Khúc Ca Biệt Ly

Quyển 2 - Chương 9




Lúc tôi dùng tờ giấy phép tựa như đã sớm có mưu tính để nhàn nhã ra khỏi cổng trường của Thiên Trung, thì mới phát hiện, mọi việc không nhàn nhã đến vậy.

Tôi mặc một chiếc áo khoác màu đen có mũ, có thể che hết đầu của tôi lại, tay cầm di động và một chiếc đèn pin, trừ những thứ đó ra, tôi không biết nên đem gì theo nữa.

Tôi cũng đã có nghĩ qua việc gọi Tiêu Triết theo, nhưng lời của cô gái kia khiến cho tôi không dám coi thường và hành động tùy tiện. Tôi biết danh dự đối với một cô gái quan trọng đến thế nào, càng quan trọng hơn nữa, tôi sợ lỡ may vốn chả có gì lớn lao, mà lại bị tôi hồ đồ làm lớn chuyện, trái lại trúng kế của bọn chúng, thế thì uất chết mất.

Nghĩ tới nghĩ lui, tôi vẫn không thông báo cho bất cứ ai biết.

Tôi quyết định cứ chỉ đi xem, trước tiên thăm dò thực hư.

Mặt của tôi do cả một buổi tối trải qua hào hứng vẫn còn đỏ ửng, đến lúc này mới từ từ lạnh bớt xuống. Gió lạnh giống như muốn khiến cho những ý nghĩ nóng nảy đầy tính cách mạo hiểm trong lòng của tôi bị ép xuống, lại giống như đang muốn hâm nóng khởi động cho một màn kịch nào đó, muốn nói nhưng không nói, tận lực thúc đẩy.

Kỳ thực tôi chưa từng vào quán rượu bao giờ, thậm chí còn không xác định được với cách ăn mặc của tôi liệu có bị từ chối ngay tại cửa hay không. Cái quán rượu mang tên “Quên Đi” (forget it, thôi đủ rồi, quên đi, kệ nó đi) này tôi đã nghe danh nó từ sớm, trên BBS của Thiên Trung có rất nhiều người say sưa miêu tả nó như một nơi đầy lạc thú, hình như còn bị mang tên là “Thiên Đường Của Kẻ Ác.” Một cái tên rất tục, dù cho vô số trái tim của học sinh Thiên Trung đều hướng về nó, tôi vẫn không có chút hiếu kỳ.

Có lẽ do đêm đã khuya, lúc tôi bước vào thì phát hiện, trong quán rượu này không ồn ào như tôi tưởng tượng, trên sân khấu nhỏ đang bật nhạc nhẹ nhàng hư ảo, rất êm tai, khiến cho phản cảm của tôi đối với nó lập tực giảm đi.

Tôi ngó bốn bề, không thấy tung tích của Nhan Dự Dự.

Chắc tôi vẫn nên gọi cho cô ấy một cú điện thoải trước đã. Tôi nghĩ bụng, nếu như cô ấy thực sự có ở đây, tôi nhất định sẽ nghe thấy tiếng chuông điện thoại đặc biệt mà tìm được cô ấy.

Quả nhiên, ba giây sau khi tôi ấn nút gọi, liền nghe thấy tiếng chuông điện thoại khiến người ta muốn phát rồ quen thuộc kia! Tim tôi đập điên cuồng, nghiêng tai nghe ngóng thật kỹ, phát hiện tiếng chuông là truyền đến từ một cánh cửa hé mở trông như phòng bao nằm phía sau sảnh.

Tôi bỏ di động lại vào trong chiếc túi đeo thắt lưng, đi về phía cánh cửa ấy.

Tôi thừa nhận, giây phút đó, tôi cảm thấy một nỗi sợ trước giờ chưa từng có. Không khí nơi này thực sự quá tệ hại, hơn nữa, từ lúc tôi mới bước vào tới giờ, có vài tên bợm nhậu đã nhìn tôi chằm chằm từ trên xuống dưới mà đánh giá, tôi rất sợ bọn chúng sẽ bất thình lình xông tới, hỏi tôi là ai, hoặc là kéo tôi tới bắt ngồi ép tôi uống rượu hoặc trả tiền.

Đang nghĩ như vậy, tôi đã đi đến gần cánh cửa kia, tôi dùng bàn tay đã đầy mồ hôi lạnh mà ấn lên cánh cửa, chuẩn bị đẩy nó mở ra, không ngờ là nó tự động mở. Tôi ngước mắt nhìn, phát hiện đứng trước mặt tôi là một tên trọc đầu gầy gầy vạm vỡ, một tay của hắn ta cầm một ly rượu màu nâu sẫm, sau khi đẩy cửa mở thì lắc lư nghiêng ngả bước ra, làm như không nhìn thấy tôi gì cả.

Tôi lách người vào trong, trước mắt là một gian phòng bao không gọi là nhỏ, bên hông có một quầy rượu, trên quầy rượu đặt quãng 10 chai rượu lớn nhỏ đủ cỡ đủ màu sắc, cuối phòng có hai bàn bi-da, tiếng thục bi-da vang lên“chát chát.”

Mà trên chiếc ghế sô pha cực lớn ở chính giữa căn phòng, là 5,6 người đang ngồi, tư thế khác nhau.

Bắt mắt nhất là một người đàn ông mặc áo may-ô thun bó sát người, màu da trên người y hệt như màu của chiếc áo thun, vai rất nở nang, dáng ngồi trông cao hơn tất cả mọi người còn lại ít nhất là một cái đầu. Cơ bắp trên người y cuồn cuộn, như là hàng hoá bị dùng dây thắt chặt lại, nhìn thật khiến người ta buồn nôn. Mắt của tôi tiếp tục nhìn xuống, lập tức phát hiện ra Nhan Dự Dự. Hơn nửa chiếc sô pha là bị cô ấy chiếm hết, má của cô ấy rất đỏ, chân trần, mặc một chiếc váy ngắn đến độ không thể nào ngắn hơn được nữa, hàng nút kim loại cũng không gài đàng hoàng, có khả năng tụt xuống bất cứ lúc nào. Lúc tôi vào, cô ấy đặt tay trên dây cột vai của chiếc áo yếm, tìm cách cởi nó xuống —– cô ấy hoàn toàn không để ý đến sự tồn tại của tôi. Đứng trên cao phía đối diện, từ nãy đến giờ vẫn nhìn cô ấy chằm chằm, đang khom người loay hoay tìm một góc chụp đặc đặc sắc nhất, là một tên “phó nhòm.”

Tôi không nghĩ ngợi gì xông thẳng tới, loạng choà loạng choạng, nhưng xông cực nhanh, tôi nắm lấy bàn tay bị quỷ nhập đang nóng sốt của cô ấy, kéo dây áo lên lại đàng hoàng trên vai cho cô ấy, thấp giọng nói: “Đi theo tớ.”

“Ai á?” Cô ấy ngước mắt, tôi mới phát hiện, cả người cô ấy đều đỏ ửng, thân hình thon dài trông như một nhánh cao lương. Trông bộ dạng này, cô ấy đã say lắm rồi, nhìn tôi chăm chú cả mấy giây sau, cô ấy mới chỉ tôi la lớn: “Ối, Mã Trác, là em iu, sao cậu tới được đây thế, mau mau lại đây, uống rượu với tớ.”

Tôi dùng sức lôi cô ấy, nhưng căn bản là lôi không được, cô ấy giống như bị một loại keo quỷ dị nào đó dán dính cứng ngắt vào trong ghế sô pha.

“Cậu có đi không?” Tôi giựt một mớ tóc của cô ấy, phẫn nộ rống lên.

“Không đi.” Cô ấy ngay đến cảm giác đau đớn cũng mất hết, trả lời dứt khoát.

Tôi không chút đắn đo cho cô ấy một cái bạt tai. Lớn tiếng ra lệnh cho cô ấy: “ Cậu tỉnh lại cho tớ!”

Cô ấy quơ tay, tay quơ trúng một chai rượu trên bàn trà, chai rượu rớt xuống đất bể tan tành, tôi lui ra sau mấy bước mới không bị trúng mảnh chai. Cô ấy gối đầu lên người của tên đàn ông kia, nói một cách ấm ức: “Đại Bang, cậu ấy bắt nạt em, anh coi, ngay đến chị em tốt của em cũng bắt nạt em. Toàn thế giới đều bắt nạt em.” Nói xong, cô ấy lại lật người, ôm lấy cổ của y mà khóc hu hu.

Cái tên gọi là Đại Bang kia, ôm lấy cô ấy, vươn một cánh tay vỗ vỗ lên lưng cô ấy, mặt không mang bất cứ biểu cảm nào.

Đại Bang? Đợi chút.

Một khắc đó, trong đầu tôi lập tức nổi lên hình ảnh bức thư Vu An Đoá viết cho Thuốc Độc: Đêm nay nếu anh không tới, em sẽ lên giường với Đại Bang……

Trời ơi, đây không lẫn vào đâu được, chính là cục diện bọn họ đã thiết lập.

Mà lúc này, tôi phát hiện ở đầu phía bên kia của sô pha, tên kia vẫn còn đang cầm máy ảnh chụp hình Nhan Dự Dự, vừa chụp vừa cười một cách tà ác. Tôi muốn ngất toàn tập, bọn chúng rốt cuộc tính làm gì? Nhưng bất kể là bọn chúng tính làm gì, trong 36 kế, bỏ chạy là thượng kế. Thế là tôi bước đến bên kẻ gọi là Đại Bang kia, nói với y: “Xin lỗi, em muốn đưa cô ấy đi.”

Đại Bang đứng dậy, quả nhiên y rất cao, đứng cạnh tôi, thật là giống như một cây dừa. Y nói với tôi: “Trước tiên em hỏi coi cô ấy chơi đã chưa?” Lúc này, Nhan Dự Dự nhảy qua chiếc sô pha, một chân gác lên chiếc bàn bi-da cách đó không xa, cồn rượu khiến cho cô ấy không cách nào đứng vững, cô ấy liền té ngồi phịch lên chiếc bàn bi-da. Cô ấy cười hi hi, dùng tay chống lên mặt bàn bi-da, dạng hai chân ra, vừa đung đưa hai chân, vừa nói: “Chụp hình, chúng ta tiếp tục chụp đi mà.”

Giữa những tiếng cười, ánh đèn của máy ảnh trong tay tên kia không ngừng chớp, tôi không kịp bổ nhào tới. Mà Nhan Dự Dự lại vô cùng phối hợp, tạo nên đủ kiểu pose làm cho tên kia chụp như điên, tôi thật không cách nào xem tiếp được nữa, xông lên lôi cổ cô ấy xuống.

“Mã Trác tới đây, cùng chơi, vui lắm.” Cô ấy vươn tay kéo tôi.

Tôi hoài nghi là cô ấy không chỉ uống rượu, bọn chúng nhất định bỏ thuốc gì đó cho cô ấy uống, mới khiến cho cô ấy thần chí không thanh tỉnh. Tôi cũng không biết lấy sức ở đâu ra, kéo một cái lôi được Nhan Dự Dự từ trên bàn bi-da kéo về tới sô pha, Nhan Dự Dự cuối cùng cũng khép được chân của cô ấy lại, nằm trên đó hoá thành một vũng bùn nhão.

Tôi bước đến bên kẻ chụp hình, nói: “Đưa máy ảnh cho tôi.”

Hắn cầm máy ảnh, nhìn tôi một cách khó hiểu, rồi lại nhìn Đại Bang.

“Em muốn đưa cô ấy đi, hay là muốn lấy cái này?” Đại Bang vẫn còn đang cười, nhìn là biết y hoàn toàn không coi tôi ra gì, “Cái máy này của tôi rất mắc tiền đấy, không thể tuỳ tiện đưa cho em. Em gái, có cần hỏi là em đến từ ngoài hành tinh không?”

“Cô ấy say rồi.” tôi nói, “Cô ấy làm phiền các anh, em xin nói lời xin lỗi thay cô ấy. Em không cần máy, chỉ cần thẻ nhớ. Mua cũng được, nhưng mà trên người em chỉ có 200 đồng.”

Đại Bang lắc lắc đầu, cầm một chiếc ly thuỷ tinh, uống một ngụm cạn tới đáy chất lỏng ở trong ấy, nói: “Tôi không ưa nhất là xin lỗi.”

“Vậy anh thích gì?” Tôi hỏi.

Tôi biết câu hỏi này rất đần độn, lần này không chỉ có Đại Bang cười, nguyên một đám người đều cười. Bọn họ trông vô cùng vui vẻ, không biết một đám đàn ông bu lại trêu ghẹo một cô gái nhỏ, có gì vui vẻ đáng nói chứ?

Đại Bang bảo: “Tôi thích chụp hình, thích uống rượu. Nếu em chịu bầu bạn với tôi, tôi càng thích hơn.”

Tôi lớn gan nói: “Vậy em có thể chọn một trong đám đó không?”

Đại Bang rất có hứng thú nói: “Em có thể chọn, nhưng mà nếu em chọn sai, sẽ đến phiên tôi chọn.”

Tôi nói: “Em chọn uống rượu.”

“Hai trăm đồng rượu à?” Đại Bang hỏi.

Tôi móc ra hai trăm đồng của tôi. Không lâu sau, ba chai rượu màu xanh đậm xếp hàng trước mặt tôi.

“Em chọn một chai uống. Nhưng mà, giá trị của mỗi chai không giống nhau.”

Y chỉ chai giữa nói: “Uống cái này, em có thể đi.” Lại chỉ chai bên phải nói: “Uống cái này, cô ấy có thể đi.” Cuối cùng, y chỉ chai ở bên trái, nói: “Cái này, giao thẻ nhớ.”

Nói xong, y mở máy ảnh kỹ thuật số ra, một tấm thẻ SD bật ra, huơ huơ nó trước mặt tôi, rồi đặt xuống bàn trà.

“Em gái, bây giờ bỏ cuộc còn kịp.” Đại Bang bốc một vốc đậu phọng thả vào miệng, vừa nhai, vừa nói một cách lùng bùng không rõ.

Bỏ cuộc? Cho đến bây giờ, tất cả mọi cuộc thi lớn lớn nhỏ nhỏ ở trường đã từng tổ chúc mà tôi đã tham gia, tôi chưa từng bao giờ bỏ cuộc. Tôi biết, hôm nay nếu không phải Nhan Dự Dự bị khiêng ra thì chính là tôi và cô ấy bị khiêng ra, dù sao thì từ giây phút tôi bước ra khỏi cổng trường, tôi đã chuẩn bị tâm lý bị khiêng về. Tôi nhìn ánh đèn neon ngoài cửa sổ phòng bao, lại nhìn Nhan Dự Dự đang nằm trên sô pha bất tỉnh nhân sự, cầm chai rượu bên phải lên trước tiên, khui nắp chai.

Tôi nhấm nháp một ngụm trước, hơi đắng, nhưng chút vị đắng này chả thấm vào đâu, so với đống thuốc nội tôi chuốc cho tôi lúc bé bịnh gần chết mà nói, đã là ngon lắm rồi. Nghĩ vậy, tôi lấy lại can đảm, để miệng chai rượu cách miệng mình hơi xa một chút, bắt đầu nốc.

Tôi tưởng tượng bản thân mình là một bình dầu cực lớn, trong đầu không ngừng nhớ tới chiếc phễu để đổ dầu. Không ngờ như thế quả nhiên dễ chịu hơn nhiều, không biết từ lúc nào, tôi đã không còn cảm thấy được chất lỏng đang không ngừng chuốc vào trong cổ họng của tôi. Tôi lắc lắc cái chai trong tay, cạn rồi.

Tôi nhìn Đại Bang ở trước mặt, y vẫn còn đang chậm rãi nhai đậu phọng. Nhan Dự Dự vẫn còn nằm như một con mèo bự đang say ngủ.

Thế mà, hình như tôi chưa chết.

Thế là tôi lại cầm chai rượu bên trái lên, rồi chai bên phải lên.

Hết thảy đều như đang nằm mơ, tôi dường như đã quên mất mình. Tôi chỉ không ngừng chiếu đi chiếu lại hình ảnh phễu đổ dầu trong đầu, bất tri bất giác đem hết tất cả rượu uống sạch sành sanh.

Hoặc có lẽ, tôi thực sự được di truyền từ bà ấy, cồn rượu đối với tôi mà nói, không có bất cứ tác dụng nào?

Thậm chí lúc sau cùng uống hết, tôi còn thêm tỉnh táo —- do sợ Đại Bang hối hận đổi ý, tôi nhanh chóng cầm thẻ SD trên bàn lên, nhét vào trong miệng mình.

Sau đó, dưới ánh nhìn kinh ngạc của Đại Bang, tôi vòng qua chiếc bàn trà, một tay kéo Nhan Dự Dự từ dưới sô pha lên, một tay chỉnh lý chiếc váy giùm cô ấy, chuẩn bị rời đi.

Đại Bang nói lời giữ lời, quả nhiên không làm khó chúng tôi nữa. Nhưng mà, y cũng không hề nghĩa hiệp đến độ sai người giúp đưa chúng tôi ra.

Y chỉ là kẻ vỗ tay đầu tiên, nói một cách tán thưởng: “Nữ trung hào kiệt! Con gái của Thiên Trung, em nào em nấy ngầu vãi!” (1)

(1)nguyên văn là “em sau còn có balls hơn em trước”, xứng đáng làm đàn ông, ý khen ngợi.

Nhưng câu nói ấy còn chưa kịp nói xong, Nhan Dự Dự đã không có chút tiền đồ mà đổ rầm xuống đất. Cánh tay của tôi suýt nữa bị làm gãy. Bọn Đại Bang vô cùng vui vẻ, giống như lời trù ẻo âm thầm trong lòng nãy giờ rốt cuộc đã trở thành sự thật.

Đang lúc tôi đang dùng sức ba bò chín trâu để vực Nhan Dự Dự đang nặng chịch như giẻ ướt mà lôi ra tới cửa, cánh cửa ở trước mắt tôi bị một người dùng sức đạp văng.

Tôi trông thấy Tiêu Triết!

Tôi không thể không hoài nghi bản thân hơi say —-khi tôi nhìn thấy trong tay của cậu ta đang vác một chiếc chày loại để chơi bóng chày, cắm đầu xông đến bên một người, rồi lại bị bật trở lại, loạng choạng cả mấy bước mới có thể đứng vững được.

Tôi muốn gọi cậu ta, nhưng trong miệng tôi đang ngậm thẻ SD, chỉ có thể phát ra một chút âm thanh ú ớ để thu hút sự chú ý của cậu ta. Cuối cùng cậu ta cũng quay đầu lại trông thấy tôi, cầm chiếc chày, lại hùng hục xông ra ngoài, nắm cánh tay tôi, nói: “Cậu không sao chứ? Cậu ấy sao rồi?”

Tôi lắc lắc đầu, không lòng dạ nào để tán thưởng tạo hình buồn cười của cậu ta. Cánh tay của tôi càng lúc càng yếu đi, Nhan Dự Dự gần như là nằm nhoài ra trên sàn. Mãi đến khi Tiêu Triết chạy đến đỡ cho một tay, cô ấy mới tạm gọi là được vực đứng thẳng lên.

Chúng tôi đỡ Nhan Dự Dự bước ra ngoài, tâm tình Tiêu Triết vẫn còn chưa ổn định: “Mã Trác, cậu thực sự không bị thương tích gì? Bọn họ làm gì các cậu? Có cần báo cảnh sát?”

Tôi phun chiếc thẻ SD từ trong miệng ra, cẩn thận nhét nó vào trong túi, rồi mới trả lời: “Không sao, chúng ta mau mau đi thôi.”

Cậu ta gật đầu, sau đó trông thấy chiếc váy siêu ngắn của Nhan Dự Dự, kinh ngạc nói: “Ối trời, cô ấy còn không mặc đồng phục?”

Chỉ có bạn học Tiêu triết mới có thể có óc hài hước lạnh trong tình cảnh này, cậu ta tiếp tục nói: “Thật sự không sao chứ, các cậu không sao chứ? Có cần báo cảnh sát?”

Tôi chẳng buồn trả lời cậu ta, chỉ xua xua tay. Thật không hiểu một tên con trai lớn xác thế này, gặp chút chuyện mà có thể kinh hoảng lúng túng đến vậy. Nhưng mà nói thật ra, tôi cũng không phải không biết sợ sau đó. Nghĩ đến một đám lưu manh ở đó lúc mới rồi, nếu như không phải là dùng hiệp nghị để giải quyết với cái tên Đại Bang, tôi và và Nhan Dự Dự đều có khả năng bị lột da không chừng. Tiêu Triết tới, cũng chỉ là thêm một cái xác mà thôi.

Lý do thực sự mà tôi không nói chuyện, là vì tôi sợ giọng của tôi sẽ run, khiến cho Tiêu Triết nghe ra được nỗi sợ hãi của tôi. Biểu hiện mạnh mẽ đối với tôi mà nói, đã thành một thói quen, cho dù là ở trước mặt một nam sinh.

“May cho tớ lúc đó đang còn đứng trên ban công ngắm sao, tớ chính mắt nhìn thấy cậu đi ra khỏi ký túc xá tiến về phía cổng. Tớ biết không ổn, sẽ xảy ra chuyện. Tớ phải chạy đi hỏi nhiều phòng ký túc xá mới ra được cái thứ này.” Tiêu Triết một tay đỡ Nhan Dự Dự, một tay cầm chày đánh bóng, vẫn đang còn trong trạng thái rất kích động, giọng nói có chút run run, “May mà tớ chạy đến kịp thời, còn không đã lớn chuyện.”

Cậu ta tự nói mình thành Lệnh Hồ Xung rồi, nhưng mà, cậu ta thế mà lại đi ngắm sao?

May là “nhà thiên văn học” trừ ngắm sao còn có thể ngắm thấy thứ khác, không thì tôi thật không biết làm cách nào mới có thể lôi Nhan Dự Dự bình an về đến ký túc xá mà không huỷ dung luôn cô ấy.

Bước ra khỏi cánh cửa chính của “Quên Đi,” tôi mới phát hiện ba chai rượu thật không nên coi thường, hơi lơ đễnh một chút, tôi đã không chú ý bậc thềm của “Quên Đi” cao hơn tất cả những bậc thang khác, càng xui xẻo hơn nữa là tôi bị ngã một cú chúi nhủi.

“Mã Trác!” Tôi nghe tiếng kêu thảm thiết của Tiêu Triết, tôi bị ngã đến mắt đầy sao vàng, lúc khó khăn lắm mới ngẩng đầu lên, phát hiện Nhan Dự Dự đã bị té “uỵch” một cú xuống đất, mà Tiêu Triết, đang còn lôi kéo cánh tay của tôi, tìm cách đỡ tôi dậy.

Tôi chỉ chỉ Nhan Dự Dự, cuống quít nói: “Cậu đỡ cậu ấy! Tớ không sao.”

Nói xong, tôi gắng sức bò dậy, đứng thẳng lên. Tiêu Triết thấy vậy mới vội vội vàng vàng chạy tới vực Nhan Dự Dự dậy.

Chúng tôi tiếp tục đi về phía trước một lúc, tôi mới phát hiện tôi không chỉ đơn giản bị té một cú. Chân trái đau kịch liệt, mà đang còn có cơ nguy càng lúc càng nghiêm trọng hơn. Tôi nhịn đau, lại đi thêm chưa được 100m nữa, phát hiện chân tôi đã đau chịu hết nổi.

Chính ngay lúc này, Nhan Dự Dự cuối cùng cũng tỉnh lại, cô ấy gọi một tiếng “Tiêu Triết,” rồi “Oẹ—–“ một tiếng, nôn hết tất cả mọi thứ trong miệng lên cánh tay của Tiêu Triết.

Tiêu Triết hét lên theo, chửi rống lên một câu: “Mắc bịnh hả!”

Nhan Dự Dư cũng không giận, trái lại bắt đầu cười hì hì.

“Cậu ấy xỉn rồi, không phải là mặc bệnh.” Đối diện với một mảnh hỗn loạn trước mặt, tôi chỉ đành bước tới bên cạnh một bồn hoa bên đường, ngồi xuống, khóc dở mếu dở nói, “Chúng ta nghỉ ngơi một chút đi.”

“Cậu không sao chứ.” Cậu ta đỡ Nhan Dự Dự đến bên bồn hoa cho ngồi xuống, rồi lập tức cởi chiếc áo bị dơ ra, hỏi tôi, “Vừa rồi cậu có bị thương không?”

“Không.”

“Đều tại cậu!” Cậu ta quay đầu mắng Nhan Dự Dự.

Nhan Dự Dự sau khi nôn xong, đã tỉnh đôi chút, cô ấy chợt hỏi tôi và Tiêu Triết: “Ủa, chúng ta bị sao thế?”

“Bị sao thế!” Tiêu Triết bực bội mắng cô ấy, “Đều tại cậu!”

Nhan Dự Dự cười hì hì, nói một cách rất dễ dãi, “Ừ, tại tớ, tại tớ.”

“Đục cậu được không?” Tiêu Triết nhấc tay lên, nhưng cuối cùng cũng không đánh.

“Chúng ta đi thôi.” Tôi nói. Nhưng tôi vừa đi được hai bước, liền phát hiện chân đau kinh khủng, nhất định là bị trật khớp rồi! Tôi ngồi thụp xuống, thử kéo ống quần tự kiểm tra, nhưng chỉ thấy đau, nhìn không ra bất cứ manh mối nào khác. Tôi thử đứng lên lần nữa,, liền phát hiện lần đau này không giống trước đó, chỉ cần chân hơi chạm đất, liền đau thấu tim.

Tôi thầm than không tốt trong lòng, coi bộ phen này trật khớp không nhẹ.

“Đau lắm à?” Cậu ta ngồi xổm xuống bên cạnh tôi, hỏi một cách ân cần.

“Có thể là trật chân rồi.” tôi nói, “Ngại quá, đợi tớ đỡ một chút rồi hẵng đi tiếp.”

“Tớ đỡ cậu nhé.” Cậu ta vươn tay về phía tôi, rồi lại rút về, chùi đi chùi lại vào quần áo mình, rồi mới vươn tới lần nữa.

“Không cần, cậu vẫn đi đỡ cậu ấy thì hơn.” Tôi dùng cằm chỉ chỉ về phía Nhan Dự Dự.

Nào ngờ Nhan Dự Dự lại có thể tỉnh nhanh đến vậy, cô ấy giơ tay lên nói với tôi, “Tớ không sao, mình tớ tự đi được.” Nói xong, cô ấy đứng dậy bước đi về phía trường học, vững vàng như bình thường.

Dưới ánh đèn đường, tôi trông thấy Tiêu Triết đang vươn ra những ngón tay thon dài và lòng bàn tay hình chữ nhật. Tôi đặt tay mình lên tay cậu ta, cậu ta ra sức kéo tôi, đáng tiếc sức của cánh tay không mạnh lắm, lòng bàn tay chỉ trong chốc lát đã rịn một lớp mồ hôi. Nghe đói, đây là triệu chứng của bịnh tim. Tóm lại, đoạn đường này dẫu cho cậu ta đã gắng hết sức dìu đỡ, tôi vẫn cảm thấy đi đứng vô cùng khó khăn. Tôi chỉ có thể xua xua tay với cậu ta, tỏ ý là tôi không sao đi được nữa, rồi lại dừng bước.

Trông thấy tình cảnh này, cậu ta không bỏ cuộc, mà kiên quyết ngồi xổm xuống, vòng một tay ra sau lưng, ra sức vỗ mạnh vào lưng mình nói: “Lên đi, tớ cõng cậu.”

Sao lại có thể!

“Lên đi chứ.” Cậu ta nói, “Phải mau mau đi tới bệnh viện kiểm tra một chút, nếu mà gãy xương thì phiền to.”

Tôi bực mình nói: “Tớ chưa nghe ai nói té một chút mà đã gãy xương.”

“Sao lại không?” Cậu ta nghiêm túc sửa sai tôi, “Hồi cấp hai trong lớp tớ có một bạn học cũng y vầy, đang đi trên đường té một phát, kết quả tới bệnh viện nằm cả nửa tháng!”

Tôi mới không tin cậu ta!

“Mau lên!” Cậu ta lại vỗ lưng mình bôm bốp rõ to, thúc giục tôi.

Tôi lại thử động đậy chân trái, nhưng hơi cử động đã đau đến cả người run lên. Nhìn quanh bốn bề lần nữa, đêm đã khuya, nếu mà còn tiếp tục dông dài, sợ rằng sẽ thực sự không vào được trường nữa. Mà lúc này, Nhan Dự Dự đã một mình rảo bước ở phía trước không còn thấy bóng dáng đâu nữa.

Tôi cắn răng, leo lên lưng cậu ta.

Đây chắc là lần đầu tiên tôi kề cận một nam sinh như vậy. Hoặc là đã từng có một lần, trong cái đêm gió tuyết kia, nhưng sự việc trong quá khứ đã bị tôi xoá sạch dữ liệu, nhét nó dưới đáy bao, dùng sách đè xuống tận cùng của đáy rương biến nó thành những ký ức không đáng giá. Ngay lúc tôi đang nghĩ ngợi lung tung, chỉ cảm thấy Tiêu Triết cõng tôi loạng choạng lắc lư, đi được hai bước về phía trước, sau đó vấp một cú, tôi ngã lăn từ trên lưng cậu ta xuống.

Trời ạ, cậu ta căn bản cõng không nổi tôi!

Cái chân trái vốn đã bị thương của tôi cộng thêm cái chân phải đều va mạnh xuống đất, tôi không kiềm được phát ra một tiếng hét vô cùng đau đớn. Ngay sau đó, tôi nghe có người đang cười ầm lên một cách thoải mái.

“Xin lỗi xin lỗi!” Tiêu Triết xoay người, kinh hoảng chạy tới đỡ tôi. Tôi nhìn lướt qua vai của cậu ta, thấy rõ cái kẻ đang cười ầm ĩ ấy.

Chiếc mũ dơ dáy của hắn, ánh mắt đen lay láy của hắn, tư thế hai tay đút vào túi áo của hắn, cái bóng của hắn dưới ánh đèn đường đang từ từ trùm lên đỉnh đầu của tôi, tôi thề rằng tôi chưa từng bao giờ quên. Tôi ngồi bệt bên một khóm hoa ven đường, mím chặt môi, nhìn thẳng vào khuôn mặt mông lung của hắn. Mãi đến khi hắn bước lại gần, một tay lôi Tiêu Triết ra, dùng giọng điệu không phục nói với cậu ta: “Có tí xíu sức này, mà cũng chạy đi cưa gái?”

Có lẽ là vì thấy mất mặt, nên Tiêu Triết đỏ bừng mặt, không cãi lại hắn.

Hắn ngồi xổm xuống trước mặt tôi, tận tình ngắm nghía tôi. Đôi đồng tử đen láy tràn ngập sự trào phúng, như đang rất tán thưởng dáng vẻ chật vật và sự bất lực của tôi, lại mong đợi tôi có thể cầu xin hắn điều gì đó. Tôi tránh ánh mắt của hắn, hai tay bám lấy bệ đá của khóm hoa, gắng gượng đứng dậy. Lòng tự tôn biến đau đớn thành một thứ đứng sau chót, giờ phút này, tôi chỉ muốn kiêu ngạo bỏ đi. Tiêu Triết lại chạy tới dìu tôi, bị tôi đẩy ra. Tôi dũng cảm bước tới mấy bước, hơn nữa mỗi một bước đều sải rất rộng. Tôi khắc chế không cho bản thân run lên, trên đầu lập tức đổ mồ hôi lạnh, rớt xuống vài hạt. Tôi cảm thấy tôi sắp chết tới nơi, nhưng vẫn lê bước chân đau đớn khôn tả của mình quật cường tiến về phía trước, tiến về phía trước. Mãi đến khi Tiêu Triết lại xông tới, lớn tiếng gào: “Mã Trác, để tớ dìu cậu.”

“Để nó đi.” Tôi nghe tiếng hắn lạnh lùng ra lệnh ở đàng sau.

“Không cần mày xía vô!” Tiêu Triết rống với hắn.

“Em muốn tôi xía vô không?” Hắn rảo bước đến trước mặt tôi, ngăn tôi lại, cúi đầu hỏi một cách mờ ám.

“Không…….” Tôi phun ra một chữ.

“Tôi vốn là không định xía vô,” Hắn cười ha ha nói, “Nhưng mà con người tôi thích làm trái với ý của người khác, bọn em vậy, tôi lại cảm thấy chuyện này tôi không thể không xía vào.”

“Mày tính làm gì?” Tiêu Triết hỏi hắn một cách cảnh giác.

“Tao tính làm mẫu cho mày xem.” Nói xong, hắn dùng sức xách hai bên tay tôi lên, giống như tôi là một con rối, chớp mắt cái hắn đã quăng tôi lên lưng, tôi còn chưa kịp có phản ứng gì, hắn đã chạy như bay về phía trước.

Một khắc đó, tôi ngửi được mùi hơi khiến tôi cảm thấy quen thuộc, nó giống như luôn chực sẵn ngay ngoài cánh cửa của sinh mệnh tôi, khiến cho tôi cảm thấy như toàn thân bị quăng xuống một chiếc giường mềm mại mượt mà êm ái nhất, có vùng vẫy cũng chỉ vô ích, huống chi càng kháng cự thì càng mất đi ý chí kháng cự. Dưới tiết tấu của bước chân hắn chạy, tôi trở nên như một chiếc thuyền đã bôn ba lưu lãng bao ngày, nay thuyền tuy vẫn chòng chành va chạm vào mỏm đá theo thuỷ triều lên xuống, nhưng tôi cuối cùng đã tìm thấy một bến cảng cho mình đỗ lại. Không biết là có phải vì đã chờ đợi phút giây này quá lâu, hay là cơn đau ở chân đã khiến cho tôi trở nên khuất nhục và nhút nhát, tôi cứ thế mà bỏ lại Tiêu Triết la hét ở phía sau lưng, mặc cho hắn cõng tôi chạy như cuồng trên phố.