Khúc Ca Biệt Ly

Quyển 2 - Chương 11




Tôi thức dậy lúc năm giờ rưỡi sáng. Trong không khí có mùi bạc hà, lai lịch không rõ. Hắn vẫn còn ngủ ngon lành, một cánh tay duỗi ra dài thật dài, không may là, gáy của tôi đang gối ngay lên đó. Tôi nhấc đầu lên, hình như bao nhiêu máu tích tụ sau ót cả đêm đồng loạt lưu thông trong nháy mắt, đến cả đầu ngón chân lạnh lẽo cũng vụt trở nên âm ấm. Tôi rón rén bò qua người hắn bước xuống giường, lại không cẩn thận đá trúng cái thau rửa mặt để bên giường, phát ra một tiếng ồn kinh thiên động địa. Tôi hoảng lên xoay đầu nhìn, phát hiện cánh tay hắn vẫn nằm yên ở chỗ cũ, ngay đến lông mi cũng không hề lay động.

Giấc ngủ của con trai, thì ra có thể tiến vào cảnh giới say như chết đến vậy, thật khiến người ta hâm mộ.

Tôi không thể nào nhớ nổi đêm ấy rốt cuộc chúng tôi đi ngủ lúc mấy giờ, có lẽ là ba giờ, hoặc có lẽ là bốn giờ…… Trong ký ức của cuộc đời tôi, tôi chưa từng bao giờ nói nhiều như đêm qua, tôi kể cho hắn nghe về Nhã An, kể về mưa ở nơi ấy, kể về nội, chú Út, kể về Lâm Quả Quả, A Nam, thậm chí Lam Đồ. Hắn hỏi rất ít, chỉ nghe tôi nói, mãi đến khi tôi nói khô cả họng, rồi nặng nề đi vào giấc ngủ ở trong lòng hắn.

Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, hình như có nghe thấy tiếng hắn gọi tên tôi: “Mã Trác, Mã Tiểu Trác, Mã Tiểu Dương……” Trước khi gặp được hắn, tôi chưa từng có nhiều tên đến vậy. Tôi cảm thấy buồn cười, nhưng tôi không có sức để cười, thật ra tôi rất muốn trả lời hắn, nhưng tôi ngay đến cả một tiếng hừ cũng không đủ sức để phát ra, giống như bị một dạng bóng đè, đầu óc thì thanh tỉnh, nhưng toàn thân không sao cử động.

Kỳ lạ ở chỗ, giấc ngủ ngắn ngủi không làm cho tôi cảm thấy uể oải, trái lại, tinh thần của tôi có chút phấn chấn. Hơn nữa, chân của tôi hình như đã khá hơn rất nhiều, tuy vẫn hơi đau, nhưng ít ra đã có thể đi lại như người bình thường. Tôi dùng nước lạnh trong sân rửa mặt một cái, sau đó tôi ra khỏi sân, đóng kỹ cổng giùm hắn. Rồi ra khỏi con hẻm nhỏ, leo lên tuyến xe buýt 108 đầu tiên. Tôi nhớ đến lần đầu tiên gặp hắn, cũng là trên xe buýt, khi ấy hắn là một người xa lạ, thậm chí là một người xa lạ có chút đáng ghét. Nhưng qua một đêm này, hết thảy đều trở nên khác hoàn toàn. Nhất định là đã khác. Tôi đương nhiên biết, tôi và hắn, không giống như tôi và Tiêu Triết, cũng không giống như hắn và Vu An Đoá, tôi và hắn, là một chúng tôi rất khác.

“Tình yêu” ư? Tôi nghĩ đến cái từ này, trong lòng liền giống như một que diêm đốt cháy một bó rơm, một khắc ấy tôi ngây ngốc.

Tâm tư của tôi bay bổng, khoé miệng giương lên, lại không dám tiếp tục nghĩ sâu hơn. Tôi lấy bàn tay chống lên trán, đuôi mày tôi sau lưng tôi, đều tựa như mang hơi thở của hắn. Nếu tôi trở nên một cô gái hư bắt đầu từ đây, A Nam thân yêu, con chỉ hy vọng ba có thể tha thứ cho con.

Lúc tôi ghé ký túc xá lấy sách, đám Ngô Đan vừa mới ngồi dậy, giường của Nhan Dự Dự vẫn trống không. Ngô Đan mang đôi mắt ngái ngủ bảo tôi: “Thật xui xẻo, hôm qua cậu vừa đi cái là có kiểm tra phòng, cậu và Nhan Dự Dự đều kéo nhau đi đâu vậy?”

“Tớ về nhà…… Cậu ấy,” Tôi ngẫm nghĩ, chỉ có thể nói, “Tớ không biết về cậu ấy.”

Cô ấy thế mà vẫn chưa về, Tiếu Triết đã đem cô ấy đi đâu rồi? Chẳng lẽ hôm qua sau khi tôi đi lại xảy ra chuyện gì nữa?

Tôi hơi cảm thấy đau đầu, vớ lấy chiếc cặp rồi chạy về phía phòng học, lúc tôi chạy vào lớp, tiết tự học buổi sáng còn chưa bắt đầu, liếc mắt một cái đã trông thấy Tiêu Triết đầu tiên, đang nhìn sách Anh Văn chăm chú đến nhập thần, không nhìn kỹ thì còn tưởng là cậu ta đang ngủ gục. Lúc tôi đi ngang qua cậu ta, đôi mắt của cậu ta nhìn tôi chòng chọc theo phía trên của mắt kính, nhìn đến tôi rợn tóc gáy.

“Chân của tớ không sao rồi, cảm ơn.” Tôi vứt cặp vào trong hộc bàn, chỉ chỗ ngồi trống không của Nhan Dự Dự hỏi cậu ta, “Cậu ấy sao rồi?”

“Tớ đưa cậu ấy đến nhà chị họ của tớ rồi.” Tiêu Triết nói, “Cậu ấy uống đến độ như vậy, cậu lại không có ở đó, tớ làm sao có thể đưa cậu ấy vào trong ký túc xá nữ?”

Thì ra là vậy.

“Xin lỗi.” Tôi xin lỗi một cách thật lòng, thì thào với cậu ta, “Đêm qua kiểm tra phòng, tớ thấy là cậu nên mau mau kêu Nhan Dự Dự quay về trường đi học, chúng ta phải thống nhất lời khai, tốt nhất là không nên để lớn chuyện thêm nữa.”

Mặt của Tiêu Triết bất lực: “Tớ không biết cậu ấy ở đâu.”

“Không phải nói là ở nhà chị học cậu sao?”

“Đêm qua thì đúng vậy, tỉnh dậy thì đã không thấy đâu rồi.” Tiêu Triết nói.

“Cậu cứ thế mà để cho cậu ấy đi?” Tôi suýt nữa hét lên.

“Lúc cậu ấy tỉnh dậy, tớ còn chưa tỉnh.” Tiêu Triết nói, “Cậu ấy nổi điên một đêm, ba hồi khóc ba hồi cười, hành tớ gần chết, tớ suýt nữa bóp chết cậu ấy.”

“Vậy cậu ấy có thể đi đâu chứ?” Tôi nghĩ không ra.

“Tớ chỉ quan tâm đêm qua cậu đã đi đâu?” Tiêu Triết xoay hẳn người lại, đi thẳng vào vấn đề mà hỏi tôi. Mặt của tôi chưa kịp phản ứng đã đỏ bừng lên. Tôi hoảng loạn ngồi xuống, cúi gằm đầu, lục tung cặp mình lên. Tôi không muốn trả lời câu hỏi của cậu ta, càng không muốn giải thích bất cứ điều gì với cậu ta, hơn nữa, có một số chuyện vốn là giải thích không rõ được, càng giải thích càng mơ hồ, không bằng giả ngu giả ngốc cho rồi. Nào ngờ cậu ta không chịu buông tha cho tôi, mà dùng bàn tay của cậu ta úp lên bìa cuốn sách Anh Văn mà tôi vừa cầm lên, lớn tiếng nói với tôi: “Mã Trác, tớ hy vọng cậu trả lời tớ.”

Tôi kinh ngạc ngước mắt nhìn cậu ta, dựa vào đâu?

Lời cậu ta nói ngay tiếp theo sau đó càng khiến cho tôi giật mình hơn: “Buổi sáng, tớ trông thấy cậu ngồi chuyến xe buýt 108 tới trường.”

Rốt cuộc cậu ta còn trông thấy những gì khác nữa? Tôi đảm bảo nếu như cậu ta dám chạy tới nhà tôi mà nói lung tung bậy bạ gì đó với bà tôi, ngay bây giờ tôi sẽ không do dự nể nang gì mà táng cho cậu ta một cái tát!

Tôi rút cuốn sách Anh Văn của tôi từ trong tay của cậu ta ra, mở sách, không định nói với cậu ta bất cứ một lời nào nữa. Thật ra mà nói, cái kiểu quan tâm một các cưỡng ép này, tôi chưa từng bao giờ muốn nhận. Mà sự rình rập của cậu ta đối với tôi, bất kể xuất phát từ tâm tư gì, đều khiến cho toàn thân tôi cảm thấy không thoải mái.

“Cậu đừng trở nên giống như đám con gái.” Nói xong câu này, cậu ta cuối cùng quay đầu đi, lại bắt đầu tiếp tục đọc sách Anh Văn của cậu ta đến nhập thần, đọc đọc yên lành, bỗng lật một trang sách, phát ra tiếng “soạt” vang dội, khiến cho người bạn ngồi cùng bàn với cậu ta đang còn ngủ gục giật bắn mình sợ hết hồn. Cô ta đẩy mạnh cậu ta một cái: “Tiêu Triết cậu mà còn lật sách kiểu đó lần nữa tớ sẽ lật bàn cho cậu xem, có tin không!” Lưu Tình là ở trong đội bóng rổ của trường, cánh tay lực lưỡng gấp bội lần Tiếu Triết, Tiêu Triết bị cô ta đẩy đến nỗi gần như rớt xuống gầm bàn, nhưng vẫn gắng níu lấy chiếc ghế, tỏ ý bất mãn.

Hôm ấy, tâm trạng mọi người đều không được tốt lắm, nhưng tiết học vẫn rất yên tĩnh. Chỗ của Nhan Dự Dự vẫn cứ để trống. Không biết là do cô ấy quá thường xuyên trốn học hay là vì giáo viên căn bản không hề để ý, mà nguyên một buổi sáng chẳng có ai quan tâm đến sự tồn tại của cô ấy.

Tôi rờ rờ chiếc thẻ nhỏ xíu vuông vắn nằm ở trong túi quần, nó vẫn còn đó. Nằm chung một chỗ với nó là chiếc di động không thường được dùng của tôi, giữa hai tiết học, tôi len lén móc nó ra, chuẩn bị gọi cho Nhan Dự Dự một cú điện thoại. Không biết có phải do hết pin, trái lại điện thoại của Nhan Dự Dự báo tin không nằm trong khu vực hoạt động. Tôi không yên tâm, lại gọi một cú nữa, vẫn gọi không được. Ngay lúc tôi chuẩn bị gửi cho cô ấy một tin nhắn, trong di động của tôi bất chợt nhảy ra một cái tin nhắn, mở ra xem, lại là một tin như thế này:

Mã Tiểu Nữu (Bé Bỏng), trưa nay mười hai giờ rưỡi, gặp ở quán mì.

Người gửi tin nhắn: Ông Xã

Ông Xã!!!!

Trong di động của tôi chỉ có ba số điện thoại, một là của A Nam, một là của giáo viên chủ nhiệm cấp 2, một là của Nhan Dự Dự. Đâu ra ông xã nào đây!

Mã Tiểu Nữu? Quán mì? Chết tiệt!! Nhất định là hắn! Nhưng mà, hắn đã lưu lại cái danh xưng không biết xấu hổ này vào trong di động của tôi lúc nào? Nhất định là thừa lúc tôi ngủ đêm qua! Thế thì lúc tôi đang ngủ, hắn còn làm những gì nữa? Nghĩ liên một mạch như vậy, da mặt của tôi như vừa bị ai lột mất một lớp, vừa đau vừa rát vừa đỏ, nước mắt chực rơi ra tới nơi.

Tôi hoảng loạn xoá ngay đi tin nhắn đó. Hoảng loạn tắt di động. Hoảng loạn nằm bò ra trên bàn học mà rối rắm vì những chuyện này.

“Mã Trác, trả lời câu hỏi này.” Nhất định là đã bị tin nhắn của hắn doạ sợ, đã vào học từ lúc nào mà tôi không hề hay biết, giáo viên môn Sử đến bên cạnh tôi trực tiếp cầm thước kẻ gõ xuống khoảng trống bên cạnh tôi. Tôi bị hết hồn quýnh quáng nhét di động trong tay vào trong túi áo, đứng dậy.

Câu hỏi gì?

Tôi nhìn cái ót của Tiêu Triết mà cầu cứu, nhưng cậu ta từ đầu đến cuối không hề có chút ý định xoay lại giúp tôi một phen.

Bế tắc cả 30 giây, sau đó ông thầy dạy Sử hói đầu phát tướng đó mới tha cho tôi, lại vỗ vỗ lưng của Tiêu Triết kêu cậu ta trả lời.

Cậu ta lưu loát đáp được ngay.

Được rồi, vừa khinh bỉ cậu ta xong lại khinh bỉ bản thân mình.

Do đêm qua ngủ mới có hai tiếng đồng hồ, cơn buồn ngủ của tôi cuối cùng đã kéo đến vào đầu giờ của tiết học cuối cùng ban sáng. Tôi gắng gượng chống đỡ cho đến khi lớp Toán đó kết thúc, ngay lúc chuông hết tiết học vang lên, tôi nằm dài ra trên bàn ngủ mất. Tôi không biết tôi đã ngủ bao lâu, trong mơ hình như có người đang gọi tên tôi: “Mã Trác, Mã Tiểu Trác, Mã Tiểu Dương…….” Giọng nói kia không lớn, có vẻ rất xa vời, nhưng từng chữ rõ ràng, khiến người ta trả lời cũng không ổn, không trả lời cũng không ổn. Đang lúc tôi cố gắng thử tập trung nghe kỹ hơn một chút, thì nó lại trở nên càng diệu vợi hơn, giống như một cánh diều khi gần khi xa, cực kỳ trêu ngươi. Trong mơ hồ, tôi bị ai đó đẩy thật mạnh một cú, giật mình choàng tỉnh, ngước mắt nhìn lên, là Tiêu Triết, cậu ta đứng trước mặt tôi, hai tay nắm chặt, dùng một giọng điệu vô cùng nghiêm trọng nói với tôi: “Nhan Dự Dự xảy ra chuyện rồi.”

Tôi hoàn toàn tỉnh ngủ.

“Sao thế?” Tôi hỏi.

“Nghe nói để cho người ta chụp cái loại ảnh đó đó. Tung ra trên mạng rồi.” Tiêu Triết nói, “Mà không chỉ trong diễn đàn của Thiên Trung, muốn phong kín cũng bít không nổi nữa. Mười một giờ trưa bắt đầu tung lên, nói là mỗi nửa tiếng đồng hồ phát một lần, càng lúc sẽ càng đặc sắc.”

“Không thể nào.” Tôi đưa tay thò vào túi quần sờ sờ chiếc thẻ SD kia. Đấy là cái tôi phải uống cả ba chai rượu mới đổi về được chứ chẳng chơi.

“Sao lại không thể. Trưa nay cậu không vào căng tin ăn, ai ai cũng bàn tán về chuyện này.” Tiêu Triết khích động xốc vai tôi, khiến cho tôi cảm thấy rất đau, “Mã Trác, cậu nói cho tớ biết, tối hôm qua lúc cậu tới, có phải là bọn họ đang còn chụp hình cậu ấy? Liệu cậu có bị chụp luôn không? Hả?”

Coi cái tên này, nói bậy bạ gì đây trời, đối diện với sự quan tâm mù quáng của cậu ta, tôi chỉ có thể ráng nhịn đau, ra ý cho cậu ta buông vai tôi ra. “Tớ cần một chiếc máy tính.” Tôi móc tấm thẻ SD trong túi ra nói với Tiêu Triết, “Tớ muốn đọc cái này.”

“Cái gì?” Cậu ta hỏi tôi.

“Nhìn rồi không phải sẽ biết liền sao.” Tôi nói.

“Vậy thì đi theo tớ.” Cậu ta bảo.

Tiêu Triết dắt tôi tới phòng máy tính, mang danh là học trò ưu tú được thầy giáo cưng nhất, cậu ta có một chiếc chìa khoá vào phòng này, có thể dùng thiết bị trong đây bất cứ lúc nào. Mạng của nơi này luôn mở, có thể dùng thoải mái. Cậu ta mở một chiếc máy vi tính lên, thành thạo mở ngăn tủ lấy ra một chiếc máy đọc thẻ, đón lấy tấm thẻ trong tay tôi nhét vào trong, khi hình ảnh trong thẻ hiện lên trên màn ảnh, tôi suýt nữa ngất —- đâu có Nhan Dự Dự nào trong đây, chỉ là mấy tấm hình phong cảnh vô vị!

Chẳng lẽ, lúc tôi đang uống rượu bị chúng nó tráo hàng?

Cái lũ chó chết này, đừng để cho tôi gặp chúng nó lần nữa!

Tiêu Triết tìm kiếm một hồi trong máy tính, rất nhanh đã tìm đến được diễn đàn kia, tôi ghé lại gần, trông thấy rất nhiều hình của Nhan Dự Dự, quả nhiên là chụp đêm qua, đa số là đang nheo mắt, quần áo xộc xệch, say luý tuý. Tiêu đề ghi: Cháu gái của hiệu trưởng, Bá Chi (1) của Thiên Trung? (Màn đặc sắc không ngừng à nha—-)

(1) Trương Bá Chi: nữ nghệ sĩ điện ảnh bị tung ảnh nóng lên mạng năm 2008, scandal vang dội.

Tôi không nỡ nhìn thêm, quay đầu đi, chẳng biết vì sao, bất chợt muốn khóc. Đều trách tôi không có kinh nghiệm, nếu như tôi thông minh một chút, hoặc có lẽ chuyện trước mắt đã không xảy ra rồi.

“Khốn kiếp! Sớm biết vậy tớ đã cho chúng nó biết tay! Biết tay với tớ!” Tiêu Triết một tay đấm xuống bàn, phẫn nộ bất bình.

“Cái tên hôm qua ở quán rượu, tên là Đại Bang. Là bạn của Vu An Đoá.” Tôi nói, mặt không mang biểu cảm gì.

“Tớ đã sớm bảo cô ấy đừng có trêu vào loại người đó!” Tiêu Triết nói, “Cô ấy cứ không nghe, bán hàng, bán hàng! Đầu toàn là những tư tưởng hám tiền! Cái này gọi là không biết phân biệt nặng nhẹ, lấy sự bướng bỉnh làm ra vẻ cá tính!”

“Tung loại hình này có phải phạm pháp không?” Tôi yếu ớt hỏi.

“Chúng nó đã sớm có âm mưu, lần đăng hình tiếp theo nhất định là sẽ không cùng một IP.” Tiêu Triết nói, “Nhan Dự Dự phen này là trộm gà không xong còn mất cả nắm thóc rồi, báo thù báo kiểu gì mà làm mình thành tin nóng luôn…..”

“Cậu có cách nào đừng nói lung tung nữa được không?” Mỗi lần tôi nghe thấy những câu thành ngữ và yết hậu ngữ(2) không ngừng phun ra từ miệng của cậu ta liền cảm thấy rùng mình rợn gáy, không nhịn được ngắt lời cậu ta: “Cậu chán ghét Nhan Dự Dự đến thế sao? Cậu ấy đối với cậu đâu có tệ!”

(2) Yết hậu ngữ: “Câu nói bỏ lửng” – Yết hậu ngữ là những câu nói ngắn gọn, dí dỏm, rất hình tượng, gồm có hai vế: vế trước dẫn dắt gợi ý cho vế sau, vế sau là đáp án tự nhiên. Đọc thêm ở cuối chương.

Cậu ta thoáng sửng sốt, nói: “Nào có? Tớ đâu có nói chán ghét cậu ấy.”

“Vậy thì cậu đi tìm cậu ấy về đây.” Tôi nói một cách vô lý.

Tiêu Triết đại khái thực sự bị cơn giận của tôi doạ sợ rồi, đưa túi thức ăn McDonald xách trong tay từ nãy đến giờ cho tôi, nói một cách khô khan: “Bữa trưa cậu chưa ăn, ăn đi.”

Tôi đột nhiên nhớ đến cái tin nhắn chết tiệt kia, bữa trưa. Mười hai giờ rưỡi. Tôi ngủ quên mất tiêu! Giơ tay lên nhìn đồng hồ, đã là 1:15! Bốn mươi lăm phút đã trôi qua, hắn liệu có còn đợi tôi ở đó không? Nếu như đợi không được, liệu hắn có rất thất vọng?

Chắc hắn đã đi mất rồi? Tôi không kiềm được mà moi di động ra nhìn một cái, không có cú điện thoại hụt nào, cũng không có tin nhắn. Hay là, cái tin nhắn kia chỉ là một giấc mơ?

Hai hôm nay, quả thực quá đỗi hỗn loạn.

Tiêu Triết vẫn còn đang lải nhải một mình: “Nếu mà thực sự không xong nữa, thì tớ thử dắt thầy Sướng đi tìm cái tên Đại Bang kia xem sao?”

“Được.” Tôi không nghĩ ngợi gì nói liền, “Vậy thì cậu đi tìm thầy Sướng đi.”

Tiêu Triết cùng với tôi đi ra ngoài rồi khoá phòng vi tính lại. Mắt nhìn theo cậu ta quẹo vào trong dãy lầu của giáo viên, tôi nán lại thêm hai giây nữa, rồi chạy như bay về phía cổng của Thiên Trung.

Đúng vậy, tôi điên rồi, tôi muốn đi gặp hắn.

Còn mười lăm phút nữa là bắt đầu tiết học, từ đây chạy đến quán mì, phải hết năm phút đồng hồ, rồi để chạy về, cũng mất năm phút y vậy. Nếu chúng tôi gặp nhau hai phút, tôi có thể còn lại ba phút để nghỉ ngơi và thở một hơi.

Tôi thừa nhận tôi đã điên rồi.

Nhưng tôi nhất định phải đi gặp hắn.

Sau đó, đang lúc tôi dùng tốc độ còn nhanh hơn tôi tưởng tượng mà chạy tới quán mì trong vòng một phút, vừa bước qua cửa quán mì, tôi đã chết sững. Hắn đích xác vẫn còn đang ở đó. Nhưng mà hắn không phải chỉ một mình, ngồi đối diện với hắn, chính là Vu An Đoá, cô ta đang cầm một que diêm thật dài, mỉm cười duyên dáng, đốt điếu thuốc hắn đang ngậm ở trong miệng cho hắn!

Một khắc ánh mắt của chúng tôi giao nhau, kẻ vốn đã chạy đến sắp hết hơi là tôi, giống như bị ai đó điểm huyệt, lập tức đứng chết trân ngay tại chỗ.

———————-

Nói thêm về yết hậu ngữ: Yết hậu ngữ là những câu nói ngắn gọn, dí dỏm, rất hình tượng, gồm có hai vế: vế trước dẫn dắt gợi ý cho vế sau, vế sau là đáp án tự nhiên. Trong môi trường ngôn ngữ nhất định, thông thường chỉ nói ra vế đầu, vế sau bỏ lửng mà người nghe vẫn hiểu được nghĩa của cả câu. Câu điển hình nhất, nhiều bạn đọc đã từng gặp, là: “lấy trứng chọi đá – không biết tự lượng sức mình.” Yết hậu ngữ đôi khi chơi chữ, giống như trong câu

“Câm bị ăn hoàng liên — khổ (đắng) không nói ra được.” (khổ vừa mang nghĩa khổ cực, vừa mang nghĩa đắng).

Bên tiếng Việt không có hiện tượng ngữ pháp này, nhưng có ca dao kiểu “chó đâu chó sủa lỗ không,” hoặc “cá không ăn muối cá ươn” cũng có thể dùng kiểu bỏ lửng.