người hồi lâu, sau đó đột nhiên nhảy xuống giường, quỳ trước mặt tôi, không nói gì, chỉ biết khóc. Tôi ra sức lôi cô nhỏ dậy, cô nhỏ lúc bấy giờ mới vừa khóc vừa lu loa: “Chị ơi chị cứu em, cứu mẹ em với, đều là em gieo hoạ, mẹ em toàn là vì em……”

“Em bình tĩnh một chút.” Tôi vỗ vỗ lưng cô nhỏ, “Nói hết những gì em biết cho chị nghe đi.”

“Cái quân rác rưởi đó thích cờ bạc, hễ rảnh là lôi mẹ em đi Macao đánh bạc, thua một cái là tìm đủ mọi cách để xoay tiền, rồi còn bắt mẹ em rửa tiền cho lão ta. Chuyện cụ thể thì em cũng không rõ, nhưng tóm lại là lợi dụng lão ta ta là luật sư, tống tiền, ép buộc, hăm doạ, lão ta đều làm cả!”

“Em có chứng cứ không?” tôi hỏi, “Hơn nữa tại sao mẹ em lại tin ông ta đến vậy?”

“Bởi vì lão ta là luật sư chứ gì, thật ra mẹ em với lão ta là mối tình đầu của nhau thời đại học, mấy năm trước lúc mẹ em ly hôn với bố em, bọn họ lại trùng phùng một cách khốn nạn, lão ta giúp mẹ em đòi được một phần tài sản rất lớn. Em đoán là lúc đó lão ta đã tính kế với mẹ em rồi. Chị tuyệt đối sẽ không ngờ được cái bà mẹ ngốc nghếch của em nghĩ gì trong đầu đâu — ‘Thôi thì số tiền này vốn là của Bồ Tát ban cho’ đ.m.! Còn cần gì chứng cứ gì nữa, chị chưa phát hiện ra sao, nguyên cả một khuôn mặt của lão ta ghi một chữ “ti tiện” to tướng!”

“Sau đó thì sao?” Tôi nói, “Đoạn phim ấy em làm cách nào quay được vậy?”

“Lão ta gạt tiền chưa đủ còn gạt sắc…… đương nhiên rồi, mỗi lần em thấy trên người mẹ em có những vết thương ấy là em biết liền, lão ta vốn không phải là người, là một kẻ biến thái, chị hiểu không hả! Lão ta không thích em ở nhà, cho nên luôn tìm cách đuổi em đi, em đâu có ngu, thừa dịp họ không để ý, em đã gắn một máy ảnh pinhole trong phòng bọn họ. “ Nói xong, cô nhỏ lại khóc tiếp, “Mẹ em là một người cao quý như vậy, hu hu hu…….”

Tôi đau lòng ôm Lạc Tiêu Tiêu vào lòng.

Đêm ấy, tôi và Lạc Tiêu Tiêu chen nhau trong chiếc giường nhỏ. Tôi chưa bao giờ ngủ chung giường với một cô gái khác, nhưng lần này tôi hoàn toàn không cảm thấy lạ. Cô gái nhỏ bé này, thân thể gầy gò co ro, vừa mong được bảo bọc vừa mong chút hơi ấm. Nhưng con nít rốt cuộc vẫn là con nít, nom thấy tôi gửi tin nhắn cho Thuốc Độc, lập tức sáp tới hỏi tôi: “Gửi tin cho ai thế? Anh đẹp trai?”

“Không cho nhìn, ngủ mau!” Tôi đẩy cô nhỏ qua bên.

Cô nhỏ lầm bầm lầu bầu một hồi rồi ngủ, nhưng cả đêm giấc ngủ rất trằn trọc, luôn miệng nói mớ rồi đạp tung chăn.

Tôi gần như cả đêm không ngủ, bởi vì có một số chuyện, tôi phải suy đi nghĩ lại cho thật kỹ.

Bảy giờ sáng ngày hôm sau, tôi để lại một tờ giấy nhắn cho Lạc Tiêu Tiêu, dặn dò cô nhỏ ngàn vạn lần không được chạy lung tung, sau đó tôi quyết định đi gặp Ngô My My trước khi vào làm.

“Em à,” Ngô My My vừa trông thấy tôi liền nói, “Nếu như chị xảy ra chuyện gì, xin em nhất định chiếu cố Lạc Tiêu Tiêu giùm chị, cần bao nhiêu tiền cũng được.”

“Nếu như tiền có thể giải quyết được mọi vấn đề,” Tôi bực mình nói, “Sao chị còn ngồi trong này làm gì?”

“Chị không sao.” Chị ta bảo, “Chị đã mời luật sư tốt nhất.”

“Vì sao không mời Luật Sư Phương?” Tôi nói, “Ông ta là bạn lâu năm của chị, cũng là luật sư tốt nhất.”

“Ông ấy bận.” Câu trả lời của chị ta thật nhạt nhẽo.

“Em đã biết quan hệ giữa chị và ông ta,” Tôi khẽ nói, “Rất nhiều việc đều là do ông ta chỉ thị ép buộc chị phải làm, sự việc bị bại lộ, ông ta bảo chị ra lãnh đòn, nói với chị bảo đảm sẽ không xảy ra chuyện gì, ông ta sẽ lãnh chị ra ngoài, đúng không?”

Chị ta kinh ngạc nhìn tôi.

“Ông trời có mắt, chị sẽ không đỡ nổi cho ông ta đâu. Đến cuối cùng thì mọi người sẽ cùng nhau chết mà thôi, nếu chị không chịu nghĩ cho bản thân, thì hãy thử nghĩ cho Lạc Tiêu Tiêu.”

“Em biết hết rồi sao?” Chị ta rất kinh ngạc.

“Nếu không muốn người khác biết, trừ phi đừng làm.” Tôi nói, “Ngô nữ sĩ, kiến nghị em dành cho chị chính là, ngàn vạn lần đừng chơi trò mạo hiểm với pháp luật, chỉ khi nào nói sự thật mới có thể cứu được chị. Em nghĩ chị cũng không hy vọng đến cuối cùng Lạc Tiêu Tiêu ngay cả một gia đình cũng không còn, đúng không nào?”

“Cô Mã.” Chị ta nói, “Nếu tôi nhớ không lầm, hiện giờ cô đang làm việc cho văn phòng của Luật Sư Phương?”

“Đúng vậy.” Tôi nói.

“Vậy thì rốt cuộc là vì sao?”

Tôi không đáp, chỉ nhìn chị ta. Tôi hy vọng chị ta có thể đọc được câu trả lời trong ánh mắt của tôi.

“Để chị suy nghĩ.” Cuối cùng chị ta trả lời tôi một cách rất khó khăn.

Gặp Ngô My My xong, tôi lập tức tới văn phòng. Không ngoài dự liệu của tôi, Luật Sư Phương đã ngồi trong văn phòng đợi tôi, khuôn mặt của ông ta xanh mét, trông như cả đêm không ngủ.

“Chào chú.” Tôi nói.

“Chào cháu.” Ông ta đi thẳng vào đề, “Lạc Tiêu Tiêu đang ở chỗ cháu?”

“Đúng vậy.” tôi nói.

“Cháu đừng có nghe nó nói bậy bạ!” Luật Sư Phương nói, “Cháu giao nó cho chú, việc này để chú xử lý.”

Tôi lấy u-disc từ trong túi xách ra, đưa cho ông ta nói: “Chú là luật sư, cháu nghĩ chú sẽ biết làm thế nào là tốt nhất.”

Nói xong điều này, tôi quay về lại gian phòng làm việc của mình, thu dọn đồ đạc của tôi, không ngoảnh đầu, rời khỏi văn phòng của Luật Sư Phương.

Năm phút sau, tôi bắt điện thoại của Luật Sư Phương, ông ta nói với tôi ở bên kia đầu dây: “Mã Trác, cháu có triển vọng trở thành một luật sư tốt nhất, cháu đã từng nghĩ chưa, nếu như có chú đề bạt cháu, cháu có thể bớt đi được 10 năm ra sức phấn đấu.”

“Đây là điều kiện sao?” Tôi hỏi.

“Coi như vậy đi.” Ông ta nói, “Cháu là người thông minh, cháu chắc cũng phải biết, chú đã làm không biết bao nhiêu việc cho mẹ con họ, nếu không có chú, Lạc Tiêu Tiêu đã sớm bị vô tù. Lần trước nó đầu độc chú, chú cũng không báo cảnh sát, đúng không?”

“Luật Sư Phương, xin lỗi, hai mẹ con bọn họ mù luật pháp, nhưng cháu không phải. Cháu không muốn bởi vì lo cho tiền đồ của mình, suốt một đời phải sống trong áy náy vì lương tâm cắn rứt.”

“Nếu 10 năm sau mà cháu cũng giống như chú, cũng có một đứa con bị bứu trong não, cháu sẽ hiểu cái gì gọi là không bao giờ đủ.” Ông ta nói, “Hay là cháu suy nghĩ thêm cho kỹ đi?”

Giọng điệu y hệt như Ngô My My.

“Cháu quay lại đây trước đi, chúng ta thương lượng thêm một chút.” Ông ta không chịu buông bỏ.

Nhưng tôi đã cúp máy.

Giờ cao điểm buổi sáng thứ Hai vẫn như thường lệ, nhưng tôi hoà mình vào giòng người hối hả mà chả có việc gì làm.

Tôi lại vừa mới mất việc, nhưng mà lần này tôi không có cảm giác thất bại nặng nề nào. Hơn nữa chính ngay lúc này tôi nhận được tin nhắn từ hắn: “Đang ở Hương Cảng, trông thấy một chiếc đồng hồ đeo tay, rất hợp với em, đã mua rồi.”

Tôi nhắn lại: “Có mắc không đấy, nếu không trên 30 vạn thì không thèm.”

Hắn đáp: “Vậy thì tặng chung với anh luôn cho rồi, em còn phải thối lại cho anh mấy chục vạn đấy nhá.”

Tôi đứng giữa phố, cười đến đi không nổi.

Xem tôi này, dẫu cho tôi không còn gì, chí ít tôi vẫn có tình yêu, tốt đẹp biết bao.

Hôm đó cũng là lần đầu tiên tôi cảm thấy, nếu như cả một đời này tôi không làm luật sư được nữa, có lẽ làm bà chủ của một quán trà, cũng không phải chuyện gì xấu.