Khúc Ca Biệt Ly

Quyển 1 - Chương 30




Sau kỳ thi cuối học kỳ, trận tuyết thứ hai ở thành phố này tới.

Thảm hoạ ở phương nam lúc bấy giờ đã bùng nổ, có người đem máy radio vào trong lớp, như vậy mọi người cỏ thể nghe ngóng tin tức mới nhất về tình hình của thảm hoạ.

Trừ điều này ra, đối diện với chồng tài liệu tham khảo chất cao ngất, chúng tôi không có bất cứ cách thức nào khác để giảm áp lực.

Sau cái đêm tôi quay về trường từ trấn Ngải Diệp, thế giới của tôi trở nên vô cùng vô cùng yên tĩnh. Ngay đến Nhan Dự Dự, trừ những câu hỏi kiểu như “Cho tớ mượn coi bài tập một chút” và “Có đem theo tự điển không?” ra, cũng không nói thêm với tôi một câu nào khác. Ở một mức độ rất lớn, tôi biết rằng cô ấy đang giận tôi. Nhưng tôi đã nói từ sớm rồi, tôi không phải là một người ưa đi giải thích. Nếu như bắt buộc tôi phải làm thế, mới có thể xứng đáng được bạn bè hiểu cho, vậy thì đem đi so với một nghi phạm cầu xin cho được án khoan hồng, có khác gì đâu?

Tôi không cần bất cứ người nào khoan thứ, là bởi vì, tôi vốn chưa làm điều gì sai cả.

Quan trọng hơn hết thảy là, cuộc sống của tôi đã rất rất hoàn toàn khác với xưa. Thành trì cô đơn trong tim đã hoàn toàn bị một niềm hạnh phúc vu vơ đập nát. Tựa như lúc hắn đưa tôi về đến trường, tôi chỉ cho hắn dừng xe ở nơi xa thật xa, mà hắn thì thả tôi đi một cách rất ngoan thuận, sau đó nói với tôi hắn cần phải đi mua món vịt quay mà Hạ Hoa yêu thích nhất và một cây sáp bôi môi.Tôi đứng yên một chỗ tiễn hắn bằng mắt, xe của hắn chậm rãi lui ra, quay cửa kính xuống, gỡ chiếc mũ ra, rất nghiêm túc hỏi tôi: “Mã Tiểu Dương, làm bạn gái của anh nhé, được không?”

Tôi không gật đầu, cũng không lắc đầu.

“Em thật cool đấy.” Hắn bảo.

“Sao lại nói thế, bình thường thôi mà.” Tôi đáp.

Hắn lại lên cơn bạo ngược, chiếc mũ ở trong tay vươn tới định gõ lên đầu tôi, tôi cười hì hì, lùi ra thật xa. Hắn giơ cao mũ tạm biệt tôi. Tôi xoay người chạy mất, nỗi ngọt ngào ở trong tim tựa như loài côn trùng không cách nào kiểm soát nổi trong hoàng hôn mùa hạ, bay đến ngập trời ngập đất.

Tôi tự nói với mình: phải ngoan.

Mã Trác, nhất định phải ngoan.

Thi cuối học kỳ của Thiên Trung, tất cả học sinh trong khối đều đem trộn lẫn rồi chia nhóm lại để vào các phòng thi. Mãi đến khi vào tới phòng thi, tôi mới biết, Tiêu Triết ngồi ngay trước mặt tôi.

Năm phút trước khi thi môn văn, cậu ta bất chợt ngoái đầu lại nhìn tôi, nói: “Ôn bài ra sao?”

“Cũng tạm được. Cậu thì sao?”

“Tớ nhìn qua đề cương ôn thi của cậu, cậu đã không liệt kê được ít nhất là ba điểm quan trọng.” Nói xong, cậu ta giơ ra cho tôi coi ba ngón tay, lại nói, “Bạn Mã Trác, lần này bảo đảm là cậu thi không đứng nhất được, cậu có tin không?”

Cậu ta thế mà lại đi nhìn đề cương ôn thi của tôi!

Cuối cùng cậu ta ngước mắt lên nhìn tôi, đây là lần đầu tiên tôi để ý đến mắt của cậu ta, mắt một mí, không dám gọi là đẹp, tròng mắt không lớn, nhưng màu sắc rất rõ ràng. Khoé mắt của cậu ta, giống như con gái, có một nốt ruồi nho nhỏ, khiến cho cậu ta trông có vẻ bẽn lẽn. Nhưng xuyên qua gọng kính đen, tôi có thể thấy được, ánh mắt đó đang ghi rõ ràng sự phẫn nộ chứ không phải chỉ là chút ít.

Cậu ta đang phẫn nộ đối với tôi ư?

Sự phẫn nộ không cam lòng như vậy, đầu cũng không thèm ngoái lại khi truyền đề thi xuống cho tôi, vùi đầu giải đề.

Chả biết có phải là do bị lời dự báo của cậu ta đánh trúng hay không, kỳ thi cuối học kỳ lần đó, tôi thực sự không đứng thứ nhất, mà đứng thứ năm.

Thầy Sướng lúc gọi tên tôi, cố ý thoáng ngừng, ý vị sâu xa nhìn tôi một cái.

Tôi nhìn bóng lưng của Tiêu Triết, lần này, cậu ta không ngoái đầu.

Cậu ta đứng nhất.

Nếu như để cho cậu ta biết, đứng thứ năm đối với tôi mà nói, cũng không phải là một điều không thể tiếp nhận, không biết liệu cậu ta có cảm thấy thất vọng và buồn bã không nhỉ?

Một ngày trước kỳ nghỉ, tôi ở trong ký túc xá thu dọn đồ.

Nhan Dự Dự lần này thi đứng thứ 20, đối với cô ấy mà nói, đó là một phiếu thành tích rất không đến nỗi nào. Tôi nhìn cô ấy thu dọn mớ hàng hoá kỹ càng, cẩn thận ghi chú, rồi nhét vào trong chiếc túi xách Chanel lớn của cô ấy. Tôi hỏi cô ấy: “Kỳ nghỉ không buôn bán à?”

Mặt cô ta không mang biểu cảm, trả lời tôi: “Dân Thiên Trung đều không biết gì về hàng cả.”

Tôi cảm thấy mình không phân biệt rõ được, vẻ bất mãn trong lời nói của cô ấy, rốt cuộc là bất mãn đối với dân Thiên Trung, hay là bất mãn đối với tôi.

Tuy nhiên lời nói cũng chẳng đầu cơ thêm nửa câu nào nữa, tôi vẫn nên thu dọn đồ của mình đi vậy. Đồ ở trên giường quá nhiều, một cuốn sách tham khảo nho nhỏ không được chất cẩn thận, bị rớt xuống đất, bên trong bay ra một phong thư, tôi mới nhớ ra, đấy là lần trước Vu An Đoá bảo tôi đưa cho Thuốc Độc. Tôi còn quên bẵn luôn nó đi.

Trong lòng tôi có một chút giằng co, nhìn, hay là không nhìn?

Sau chót, tôi vẫn mở nó ra.

Trong thư chỉ có một trang giấy trắng nho nhỏ, trên mặt giấy có hai hàng chữ nhỏ:

Tối nay nếu anh không tới, em sẽ lên giường với Đại Bang.

Chị anh cướp đi bố em, em dùng một kẻ anh căm hận nhất để lấp bằng người đã bị tổn thương là em, trả lại cho anh, thế mới huề nhau.

Đoá Đoá

Hai câu văn đơn giản, không cần phải đoán mò cũng có thể hiểu ra ý bên trong. Tim tôi tựa như bị một sợi dây thừng siết đến chặt cứng, không sao đào thoát được cảm giác hổ thẹn khó nói nên lời.

Tôi ngồi thất thần bên mép giường mình, tốn thật nhiều thời gian để xác nhận cảm giác hổ thẹn của tôi đối với Vu An Đoá. Nếu như tôi thuận lợi chuyển giao được phong thư này, có lẽ hiện giờ cô ta đã cùng với hắn, vui vẻ sung sướng bên nhau?

Tôi có lỗi với cô ta.

Thì ra, đây là quan hệ giữa hắn và cô ta. Phức tạp như thế, phức tạp đến độ tôi phải dùng một thời gian thật dài để suy xét, mà vẫn không cách nào bằng lòng thiếp nhận.

Chính lúc tôi đang còn thất thần, Nhan Dự Dự ngồi xuống mép giường của tôi, hai tay của cô ấy chắp sau lưng, mặt vẫn không mang biểu cảm nói: “Tớ trả tiền lại cho cậu? Hay là trực tiếp đưa đồ cho cậu?”

“Cái gì?” Tôi hỏi.

“Quà sinh nhật cậu mua cho Tiêu Triết.” Cô ấy nói, “Tớ chưa giao cho hắn giùm cậu.”

“Đưa tớ đi.” Tôi cất thư đi.

Cô ấy đặt món quà vào trong tay tôi, tôi lập tức lao ra khỏi ký túc xá, chạy về phía phòng học.

Tôi đoán không lầm, Tiêu Triết quả nhiên ở trong lớp.

Cậu ta vẫn còn đội chiếc mũ len màu xanh lá, che kín nguyên cái đầu, mũi lấm tấm đầy mồ hôi cũng không nỡ cởi nó xuống. Cậu ta đứng trên một chiếc ghế, thành ra cao gần hai mét, người hơi chúi về phía trước, viết lời ngỏ dành cho học kỳ tới bằng những chữ Khải (1) đều đặn ở trên tấm bảng đen cuối lớp. Vừa mới vào kỳ nghỉ, cậu ta đã lo việc cho học kỳ sau, thật là một người luôn đi trước thời cuộc.

(1) Chữ Khải tương đương với chữ viết kiểu “in” bên mình, dễ đọc, thay vì lối chứ “thảo” tức là chữ viết ngoáy.

Tôi đến gần cậu ta, cậu ta cũng không ngoái đầu, tựa như không phát hiện ra sự tồn tại của tôi. Tôi cố ý ho khan một tiếng, cậu ta mới quay đầu lại liếc tôi một cái, lại dùng sức mạnh hơn để viết chữ lên trên tấm bảng đen, bụi phấn rơi lả tả xuống đất.

“Chúc mừng cậu, hạng nhất.” Tôi nói.

“Cảm ơn.” Cậu ta lạnh lùng trả lời.

Tôi nhìn hộp quà được gói bằng giấy in hình gấu con màu hồng trong tay, hai tay cầm món quà nâng cao, lấy can đảm ngẩng đầu cười nói với cậu ta: “Lần trước sinh nhật cậu, tớ không đi, đây là món quà muộn, xin cậu vui lòng nhận——“

Cuối cùng cậu ta buông viên phấn trong tay xuống, ngoái đầu nhìn tôi, dùng một giọng điệu không thể tin được nói với tôi: “Tặng tớ à?”

Tôi gật đầu, rất muốn nói với cậu ta, tôi đã lớn bằng này rồi, đây là lần đầu tiên tôi tặng quà sinh nhật cho người khác, hơn nữa lại là tặng cho một nam sinh.

Nhưng mà, điều tôi không lường trước được nhất đã vẫn xảy ra: cậu ta dùng tay trái nhận lấy món quà của tôi, không liếc mắt ngó quà lấy một cái, cũng không nhìn vào mắt tôi, thậm chí không cân nhắc một phen, liền thuận tay giơ món quà lên, ném nó như ném một trái banh cực kỳ nặng, cực kỳ lạnh nhạt, ném nó ra ngoài khung cửa sổ cuối cùng phía bắc của phòng học.

Món quà vẽ một đường vòng cung, biến mất khỏi tầm mắt của tôi.

Tôi thậm chí không nghe thấy một tiếng “bịch.”

Hoặc có lẽ, tôi căn bản mắt đui tai điếc rồi.

Cậu ta đã vứt nó?

Tôi mở to mắt, nhìn theo bóng người đang tiếp tục chúi về phía trước, cái tên mọt sách đang coi như xung quanh chẳng có ai, dùng phấn trắng cẩn thận ghi ghi chép chép, quả thực là không thể nào tin được đấy là sự thật.

Cậu ta đã vứt nó! Cậu ta hận tôi đến thế sao?

Rốt cuộc tôi đã làm điều gì sai vậy?

Tôi xoay người lao ra khỏi lớp học, tôi không thể nào đợi được nữa, tôi phải rời khỏi đó trước khi đại não của tôi ý thức được đây là một sự sỉ nhục.

Không đi tham gia bữa tiệc liền bị trừng phạt bằng sự sỉ nhục, điều này tôi chưa từng nghe ai nói đấy. Nếu bảo, cái tình cảm bạn bè mà tôi đã từng tưởng phải thuần khiết như một tờ giấy trắng, vậy thì nay tôi chỉ có thể thừa nhận là tôi đã lầm.

Nhưng mà, ai có thể nói cho tôi biết, đây là vì sao cơ chứ?

Kẻ nên nói lời xin lỗi, rốt cuộc là tôi hay là cậu ta?

A Nam đứng ở trước cổng trường đợi tôi, chiếc xe chở hàng màu xanh lam của ông vừa mới rửa xong, trông tinh thần của ông rất tốt, xách va li lên bỏ vào trong xe cho tôi. Rất vui vẻ nói: “Nghỉ học rồi, có thể thở phào một hơi rồi nhé!”

Nhan Dự Dự khuân chiếc túi xách Chanel lớn của cô ấy đi ngang qua chúng tôi ở cổng, cô ấy chẳng nói chẳng rằng, chỉ liếc chúng tôi một cái, cười một cái tượng trưng, rồi đi mất.

“Bạn học của con phải không?” A Nam nói, “Nhà của cô bé có xa không? Hay là chúng ta đưa cô bé một chuyến?”

“Dạ không cần đâu.” Tôi leo lên xe.

Đối với thái độ xoay 180 độ của Nhan Dự Dư và Tiêu Triết dành cho tôi, tôi không ngừng nghĩ đi nghĩ lại suốt quãng đường A Nam đưa tôi về nhà, mà vẫn không nắm được. Kết quả của việc nghĩ ngợi quá độ là, tôi lại phát hiện mình nhớ đến hắn. Tôi phải thừa nhận rằng so với hết thảy những người đã trao mà không cần báo đáp đối với tôi, chỉ có hắn hiểu tôi. Chỉ có hắn hiểu ái hận tình thù của tôi, nỗi cô đơn cô độc của tôi, đều là không phải không có nguyên do. Chỉ có hắn hiểu cái không cam tâm không tình nguyện của tôi, hoàn toàn không phải do ích kỷ hoặc bướng bỉnh, mà là do số mệnh đã sai khiến.

“Sao thế, có tâm sự phải không?” A Nam hỏi tôi.

“Xin lỗi.” Tôi nói một cách áy náy, “Con chỉ thi đậu hạng năm.”

Ông cười ồ lên: “Con gái rượu của ba, ba tuyệt đối yên tâm.”

Nói đoạn, ông mở loa trong xe lên, một giọng hát nữ hồn hậu đang hát: “Nào quên được nào quên được, nào quên được dáng em cười, nào quên được những gì tốt đẹp của em……”

Thời gian đã qua rất lâu rồi, ông vẫn yêu thích mỗi mình bài hát này.

Hâm mộ ông, cũng cảm tạ ông. Người trên đời này có thể đối xử với tôi khoan hậu đến vậy, chỉ có mỗi mình ông.

Đương nhiên, có lẽ, còn có hắn, tôi nhớ dáng vẻ của hắn khi thề thốt với tôi: Mã Tiểu Dương, về sau, anh sẽ không để cho ai coi thường em nữa, cũng sẽ không để cho ai bắt nạt em.

Tôi nhớ đến tin nhắn hắn gửi cho tôi: “Anh ở bên vách núi chờ em thi xong.”

Ngày thứ hai sau khi về đến nhà, tôi liền không có cách nào khống chế được bản thân, rời nhà đi thăm hắn.

Hôm đó A Nam ra ngoài tỉnh giao hàng, bà tôi đi vắng, tới nhà hàng xóm đánh mạt chược.

Tôi lén chạy tót ra bến xe, tốn mười đồng bạc mua vé xe, không gọi điện cho hắn, cũng không gửi tin nhắn cho hắn, ngồi trên chuyến xe đi tới trấn Ngải Diệp.

Tôi hy vọng lúc hắn trông thấy tôi, sẽ vui sướng vỗ đầu tôi nói: “Mã Tiểu Trác, em tới rồi!” Nếu như hắn vỗ quá mạnh, tôi sẽ nhảy lên đánh trả lại hắn, cho hắn biết cái lợi hại của tôi.

Khi tôi khó khăn lắm mới tìm được tới căn nhà với hoàng hôn tuyệt mỹ kia, Hạ Hoa đang còn ngồi xổm trong sân nhà, tắm cho một con đà điểu. Đúng vậy, tôi không có nhìn lầm, đấy chính xác là một con đà điểu.

Trời lạnh như thế này, không biết có phải là do đà điểu trời sinh không sợ lạnh hay không, nó cứ thế mà kiêu ngạo ngẩng cao đầu, để mặc cho Hạ Hoa cọ rửa.

“Tên nó là Sophie Marceau, là con cưng của chị.” Hạ Hoa trùm cho nó một chiếc khăn lông rõ dày, tuỳ tiện lau lau tay lên người mình, chỉ ngọn núi cách nhà không xa bảo tôi: “Nó lên núi rồi, nhưng mà chị khuyên em đừng đi. Chỗ đó lần đầu tiên đi dễ lạc đường, lạc rồi là tìm không ra đâu.”

Hắn thực sự ở nơi đó.

Không, tôi phải đi.

Ngay đến “cám ơn” còn không kịp nói, tôi đã lo chạy biến ra khỏi nhà của Hạ Hoa, nhắm hướng ngọn núi mà chạy.

Đợi đến khi tôi chân chính leo được lên tới đỉnh núi, đã gần giữa trưa.

Tôi đã thấp thoáng trông thấy bóng lưng của hắn, hình như đang ở bên vách đá, đứng xây lưng về phía tôi.

Giây phút nhìn thấy bóng lưng ấy, tôi suýt nữa bật khóc.

Mã Trác, mi bị sao thế này? Lúc tôi phát hiện sự bốc đồng hiếm hoi của mình đã thực thụ chiến thắng hết thảy những thứ tôi vẫn thường lấy làm hãnh diện một cách bừa bãi tỉ như lòng kiêu ngạo và tự tôn, khi đó ngoại trừ cảm giác xấu hổ, tôi cảm nhận được nhiều hơn hết là sự bất lực.

Có lẽ giống như ngọn lửa trong mắt hắn, có một số thứ, càng chôn sâu, cũng vẫn sẽ có ngày khiến ta loá mắt.

Thế nên, nếu có ai khăng khăng đòi ví sinh mệnh như đoá hoa, vậy thì cái ví von dành cho tôi, nhất định là một nụ hoa đã ngậm no sương sớm. Cho dù tôi có cố gắng đè nén thời khắc hoa nở chậm thêm một chút, rồi thêm một chút nữa, thì cũng không kiểm soát được một ngày nó sẽ nở bung ra, ai nói là không đúng đâu nào?

Cỏ lau quẹt chân tôi, nhưng tôi càng đi càng nhanh. Mà ơi, chính ngay lúc tôi chỉ còn cách hắn chưa tới 500 mét, tôi đã trông thấy, hắn không chỉ có một mình.

Cỏ lau quá cao quá tạp nhạp, che khuất bóng dáng của Vu An Đoá bên cạnh hắn.

Bạn phải tin rằng, một khắc đó, tôi không có bất cứ cảm giác như bị sét đánh giữa trời quang nào cả, tôi chỉ lặng lẽ bước tới, đến một nơi gần bọn họ hơn, rồi dừng bước—–

Lúc này mặt trời giữa trưa đang treo cao, cây lá và nhưng bông hoa nhỏ màu trắng hiếm thấy của đỉnh núi, toàn bộ đều được ánh nắng thuần khiết do gần với bầu trời hơn này gột rửa.

Vu An Đoá đứng bên vách đá, mái tóc tết một biếm tĩnh lặng, mặc một chiếc áo khoác ôm lấy dáng người thon thả, cô ta đang nheo mắt nhìn mặt trời, gương mặt an lành như thế, tôi thậm chí có thể trông thấy được sắc hồng nhàn nhạt trên cặp môi hơi hé mở của cô ta, và từng sợi lông tơ mịn màng bé xíu trên vầng trán sáng sủa của cô ta.

Ánh nắng màu vàng kim quét qua những sợi tóc mai của cô ta, nơi ấy tựa như có vô số những bông bồ công anh đang rơi xuống, chờ đợi nàng tiên ra lệnh một tiếng, liền hùa nhau bay lên.

Đúng vậy, hết thảy những điều này đều đẹp đến nỗi không chân thực, đến nỗi tôi không cần phải kinh ngạc làm chi, chỉ còn nước thành khẩn khen ngợi—–

Khi cô ta bất chợt lao tới trước như một mũi tên, khi một chân đã duỗi ra ngoài vách đá, kẻ đang đứng bên cạnh cô ta là hắn, vươn đôi tay, chộp lấy thắt lưng của cô ta, ngang ngược ôm chặt cô ta, rồi lại xoay người cô ta lại, không chút do dự, hôn lấy cô ta.

Những ngọn cỏ cao dài nhấp nhô đang rì rào, mà bọn họ thì đứng nơi tận cùng của vách đá, tận cùng của những ngọn cỏ.

Đấy chắc là ánh nắng mỏng manh nhất, trong suốt nhất của mùa đông nhỉ, xuyên qua mây khói, dường như biến thành từng mảnh từng mảnh pha lê vụn vỡ, đâm thẳng vào trong mắt tôi.

Tôi cúi người nhìn xuống thế giới trên mặt đất, trắng tinh và xám xịt đan nhau, băng tuyết tan chảy biến thành giòng suối nhỏ, dường như đang reo hát khúc ca đứt quãng bên tai tôi. Có thể ngưng được rồi chứ? Hết thảy những nốt nhạc đã được kéo lên cao trào, hiện giờ có thể sẵn sàng rớt hết xuống cùng một lúc được rồi phải không?

Hết thảy hết thảy toàn bộ này, đều khiến cho tôi nghi ngờ: đến tột cùng đây có phải là phép ma của một bà phù thuỷ tốt bụng nào đó, muốn tôi đối mặt với lời nói thuở nhỏ mà số mệnh luôn không ngừng ám thị với tôi —- cũng là một khúc ca biệt ly buồn bã nhất giữa năm tháng thanh xuân hoang đường năm tôi mười bảy tuổi không?

Tạm biệt, Thuốc Độc.

Chúng ta vẫn cứ đến từ hai thế giới bất đồng, đi về hai phương hướng bất đồng, thật đáng tiếc.

———— Hết Cuốn 1 —————