Khúc Ca Biệt Ly

Quyển 3 - Chương 27




Đó là lần duy nhất tôi chứng kiến A Nam và Hạ Hoa cãi nhau.

Cũng may là hậu quả không nghiêm trọng. Thật ra, hôm ấy Hạ Hoa còn chưa vào thang máy, đã bị A Nam và tôi hợp sức lôi lại vào trong nhà. Bọn họ rất nhanh chóng rút vào trong phòng để hoà giải, để lại mình tôi đứng ngồi không yên trong phòng khách.

Khỏi cần nói, lý do bọn họ cãi nhau, nhất định là bởi vì tôi đi nguyên đêm không về nhà. Chỉ cần tôi ở bên cạnh Thuốc Độc, A Nam lại không vượt qua được cái cột mốc ở trong lòng ông.

Không ai hiểu rõ ông hơn tôi.

Khó khăn lắm A Nam mới bước ra khỏi phòng, tôi đang định nói gì đó, ông đã giơ tay lên ngăn tôi lại, nói với tôi, “Con đi nghỉ ngơi chút đi, ba xuống dưới nhà đi vòng vòng một chút.”

Rất rõ ràng, ông không muốn trực tiếp bàn bạc với tôi về vấn đề khó nói này.

Hôm đó Hạ Hoa ở mãi trong phòng của chị, không bước ra. A Nam đi bộ xong về nhà làm cơm tối, rồi cũng bưng vào trong phòng cho chị dùng. Tôi cảm thấy mình như một tội nhân, chỉ không biết rốt cuộc mình đã phạm tội gì. Tôi lặng lẽ ăn rồi rửa bát, xong về lại phòng mình, việc đầu tiên làm là gọi điện thoại cho hắn. Trong bụng tôi chất chứa đầy buồn bực và nhớ nhung muốn kể cho hắn nghe, nhưng hắn lại không bắt điện thoại của tôi.

Tôi ngồi trên giường, tâm ý như tro tàn.

Mãi đến gần mười hai giờ đêm, hắn mới gọi lại, tôi giận, không thèm bắt. Còn học theo hắn, tắt chuông đi, lấy gối bịt mặt lại, quyết định không để ý đến hắn. Không lâu sau, ngoài cửa có tiếng gõ, tôi đứng dậy đi mở cửa, là Hạ Hoa đang mặc đồ ngủ, cầm di động của chị ấy nói với tôi: “Tìm em.”

Hắn chơi ác!

Tôi nhận lấy điện thoại mới “A lô” một tiếng, bên kia đã bùng nổ: “Làm giống gì mà không bắt máy?”

“Mới vừa rồi tắm, tí nữa em dùng máy của em gọi lại cho anh.” Tôi đâu muốn cãi nhau với hắn trước mặt Hạ Hoa.

“Đợi em ba phút, còn không đừng bao giờ gọi lại nữa!” Nói xong câu đó, điện thoại cúp cái rụp. Nổi giận không ít.

Tôi trả lại di động cho Hạ Hoa, chị cười nói: “Nó đúng là quýnh lên, em mà còn lơ nó nữa, chị nghĩ chắc nó lại bay thẳng về Bắc Kinh luôn.”

“Chị và ba em không sao chứ?” Tôi chỉ chỉ ra ngoài cửa khẽ hỏi.

“Không sao.” Hạ Hoa cố tình nói một cách thoải mái, “Hai cái mồm ấy mà, cãi nhau cũng bình thường thôi. Ba em cũng thiệt tình, cả ngày từ sáng tới tối không kêu chị ăn cái này thì bắt chị ăn cái kia, chị cũng biết là ổng muốn tốt cho chị, nhưng chị ăn không vô, bị ổng làm phiền muốn chết!”

Nếu chị đã cố tình muốn dấu tôi, tôi cũng không có ý định lật tẩy chị.

“Mấy bữa nữa em sẽ dọn về lại trường, em sắp sửa đi làm ở văn phòng luật sư, chỗ trường gần văn phòng hơn, hơn nữa em ở trong trường quen rồi. Em đi rồi hai người đừng cãi nhau nữa, không thôi sẽ chẳng còn ai làm trọng tài.”

“À.” Hạ Hoa nói, “Không sao, bọn chị tự cãi xong tự khuyên nhau, cũng là một niềm vui.”

Nói xong, chị cười rồi mở cửa đi ra.

Sau khi Hạ Hoa đi rồi, tôi mới bắt đầu cuộn mình trong chăn gọi điện thoại cho hắn. Hắn coi như cũng thức thời, giọng điệu đã dịu đi không ít, còn chủ động giải thích với tôi: “Vừa xuống máy bay đã bận liên tục cho đến giờ, di động tắt chuông, không nghe thấy cuộc gọi của em, xin lỗi.”

“Chắc là do bất tiện đi.” Tôi giận dỗi.

“Lại muốn ăn đòn nữa rồi,” Hắn dọa tôi, “Em nghe rõ cho anh, sau này em mà còn dám không bắt điện thoại của anh, anh sẽ vĩnh viễn biến mất, cho em cả đời cũng tìm không ra anh.”

“Em cũng có thể biến mất, cho anh cả đời tìm không ra em!” Tôi hừ hừ.

“Ai thèm tìm em.” Hắn nói, “Bày đặt.”

“Là anh nói đó nha.” Tôi nói, “Để em thử xem.”

“Em muốn thử gì?” Hắn bắt đầu lo lắng.

Tôi coi như thắng được một câu, cười rộ lên.

Cú điện thoại hôm đó gọi mãi cho đến 5 giờ sáng, hết nguyên 5 tiếng đồng hồ. Di động đã sớm hết pin, đành phải vừa cắm dây nạp điện vừa tiếp tục nói. Thật ra cũng chả có gì để nói, nhưng vẫn muốn tiếp tục nói, không nỡ gác máy. Cách nhau xa xôi như thế này, tôi cảm thấy cả hai chúng tôi đều hơi hoảng, giống như cảm thấy đối phương đều có thể tan biến vào trong không khí, rồi từ đây không bao giờ nắm bắt được nhau nữa.

Mãi đến lúc gác máy rồi, tôi mới phát hiện trong di động có một tin nhắn do Lạc Tiêu Tiêu gửi tới chưa được đọc:

“Gã khiến cho gia đình em tan nát, em cho gã hoa tàn người tạ chẳng ai hay!!!!!(1)” Vô số dấu chấm than, không biết có phải là cô nhỏ lại uống say rồi hay không, tôi thì nói điện thoại xong mệt chỉ muốn ngủ, quên mất trả lời.

(1)Câu cuối trong bài thơ “Táng Hoa Từ” của truyện Hồng Lâu Mộng.

Chưa đến hai ngày sau trường khai giảng rồi, tôi dọn về lại trong trường, cũng khôi phục công việc trong văn phòng của Luật Sư Phương. Những ngày này vô cùng bận rộn, làm việc, học tập, làm luận văn tốt nghiệp, rồi cộng thêm nhớ nhung hắn, dày vò khiến cho tôi gầy sọp đi.

Luật Sư Phương rất trọng dụng tôi, có vụ án quan trọng nào cũng dắt tôi theo. Tôi cũng bắt đầu được lãnh lương cố định, tuy không nhiều, nhưng so với những bạn học đang đi làm bán mạng, tôi đã là may mắn lắm rồi. Điều đáng tiếc duy nhất là, ngày hắn quay về Bắc Kinh hoãn rồi lại hoãn, cái quán trà kia của A Cát, nghe đâu thủ tục chuyển nhượng không được thuận lợi cho lắm.

Đối diện với sự cáu kỉnh và nóng nảy của hắn qua điện thoại, tôi chỉ có thể an ủi hắn cứ từ từ từng bước một.

Một buổi cuối tuần tháng 5, tôi bất chợt nhận được một cú điện thoại từ Nhan Dự Dự, hẹn tôi đi uống trà chiều.

Cô ấy có xe, cho nên chạy tới chỗ tôi. Chúng tôi hẹn nhau ở một quán cà phê gần trường tôi. Qua vài tháng không gặp mặt, cô ấy chợt trở thành một nữ yêu tinh thời thượng, ngồi bên trong mà cứ đeo kính đen khơi khơi, chân mang một đôi xăng đan kiểu La Mã mốt mới nhất hiện giờ, dây thắt cột cao quá mắt cá chân, gót giày cao ít nhất là 10cm, váy đầm mini đầy hoa để lộ một cặp giò thon rám nắng, hơn nữa cả người gầy trơ xương, nhún nhún vai, tựa như một nữ minh tinh đang đợi quay cảnh phim giữa phố.

So với cô ấy, tôi quê mùa từ đầu tới chân.

“Đừng nói với tớ hôm nay cậu tới là để khoe dáng.” Tôi nói đùa.

“Đương nhiên không phải!” Cô ấy ngồi thẳng dậy, cuối cùng mới lấy cặp kính đen xuống, mắt sáng long lanh, mí mắt như mọc cánh thật dài, hấp háy khiến tôi muốn hoa mắt.

“Rồi, tớ sắp sửa tuyên bố nha, cậu không được cười.” Cô ấy nói.

“Không cười.” Tôi vừa nói vừa bắt đầu cười.

Cô ấy lấy từ trong túi xách bên mình ra một tấm thiệp màu đỏ, trịnh trọng đẩy đến trước mặt tôi, trên ấy viết 4 chữ mạ vàng sáng chói —- thiệp mời đám cưới.

Hả! Đám cưới!

Cô ấy kéo dài giọng ra, nói: “Mau lên —- chúc tớ tân hôn vui vẻ!”

Tôi tức tốc mở thiệp ra, cô ấy không phải nói đùa, trên đó in tên của cô ấy: Ms. Nhan & Mr. Mạnh, vui mừng hoan nghênh cô Mã Tiêu Trác cùng chia vui.

Trời ạ!

“Mã Trác.” Đang khi tôi vẫn còn nhìn chằm chằm vào tấm thiệp chưa hoàn hồn lại, cô ấy đã đẩy tách trà ra, đứng dậy, đến ngồi xuống bên cạnh tôi. Vừa ngồi xuống, cô ấy bất chợt vươn cánh tay ra ôm lấy tôi.

Trong vòng tay thoang thoảng mùi nước hoa của cô ấy, mũi tôi cay cay. Gần đây không biết có phải là do đang yêu đương nồng nhiệt hay không, tôi bất giác trở nên đa sầu đa cảm, chuyện càng vui, tôi càng mùi mẫn, tựa như là dây thần kinh cảm động vốn bị tôi đè nén cả thuở thiếu thời, nay bỗng dưng bị kích hoạt, trở nên đặc biệt mẫn cảm.

Nhan Dự Dư ngả người lên vai tôi, thì thầm bên tai tôi: “Có mừng cho tớ không?”

“Mừng chứ.” Tôi đáp một cách thành thật.

“Trừ người nhà, cậu vẫn là người đầu tiên tớ báo tin, tớ cũng biết hơi “chớp nhoáng,” nhưng bao năm nay rồi, bất chợt gặp được một người cảm thấy có chút động lòng, người ta lại theo đuổi ráo riết, nên không muốn buông xuôi.”

Tôi hỏi cô ấy: “Người ấy có tốt không?”

“Tốt với tớ thì khỏi cần nói, tớ muốn làm gì thì làm, ở nhà nấu nướng rửa rau thu dọn đều một mình hắn đảm nhiệm. Tớ đưa hắn về quê, ngay cả bà già tớ là người chuyên môn kén chọn cũng rất hài lòng với hắn.”

“Vậy thì rất tốt.” Tôi thật sự mừng cho cô ấy.

“Tốt thì tốt đấy, nhưng vẫn cảm thấy như thiếu chút gì đó.” Cố ấy giang tay ra nói, “Gần đây tớ cứ muốn quay về lại thời trung học, lén lút buôn bán chút đồ vặt vãnh với lũ bạn, kiếm chút tiền mà cũng vui, còn không nữa thì cãi nhau với bà già tớ, hoặc là đấu võ mồm với Tiêu Triết, đóng vai một bà chị ngu ngốc tiêu chuẩn. Nhưng những ngày tháng đó không quay về được nữa rồi, Mã Trác, chúng ta đều phải nhìn về phía trước, đúng không?” Nói xong, cô ấy móc di động ra, cho tôi coi hình một người tên là Mạnh Hoà. Nói thật ra, mặt mũi rất tầm thường, hơi béo, cười lên trông giống như một Doraemon phúc hậu.

“Gia đình hắn buôn đồ da.” Cô ấy bĩu môi, nói, “Khi nào cậu làm đám cưới, tốt nhất là chọn mùa đông, tớ tặng cho cậu mười bộ đồ da, bảo đảm chất lượng tốt, rất mát mặt!”

“Không làm đám cưới cũng phải tặng!” Tôi nói, “Cái này không tránh được đâu.”

“Tặng tặng tặng.” Nói xong, cô ngốc này lại còn dựa vào vai tôi mà khóc, vừa khóc vừa nói, “Mã Trác, phù dâu tớ đã tìm người khác rồi, chủ yếu là tớ cảm thấy tớ không đẹp được bằng cậu, nếu như cậu làm phù dâu, tớ sẽ bị áp lực…….”

Nói cái gì vậy chứ, nhưng mà tôi không dỗ cô ấy, bởi vì tôi cảm thấy trong tiếng khóc này, đa phần mang sự thấp thỏm và tuyên cáo đối với hạnh phúc đang gần kề.

“Mã Trác,” Cô ấy nghẹn ngào nói, “Cậu mau mau yêu đương rồi lấy chồng đi, nếu không về sau con gái tớ sẽ lớn hơn con của cậu một đống tuổi, làm sao mà xứng đôi nữa.”

Cô ấy nghĩ xa thế không biết!

“Được rồi,” Tôi dỗ dành, “Đừng khóc nữa, cô dâu thì phải giữ sao cho thật xinh đẹp mới được, mắt mà sưng húp lên không đẹp đâu.”

“Không khóc nữa!” Cô ấy gạt nước mắt, tuyên bố với tôi, “Còn một chuyện nữa, Tiêu Triết sắp ra nước ngoài rồi, cậu có biết không?”

Ra nước ngoài?!

“Vốn là hắn đã định buông xuôi, ở lại Bắc Kinh, đơn vị cũng đã tìm xong rồi. Nhưng tuần trước hắn bất chợt nói với tớ là thầy giáo hướng dẫn bên kia có một đề mục rất lớn sắp sửa khởi sự, rất hy vọng hắn có thể qua giúp, còn đặc biệt giữ lại học bổng cho riêng hắn, ngay cả thị thực cũng sắp làm xong rồi.”

“Ồ, ra là thế.”

“Tớ coi như triệt để từ bỏ ý định rồi.” Nhan Dự Dự nhanh chóng nói, “Có một số người, thí mạng cũng không theo đuổi được, mệt muốn chết. Huống chi Mạnh Hòa theo đuổi tớ cũng sắp được một năm rồi, trong nhà đã chuẩn bị sẵn sàng cho tớ, tớ không có lý do gì để từ chối hắn nữa.”

Tôi vỗ vỗ vai cô ấy, nhưng không nói được lời nào.

Cho dù nghi vấn trong lòng có bao lớn, tôi cũng không cách nào hỏi, có phải vì Tiêu Triết xuất ngoại, cho nên đó mới là lý do chân chính của đám cưới “chớp nhoáng” này không?

Tôi thà tin rằng cô ấy đã thực sự tìm được một nửa kia của mình, cho nên mới yên tâm giao phó bản thân, tạm biệt với một Nhan Dự Dự của trước đây, dũng cảm sống một cuộc sống mới.

Hôm ấy vị hôn phu của cô ấy tới đón, cô ấy đứng trước cửa quán cà phê xoay người, nắm lấy tay của Mạnh Hoà leo vào xe, chiếc xe thể thao nho nhỏ màu đỏ chậm rãi biến mất khỏi tầm nhìn của tôi, mùi hương nhàn nhạt của nước hoa trên người cô ấy vẫn còn phảng phất bên tôi. Tôi chợt nhớ đến cái ôm đầu tiên của cô ấy dành cho tôi, lúc ấy đang còn học cấp 3, một lần nào đó sau khi tôi đã giúp cô ấy giải vây. Khi đó tôi rất không quen tiếp xúc thân mật với người khác, nhưng cái ôm rất chặt của cô ấy đã khiến cho khối băng trong tim tôi tan chảy. Tôi còn nhớ cái lần đi trên tuyết, cô ấy đã kiên định nắm lấy tay của tôi, nói với tôi: “Mã Trác, chúng ta là bạn bè, tớ tuyệt đối sẽ không để bị mất cậu.” Bất kể là đã bao lâu rồi, tình bạn thuở niên thiếu vẫn như ngọn đèn trước cửa chờ chúng ta quay về, mãi mãi ấm áp soi chiếu con tim.

Tôi thật lòng chúc phúc cho cô ấy, sau khi đã mất đi một người vốn từng cho là kẻ mình yêu nhất đời này, tôi tin rằng cô ấy nhất định sẽ hạnh phúc —- trên một nhánh rẽ khác của cuộc đời, cùng với một người đàn ông khác, nắm tay nhau đi cho hết những tháng ngày thênh thang về sau.