Khúc Ca Biệt Ly

Quyển 2 - Chương 15




Tháng 5, ngày 12, trời quang.

Đang thi kiểm tra Anh Văn buổi chiều, dãy lầu học hơi rung một chút. Đại đa số bạn học đều không để ý, người phản ứng kịch liệt nhất là Tiêu Triết, chỉ nghe cậu ta thét lên một tiếng “EARTHQUAKE (động đất)!” chụp lấy cuốn tập thi Anh Văn của cậu ta rồi xông ra khỏi lớp học.

Đến khi cậu ta kẹp cuốn tập thi Anh Văn mặt xám xịt quay vào lại giữa những tiếng cười trêu chọc của mọi người, còn bị giáo viên Anh Văn cốc mạnh một cái lên đầu. “Thi cho đàng hoàng!”

Sau đó chúng tôi mới biết, thì ra Tiêu Triết “có một ý thức và năng lực tự vệ cực kỳ mãnh liệt, thời khắc mấu chốt sẽ rất lãnh tĩnh, phán đoán chính xác, đã trải qua nhiều thử thách thực tế, mẫu người có năng lực sinh tồn mạnh mẽ toàn diện này mới không phải chỉ là một tên mọt sách không hay không biết gì như mọi người đã tưởng tượng.” Đó là theo như lời thầy Sướng, ý là phản biện giùm cho Tiêu Triết.

Tuy nhiên những lời ca tụng này hoàn toàn không khiến cho mọi người tâm phục khẩu phục, bởi vì dưới tình huống nguy cập mà cậu ta lại phun ra một câu tiếng Anh, rồi vật đem theo tuỳ thân lúc đó —- lại là cuốn vở thi Anh Văn của cậu ta.

Sự thực rõ ràng đã chứng minh cậu ta là một tên mọt sách.

Chưa đến ba giờ chiều, mọi người đã hay tin tức về trận động đất lớn ở Văn Xuyên. Có mấy anh chị ở lớp trên có bạn bè tới Tứ Xuyên học đại học, đều đua nhau cầm di động nhắn tin vào điện thoại của đối phương, nhưng bởi vì kết nối thông tin bị gián đoạn, mãi không nhận được bất cứ hồi âm nào. Tất cả mọi người còn lại đều bắt đầu bồn chồn bất an, lo gọi điện về cho cha mẹ, thậm chí gọi luôn cả thân thích bạn bè ở vùng lân cận, chỉ vì muốn xác định xem có cảm thấy mặt đất chấn động giống mình không, có phải đều an toàn không.

Năm giờ mười phút, tiết học buổi chiều kết thúc. Bình thường vốn là quãng thời gian nhộn nhịp nhất, hôm nay lại trở nên yên tĩnh lạ thường. Tôi một thân một mình đi trên con đường vắng hoe để đến căng tin lấy cơm, trông thấy bầu trời xám mênh mang, một khắc đó, tôi thừa nhận tôi nhớ đến Nhã An cũ kỹ, nhớ đến căn nhà cũ kỹ kia, nhớ đến những người thân thích nay đã không còn bất cứ một quan hệ gì với tôi, nhớ đến Thành Đô, thậm chí cả cô bé đã từng ở đối diện với nhà chúng tôi tên Lam Đồ.

Tôi hy vọng họ đều bình an.

Năm giờ rưỡi, loa trường bắt đầu phát thanh: “Đây là một tai nạn chưa từng có trong lịch sử, hy vọng thầy cô và học sinh toàn trường cùng động viên nhau, giúp đỡ những người dân trong khu vực thiên tai vượt qua khó khăn…..”

Bảy giờ rưỡi, trước khi tiết tự học buổi tốt bắt đầu, tôi nhận được điện thoại của A Nam, ông nói với tôi: “Ba phải đi Thành Đô một chuyến, đưa một chút đồ tới đó, ngoài ra nhìn xem mộ của mẹ con có vấn đề gì không.”

“Đừng!” Tôi la lớn lên giữa lớp, mọi người đều nhìn tôi. Tôi cúp máy xong liền chạy ra khỏi lớp. Chiếc cổng sắt bên cạnh cổng lớn đang mở, đám người bảo vệ đang tụ tập trong văn phòng bảo vệ dán mắt vào chiếc TV nhỏ lo chú ý đến tin tức tình hình thiên tai. Tôi nín thở chạy một mạch ra khỏi cổng trường. Vừa tới tiểu khu, liếc mắt nhìn đã thấy một chiếc xe vận tải lớn đang đậu trước cửa siêu thị. A Nam còn đang chỉ huy cho công nhân bốc vác hàng lên xe, mà phân nửa hàng hoá trong siêu thị gần như là đã được chuyển lên xe.

“Mã Trác!” Ông nói, “Con không tới lớp, chạy về đây làm gì?”

“Ba thực sự phải về Tứ Xuyên sao?” Tôi hỏi.

“Đúng vậy.” Ông gật đầu.

“Bên đó hiện giờ rất nguy hiểm, có cách nào không đi được không?”

Ông kéo tôi qua một bên, khẽ thì thầm: “Không đi làm sao được! Con quên rồi à, đó là quê của con đấy.”

“Ba có thể phái người khác đi mà.” Tôi nói một cách cố chấp.

“Yên tâm đi con gái rượu,” A Nam nói, “Ba bảo đảm với con, nhất định sẽ chú ý đến an toàn, mỗi ngày gọi điện thoại cho con báo cáo tình hình, coi như được rồi chứ?”

Tôi biết tính cách của ông, đã quyết định chuyện gì rồi thì lấy chín trâu kéo cũng không nhúc nhích. Giờ phút này nếu muốn bàn ra với ông, e rằng còn khó hơn lên trời.

“Lại đây.” Ông móc di động ra, lui ra sau một bước, bảo: “Chụp tấm hình cái, ba đem tới cho mẹ con nhìn, Mã Trác nhà ta đã lớn đến vầy rồi, hơn nữa còn đẹp hơn cả cô ấy!”

Tôi đứng ngây ra.

“Cười cái đi mà.” Ông giơ di động lên.

Tôi gượng gạo nặn ra một nụ cười.

Ánh sáng màu trắng của đèn flash loé sáng trước mặt tôi, nhanh như chớp. Tim tôi thót một cái, tựa như bị kéo rách ra một đường. Ông chụp hình xong, hài lòng mãn nguyện nhét di động vào lại trong túi áo, bước tới, vỗ vỗ vai tôi nói: “Ba sẽ cố gắng mau mau quay về, cuối tuần để bà tới trường đón con, nấu thức ăn ngon cho con ăn.”

“Dạ không cần.” Tôi nói, “Con có thể tự mình về nhà.”

Còn nhớ đêm đó, tôi mặc áo khoác của ông về nhà. Lên lầu xong, ông xả cho tôi đầy một bồn tắm nước, bảo tôi đi tắm. Lần đó tôi tắm mất hết một tiếng đồng hồ, đợi đến lúc tôi ra ngoài, phát hiện ông đang dựa vào ghế sô pha ngủ say mất tiêu. Tôi dùng chiếc khăn lông khô ráo bọc kín tóc mình, ngồi xuống trước mặt ông, đợi nghe ông quở trách. Tôi đã hạ quyết tâm, bất kể ông nói bao nhiêu lời khó nghe, hoặc là yêu cầu tôi làm những điều khó khăn khác thường cách mấy, tôi đều tuyệt đối sẽ không cãi lại. Nào ngờ ông chỉ bình tĩnh nói một câu: “Không còn sớm nữa rồi, đi ngủ đi con.” Nói xong đứng dậy đi vào trong phòng của mình.

Không chỉ có đêm ấy, mà rất nhiều ngày sau đó, ông cũng không hề nhắc tới tình tiết của cái đêm hôm ấy, tôi không biết có phải ông đã hiểu rõ chân tướng của đêm ấy, hay là ông không muốn hiểu. Nhưng mà lòng từ bi của ông vẫn khiến cho tôi vô cùng cảm kích. Điều duy nhất khác đi là, ông bắt đầu càng quan tâm đến tôi hơn gấp bội, mỗi cuối tuần đều đúng giờ đợi tôi ngay ngoài cổng trường đưa tôi về nhà, mỗi ngày đều gọi điện thoại hoặc gửi tin nhắn, hỏi han tôi đang ở đâu, ăn gì làm gì vân vân.

Khiến cho ông phải nhọc lòng như vậy, thực sự là nỗi hổ thẹn của tôi.

Hôm đó tôi cứ ở bên ông giúp ông chất hàng vào xe, ông đuổi tôi mấy lần tôi cũng không quay về trường. Mãi đến khi Tiêu Triết đến tìm tôi, ở ngoài song sắt của tiểu khu, cậu ta ra sức huơ tay với tôi, sau đó lấy tay làm loa gọi tên tôi thật lớn.

Tôi bước tới, hỏi cậu ta một cách mất kiên nhẫn: “Làm gì đó?”

“Thầy Sướng điểm danh đấy, “ Cậu ta nói, “Cậu vừa nhận một cú điện thoại liền tan biến không thấy đâu nữa cả.”

“Cậu không cảm thấy cậu hơi nhiều chuyện sao?” Tôi hỏi.

Cậu ta thoáng sửng sốt.

“Cúp cua, chạy ra ngoài, cho dù là bị đuổi học, cũng đều là chuyện của riêng tớ.” Tôi nói, “Không cần cậu nhọc lòng.”

Nói xong câu nói giống như lời tuyên thệ ấy, tôi xoay người đi mất. Những lời này thật ra tôi đã muốn nói với cậu ta từ sớm rồi, chỉ là vẫn luôn chưa có cơ hội. Thật ra tới bây giờ, tôi vẫn không biết tôi rốt cuộc có nên nói lời cám ơn với cậu ta hay là trách móc cậu ta. Đêm ấy, nếu như cậu ta không dẫn A Nam tới kịp thời, tôi đoán không nổi kết cục sẽ ra sao. Điều duy nhất tôi biết rõ là, trong tiềm thức của tôi, nếu như cho tôi cơ hội lựa chọn, tôi thật sự thà là tan xương nát thịt, chứ không mong muốn A Nam phải trông thấy một màn kia.

Tôi nghĩ, điều này nhất định đối với bạn học mọt sách Tiêu Triết luôn cố gắng làm “một người tốt” hơn nữa có “ý thức tự vệ tuyệt đối,” cho dù nghĩ muốn bể đầu cũng không sao hiểu được đâu.

“Mã Trác.” Cậu ta gọi tôi, tôi chẳng buồn để ý đến cậu ta.

“Bạn học Mã Trác!” Cậu ta nhất định cho là tôi không nghe thấy một cách rất buồn cười, cho nên càng nhấn mạnh giọng điệu của mình.

Tôi ngoái đầu, thong thả quay bước, gằn từng chữ một nói rõ ràng cho cậu ta hiểu: “Nghe cho rõ, xin cậu đừng đi quan tâm đến chuyện của tớ nữa!”

Còn chưa đợi tôi nói xong, cậu ta đã cướp lời như pháo đại liên: “Đừng nói gì hết! Mọi việc đều chì vì hai chữ: tình bạn!”

Ngay lúc này, A Nam chạy tới, nói sau lưng tôi: “Tiêu Triết tới rồi kìa, Mã Trác con mau mau theo bạn ấy về trường đi, trời tối rồi, một mình con đi ba không yên tâm.”

Cơn tức của tôi đều đổ hết lên người ông. “Biết rõ là ba không yên tâm rồi, nhưng không nghĩ xem con có yên tâm hay không!”

“Ha ha.” Ông chả tức giận chút nào, trái lại cười. Càng khiến tôi lộn ruột hơn là, ông lại chỉ vào Tiêu Triết nói, “Con chọc cho Mã Trác nhà mình giận à?”

“Không dám, sẽ không làm, không có khả năng.” Tiêu Triết xua tay lắc đầu, “Chú, thi giữa học kỳ Mã Trác hạng năm, con hạng nhất.”

“Đều không tệ mà.” A Nam nói, “Đợi chú quay về chúng ta sẽ mở tiệc chúc mừng bọn con.”

“Chú còn định đi đâu vậy?” Cậu ta thật là nhiều chuyện chết được.

“Chú đi Thành Đô một chuyến.” A Nam đáp.

“Đi làm người tình nguyện?” Tiêu Triết lập tức phản ứng kịp thời, không chờ cho A Nam trả lời, tán dương trước ngay một câu, “Tuyệt, [quăng ra một câu kiểu như “give me five!” chưa biết dịch sao, để đó mốt tính tiếp]” Vừa nói còn vừa dùng sức vỗ xuống vai của A Nam, hai người làm như anh em tốt không bằng.

Được rồi, tôi đi.

Để bọn họ quan tâm thiên hạ, vì dân quên mình, làm dũng sĩ. Tôi bụng dạ hẹp hòi, ích kỷ chỉ lo cho thân, làm tiểu nhân. Được chưa hả!

Vừa nghĩ vậy xong, tôi cảm thấy rầu rĩ tựa như phải mặc một chiếc áo ướt sũng, trong lòng có ra sức vắt cách nào cũng vắt không khô. Tôi bước đến trước cửa siêu thị, ngồi xuống bậc thềm, lẳng lặng chẳng nói chẳng rằng. Phải một lúc lâu sau A Nam mới đến bên tôi, khom người nói với tôi: “Mã Trác, con rốt cuộc là sao vậy?”

Tôi nhìn về phía xa xa, không nói gì. Tuy trời đã tối, tôi vốn nhìn chả thấy được gì, nhưng tôi thà là nhìn đèn đóm phía xa, chứ không muốn nhìn vào trong ánh mắt đầy chờ mong của ông mà chấp nhận nghĩa cử của ông. Ông vươn một cánh tay, kéo tôi đứng dậy bảo: “Ngồi chỗ này lạnh lắm, mau đứng lên.”

Tôi bướng bỉnh rút tay ra, ngồi bó gối, không chịu phục tùng.

Ông không cưỡng cầu, cũng ngồi xuống bên cạnh tôi, nói: “Vẫn cứ muốn quay về nhìn một chút, luôn không có thì giờ, không ngờ nay lại vì lý do này mà quay về. Sau khi động đất, rất nhiều bạn bè cũ và khách hàng cũ ở quê nhà đều không liên lạc được. Ba thực sự hơi sốt ruột.”

“Ba đừng cứ coi mình như chúa cứu thế được không?” Tôi lạnh giọng nói, “Một mình ba có thể lo cho gia đình nhỏ của mình đã khá lắm rồi. Mấy chuyện khác, thiếu ba cũng không sao, bớt đi một người cũng không ai tiếc.”

“Coi con kìa, đường đường là một học sinh trung học xuất sắc của Thiên Trung, sao lại có thể nói những lời này chứ?” Ông cười.

Tôi không nói gì.

“Ba mang theo hai người, cả bọn cùng thay phiên nhau lái. Nhóm của ba đều là những tài xế có kinh nghiệm, ba thề với con là ba sẽ không xảy ra chuyện gì.” A Nam nói, “Hơn nữa, nếu ba mà có chuyện gì, ai lo cho con đây?”

Cuối cùng lời của ông đã đi vào lòng tôi, mà nước mắt của tôi trong một khắc ấy như vỡ đê, mất kiểm soát. Tôi càng vùi đầu sâu hơn một chút, không muốn để cho ông nhìn thấy sự yếu đuối của tôi. Ông cũng lặng lẽ ngồi bên tôi, không nói gì nữa.

“Chắc con đã để cho ba rất thất vọng?” Mãi một lúc sau, ép cho nước mắt thu trở lại, tôi mới ngẩng đầu hỏi ông.

“Sao lại có thể,” ông nói, “Con vẫn luôn là niềm kiêu hãnh của ba.”

Tôi nhìn ông nói: “Chuyện lần trước, con vẫn luôn muốn nói lời xin lỗi với ba. Con xin thề với ba, từ nay về sau sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa.”

“Ồ!” Trông ông có về như trả lời rất thờ ơ, nhưng đầu mày rõ ràng giãn ra rất nhiều, mạnh mẽ vững vàng nói với tôi, “Ba tin con!”

“Ông chủ Trương!” Có người chạy đến gọi ông, “Chúng ta phải mau mau xuất phát rồi.”

“À.” Ông vừa trả lời vừa đứng dậy, lại nghiêng đầu nói với tôi, “Ba đi ha.”

Tôi gật đầu

Ông rảo bước đến chỗ xe đang đậu. Tôi vẫn đi theo ông, ông leo lên xe, thò tay qua cửa sổ của xe, muốn bắt tay với tôi. Tôi không thích loại động tác quá hình thức này, thế là tôi vươn tay, ban đầu tính chỉ chạm vào đầu ngón tay của ông rồi rụt ngay về, không ngờ ông lại trở tay vỗ nhẹ lên đỉnh đầu của tôi một cái.

“Tạm biệt, Mã Trác.” Ông nói.

Không biết vì sao, tôi không chịu nổi khi nghe ông nói hai chữ “Tạm biệt.” Tôi muốn ra lệnh cho ông không được nói như vậy, đáng tiếc là ông đã ngồi thẳng người, nổ máy xe mất rồi.

Xe lăn bánh trong bụi đất, đàng sau lưng truyền lại tiếng khen ngợt của Tiêu Triết: “Ba của cậu thật cừ!”

Cậu ta vậy mà vẫn chưa đi.

Tôi liếc cậu ta một cái, rảo bước về phía trường học. Cậu ta vẫn cứ bám theo tôi, nhưng cũng rất biết điều không nói năng gì nữa. Sau khi bước qua cổng trường, tôi dừng lại nói với cậu ta: “Cậu về trước đi, mười phút sau tớ mới vào.”

“Tại sao?” Cậu ta la lên với tôi.

“Chẳng vì sao cả.” Tôi nói.

“Mã Trác, cậu sợ cái gì chứ?” Cậu ta nói một cách nghiêm túc chính trực, “Giữa hai chúng ta, không phải sợ bất cứ ai nói điều gì. Bởi vì chúng ta vốn không có gì cả. Lẽ nào không phải vậy sao?”

Tôi căm ghét những trò giải thích toàn giấu đầu lòi đuôi của cậu ta. Thế là tôi nói với cậu ta: “Tiêu Triết, cậu nghe cho rõ đây, tớ cơ bản là không định có cái gì với cậu, hơn nữa cậu cũng không có tư cách để xía vào chuyện này chuyện kia của tớ, nếu như mà cậu còn tiếp tục như thế này nữa, chúng ta đến cả bạn bẻ cũng không làm nổi đâu!”

“Có phải là cậu đang tức giận chuyện đêm đó?” Tiêu Triết đi thẳng vào vấn đề, “Tức giận tớ dắt ba cậu đến nhà hắn sao? Giận tớ không nên phá hỏng chuyện tốt giữa cậu và hắn? Bạn học Mã Trác, nếu như câu trả lời của cậu là ‘đúng,’ vậy thì được, tớ xin thề, sau này xảy ra bất cứ chuyện gì, sẽ không dính dáng gì đến Tiêu Triết tớ nữa!”

Tôi nhìn cậu ta, cái tên nhóc ngang ngạnh vô lễ đã từng vứt thẳng món quà sinh nhật tôi tặng cho hắn lại quay trở lại rồi. Hoặc có lẽ, trong xương cốt của mỗi một tên con trai, đều có sự ngang ngạnh vô lễ này.

Cái vẻ tự đại mù quáng của cậu ta đã đến nước nếu không trị thì không được rồi. Tôi lạnh lùng nói: “Cậu nói đúng đó, chúng ta vốn chẳng có gì. Nếu chúng ta chẳng có gì, vậy thì cảm phiền cậu đi đường của cậu, đừng có hở chút lại lượn đến trước mặt tớ, càng không nên lén lén lút lút đứng sau lưng tớ! Bởi vì như thế, thật khiến cho người ta phát ghét!”

Lời của tôi vừa thốt ra khỏi miệng, liền ý thức được lời nói có vẻ nặng rồi. Tiếu Triết đứng đây, giống như bị trái bóng bị chọc thủng xì hết hơi, cả người ủ rũ, qua một chặp, cậu ta co chân chạy xa thật xa, không quay đầu lại.

Tôi chậm chạp thong thả tiến vào lớp. Có vài người ngẩng đầu lên nhìn tôi, ánh mắt như có lời muốn nói, sau đó xì xào bàn tán. Tiêu Triết đập mạnh xuống bàn một cái, rống lên: “Có để cho người ta làm bài không hả?”

Một đứa con trai đi lấy nước uống ngang qua cậu ta thò tay thoả thích vò đầu của cậu ta không chút cố kỵ, trêu trọc nói: “Con ngoan, ai bắt nạt con thế, mách ba nghe nào?”

Những người nghe thấy lời này cười ầm lên, câu ta thì hiếm có khi không hề phản kháng, cũng không trả miếng, chỉ lục tung cặp của của mình lên, lục ra được một cuốn đề Vật Lý và một cuốn vở đã cũ kỹ đến không thể nào cũ kỹ hơn, lật đến trang sau cùng, bắt đầu tính toán.

Một khắc ấy, tôi có cảm giác như, một Tiêu Triết của trước đây thường bị bọn nam sinh quây quanh, bị đổ nước lên đầy đầu cũng không oán than một câu, đã quay về lại. Nếu như Nhan Dự Dự chứng kiến hết cảnh này, nhất định sẽ cười cậu ta một phen thúi mặt!

Tôi không nhịn được quay qua nhìn vị trí trống vắng bên cạnh. Sau khi Nhan Dự Dự đi rồi, nó vẫn cứ để trống, chỉ là tôi vẫn không cách nào quen được, dường như tôi chỉ cần quay qua, cô ấy liền vẫn cứ ở nơi đó tươi cười dụ dỗ tôi: “Mã Trác, giày thể thao của cậu nên thay đôi khác rồi, để tớ đề cử cho cậu nhé!”

Tôi đã thử gọi điện thoại cho cô ấy, nhưng số cũ của cô ấy đã ngưng hoạt động. Cô ấy không cho tôi số mới, QQ cũng luôn nằm trong trạng thái không có mặt trên mạng, status cuối cùng ghi là: “Ai là ai của ai ai ai ai, yêu ai ai, ai xót ai biết.” Cho đến nay tôi vẫn không giải mã được ý nghĩa của nó. Sau đó nữa, tôi đã buông xuôi ý niệm tìm cách liên lạc với cô ấy, nếu như cô ấy đã rắp tâm biến mất, trở thành cái người “yêu ai ai” kia, vậy thì tôi chỉ đành tôn trọng tự do cá nhân của cô ấy.

Chúng tôi sau chót vẫn sống trong những thế giới của riêng mình.